Hi Du Hoa Tùng

"Điềm nhi, kỳ thực trong thâm tâm ta, không hề bài xích ngươi. Ngay mấy ngày trước, trẫm từng nghĩ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho thái tôn, nhưng chuyện ngươi gây ra làm cho trẫm thất vọng."Lão hoàng đế hung tợn nói: "Trẫm thật sự không nghĩ tới, ngươi lại có thể phái người tới giết trẫm. ngươi biết không? Ngươi đã phạm vào tội không thể tha thứ."
Thái tử phi lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt cũng không có một chút sợ hãi: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông giết ta đi. Nhưng mà, ta đoán rằng tương lai của ông cũng không có kết cục tốt đẹp."
"Ầm ầm!"
Giữa không trung lại vang lên một hồi sấm, mưa gió dường như cũng mạnh hơn, lão hoàng đế nhìn Thái tử phi, lạnh lùng nói: "Điềm nhi, ngươi cho là trẫm thật sự không dám giết ngươi sao?"
"Ông có gì là không dám đây? Thiên hạ đều là của ông cả mà." Trong mắt Thái tử phi hiện lên một tia trào phúng, cười nói: "Giết sạch hết người trong thiên hạ, ông chính là quả nhân chân chính. Ha ha."
"Ngươi muốn thách thức sự nhẫn nại của ta?" Ánh mắt lão hoàng đế chậm rãi trở nên âm trầm, sát ý trên mặt dày thêm.
Thái tử phi lạnh lùng nhìn vào mắt hắn, oán hận nói: "Ông giết đi, ta thật sự không hề gì. Cuối cùng ông giết luôn Triệt nhi đi, nếu không, nó sẽ báo thù cho ta."
"Hoàng gia không nhân tình, quả nhiên là như vậy." Thái tử phi oán hận nói.
Lão hoàng đế nghe được lời ấy. Trong lòng tựa hồ lại bị kích động, hắn chầm chậm hướng mắt lên, trầm mặc cả nửa ngày, nói rằng: "Có lẽ ngươi nói đúng, hoàng gia đúng là không có nhân tình, nếu không ngươi thế nào lại xuống tay với ta. Điềm nhi, Mã hoàng hậu lúc còn sống rất thương yêu ngươi, năm đó thái tử cũng hết sức thích ngươi. Nói thật, nếu không phải tới nước này. Ta thật sự không muốn thương tổn ngươi. Thế nhưng ngươi nghĩ lại những chuyện ngươi làm mấy năm nay. Hộ bộ cùng với hoàng thương xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi so với ngưòi khác đều rõ rang hơn. Đương nhiên, chuyện hộ bộ, hoàng thương trẫm sớm đã có ý định không truy cứu nữa. Nhưng ngươi ba lần bảy lượt phái người ám sát trẫm, ngươi nói xem trẫm còn có thể để cho ngươi càn quấy tiếp sao? Nếu trẫm không có đoán sai, lần trước hắc ám võ sĩ ám sát trẫm, chủ mưu đằng sau ắt hẳn cũng là ngươi?"
Hắn mở trừng mắt, trong ánh mắt lần thứ hai hiện lên vài tia sát y: "Điềm nhi, không phải là trẫm không nghĩ tới nhân tình. Chỉ là ngươi hành động quá đáng rồi."
Thái tử phi lạnh lùng nói: "Ông cũng biết sao? Cũng tốt, đơn giản nói cho ông đi. Nếu không phải có Lưu Phong, ta thật sự đã có thể thành công rồi."
Lão hoàng đế hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt Thái tử phi, tức giận nói: "Ngươi thật là người điên? Lúc đầu, ta dường như không có chỗ nào có lỗi với ngươi."
"Ông già rồi. Ông nên sớm thoái vị đi, ta giết ông, chẳng qua là muốn giải thoát cho ông sớm một chút. Đem địa vị nhường cho người khác." Thái tử phi cười lạnh nói: "Đông cung suy sụp. Chưa chắc ngôi vị hoàng đế của ông đã vững chắc."
Chân trời lại vang lên một tiếng sấm, âm thanh vẫn vang vọng như vậy.
"Đây là chuyện của ta, ngươi không cần quan tâm." Lão hoàng đế hung hăng nói.
Thái tử phi đột nhiên cười lả lơi: "Ta biết, ông dám chắc là đem Yến vương giết đi, giết đi, những kẻ đáng giết đều giết đi, địa vị của ông mới vững chắc. Ông mới là lão già điên chìm đắm trong quyền lực."
"Thật sự là đáng thương. Những lão nhân giống ông, hẳn là đang hưởng thụ gia đình sum vầy." Thái tử phi mỉa mai nói.
Dù sao đi nữa cũng chết, còn không bằng thoải mái tuôn ác khí trong lòng ra.
Thần kinh lão hoàng đế lại bị đau đớn, hắn đột nhiên gào lên: "Im miệng, chết tiệt, ngươi im miệng cho ta. Ta muốn giết ngươi, giết ngươi."
Nói rồi lão đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ Thái tử phi.
Trong đôi mắt Thái tử phi hiện lên một vẻ trào phúng, không ngừng thở hổn hển: "Lão điên, ông là một lão điên đáng thương. Ông giết ta, bây giờ sẽ giết ta. nhưng mà, có chuyện ông vĩnh viễn cũng không có khả năng biết được."
"Tiện nhân, ta sẽ không cho ngươi chết một cách thống khoái." Lão hoàng đế vốn cơ trí, vẻ mặt thoáng biến sắc. Con ngươi vốn thâm tuý hiện lên vài đạo tà quang.
Lão hoàng đế nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng hỏi: "Chuyên gì? Ngươi cuối cùng còn che dấu bì cái gì, nói cho ta biết, nếu không ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết." lão hoàng đế cũng không có hoài nghi Thái tử phi trong lòng có bí mật. Bởi vì, trong đôi mắt nàng không có một chút sợ hãi với cái chết, trái lại vẻ châm biếm chiếm rất nhiều.
Thái tử phi cười nói: "Bệ hạ, trong lòng ta có một cái bí mật động trời, về chuyện năm đó thái tử chết, là chuyện về con trai tốt của ông."
Dừng lại một chút, Thái tử phi lại thở hổn hển vài cái, nói: "Tin rằng, chẳng bao lâu nữa, ông sẽ chết trong tay con ông. Hắn đã nắm giữ không ít lực lượng của ông."
Lão hoàng đế có chút biến đổi, buông lỏng tay ra, truy hỏi: "Là ai, nói cho trẫm biết, đến tột cùng là ai?"
Thái tử phi khẽ ho khan vài tiếng, lập tức cười lạnh lùng nói: "Năm đó thái tử chết. Kỳ thật chính là một âm mưu. Mà âm mưu lớn hơn thế còn đang không ngừng vận chuyển. ông cùng ta, kỳ thực đều là bị vây trong âm mưu."
"Nói cho ta biết. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là ai?" không biết tại sao, nghe Thái tử phi nói xong, trong lòng lão hoàng đế tràn ngập lo lắng.
"Ta chỉ có thể nói cho ông. Hắn là con ông. Về phần là ai, ta sẽ không nói cho ông biết, ngay cả ông giết ta, hoặc là làm cho ta sống không bằng chết, ta cũng sẽ không nói ra." Thái tử phi đột nhiên cười nói trêu ngươi: "Ông không cho ta dễ chịu, ta cũng sẽ không cho ông thống khoái. Tất nhiên, ông có thể đem hơn mười con trai toàn bộ bắt lại giết chết, nói như vậy, có thể bảo trụ được ngôi vị hoàng đế của ông rồi."
"Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta. Ngươi thật là người điên." Lão hoàng đế dường như có chút phát điên.
"Bệ hạ, kỳ thật, ông cùng ta đều là một loại người." Trên ngọc dung Thái tử phi hiện lên vẻ cười khẩy. lạnh nhạt hỏi: "Nghĩ thông rồi sao? Chuẩn bị xử trí ta thế nào?"
Sắc mặt lão hoàng đế biến đổi, đột nhiên cười âm hiểm: "Điểm nhi, ta có biện pháp làm cho ngươi nói ra bí mật trong lòng ngươi?"
"Thật không?" Thái tử phi không cho là đúng: "Bệ hạ có đúng hay không có chút tự phụ."
"Ngươi sẽ nói." Lão hoàng đế bỗng nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt Thái tử phi, cười nói: "Hôm nay mới phát thiện, ngươi xinh đẹp như vậy."
Trong mắt Thái tử phi hiện lên một tia bối rối: "Ông muốn làm cái gì?"
"Không làm gì cả." Lão hoàng đế cười nói: "Trẫm gần đây luyện thải âm bổ dương. Phải có một người làm lô đỉnh, trẫm nghĩ ngươi cũng không tồi."
"Vô sỉ." Thái tử phi sắc mặt giận dữ quát: "Ông đừng quên, ta là vợ của con trai ông."
"Thì sao?" vẻ mặt lão hoàng đế tươi cười: "Ngươi không phải nói, trẫm là người điên sao? Nếu là người điên, luân thường đạo lý cũng tính là gì?"
"Nói thật cho ngươi biết, Điềm nhi, kỳ thật ban đầu trẫm đã nhìn trúng ngươi. Vỗn trẫm nghĩ thu ngươi làm phi tử, nhưng thái tử lại thích ngươi, cho nên trẫm cũng thành toàn cho các ngươi. Bây giờ thái tử mất, ngươi cũng thủ tiết nhiều năm như vậy, trẫm sẽ cho người được quyền làm đàn bà. đương nhiên, nếu ngươi nói cho trẫm biết bí mật trong lòng ngươi, có lẽ trẫm sẽ niệm tình thái tử. Cân nhắc không đem ngươi làm lô đỉnh." Lão hoàng đế rõ ràng là đang uy hiếp.
Thái tử phi đầu tiên là sợ run một hồi, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười, nàng lớn mật vươn tay, khẽ vuốt mặt lão hoàng đế, mập mờ cười nói: "Nếu bệ hạ muốn ta. Ta đây há có thể chối từ. Ngẫm lại ta hầu hạ một đôi phụ tử, cũng rất là kích thích."
"Vô sỉ." Lão hoàng đế vạn lần không nghĩ tới, Thái tử phi sẽ có phản ứng như thế này. Lão chặn tay Thái tử phi, phẫn nộ quát: "Con đàn bà này thật sự điên rồi, lại có thể không còn chút liêm sỹ nào."
Thái tử phi dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lão hoàng đế, khẽ thở dốc một tiếng, cười nói: "Nói như thế thì kẻ vô sỉ trước chính là ông."
"Bệ hạ, nếu ông thật sự muốn ta, ta sẽ không cự tuyệt, không bằng bây giờ đi." Thái tử phi suồng sã sờ trên mặt lão hoàng đế mấy cái. Bộ dáng nọ, rõ ràng là đang đùa giỡn lão hoàng đế.
"Đồ đàn bà vô sĩ. Trẫm không phải như ngươi, đàn bà vô sĩ." Ánh mắt lão hoàng đế bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
"Bệ hạ, ông tốt nhất bây giờ nên giết ta, nếu không. Ta sẽ khiến ông phải trả giá." Thái tử phi đột nhiên hung hăng nói.
Lão hoàng đế khẽ cười một tiếng, nói: "Hết thảy của ngươi đều là do ta cho. Dứt bỏ ta, người không là gì cả, ngươi còn có thể sinh ra uy hiếp với ta sao?"
"Thật không?" Thái tử phi cười lạnh một tiếng nói: "Ông đừng quên, ta là đàn bà, đàn bà có biện pháp của đàn bà."
"Ngươi nói thân thể ngươi?" Lão hoàng đế cưòi khinh thường: "Không phải ai cũng thích lão bà như ngươi. Huống hồ, thiên hạ này có thể uy hiếp ta cũng không có mấy người."
"Nói chính xác một chút, toàn bộ đế quốc, ngoại trừ Lưu Phong ra, cho dù là Yến vương. Trẫm cũng không để hắn vào mắt." Lão hoàng đế chế nhạo nói: "Ngươi sẽ không nói cho ta biết, ngươi sẽ câu dẫn Lưu Phong chứ? Trẫm biết. bên người hắn có rất nhiều đàn bà xuất sắc, ngươi căn bản không có lực hập dẫn đối với hắn."
Trên mặt Thái tử phi thoáng hiện một vẻ xám xịt, dường như bị những lời này gây tổn thương nặng nề.
Có lẽ, nàng thật sự không có vốn để câu dẫn Lưu Phong.
Nhưng mà nàng có một thứ ngay cả thần tiên cũng có thể chuốc mê – Tuý tiên đậu, vậy là đủ rồi.
"Lưu Phong, ngươi là của ta!" Nghĩ tới đây, Thái tử phi đột nhiên nở nụ cười.
Lão hoàng đế bị nàng cuời nhạo, ù ù cạc cạc không hiểu gì. Trong đôi mắt thâm thuý ánh lên một tia tàn nhẫn: "Đồ đàn bà vô sĩ, ta sẽ đem ngươi nhốt vào lãnh cung, vĩnh viễn nhốt ở đó. Trong lúc ở đây, ta sẽ nghĩ biện pháp bắt ngươi mở miệng."
Thái tử phi dùng một loại ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm lão, một lúc lâu mới nói: "Hôm nay, ông không giết ta, ông sẽ phải hối hận."
"Ha ha, ngươi uy hiếp trẫm." Lão hoàng đế đột nhiên mỉm cười: "Chỉ mong ngươi sẽ không khiến trẫm thất vọng."
Thái tử phi bị nhốt vào lãnh cung. Có Chân Long vệ tự mình trông coi, nhưng mà Đông cung cũng không có bị ảnh hưởng, Hoàng Thái Tôn như trước vẫn là Hoàng Thái Tôn. Có điều, Thái tử phi nói đúng, Đông cung nếu suy sụp. Yến vương sẽ một nhà độc chiếm. Cho nên, lão hoàng đế cũng không làm cho Đông cung sụp đổ. Lão cần Đông cung kiềm chế Yến vương. Mà sự tồn tại của Lưu Phong cùng Túc vương, lại là vì kiềm chế Đông cung cùng Yến vương phủ. Quan hệ này mặc dù nhìn phức tạp, nhưng trên thực tế không có chút phức tạp nào, mưu kế đế vương, kiềm chế quyền lực, đại khái là như vậy. Ít nhất trước khi chấm dứt viễn chính, Đông cung sẽ không sụp đổ được.
"Hoàng gia gia, nói cho cháu biết, tại sao như thế. Tại sao phải đối xử với mẫu thân của cháu như vậy?" Hoàng Thái Tôn ra ngoài trở về, phát hiện Thái tử phi đã bị đày vào lãnh cung, trước tiên tìm đến lão hoàng đế.
Lão hoàng đế lạnh lùng nhìn Hoàng Thái Tôn, cũng không có nói chuyện.
"Hoàng gia gia, nói cho ta biết, đến tột cùng là tại sao? Mẫu thân rốt cuộc đã phạm vào tội gì." Từ lúc sinh ra, lần đầu tiên Hoàng Thái Tôn dùng ngữ khí phẫn nộ nói chuyện cùng lão hoàng đế.
Lão hoàng đế chắp hai tay sau người, khẽ thờ dài một tiếng, nói: "Tôn nhi, trẫm giam giữ mẫu thân cháu, tự nhiên là có đạo lý, nhưng mà nguyên nhân trong đó, cháu cũng đừng hỏi."
Dừng một chút, lão hoàng đế nghiêm mặt nói: "Bây giờ mẫu thân cháu vắng mặt. Đông cung phải dựa vào cháu, mong rằng cháu dốc sức vì nước, không nên làm giảm uy phong của phụ thân cháu năm đó."
"Cũng không còn sớm, cháu quay về đi, sau này, cháu không cần cầu xin cho mẫu thân cháu nữa." Lão hoàng đế không nhịn được phảy phảy tay.
Hoàng Thái Tôn cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, nói: "Hoàng gia gia. Không tha mẫu thân cháu, cháu sẽ quỳ mãi ở đây."
Lão hoàng đế nghe vậy, nao nao, trong trí nhớ của lão, Hoàng Thái Tôn luôn luôn nhát gan nhu thuận. Nhưng mà hôm nay hắn lại.
Cặp mắt sâu thẳm của lão hoàng đế, nhìn chằm chằm Hoàng Thái Tôn một hồi, lạnh nhạt nói: "Tôn nhi, địa vị cháu là Hoàng Thái Tôn. Không thể mất thể thống. Biết không? Chuyện tình của mẫu thân cháu, trẫm đêu không thể nhượng bộ, bất kể cháu có làm gì đi nữa. Trẫm giam giữ nàng, tự nhiên có đạo lý của trẫm."
Hoàng Thái Tôn sợ hãi ngẩng đầu lên, liếc lão hoàng đế, cắn môi, một hồi lâu không nói gì.
Lão hoàng đế thấy hắn không hề đáp lại, nhíu máy, lạnh lùng nói: "Thế nào? Chẳng lẽ cháu dám nghịch lại ý trẫm?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui