Hi Du Hoa Tùng

Đạo Tể Chưởng giáo vừa dứt lời thì hiện trường nhất thời an tĩnh trở lại. Đám người Chưởng môn các phái, mỗi người đều bừng bừng khí thế chuẩn bị tại Tu chân Đại hội lập uy một phen, nếu không thể giành được sự coi trọng của Đình Nhi, chí ít cũng có thể dành được sự ưu ái của mỹ nữ khác. Một ít đệ tử có thực lực cường hãn, ánh mắt phát sáng hướng về phía các Thần Binh.

Thiên Tâm tuy rằng cũng là đệ tử dự thi, thế nhưng thân phận hắn rất đặc thù. Hắn đứng sau lưng Đạo Tể Chưởng giáo quét ánh mắt xung quanh đám người, rốt cục thấy được Đình Nhi. Nàng mặc một bộ bạch sắc y phục, phất phơ xuất trần giống như tiên nữ trên trời vậy.

Tâm tình Thiên Tâm chấn động, trong lòng âm thầm phát thệ: "Đình Nhi, nàng là của ta, nàng nhất định là của ta."

Đợi sau khi Đạo Tể Chưởng giáo nói chuyện dài đến nửa canh giờ, đại biểu hội Trưởng lão hội tuyên bố các điều khoản sắp xếp của Đại hội. Trong mười ngày đầu là lựa ra người có tài, dùng thi đấu lôi đài làm hình thức chọn lựa. Sau đó lại cùng nhau thương nghị chuyện đại kiếp nạn. Có người nói lúc này bởi vì chuyện đại kiếp nạn, sứ giả của Tiên Linh môn trong truyền thuyết đã xuất hiện.

Dựa vào tin tức như vậy mà cơ hồ toàn bộ người của các phái tu chân tham gia Đại hội như bùng nổ. Chúng nhân đều muốn thể hiện tài năng của mình trước mặt sứ giả Tiên Linh môn, muốn nhân cơ hội này được đi vào tu luyện trong Tiên Linh môn để sau đó trở thành vô địch.

Trong lúc nhất thời, đệ tử các môn phái dưới đài chủ tọa đều châu đầu ghé tai, sau đó tìm hiểu với nhau tin tức về Tiên Linh môn.

Thiên Tâm âm thầm suy nghĩ, những người này thực sự là ngây thơ. Tư chất bọn họ làm sao có thể vào có thể lọt vào pháp nhãn của sứ giả Tiên Linh môn, thực sự là buồn cười.

Ánh mắt hắn chuyển hướng đến chỗ Đình Nhi, ý muốn nói cho nàng hay rằng bản thân hắn nhất định mới là Chân Mệnh Thiên tử.

Đình Nhi nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng trừng mắt nhìn Thiên Tâm, trên mặt mơ hồ có chút trào phúng. Y có chút phẫn nộ, dường như muốn thị uy liếc mắt đáp lại Đình Nhi, sau đó đưa mắt dời đi. Hắn âm thầm hạ quyết tâm trong trận trong quyết đấu sắp tới sẽ hoàn toàn đánh bại Lưu Phong để chứng thực lực lượng của mình.

Đạo Tể Chưởng giáo nhìn mọi người dưới đài một chút, thoả mãn gật đầu rồi cao giọng nói: "Sau đây là phần thưởng cho người xuất sắc thắng cuộc. Thứ nhất là Huyền Xá thần kiếm, thứ nhì: Hạo Thiên kính, thứ ba: Ngọc Lưu Ly kiếm tiên." Nói xong, lão mỉm cười nhìn mọi người dưới đài.

Lời này vừa nói ra, đám người đang yên tĩnh dưới đài đột nhiên nhất tề bộc phát ra âm thanh cao vút sục sôi như động đất.

Cơ hồ ánh mắt mọi người đều hướng về Huyền Xá thần kiếm.

Đương nhiên, mọi người cũng đã biết qua thần uy của Lưu Phong và Thiên Tâm, vì vậy ánh mắt lại dời qua đệ tam pháp bảo còn lại.

Đợi đến khi mọi người yên tĩnh một chút, Đạo Tể Chưởng giáo tiếp tục nói: "Ngoại trừ các phần thưởng kể trên, nếu người nào bài danh đệ nhất, bản thân còn có thể trở thành song tu đạo lữ của đệ tử bản phái Đình Nhi—!"

Hiện trường lần thứ hai lại một hồi nhốn nháo.

Đạo Tể Chưởng giáo phất tay ý bảo mọi người yên lặng, chỉ vào rương Huyền Mộc Tương Tử trên đài chủ tịch nói: "Căn cứ công tác thống kê việc báo danh, có bốn trăm tám mươi người báo danh. Trong thời hạn mười ngày lấy lôi đài đấu loại để chọn lựa. Hiện có hội Trưởng lão làm trọng tài. Bốn trăm tám mươi người chia làm bốn tổ, mỗi tổ một trăm hai mươi người. Người nào đứng đầu trong các tổ cuối cùng sẽ tiến vào trận đấu quyết định"

Nói đến đây Đạo Tể Chưởng giáo chỉ chỉ vào một đám mộc bài treo đầy ở giữa đài cao nói: "Các dãy số đều ở chỗ này, mọi người theo vận khí. Bắt được dãy số nào thuộc về bản thân thì hội Trưởng lão căn cứ vào đó để an bài, ngay hôm nay sẽ bắt đầu thi đấu."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều phi thân tranh nhau tiến lên cướp thẻ bài.

Căn cứ kinh nghiệm trước kia. Đoạt bài chính là một lần khảo nghiệm. Nếu như không có khả năng bắt được thẻ bài sẽ bị loại bỏ trực tiếp luôn. Toàn bộ, cơ hồ toàn bộ người tu chân đều bắt đầu điên cuồng tranh giành.

Thiên Tâm bắt được một thẻ bài có chữ Địa. Mặt trên viết dãy số 19. Lập tức ánh mắt nhìn về phía Lưu Phong, hy vọng tại vòng đấu loại này đừng để bọn họ đụng độ với nhau.

Trên thực tế, Lưu Phong cũng có suy nghĩ giống như vậy. Hắn cũng không muốn tại vòng đấu loại đụng với Thiên Tâm. Hắn hy vọng tại trận chung kết sẽ cùng so cao thấp với Thiên Tâm.

Cuối cùng, Lưu Phong cũng bắt được dãy số 56 tại lôi đài chữ Thiên, dựa theo quy tắc thi đấu vòng tròn.
.
.
Sau khi nói lời từ biệt cùng Đình Nhi, Lưu Phong dự định đầu tiên là quay về Phiêu Miểu Cốc ngày mai sẽ gặp lại. Tinh anh các phái dự thi mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là Kim Đan hậu kỳ. Đối với trận đấu như vậy, Lưu Phong một chút cũng không hứng thú.

"Chờ một chút—!"

Đột nhiên, một thanh âm ngọt ngào vọng đến Lưu Phong giữ hắn lại.

Lưu Phong sửng sốt một chút rồi vô thức quay đầu lại, thấy một vị nữ tử tầm mười lăm mười sáu tuổi đang chăm chú nhìn mình.

"Xin hỏi vị tiên tử này là." Đang muốn mở miệng, Lưu Phong đột nhiên cảm ứng được được trên người nữ tử này có một khí tức quen thuộc, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.

Nữ tử chính là Cung chủ Huyền Nữ cung Nhâm Hiểu Duẫn của Tu Chân Giới. Sư tôn của nàng là Cung chủ đời trước của Huyền Nữ cung bị người ám toán, hai tay đã gãy nên bất đắc dĩ truyền toàn bộ tu vi cho nàng để nàng tiếp nhận chức vụ Cung chủ.

Huyền Nữ cung là một môn phái mới, môn nhân đệ tử rất ít, người tài lại cành hiếm như lông phượng và sừng lân (phượng mao lân giác). Bản thân Nhâm Hiểu Duẫn đến Đại hội lần này chỉ là xem náo nhiệt và học tập. Ai biết sau khi tới nơi đây thì lòng nàng chẳng biết tại sao cứ giật thon thót.

Nhất là hôm nay, tại hiện trường Đại hội, trong lòng nàng cảm thấy có một lực lượng thần kỳ hấp dẫn. Tâm thần không yên nên tìm kiếm chung quanh, cuối cùng phát hiện mục tiêu tập trung trên người Lưu Phong.

Trên người Lưu Phong có một lực lượng kỳ dị hấp dẫn nàng. Khi nàng đứng ở trước mặt Lưu Phong thì đáy lòng nhất thời xuất hiện một cảm giác quen thuộc.
Nàng thậm chí cảm thấy bản thân cũng đã gặp qua hắn, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cũng nghĩ không ra đã gặp qua ở nơi nào.

"Vị tiên tử này nên xưng hô thế nào, nàng tìm ta có việcgì?" Lưu Phong giật mình vội vàng mở miệng hỏi. (Mịa đi đêm cho lắm vào. )

Huyền nữ cung Cung chủ Nhâm Hiểu Duẫn chậm rãi đi tới, trong lòng nổi lên tình cảm rung động.

Nàng đột nhiên ngây dại, Huyền Nữ cung tu chân vốn lấy việc thải dương bổ âm làm phương pháp tu luyện, môn hạ đệ tử có đến ba nghìn nam sủng, thế nhưng duy nhất nàng là không có.

Bởi vì nàng cho tới bây giờ cũng không có yêu qua, cũng chưa có rung động. Đối với toàn bộ nam nhân nàng đều không có hứng thú. Vì thế bản thân tự cảm thấy mình không phải là một nữ nhân bình thường, có đôi khi nàng rất đau khổ, uống rượu một mình, cuộc sống mơ mơ màng màng, trong lòng luôn muốn có một bóng hình để an ủi.

Lúc tỉnh rượu.

Ngọn đèn đã tắt.

Có một đoạn thời gian, nàng thậm chí tin tưởng chắc chắn bản thân chính là Thiên Sát Cô tinh trong truyền thuyết, suốt đời phải chịu cô đơn khổ sở một mình. Thế nhưng hôm nay có một nam nhân trước mặt khiến đáy lòng nàng đột nhiên dao động.

Nhìn nam nhân trước mắt mà nàng lại sinh ra một loại cảm giác thèm muốn giữa hai người khác phái, thậm chí cảm thấy thân thể của chính mình đang rối loạn. Dục vọng phủ đầy bụi bặm bỗng chậm rãi lan tỏa khắp người. (hix, ngộ mún tu tiên, hix)

Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, Nhâm Hiểu Duẫn hỏi Lưu Phong: "Chúng ta trước đây đã gặp qua chưa? Ta có một cảm giác rất quen thuộc với chàng?" (câu này nghe quen lắm. )

"Tại hạ Lưu Phong, đệ tử của Phiêu Miểu Cốc, xin hỏi tiên tử xưng hô thế nào?" Lưu Phong cũng không có trả lời câu hỏi của nàng. Mà là tự giới thiệu bản thân.
Nhâm Hiểu Duẫn sửng sốt một chút, lập tức nói: "Nhâm Hiểu Duẫn, Cung chủ Huyền Nữ cung—!"

"Ta nghĩ Cung chủ nhất định là nhận sai người_!" Lưu Phong mỉm cười tiếp: "Đối với sư môn của tiên tử, tại hạ cũng là lần đầu tiên nghe nói. Cho nên trước đó chúng ta không có khả năng gặp qua."

"Không đúng!"

Nhâm Hiểu Duẫn cảm thấy khí tức trên người Lưu Phong càng ngày càng quen thuộc: "Chúng ta nhất định đã gặp qua."

Lưu Phong một trận nhức đầu, làm sao lại có nữ nhân như vậy a, tám phần mười là mĩ nữ dâm đãng sao?

Nhâm Hiểu Duẫn tựa hồ nhìn ra tâm tư của Lưu Phong, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt lộ ra ý xấu hổ. Lưu Phong thấy vậy cười nói: "Tiên tử vì sao như vậy khẳng định chúng ta trước đó đã gặp qua?"

Cung chủ Huyền Nữ cung Nhâm Hiểu Duẫn nhíu mày nói: "Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Nói chung là trong lòng ta đối với chàng có một loại cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt."

"Phải không? Có thể là một loại ảo giác?" Lưu Phong nói.

Nhâm Hiểu Duẫn vẫn bình tĩnh (bất động thanh sắc) nói: "Xin hỏi công tử, lúc này ngươi đang bận a? Nếu như không vội chúng ta có thể thong thả nói chuyện. Ta nghĩ chúng ta nên nói rõ?" Nàng tin tưởng trực giác bản thân. Tuy rằng hiện nay không làm rõ được là chuyện gì xảy ra, thế nhưng nàng đối với cảm giác của bản thân một điểm đều không nghi ngờ. Nàng xác định bản thân mình và Lưu Phong đã gặp qua, hơn nữa còn là giao lưu khá sâu sắc. Nhưng bản thân lại không thể diễn tả thành lời cảm xúc của mình. Nếu không phải vậy thì thân thể nàng không có khả năng phấn khích và kích động như thế.

Đây là tác phong quen thuộc của nàng. Nàng cho rằng giác quan thứ sáu của nữ nhân là chuẩn nhất. Thậm chí có thể cùng so sánh với đại thần thông bói toán.

Lưu Phong mỉm cười nhàn nhạt nói: "Hôm nào nhé, hôm nay ta xác thực có một số việc cần làm." Lưu Phong cũng giống vậy cảm giác quen thuộc đối với nữ tử này càng phát ra mạnh mẽ. Thế nhưng hôm nay hắn đích xác không muốn dây dưa với vị nữ tử này.

Nhâm Hiểu Duẫn sắc mặt phát lạnh, trong con ngươi hiện lên một nét giận dữ, tựa hồ không hài lòng với câu trả lời của Lưu Phong.

"Tiên tử cáo từ a—!" Lưu Phong muốn xoay người rời đi.

Nhâm Hiểu Duẫn thấy Lưu Phong xoay người muốn đi, rồi đột nhiên mắt phát lạnh, lớn tiếng hỏi: "Chờ một chút, Công tử, chàng không cảm thấy cự tuyệt lời mời của một mỹ nữ là có chút quá phận a?"

Thấy Nhâm Hiểu Duẫn tức giận, tùy tùng ở phía sau nàng vội vàng rút kiếm áp tới, tình thế tựa hồ có chút căng thẳng.

"Tiên tử lẽ nào muốn dùng sức mạnh a?" Xem ra nữ nhân Huyền Nữ cung các nàng quả nhiên chưa thấy qua nam nhân bao giờ a?" Lưu Phong tự nhiên trấn định không chút hoang mang đáp.

"Lui ra—!"

Nhâm Hiểu Duẫn cảm giác được tu vi của Lưu Phong, biết môn đồ căn bản là không phải đối thủ của hắn. Còn nhiều thời gian, đến khi Tu chân Đại hội kết thúc còn có vài ngày nữa, cũng đủ để nàng biết rõ ràng sự tình hư thực.

Ánh mắt Lưu Phong chợt lóe, nhàn nhạt cười nói: "Tiên tử, ngày khác có cơ hội, nhất định chủ động mời nàng"

"Ta chờ chàng a—!" Nhìn bóng lưng Lưu Phong, Nhâm Hiểu Duẫn hô theo một câu.
.
.
Mới vừa vào sơn môn Phiêu Miểu Cốc, trước mặt lại gặp phải Thu Sương Tiên Tử. Lưu Phong hơi kinh hãi đang muốn nói, cũng không nghĩ Thu Sương đã mở miệng trước: "Phong nhi, ta mang ngươi đến một nơi"

Vừa nói xong, một cỗ Thất Thải Hà quang hiện lên, Thu Sương mang theo Lưu Phong trực tiếp thuấn di rời đi.

Chỉ là trong chớp mắt công phu, hai người đã xuất hiện bên trong một mật thất. Khoảng cách hai người rất gần, Lưu Phong thậm chí cảm giác được một trận khí tức nữ nhân thành thục phả vào mặt.

"Phong nhi, biết ta vì sao mang ngươi đến nơi đây không?" Thu Sương nhẹ giọng hỏi.

Lưu Phong sợ run một chút, lắc đầu nói: "Không biết—!"

Thu Sương kéo tay hắn, ý bảo hắn ngồi xếp bằng xuống, lập tức ôn nhu nói: "Phong nhi, ta nhìn ra được tâm tình ngươi gần đây bất ổn. Trừ chuyện Đại sư tôn của ngươi ra, chắc hẳn ngươi còn đang lo lắng uy lực Tử Sát Thần công thần công?"

Lưu Phong tâm niệm vừa chuyển, ậm ờ lên tiếng.

Mi tâm Thu Sương cau lại, xếp bằng ngồi đối diện Lưu Phong, cánh tay vươn ra, tiếp xúc trên trán Lưu Phong.

Lưu Phong bị động tác của nàng làm kinh ngạc muốn nhảy lên, nhưng thấy thần tình nàng thản nhiên, trong lòng nhất thời thở phào một hơi.

Lưu Phong không phải trai tân, cũng không phải chưa thấy qua nữ nhân trẻ tuổi, thế nhưng lúc này bị Thu Sương sờ soạng trán, trên mặt hắn lại có chút đỏ lên.

Thu Sương cũng chú ý tới thần tình biến hóa của hắn, có điều thần sắc của nàng cũng không có bất luận khác thường gi. Nàng mỉm cười nói với Lưu Phong: "Ta đang cảm giác tâm cảnh trong lòng ngươi, không được loạn tưởng."

Nghe xong lời di nương nói, Lưu Phong có chút xấu hổ cười cười, trên trán thậm chí chảy ra chút mồ hôi hột. Hắn chậm rãi mở miệng nói: "Di nương, kỳ thực cũng không có gì, tâm cảnh của ta không có vấn đề gì, chỉ là."

Gò má Thu Sương giật giật, nàng yếu ớt thở dài, sắc mặt cũng ảm đạm dần cười chua xót: "Ta biết, ngươi đột nhiên cảm giác cuộc bản thân sống phiền chán. Ngươi không biết bản thân đang làm những gì, về sau nên. . Lòng của ngươi loạn, ngươi đang mất phương hướng a."

Lưu Phong hơi mở to hai mắt, cảm thấy di nương nhận biết một điểm cũng không có sai.

Cũng không biết từ khi nào, hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa. Hắn thậm chí hoài nghi, bản thân mình tại thế giới này có thực sự tồn tại không.

Nàng khẽ lắc đầu, ôn nhu nói: "Phong nhi, không được hoài nghi bản thân. Ngươi cứ nghĩ đến chuyện vì nước vì dân, vi phụ mẫu mà hành động. Ngươi nên tiếp tục kiên trì hướng theo con đường mà mình đã chọn."

"Ta biết hiện tại ngươi sợ cái gì, ngươi đang sợ bản thân vạn nhất thất bại sẽ làm sao bây giờ?" Thu Sương nhẹ nhàng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui