Hi Du Hoa Tùng

Bạch Vũ bản thân cũng trong nháy mắt thanh tỉnh. lại, đáng chết, đầu đau quá, hơn nữa hạ thân cũng truyền lên cảm giác đau đớn.
"Tại sao có thể như vậy?" Lưu Phong mở mắt, phát hiện Bạch Vũ đang co mình lại trong lòng, đầu gối trên ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy eo.
Đương nhiên, đây cũng không là vấn để gì.
Quan trọng là giờ phút này hai người không có một mảnh vải che thân. .
Đúng vậy, bọn họ lúc này đang xích lỏa ôm nhau.
Tiểu bổng bổng nóng bỏng của Lưu Phong đang hung hăng nằm ngay tiểu phúc của Bạch Vũ.
"Tối hôm qua, chúng ta không làm chuyện gì chứ?" Lưu Phong buông Bạch Vũ ra, gãi gãi đầu, ngu ngơ hỏi.
Bạch Vũ đang muốn nói chuyện, đột nhiên phát phần giường dưới hạ thân có vết máu, là nữ nhi nàng tự nhiên biết chuyện gì đã xảy ra.
Trinh tiết của nàng đã bị Lưu Phong lấy đi.
"Đáng chết, tối hôm qua cuối cùng xảy ra chuyện gì, tại sao ta cái gì cũng không nhớ kỹ." Bạch Vũ ánh mắt có chút thống khổ, như là tự nói với chính mình.
Lưu Phong một trận buồn bực, nha đầu kia cũng giả bộ quá mà.
Tối hôm qua, nàng dựa vào hơi men "mạnh mẽ" phi lễ mình, bây giờ lại còn muốn không nhận? Không vấn đề gì, dù sao ngươi mới là người có hại, lão tử đây không sợ.
Bạch Vũ lắc lắc cái đầu, cố gắng hồi tưởng lại tình hình, có nhớ được một chút, hình như là mình chủ động, nghĩ đến đây gương mặt hồng rực lên,
"Chẳng lẻ ta là người phụ nữ dâm đãng sao?" Bạch Vũ nhớ đến tối qua chính nàng chủ động nên cũng không khỏi nghi ngờ nhân phẩm mình.
Nhưng đêm qua cũng thật là thoải mái, chả trách lúc đại ca và những người đàn bà khác làm cái ấy thì các nàng đều lớn tiếng rên rỉ như vậy.
"Tối hôm qua, ta có rên rỉ không?" Điểm này Bạch Vũ không nhớ rõ *: *!
"Bạch Vũ muội muội, chuyện tối qua ngươi đều nhớ lại rồi sao?" Lưu Phong thấy Bạch Vũ sắc mặt ửng hồng vội vầng hỏi.
Nghe thấy thế, Bạch Vũ nhất thời mắc cỡ, ngọc dung như phát nhiệt (mặt nóng >> mặt đỏ rực), tim đập loạn, đầu càng dấu sâu vào ngực Lưu Phong không dám ngẩng lên.
"Còn muốn nữa không?" Lưu Phong thấy nàng thẹn thùng, biết nàng đã nghĩ ra nên bày ý đồ xấu.
Bạch Vũ nghe thấy vậy, trong lòng run lên, nhớ lại đêm điên cuồng vừa qua và cái cảm giác tiêu hồn đó hạ thân lại bắt đầu ươn ướt.
"Chẳng lẻ ta thật là loại đàn bà không biết xấu hổ." Cảm giác được biến hóa của thân thể, Bạch Vũ tự trách.
"Bạch Vũ muội muội, ngươi có cảm thấy đau ở đâu không? Đại ca giúp ngươi xoa nhé." Lưu Phong cười dâm đãng, đưa bàn tay xuống, lập tức có một dòng Nguyên Anh lực chảy vào hạ thể nàng **!
Cảm giác đau nhói nhất thời biến mất, thay vào đó là một chút kích tình.
Nhận thấy sự biến hóa của thân thể nàng, Lưu Phong âm thầm bật cười, từ sau khi hấp thụ lực lượng của Dục Ma, linh lực trong cơ thể Lưu Phong tựa hồ đã có them đặc hiệu làm xuân dược, hiệu quả cũng không tồi.
Bạch Vũ khẽ ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nhìn hắn nói: "Đại ca, ta còn muốn."
Lưu Phong cười hắc hắc, một bàn tay đưa xuống ngực nàng, dùng sức xoa nắn.
Bạch Vũ mắc cỡ muốn chết, sẵng giọng: "Đại ca à, không nên đâu."
Lưu Phong lại buồn bực, cứ không nên không muốn, cuối cùng ngươi thích thế nào đây?
"Ta biết muội đã rất muốn rồi mà." Lưu Phong cười hi hi, hai tay đem Bạch Vũ đặt xuống dưới thân.
Bạch Vũ ngượng quá nhắm mắt lại không dám nhìn lên ánh mắt của hắn.
Nàng biết Lưu Phong lại muốn làm cái chuyện kia.
"Hảo muội muội, nam nữ lúc ân ái còn có thể tu luyện nữa đó, hôm nay đại ca truyền cho muội công pháp song tu, sau này chúng ta có thể vừa sung sướng vừa tu luyện." vừa nói hắn vừa truyền khẩu quyết hành công cho Bạch Vũ.
Bạch Vũ cũng là người tu chân nên vừa nghĩ một chút lập tức thấu triệt.
Lúc nàng đang ghi nhớ khẩu quyết, Lưu Phong eo hạ xuống, đâm vào cơ thể nàng.
Lập tức, hai tấm thân trần lại bắt đầu nhấp nhô, Lưu Phong một mặt chậm rãi ra vào, mặt khác vận khởi song tu công pháp, đưa Nguyên Anh lực hung hậu thông qua hạ thể tiến vào cơ thể Bạch Vũ, hơn nữa lại dùng thần niệm dẫn cỗ linh lực đó vận hành trong kinh mạch nàng một chu thiên, sau đó lại trở lại trong thân Lưu Phong.
Cứ như vậy, qua chin chin tám mốt chu thiên, thân thể Bạch Vũ vốn có mười kinh mạch tắc nghẽn thì đã thông suốt tám, chin, hơn nữa dựa vào thần niệm của Lưu Phong hướng dẫn nàng càng hiểu hơn về đạo lí tu chân mà trước nay chưa tưởng được.
Lúc Lưu Phong dùng Nguyên Anh Lực dịch cân phạt tủy Bạch Vũ, nàng chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng tràn ngập sức sống hình như mỗi một lỗ chân lông đều chứa đầy năng lượng/
Cảm giác thoải mái này gần như làm nàng mê muội, thân thể cùng linh hồn đồng thời thăng hoa khiến Bạch Vũ nhịn không được mà hét to lên.
May mà Lưu Phong đã bố trí cấm chế quanh phòng, nếu không với tiếng thét vừa rồi không kéo những người khác đến mới lạ.
Lưu Phong âm thầm bật cười, cô bé, trước đây ngươi hay phàn nàn người ta rên rỉ quá lớn, ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ngươi, bây giờ thì sao, ngươi rên còn to hơn cả người ta nữa, may mà ta đã đoán trước nên đã đề phòng tốt.
Lúc này đã hơn nửa đêm.
Mà đến khi Lưu Phong xả công thì ngoài cửa sổ đã sáng.
Bạch Vũ thu hoạch được rất lớn, dưới tác động của Nguyên Anh lực, thể chất vầ kinh mạch của nàng đều xảy ra biến đổi rất lớn đây là trụ cột lớn cho việc tu tiên tương lai của nàng.
"Đại ca, muội còn muốn nữa." Sức sống trần đầy làm ham muốn của Bạch Vũ càng thêm mạnh, con mắt xinh đẹp nhìn Lưu Phong ánh lên vẻ them khát, chờ mong.
Lưu Phong ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Bạch Vũ dung cặp mắt mị nhân câu dẫn mình, bầu ngực tuyết trắng theo nhịp thở mà nhấp nhô như là khiêu khích hắn.
Nhìn tiểu nha đầu vừa thành đàn bà này giống pho tượng nữ thần trong truyền thuyết, nét xinh đẹp hấp dẫn và dâm đãng đang dần hòa lẫn vào nhau.
Đãng phụ xinh đẹp! Nhìn Bạch Vũ trước mặt trong lòng hắn lại hồi tưởng đến những lần ân ái với Ân quý phi. Bạch Vũ và Ân quý phi khá giống nhau, hai người đều có khí chất cao quý nhưng một mặt lại rất dâm đãng, vừa cao quý vừa dâm đãng quả là một hấp dẫn lớn đối với mọi nam nhân.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Phong dục vọng lại tăng thêm mấy phần.
Phát hiện ánh mắt nam nhân đang nhìn mình, Bạch Vũ lộ ra vẻ cười.
Nàng chậm rãi đến gần hắn, vươn ngón tay ngọc ra, khóe môi cười phóng đãng, sau đó từ từ đưa một cái chân cọ xát vào thân thể nam nhân, làm cho hắn nhìn thấy rõ hơn nụ hoa bí ẩn của mình.
Giờ phút này, Bạch Vũ như là đã biến thành một dâm oa đãng phụ, nàng không ngừng uốn éo eo thon làm ra những tư thế khêu gợi trước mặt Lưu Phong.
Chỉ một lát mà hơi thở Lưu Phong đã trở nên trầm trọng.
Ngồi trên đùi nam nhân, Bạch Vũ vặn vẹo thân mình cho cọ xát với thân thể nam nhân, trong miệng còn phát ra tiếng rên rỉ động lòng, làm Lưu Phong suýt hộc máu.
Hắn đến bây giờ cũng không nghĩ tới tiểu nha đầu còn có kĩ xảo loại này nữa, thật là đáng quý mà, cô bé này thật nhiệt tình như lửa.
Nhờ sự cố gắng của Bạch Vũ trong phòng lại trở nên dâm mỹ.
Hai người thật sự đã đến lúc không thể kiềm chế dục vọng.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có trong cổ họng hai người không ngừng vang lên tiếng thở dốc.
"Bạch Vũ, đại ca sẽ cho muội thoải mái tột cùng." Lưu Phong đột ngột ôm chặt lấy nàng, đặt xuống giường rồi thành thục tách đôi chân ngọc ra.
Trong tiếng rên rỉ phóng đãng, hắn lại một lần nữa đâm vào.
Lập tức hai tấm thân trần lại điên cuồng vặn vẹo, lăn lộn trên giường, thỉnh thoảng lại có tiếng rên rỉ cao vút hòa cùng tiếng thở gấp gáp nặng nề hình thành nhạc điệu nguyên thủy của loài người.
Một lần lại một lần điên cuồng, khiến Lưu Phong cảm khái rút ra "đàn bà cũng có sắc lang".
Kích tình qua đi, hai người không một mảnh vải nằm bên nhau, Bạch Vũ nhẹ nhàng nói: "Đại ca, muội đã là nữ nhân của huynh rồi."
Lưu Phong khẽ vuốt cái mông trắng ngần, nhẹ gật đầu: "Ừ, muội là nữ nhân của ta."
Bạch Vũ vẫn bình tĩnh nói: "Đại ca, cảm ơn huynh đã thu nạp muội." Nàng biết trước sớm muộn gì cũng là nữ nhân của hắn, cho nên dù hạnh phúc nhưng cũng không quá kích động. Trong số nữ nhân của hắn nàng nhận thấy mình là người vô dụng nhất nên tiếp theo cần làm chính là tìm một chỗ đứng trong lòng Lưu Phong.
Lưu Phong dường như hiểu được tâm sự của nàng: "Muội muội, không cần nghĩ gì cả, muội cứ nhớ là ngươi thuộc về ta là được."
Bạch vũ gật đầu, ôn nhu: "Vâng, muội biết."
"Bạch Vũ muội, nói cho ta biết xem nàng có phải đã thích ta từ lâu không? Và đã nghĩ sẽ cùng ta." Lưu Phong xấu xa hỏi.
Thân thể Bạch Vũ run lên, đôi mắt lấp lánh lệ quang nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên đánh vào ngực Lưu Phong: "Tên bại hoại này, đã biết rõ người ta thích ngươi sao không chủ động một chút."
Lưu Phong cũng rất xấu hổ, hắn luôn xem Bạch Vũ là hảo muội muội, chuyện lần này quả là. Hắc hắc.
Hắn vội vàng nâng khuôn mặt Bạch Vũ lên dịu dàng nói: "Được rồi, Bạch Vũ cho dù như thế nào thì muội bây giờ cũng là nữ nhân của ta, có khổ tâm gì thì cứ nói với ra, ta sẽ bảo vệ muội. Về chuyện gia tộc của muội ta sẽ phái người điều tra rõ chân tướng báo thù cho muội."
Bạch Vũ nhào vào lồng ngực hắn, phấn quyền đánh túi bụi vào vai Lưu Phong: "Tên bại hoại này, sao giờ mới nói với ta, hại ta thương tâm bao lâu."
"Mẹ kiếp, tại sao không sớm chủ động đi, kỳ thật ta rất là thuần khiết." Lưu Phong vô sỉ nghĩ.
Hắn dùng sức ôm sát Bạch Vũ nhẹ nhàng dỗ: "Ân, là đại ca không tốt, sau này ta sẽ đối xử thật tốt với muội."
Bạch Vũ ngẩng đầu, si ngốc nhìn Lưu Phong thấp giọng nói: "Đại ca, muội không có cái gì hết, huynh là thân nhân duy nhất của ta, sau này huynh đừng bỏ ta mà đi được không?"
"Nếu huynh rời ta, ta sẽ chết. Ta thật sự không cách nào tưởng tượng cuộc sống không có huynh là thế nào."
Tâm Lưu Phong hơi run lên, chậm rãi tiến đến chiếm cứ đôi môi anh đào của nàng.
Bạch Vũ lúc đầu có chút tránh né nhưng sau lại tự động mở đôi môi thơm ra mặc cho đầu lưỡi nam nhân hoạt động trong miệng nàng.
Hơi thở dồn dập của đàn bà giống như xuân dược đối với Lưu Phong, bàn tay hắn lại lặng lẽ tiến vào giữa hai chân Bạch Vũ.
Bạch Vũ hai gò má ửng đỏ, mắt nheo lại toát ra vẻ gợi cảm mông lung, bàn tay mềm mại bắt được hai tay Lưu Phong, nhẹ giọng nói: "Hảo ca ca, huynh bỏ qua cho ta đi, ta thật sự không được."
Lưu Phong cười hắc hắc, lúc này mới thả tay ra.
Bạch Vũ nhu tình như nước hỏi: "Đại ca, huynh yêu ta sao?"
Lưu Phong không chút do dự vội vàng trả lời: "Yêu, đương nhiên là yêu rồi."
Bạch Vũ nghe vậy, trên mặt hiện ra một bộ dáng vui mừng, nàng nũng nịu ỷ ôi trong lòng Lưu Phong, lẳng lặng ôm hắn, hưởng thụ chút hạnh phúc ngọt ngào, không bao lâu thì nàng thiếp đi.
Giữa trưa, tiếng đập cửa vang lên, làm hai người bừng tỉnh.
Bạch Vũ vội vàng mặc quần áo, quay đầu lại thúc giục Lưu Phong: "Đại ca, nhanh lên mặc quần áo vào, cẩn thận đừng để người khác thấy."
Lưu Phong nhìn dung nhan không trang điểm mà đã giống như đóa hải đường kiều diễm của Bạch Vũ, cười nói: "Không sao đâu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui