Hi Du Hoa Tùng

Bạch Vũ quả thật so với Liễu Thanh Nghi vẫn còn thẹn thùng mắc cỡ: "Chuyện gì vậy tỷ?"

"Chúng ta cùng nhau vào được không?" Liễu Thanh Nghi ra sức mời mọc. Bạch Vũ nghe vậy, cũng lắc đầu nói: "Kỳ thực ta tới đây là để ngắm trăng. Thanh Nghi tỷ tỷ, tỷ xem ánh trăng đêm nay quả thật đẹp."

"À, mà nếu tỷ muốn vào thì vào đi thôi." Bạch Vũ quả thật muốn núp sau lưng Liễu Thanh Nghi bước vào bên trong.

"Muội tới ngắm trăng à?" Liễu Thanh Nghi vẻ mặt không tin tưởng hỏi. Nếu muội tới ngắm trăng thì ta đến thưởng hoa. Chuyện này quả thật ma quỷ cũng không thể nào tin được.

"Muội muội, hạnh phúc của mình phải do chính bản thân mình tranh thủ. Nếu lưỡng lự như vậy, đêm nay chắc sẽ không có thu hoạch gì cả. Muội cứ chậm rãi ngắm trăng ta đi vào đây." Liễu Thanh Nghi chính mắt thấy hai nàng đi vào trong phòng, tiếng động trong phòng phát ra ngày càng lớn, trong lòng ngứa ngáy không chịu được, do dự mãi rồi cũng quyết định đi vào.

Nhìn Liễu Thanh Nghi hướng của phòng đi tới, Bạch Vũ sau lưng rút cuộc cũng thấp giọng nói: "Thanh Nghi tỷ, chờ muội với!" Nói xong liền đuổi theo.

"Ầm!" Bạch Vũ do có chút nôn nóng, không dừng kịp nên đầu liền va vào cánh cửa, trực tiếp đem cửa phòng mở ra. Ngay lập tức khiến Lưu Phong đang "hắc hưu hắc hưu" (làm chuyện hự hự trên giường, bé này ác độc quá) hoảng sợ, thiếu chút nữa bị dọa thành bệnh liệt dương.

Đang hoan hảo cùng Lưu Phong là Ân Quý phi cũng kinh hộ một tiếng, đầu dúi vào trong chăn. Phía trước, Ân Tố Tố cùng Vương Đông Đông lúc này có chút thẹn thùng, nhưng bởi vì hai người cũng đang cao hứng, nên cũng không để ý. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lưu Phong đang "tới lui" trên giường bổng nghe phịch một tiếng, trong lòng hoảng sợ liền nhảy ra ngoài, nhất thời dục vọng tiêu tán đi hơn phân nữa. Quả thật không thể trốn mà.

Lưu Phong nhín lướt qua Bạch Vũ cùng Thanh Nghi rồi nói: "Bạch Vũ nha đầu, ta đoán là nhất định nàng đang giờ trò quỷ." Tuy rằng Lưu Phong sớm biết các nàng đang đứng ngoài cửa, nhưng hắn quả thật không nghĩ rằng Bạch Vũ dùng phương thức như vậy mà tiến vào. Cũng may hắn không giống phàm nhân, nếu đổi lại là nam nhân bình thường chắc sẽ phải liệt dương sớm.

Bạch Vũ không nói gì, nàng dùng hành động để trả lời Lưu Phong. Không biết là bị kích thích như thế nào, Bạch Vũ liền chủ động đóng cửa và bắt đầu cởi áo, rồi đến thắt lưng.

"Tiểu nha đầu cũng học xấu?" Lưu Phong nhìn lại các nữ nhân trong phòng, cảm thấy không phải là các nàng làm hỏng Bạch Vũ. Hơn phân nữa là Bạch Vũ tự học thành tài.

Phía sau, Vương Đông Đông cùng Ân Tố Tố cũng đã bắt đầu khỏa thân, khiêu khích Lưu Phong. Vương Đông Đông nhỏ giọng thì thầm: "Nói như thế nào thì ta cũng là người đến trước."

Liễu Thanh Nghi phía sau cũng bất chấp mặt mũi, dù sao cũng là những tỷ muội trong nhà của lão công, không nói hai lời, liền trèo liên giường và bắt đầu tháo bỏ y phục.

Lưu Phong hơi kinh hãi, nữ nhân trước mặt của mình trước đây e thẹn, ngoan ngoãn sao bỗng dưng hôm nay trở nên vội vàng, chủ động.

"Các nàng, các nàng chẳng lẽ muốn nhất thời vùng lên à?" Tuy rằng Lưu Phong cũng đã từng mơ nghĩ về việc quần chiến, nhưng là đêm nay số nữ nhân dường như vượt quá mức suy nghĩ nên âm thanh hắn có chút run rẩy, ngày cả đôi chân cũng bắt đầu run. Không biết hắn kích động hay e ngại nữa.

"Lão công, người đừng giả bộ nữa. Dường như ngươi đang thổi phồng chúng ta thì phải. Chàng có tiểu đệ đệ đệ nhất hùng phong, hiện tại mười nữ nhân e rằng cũng không đủ cho chàng a." Ân Tố Tố nở một nụ cười, vội vàng cắn vào miệng Lưu Phong.

Mà bên kia, Vương Đông Đông hai tay nhỏ bé cũng không cam lòng yếu thế, chộp tới tiểu đệ đệ của Lưu Phong. Lưu Phong cảm giác bốn phìa lỏa thể, tùy tiện hoạt động, nhất thời đôi bồng đảo của Ân Quý Phi đã bị hắn chộp vào tay.

Ân Quý Phi dường như cũng là lần đầu tiên làm chuyện này trước mặt nhiều người, tấm chăn đã kéo ra khòi đầu khiến khuôn mặt của nàng đỏ ửng lên

"Lão công, ta muốn!" Khiêu khích một hồi, Ân Tố Tố đã không thể chịu đựng nổi, liền tức thời cưỡi lên thân thể Lưu Phong, cặp tuyết đồn bắt đầu nhấp nhô hoan hảo.

Ngay lập tức, trong phòng liền vang lên những âm thanh rên rỉ, thở gấp. Toàn bộ căn phong tràn ngập dâm vị, mùi thân thể nam nữ hỗn độn hòa quyện cùng mùi của ham muốn, dục vọng.

Đừng nhìn thấy Lưu Phong vẻ mặt có phần e ngại, thực chất hắn trong lòng rất vui mừng. Hôm nay, hắn nhất long đại chiến ngũ phượng một cách thành thạo và điêu luyện.

Lần đầu cùng Lưu Phong hoan hảo, Ân Quý Phi cùng Ân Tố Tố vẻ mặt trần đầy thỏa mãn và hạnh phúc, hai mắt nhắm lại, nằm cạnh Lưu Phong khẽ rên rỉ. Ba người còn lại, ai cũng không nghĩ rằng với cơ thể mỏng manh yếu ớt như vậy mà Bạch Vũ lại lợi hại nhất, cùng Lưu Phong đại chiến không dưới hai lần.

.

Trải qua một phen vật lộn, Lưu Phong cùng chúng nữ đều thỏa mãn, nằm trên giường vỗ về, hưởng thụ sự ôn nhu sau khi kích tình. Lưu Phong lúc này quả thật có chút mệt mỏi.

"Rầm!" Đột nhiên cửa phòng lại bị người ta phá vỡ, Lưu Phong cùng chúng nữ vội vàng ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt có phần kinh ngạc nhìn người mới tới. Người mới đến e ngại nhìn mọi người, sau đó liền đóng cửa phòng, nàng nhẹ nhàng đến trước giường, vừa ngượng ngùng vừa thoát y: "Các người làm chuyện tốt cũng không nói cho ta biết."

Lưu Phong nhìn thấy khuôn mặt hờn dỗi của Tố Nương, âm thầm kêu khổ. Mới vừa rồi bị chúng nữ khuấy động một vòng đã sớm mệt nhoài, giờ lại gặp Tố Nương, không biết xoay sở thế nào nữa.

"Công tử gia, người ta cũng muốn." Tố Nương biểu hiện nhất thời tỏ ra mạnh mẽ, không đợi phản ứng của Lưu Phong, liền chủ động ngồi lên người hắn.

Lưu Phong không đành nào để nàng chịu thiệt, đành phải chủ động chấn chỉnh hùng phong, hảo hảo Tố Nương liên tục nhiều lần. Tuy nhiên, nhận thấy sắc trời đã muốn sáng, cơ thể hắn liền bắt đầu run lên và phóng xuất. Cẩn thận suy nghĩ, cũng may mà Lăng Ba và Thanh Liên không có ở đây, nếu không chắc đời hắn sẽ kết thúc. (DG: ước j mình được một nửa của anh í)

.

Sau một đêm miệt mài, Lưu Phong ngủ cùng chúng nữ trên chiếc giường lớn đến tận giữa trưa mới chịu rời giường. Lưu Phong được chúng nữ hầu hạ mặc quần áo xong liền ngồi điều tức một hồi, thần khí chậm rãi khôi phục lại.

Dựa theo kế hoạch, hôm nay hắn sẽ cùng Đan Hùng đi xử trí đội Hữu Long Vệ quân đã cướp đoạt Cam Châu.

"Tỷ phu rời giường đi!""Ba ba, rời giường đi!" Ngay khi Lưu Phong đang muốn mở cửa thì âm thanh của Khuynh Thành cùng Tiểu Linh Nhi đã vang lên.

Trong phòng, chúng nữ nhân mỗi người đều xấu hổ, ngượng ngùng, hướng Lưu Phong vội vã nói: "Chàng đi ra ngoài đi, đừng để các nàng tiến vào". Chúng nữ đều lo lắng, sợ hai tiểu nha đầu kia gây khó dễ. Lưu Phong hiểu rõ tâm tư các nàng, cười khan vài tiếng rồi tự mình mở của đi ra ngoài.

"Tỷ phu, tránh ra cho ta vào xem, không biết trong phòng có mấy người?" Khuynh Thành cười đùa, bộ dạng như muốn đẩy cách cửa bước vào.

"Ba ba, Khuynh Thành tỷ nói, các người đang nhất long chiến đa phượng." Tiểu Linh nhi ngẩng đầu hỏi: "Như vậy có nghĩa là sao ạ?"

"Không có gì đâu con!" Nghe được Tiểu Linh Nhi hỏi, Lưu Phong nhất thời kinh ngạc. Khuynh Thành nha đầu này lại có thể nào giáo dục Tiểu Linh Nhi thành hư hỏng thế này.

"Khuynh Thành, từ nay về sau, muội còn nhốn nháo như vậy, xem ta làm thế nào để thu thập muội. Đi thôi" Lưu Phong sắc mặt có chút sa sầm, liền đầy Khuynh Thành ra. Khuynh Thành dường như có chút đuối lý, thấy Lưu Phong thực sự túc giận liền không dám đi vào nữa.

"Khuynh Thành tỷ tỷ, tỉ còn không nói cho ta biết. Cái gì là một rồng nhiều phượng." Tiểu Linh Nhi hỏi với vẻ mặt hoang mang. Khuynh Thành nhìn Lưu Phong rồi vội vàng nói: "Chính là một hàng dài những phượng hoàng ấy mà."

"A, cái đó thì ta biết." Tiểu Linh Nhi dường như không thỏa mãn lắm với lời giải đáp của Khuynh Thành

"Khuynh Thành, mang Linh Nhi đi chơi đi, đừng phá rối nữa. Hôm nay ta có chính sự để làm." Lưu Phong nhíu mày trách mắng.

"Tỷ phu, người mang chúng ta cùng đi. Ta biết ngươi hôm nay muốn đi điều tra Hữu Long Vệ quân. Ta cùng Linh Nhi cũng muốn xem náo nhiệt." Khuynh Thành dường như đã sớm nghe phong phanh được hành trình của Lưu Phong.

Lưu Phong hừ một tiếng: "Muội như thế nào lại biết chính xác?" Tám phần là Đan Hùng nói, việc này ngoài ngươi ra còn ai biết nữa đâu?

Vừa vặn Đan Hùng cũng vừa tới. Hắn nhìn Lưu Phong đang liếc mắt nhìn mình, ngượng ngùng nói: "Lão Đại à, không phải là thuộc hạ không muốn giữ bí mật, mà là tiểu di tử của ngài quá giảo hoạt."

Lưu Phong hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn rồi lạnh lùng nói: "Chúng ta đi!"

Khuynh Thành thấy Lưu Phong thật sự không mang theo mình đi, lập tức liền nóng nảy, vội vàng hướng Tiểu Linh Nhi nháy mắt. Tiểu Linh Nhi hiểu ý, hướng Lưu Phong hô: "Ba ba, ngươi không mang ta đi chơi, ta phải đi tìm mẹ để chơi." Nói xong liền muốn bước vào gian phòng có chiếc giường lớn kia.

Lưu phong vội vàng nói: "Không được đi vào."

"Lão Đại, hay là ta mang các nàng cùng đi đi, dù sao chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng cả." Đan Hùng không biết đã được lợi lộc gì từ Khuynh Thành, không ngờ lại mở lời nói giúp nàng.

Lưu Phong thoáng do dự một chút rồi gật đầu nói: "Đi thôi!" Đan Hùng nói cũng rất đúng, thực tế cũng không phải là chuyện gì to tát cho lắm, mang theo nữ nhân đi chơi đùa thì cũng không có gì đáng ngại. Long Vệ quân trong mắt Thần Thánh Quân Đoàn chỉ là cái rắm thối mà thôi.

.

Tư Mã Hạo Kiệt dường như sớm biết được việc Lưu Phong đến liền hạ lệnh cho các tướng lãnh hội họp. Các tướng lãnh người mang kim khôi, mặc ngân giáp, uy phong lẫm lẫm nhằm làm giảm nhuệ khí của Lưu Phong.

Lưu Phong cũng không nghĩ rằng Tư Mã Hạo Kiệt lại đem tướng lãnh tụ hội để đối mặt với hắn. Thực tế, hắn chỉ mang theo mỗi Đan Hùng, Khuynh Thành, Tiểu Linh Nhi tổng cộng chỉ có bốn người mà thôi. Trong tình thế này, Lưu Phong quả là tài cao mật lớn chính. Hắn một chút cũng không quản đến đâu là đầm rồng hang hổ.

Nhìn thấy Lưu Phong, Tư Mã Hạo Kiệt trên mặt quan trường lộ ra nụ cười khách sáo, đi đến bàn mời khách: "Hầu tước đại nhân đến, bổn soái công vụ bận rộn, không thể nghênh đón từ xa, thật là thất lễ quá."
"Đúng vậy, đúng vậy, nhà ngươi quả thật không có chút một lễ vật gì cả, ở địa bàn của tỷ phu ta mà còn kiêu ngạo láo xược, thật không biết đâu là trời cao đất rộng à." Không đợi Lưu Phong nói, Khuynh Thành đã bắt đầu khiển trách Tư Mã Hạo Kiệt.

Tiểu Linh Nhi ở một bên cũng phụ họa thêm: "Ngươi cũng chẳng phải là thứ gì tốt."

Sắc mặt Tư Mã Hạo Kiệt bỗng trầm xuống, hướng bên ngoài quát lớn: "Ta không phải lệnh cho các ngươi nghênh đón Hầu gia sao? Các ngươi xử sự như vậy à?"Bên ngoài lập tức có một số quan quân tướng sĩ bước ra nhận tội.

Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: "Không trách bọn họ, cũng là ta không thông báo cho bọn họ trước."Nói đến đây, Lưu Phong bỗng trầm giọng: "Tư Mã đại nguyên soái à, lần này bản Hầu đến đây là để cảm ơn ngươi việc lần trước nhà ngươi giúp ta cai quản Cam Châu.

Thực thực giả giả, Tư Mã Hạo Kiệt đã sớm biết ý đồ của Lưu Phong đến đây. Tuy nhiên hắn cũng không có gì sợ. Thái độ của Bệ hạ đối với hắn hiện giờ có chút biến hóa, hắn dù gì cũng đường đường chính chính là Thống soái Hữu Long Vệ quân, hà cớ gì mà phải e ngại hắn chứ.

Nghĩ đến đây, Tư Mã Hạo Kiệt liền khách khí nói: "Hầu gia thật khách sáo, ở cái đất Phong Thành, tuy rằng là đất phong nhưng dù gì cũng thuộc đế quốc, bổn soái thân là đế quốc tướng quân, đương nhiên có nghĩa vụ xuất binh tiêu diệt tặc tử." Hắn thầm nghĩ: "Tiểu tử ngươi đắc ý cái gì, bệ hạ đã muốn tìm thời cơ để cướp lấy, nhà ngươi nên quên đi."

Lưu Phong thản nhiên cười một tiếng: "Nói rất đúng, tuy nhiên ta cũng muốn cảm tạ Nguyên soái." Nhưng trong lằm thầm mắng "Con mẹ nó"

"Hầu gia, người thật khách khí quá."Hai người nhìn nhau cười, cả hai đều lòng dạ khó lường nhưng bên ngoài vẫn biểu lộ nét tươi cười.

Khuynh Thành thầm nghĩ: "Quả thật là hai tên nam nhân dối trá."

Một lát sau, Tư mã Hạo Kiệt gọi người mang trà lên, mời Lưu Phong ngồi xuống nói chuyện, hắn cười nói: "Hầu gia, ta biết người gần đây thời gian có chút eo hẹp, vài ngày nữa người phải đến kinh đô à?"
Lưu Phong cười cười nói: "Những chuyện cần xử lý thì cũng đã xử lý xong rồi, phải trở về kinh đô thôi. Kinh đô thế cục gần đây bất ổn, bản thân Hầu gia ta là người mà bệ hạ nể trọng nhất, dĩ nhiên ta phải trở về kinh đô sớm để giúp đỡ bệ hạ phân giải thế cục."

"Đúng rồi, Tư Mã nguyên soái, theo như lời ngươi nói, sau khi tiêu diệt đám tặc đảm, toàn bộ thành trấn Cam Châu tiền tài, lương thực đều không thấy, chuyện này rút cuộc là như thế nào? Không biết thân phận của đạo tặc như thế nào mà lại hung hãn đến thế. Nay ta đến, trước vì cảm tạ ơn cứu viện của nhà ngươi, sau là cũng muốn hỏi thăm về đám đạo tặc này, không biết lai lịch bọn chúng ra sao để sau này đem một mẻ lưới bắt sạch bọn chúng. Nguyên soái chắc người không biết, bản Hầu đối với dân chúng luôn luôn ưu ái, đối với những kẻ ức hiếp, gây tai họa cho dân chúng như lũ đạo tặc kia, ta tuyệt đối không nương tay"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui