Hi Du Hoa Tùng

Tát Khoa kêu lên thảm thiết, thê lương không dứt, lúc sắp chết vẫn hung ác trừng mắt nhìn Lưu Phong, cuối cùng mới chịu tắt thở lìa đời.
Lưu Phong lạnh lùng tà ác nhìn ngắm sơn cốc, lạnh lùng mỉm cười: "Huyết tộc hôn vương, ngươi nghe cho rõ đây, nếu không muốn cả tộc bị diệt, hãy đem phu nhân giao ra đây. Còn nếu như trái ý ta, sẽ diệt toàn tộc.
Bạch Khiết mỉm cười. Âu yếm nói với Lưu Phong: "Tiểu tình nhân, bộ dáng của người vừa rồi thật đáng yêu, tràn đầy khí khái nam tử hán đại trượng phu, ta thích."
Lưu Phong một trận buồn bực, bộ dáng giết người của mình như thế nào có thể sử dụng hai từ "đáng yêu" để hình dung được chứ. Thục nữ ngàn năm có lối suy nghĩ quả nhiên không như người thường.
"Tiểu tình nhân, ta biết người ngươi muốn tìm được giấu ở địa phương nào. Bất quá ta cảm giác được nơi đó có nguy hiểm rất lớn. Nhất định phải đi sao? "Bạch Khiết ôn nhu nói.
Có thể không đi sao?
Nàng kia chính là trượng mẫu của mình à.
Lưu Phong gật đầu, nghiêm trang nói: "Ân, nhất định phải đi."
"Con đường phía trước hung hiểm vạn phần, ngươi nhất định phải chuẩn bị tâm lý đề cao cảnh giác a. Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không dễ dàng ra tay giúp ngươi đâu."Bạch Khiết là con người như vậy, sinh tử chiến đấu có thể rèn luyện người. .
"Ân! Ta hiểu! "Lưu Phong cầm trong tay Hạo Thiên Kiếm, cười to nói: "Hôm nay ta muốn mở một màn đại khai sát giới."
"Lưu Phong. Huyết tộc thánh địa. Không cho phép ngươi làm càn!"
Có lẽ là bị Lưu Phong khinh miệt quá mức đã chọc giận đám huyết tộc nhân, đang khi nói chuyện đã có hơn hơn mười huyết tộc nhân nhất thời xuất hiện trước mắt hắn. Cầm trong tay huyết kiếm, lạnh lùng nhìn hắn.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nhìn mười mấy tên huyết tộc trước mắt, trong lòng sát khí dâng trào, huy kiếm hét vang. Tay phải nắm chặt Hạo Thiên Kiếm, ánh sáng vàng rực từ thanh kiếm phát ra chiếu rọi một góc trời.
"Hô! "Hạo Thiên Kiếm ầm ầm lao ra, xoay tròn bay múa, nhô lên cao ánh sáng rực rỡ, kiếm quang chói lòa, nhất thời khiến cho đang huyết tộc nhân cam đảm trở nên rét run.
"Đi tìm chết! "
Ngay sau tiếng hét lớn vừa rồi, Lưu Phong ra sức đem Hạo Thiên Kiếm huy vũ cực mạnh, quang huy lóe ra rực rỡ, hơn mười tên huyết tộc đã bị kiếm quang chém ngang eo, đứt đoạn mà chết.
"Chống ta là chết! "
Lưu Phong bay lên tận trời, Hạo Thiên Kiếm mở rộng quang huy sáng chói. Ra chiêu không cần đẹp, chỉ cần giết được kẻ địch, lập tức có mấy tên huyết tộc mạng vong dưới kiếm.
"Ha ha, thật thống khoái! "
Lưu Phong ha ha cười to. Lòng hiếu sát đã lâu tĩnh lặng giờ đã được thức tỉnh, theo lưỡi kiếm tàn bạo giết người không chớp mắt, hắn cảm giác tâm lý sung sướng, vô cùng thống khoái.
Lưu Phong tay trái kiếm quyết biến hóa, tay phải Hạo Thiên Kiếm nhô lên cao tung hoành phi vũ, từng đạo quang huy màu vàng chiếu sáng một vùng. Hắn tựa như một tử thần hung bạo đang, vô tình thu hoạch tánh mạng của huyết tộc nhân.
"Tiểu tình nhân. Cần lưu ý một điểm, bọn họ là muốn dựa vào trứ đông người, khiến ngươi sức cùng lực kiệt..."-Bạch Khiết nhắc nhở.
Lưu Phong không cho là đúng, đối phó với lũ tạp nham này, sao có thể sức cùng lực kiệt được. Hơn nữa hôm nay tam đại nguyên anh đã tăng cường, nguyên anh lực không ngừng tuần hoàn, trừ phi là gặp phải cùng cấp cao thủ, nếu không lực lượng hắn sẽ không thể bị tiêu hao được.
"Lưu Phong ngươi giết quá nhiều huyết tộc đồng bào của ta quá rồi. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."Đột nhiên một tiếng quát chói tai vang lên, một bóng người đột nhiên xé gió xuất hiện, huyết kiếm hồng quang giận bạo, hóa thành một biển máu, khí thế như sấm đình vạn quân, hướng Lưu Phong kéo tới, sát khí đằng đằng.
Cách xa nhau có hơn thập trượng nhưng mùi máu tanh đã bay tới tận mũi của Lưu Phong. Ép Lưu Phong tới mức nghẹt thở, hô hấp vô cùng khó khăn.
Điện quang thiểm điện bay tới, Lưu Phong thần sắc rùng mình hét to một tiếng, Hạo Thiên Kiếm uy vũ rồng ngâm chói sáng. Trong nháy mắt kiếm quang bắn ra muôn vạn kiếm ảnh, hướng thẳng nơi có biển máu bốc ra, kiếm thế như phá trúc, dũng mãnh phi thường. Xông thẳng tới địch thủ, gào thét tựa gió bão gầm rú, tựa quỷ khóc sói tru.
Ngày lúc Lưu Phong đang đánh nhau thì tên yêu dị nam tử lại xuất hiện, chỉ thấy hắn đứng giữa không trung, cầm trong tay Khô Huyết Kiếm, rất là uy phong.
"Ngươi rốt cục đã xuất hiện! "
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, lập tức xoay người bay lộn, phí thân tới kẻ địch, Hạo Thiên Kiếm một lần nữa bắn ra quang huy vàng chóe.
Yêu dị nam tử không hề kinh hoảng, giơ kiếm đâm tới.
Hai kiếm nhất thời chạm vào nhau, tia máu, kim quang bùng cháy cực mạnh, Lưu Phong, yêu dị nam tử đồng loạt chấn động.
Mũi kiếm gắt gao chạm nhau khiến rồng ngâm không dứt, chung quanh sát khí ngập trời, thanh thế to lớn trước đó chưa từng có.
Lưu Phong ha ha cười to: "Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ, muốn dùng xa luân chiến đối phó ta, bây giờ như thế nào lại hiện thân đấu trực diện với ta hử? "
Hạo Thiên Kiếm bạo vũ khôn lường, kim quang cuồn cuộn giận dữ, bỗng dưng đem yêu dị nam tử bức lui mấy bước.
"Lưu Phong, ngươi khi dễ huyết tộc ta không người sao? "Yêu dị nam nhân quát lớn một tiếng, hắn nói: "Tại hạ Huyết Ti ti chủ, hôm nay thề nhất định giết ngươi chết không có chỗ chôn."
Lưu Phong âm thầm rùng mình. Tên bạch diện thư sinh ái ái này là Huyết Ti ti chủ.
Mẹ kiếp, người nầy nhất định tên đứng đầu đám huyết tộc phá hoại Phong Thành của ta.
Mẹ kiếp, nguyên lai là oan gia.
Nợ mới nợ cũ đồng thời phải tính toán cho rõ, lão tử nhất định diệt hết gia địa của ngươi.
Nghĩ tới đây Lưu Phong quyết không lưu tình nữa, tức khắc sử dụng toàn lực hạ sát đối thủ.
Trong một thời gian không dài, hai người giữa không trung đã đối chiến hơn mười hiệp.
Hai người trong tay vũ khí đều là thần binh lợi khí, gắt gao va chạm, hoàn toàn lấy lực lượng đối quyết, dựa vào sự cường hãn của bản thân mà quyết sinh tử, chẳng phân biệt được thắng bại tuyệt không dừng lại.
Cả hai chiến đấu không nghĩ đường lui cho mình, nhất định dùng kiếm khí xông thẳng vào đối phương, mặc dù may mắn không chết, sơ ý cũng có thể trọng thương.
Bạch Khiết sợ Lưu Phong có việc, huyền ảo bay giữa không trương, khẩn trương nhìn kỹ cuộc tranh đấu giữa hai người.
Chung quanh vẫn còn rất nhiều huyết tộc nhân đang nhìn trận đấu, nóng vội muốn động thủ, muốn thừa cơ hội này tiến lên đánh lén, nhưng ngại mệnh lệnh của Ti chủ đại nhân, thế nên không dám tự tiện hành động.
Dần dần. Huyết Ti ti chủ có chút không địch lại, dù sao nhân gia Lưu Phong đã tam đại nguyên anh, linh khí tụ hợp, cuồn cuộn không ngừng. Mặc dù, tuần hoàn tốc độ không phải rất nhanh, nhưng cũng đủ chống đở với tên ti chủ này.
Đương nhiên, Huyết Ti ti chủ cũng không hề liều mạng.
Nếu Huyết Ti ti chủ dùng đấu pháp liều mạng thì Lưu Phong sử dụng tam anh tuần hoàn tốc độ căn bản là theo không kịp tốc độ linh lực của tên ti chủ.
"Tất cả cùng tiến lên."Huyết Ti ti chủ hiện thân với mục đích muốn cho Lưu Phong tiêu hao linh lực. Hắn thấy một mình hắn không cách nào chống cự, cũng bất chấp thể diện, vội vàng hạ lệnh thuộc hạ cùng tiến lên.
Mười mấy tên huyết tộc cùng kêu lên hô ứng, tất cả nhằm phía Lưu Phong ra sức đâm chém.
Lưu Phong thầm hô không ổn, cười lạnh nói: "Các ngươi đúng là lũ tạp chủng, chỉ biết dùng chiến thuật biển người. Bất quá các ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, lão tử cũng có trợ thủ."Nói xong, Lưu Phong đem thần điểu Phi Nhi thả ra.
Phi Nhi kêu to một tiếng, nhất thời hiện ra thân pháp, đánh về phía đám huyết tộc nhân xung quanh.
Cùng lúc đó, Lưu Phong trong tay Hạo Thiên Kiếm đột nhiên bắn nhanh, giữa không trung oanh long kịch chấn, kiếm quang phiêu đãng, một đạo kim mang như điện xẹt ngang bầu trời.
Huyết Ti ti chủ vội vàng ra lệnh thuộc hạ lui về phía sau, nhưng vẫn có những huyết tộc nhân chưa kịp tránh né Hạo Thiên Kiếm, bị kiếm khí xuyên thủng ngực, hóa thành bột phấn.
"Một đám chẳng biết sống chết là gì, hôm nay các ngươi đã giúp gia gia sát một lần thật thống khoái."Lòng sát phạt của hắn đã điên cuồng tăng mạnh, Lưu Phong hai tròng mắt đỏ đậm trừng trừng tràn đầy sát khí, tia sáng dị thường làm ai ai cũng phải sợ hãi. .
Tiếp sau đó là một tiếng quát nhẹ, một đạo kiếm quang có thể so với ánh nắng chiếu sáng giữa trời chiều một lần nữa bắn mạnh tới trước. Đại bộ phận huyết tộc nhân chỉ cảm thấy tai ù hoa mắt, tất cả đều bị đánh trúng trọng thương, đều lảo đảo xiêu ngã, một ít tên thực lực tương đối kém cỏi thậm chí còn bị xương cốt nát vỡ, tan xác giữa không trung.
Lưu Phong trong lòng vui sướng, cười nói: "Các ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình, lũ súc sanh hôi hám."
Mắt thấy thần uy của Lưu Phong quá mạnh, huyết tộc tứ phía đều kinh hãi chấn động. Sĩ khí đại suy, nhất thời không dám tiến lên.
Lưu Phong sát tính đại phát, không đợi cho lũ huyết tộc nhân có phản ứng, hắn đã xông thẳng tiến đánh, giống như hổ vào bầy dê, trong tay Hạo Thiên Kiếm mặc sức tung hoành phi vũ, khắp nơi tiếng kêu thảm thay nhau vang lên, huyết nhục tung bay tứ tung. Đám huyết tộc kinh sợ đều đồng loạt lui về phía sau.
Sau nửa canh giờ, tứ phía máu chảy thành sông, không dầy đặc mùi máu tanh tử khí, ngửi mà chỉ muốn ói, kinh tâm ghê sợ.
Mắt thấy sát nghiệt càng ngày càng nặng. Bạch Khiết vô cùng hân hoan, sắc mặt vui mừng, muốn thành đại sự thì phải giết vạn người. Lưu Phong tương lai sẽ làm đại sự, nhưng sát tâm của hắn vẫn còn chưa đủ ác, nhân cơ hội này rèn luyện thêm chút sự khát mau của hắn. Cũng hay!
Lưu Phong lúc này sát đến đôi mắt đỏ ngầu, Hạo Thiên Kiếm chém giết không ngừng. Khí lãng lôi đình, trong phút chốc chém liên tiếp mấy đầu lâu, máu tươi như chảy mãi giữa không trung.
"Lưu Phong, nếu ngươi còn giết người nữa thì chúng ta sẽ giết Mộ Dung phu nhân! "Huyết Ti ti chủ có chút sợ, vội vã lùi lại, thuộc hạ của mình đã bị Lưu Phong giết sạch cả.
"Hừ, nếu ngươi dám động vào một cọng tóc của phu nhân, sẽ tru diệt các toàn bộ huyết tộc của ngươi."Lưu Phong không hề e ngại uy hiếp của Huyết Ti ti chủ mà trái lại còn uy hiếp ngược lại Huyết Ti ti chủ.
Mẹ kiếp. Chỉ còn mình ngươi thôi. Ngươi đã chọc phải sát thần rồi.
Huyết Ti ti chủ hối hận không thôi, sớm biết ra như vậy thì hắn tự dưng trêu chọc Lưu Phong làm cái gì.
Chính là chuyện tới hôm nay hắn đã không còn đường lui, Lưu Phong phải tử, nếu không tất cả công sức của hắn bao lâu nay đều uổng phí.
Bây giờ biện pháp duy nhất có thể giết chết Lưu Phong chính là dụ hắn tới huyết tộc cấm địa, nơi đó có thể phong ấn tất cả lực lượng, đến lúc đó bằng vào thân thể cường hãn của huyết tộc nhân, đối phó với một người mất đi pháp lực như Lưu Phong tự nhiên là rất dễ dàng.
Vì phòng ngừa việc ngoài ý muốn, bọn họ bây giờ mới tìm cách giới hạn sức mạnh của Lưu Phong, đợi đến khi dụ hắn vào cấm địa mới thu thập hắn.
Huyết Ti ti chủ ánh mắt lãnh lệ như đao, ánh mắt căm hờn, quanh thân tản mát ra một cổ sát khí lẫm liệt, thanh âm lạnh lùng nói: "Lưu Phong, bất kể như thế nào, hôm nay ngươi nhất định phải chết."
"Tất cả mau thành trận pháp."
Huyết Ti ti chủ dựa vào sự ủng hộ của thuộc hạ huyết tộc kết thành trận hình, đối với Lưu Phong triển khai liễu công kích. Trong lúc nhất thời, hơi mười đạo công kích từ mười hướng, lấy bất đồng góc độ đồ sát Lưu Phong.
Huyết quang chói lòi, sát khí sắc bén ghê người.
Lưu Phong hơi thở cứng lại, khẽ cau mày, trong cơ thể nguyên anh lực nhanh chóng vận hành, tất cả khí lực dồn vào trong Hạo Thiên Kiếm. Hạo Thiên Kiếm kim quang giận dữ, đột nhiên biến ảo đầy trời như Lưu Tinh chiếu sáng kiếm quang vạn ảnh, cùng đám huyết tộc chung quanh công kích chạm nhau một phen kịch liệt.
"Oanh. oanh. oanh."
Không trung tỏa ra vô số tia sáng kim quang, như kim xà cuồng vũ.
Lưu Phong hơi thở hơi gấp, Hạo Thiên Kiếm kêu lên ong ong. Hiển nhiên, sau khi đám huyết tộc kết thành trận hình lực thì lực công kích tăng lên rất nhiều.
Thoáng chốc, giữa không trung không khí căng căng đến nghẹt thở, hung bạo không ngừng, điếc tai nhức óc, thiên địa rung động.
Giữa không trung gần trăm tên huyết tộc chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, trận thế nhất thời đại loạn, trong lòng hoảng hốt. Vừa mới hình thành trận thế giờ lại loạn bậy vô phương.
"Sát! Sát! "
Lưu Phong toàn thân tràn đầy sát khí, thấy huyết tộc trận hình tán loạn thì hét lớn một tiếng, Hạo Thiên Kiếm bạt địa bay lên, vạn ngàn đạo kim quang phá vũ bắn ra như mưa. Đại địa chấn động, giữa không trung đám huyết tộc nhất thời hoảng loạn chạy trốn, tất cả hoảng loạn.
Rất nhiều thanh âm hoảng loạn, tiếng kêu sợ hãi. Thanh âm ầm ĩ, kiếm minh nổ tung ồn ào chói tai, chỉ là vừa xuất một kích cũng đã có hơn mười tên huyết tộc huyết nhục tứ tung.
"Tất cả rút lui."
Huyết Ti ti chủ trong lòng hoảng hốt, một bên ra lệnh cho thuộc hạ chạy trốn, một bên đối với Lưu Phong nói: "Nếu muốn cứu Mộ Dung phu nhân, ngươi hãy theo chúng ta lại đây."
Vừa dứt lời, giữa không trung đột nhiên tuôn ra một đạo huyết vụ bao trùm lấy đám huyết tộc nhân.
Lập tức. Hồng quang chợt lóe. Những người có cánh đột nhiên biến mất vô ảnh vô tùng.
Lưu Phong nao nao, bất chợt cảm thấy đau đầu, lại nghe Bạch Khiết nói: "Bọn họ thi triển huyết độn thuật, đã đào xa, bất quá ta có thể cảm ứng được hành tung của bọn họ."
"Ngươi đi theo ta! "
Lưu Phong liền dựa vào chỉ dẫn của Bạch Khiết đi theo hành tung của lũ huyết tộc nhân.
Trải qua một thời gian không dài, hai người đi tới một hắc động u thâm thần bí.
Bạch Khiết có chút nhíu mày, nói: "Tiểu tình nhân, người ngươi muốn cứu Mộ Dung phu nhân đang ở ngay bên trong."
Lưu Phong vội vàng nói: "Chúng ta hãy đi vào! "
"Chờ một chút! "
Bạch Khiết vội ngăn cản Lưu Phong, nói: "Ta cảm giác được bên trong động có một cổ lực lượng rất kỳ quái, vẫn nên cẩn thận xem xét cho thỏa đáng."
Lưu Phong cao ngạonói: "Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, nơi này khẳng định là một bẩy rập hại người, bên trong động nhất định có sát chiêu mai phục. Bất quá nếu phu nhân ở bên trong, biết rõ là bẩy rập, ta cũng phải đi xuống."
"Đừng đi nghen, nếu ngươi đã quyết định, ta cùng ngươi đi vào! "Nói xong, Bạch Khiết lại lẩn trốn vào tam phần quy nguyên đan.
Lưu Phong cũng không do dự, bay người vào trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui