Hi Du Hoa Tùng

"Lam Thi Kỳ là đệ tử của người sao?" Lưu Phong cũng không để ý đến Bạch Huyền Y, mà là quay đầu chất vấn mỹ phụ: "Người biết rõ là Bạch Huyền Y đã hại chết đệ tử của mình. Vì sao người không thay nàng chủ trì công đạo, ngược lại còn đứng về phía hắn?"

"Đồ vô liêm sỉ này—!"

Mỹ phụ hơi hơi giận dữ bèn hừ mà nói: "Ngươi là thứ gì mà không ngờ dám nói với ta như vậy, ngươi không muốn sống chăng. Con đường của Thi Kỳ là chính nàng ta tự chọn. Kết cục cuối cùng của nàng cũng là tự mang vạ vào thân, chẳng trách ta được. Nói chuyện vô nghĩa, muốn gặp Thu Sương thì trước tiên cứ đánh với Bạch Huyền Y rồi nói sau."

Lưu Phong nhìn thoáng qua Bạch Huyền Y trước mặt hắn rồi lạnh lùng nói: "Một khi đã như vậy thì ta đây coi như nể mặt người, cứ giết Bạch Huyền Y trước đã"

Trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Khiết đầy nét lo lắng, nàng đứng bên cạnh Thủy Nhược Hàn chăm chú nhìn kĩ hai người tại đây. Cho dù mỹ phụ có cường đại đến đâu thì nàng đã nghĩ kĩ. Vạn nhất Lưu Phong không xong việc thì nàng nhất định phải ra tay cứu.

Thủy Nhược Hàn giờ phút này cũng trông dáng vẻ lạnh lùng, tuy nhiên trong ánh mắt bối rối vẫn có thể nhìn ra một ít lo lắng trong lòng.

Lưu Phong lẳng lặng dồn nén lực lượng nhìn kĩ Bạch Huyền Y. Xem ra lão dường như cũng có chút căng thẳng chứ không phải là tự tin như vậy.

Trong lòng Lưu Phong bỗng nhiên có một xúc động mạnh, nhưng nháy mắt đã biến mất.

"Bạch Huyền Y, hôm nay ta sẽ báo thù cho mẫu thân Lam Thi Kì của mình. Trận chiến bây giờ không chết không ngừng—!" Lưu Phong bồi hồi nói.

Bạch Huyền Y khẽ cười một tiếng cũng không trả lời. Nhìn bộ dáng có vẻ đã tính trước kỹ càng, chỉ thấy tay phải hắn khẽ động, trong tay hắn liền hiện ra kiếm tiên tỏa ra ánh tím nhạt.

Lưu Phong nhìn thoáng qua thanh kiếm tiên kia, chỉ thấy trên thân kiếm tia tím ( tử quang) lúc sáng lúc tối không ngừng lập lòe, dường như ẩn chứa lực lượng vô biên. Vừa thấy đã biết không phải vật phàm trần.

Hắn biến sắc liền xuất ý niệm, sau một tiếng kêu nhỏ Hạo Thiên kiếm bỗng nhiên hiện ra giữa không trung. Hạo Thiên kiếm vẫn mạnh mẽ, trên thân kiếm tràn đầy hào quang màu vàng tía ( tử kim sắc), mơ hồ trong đó còn lóe ra Thất Thải Hà quang ( tia sáng bảy màu). Ánh sáng chói lọi như thực như ảo với khí thế vô cùng cường đại.

Mĩ Phụ và đệ tử ngồi chẩu đều dừng ánh mắt ở thanh Hạo Thiên kiếm thần kì.
"Không tệ, là một Hạo Thiên kiếm hoàn chỉnh. Ngươi thật sự không tệ, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng." Mỹ phụ tán dương gật gật đầu.

Lưu Phong cũng không biết ý mỹ phụ. Tuy nhiên đối với trận chiến sinh tử này thì hắn tuyệt không dám lơi là. Hắn đem hết lực lượng trong cơ thể không ngừng rót vào, chỉ thấy hào quang của Hạo Thiên kiếm hào sáng lên gấp mấy lần, khí thế tăng nhiều.

Lưu Phong hơi nheo mắt, thừa cơ thét dài rồi vọt người bay lên không trung. Kiếm quyết xuất ra thân hình lập tức biến mất, nhưng trong đại điện lại có thêm một luồng sát khí đậm đặc.

Bạch Huyền Y làm như không phát hiện được điều gì. Ngay cả mí mắt cũng không hề nhúc nhích. Tay trái điều khiển kiếm tiên đang nghiêng trong không trung vẫn không hề nhúc nhích. Dường như cũng không để Lưu Phong vào mắt.

Lưu Phong thấy Bạch Huyền Y vẫn không nhúc nhích thì cũng không mảy may đắc ý. Hắn biết với thực lực của Bạch Huyền Y thì hắn tuyệt đối không có khả năng dễ dàng đánh bại lão.

Lưu Phong không ngừng quay tròn giữa không trung tìm cơ hội ra tay. Bạch Huyền Y lại rõ ràng nhắm hai mắt lại vẫn không nhúc nhích.

Lưu Phong biết lão đang dùng tâm thần để cảm ứng kiếm thế của mình. Người có thể làm như vậy thì có tu vi cũng đã vượt xa tiên nhân thông thường rồi.

"Sát—!"

Sau một tiếng quát nhẹ, Lưu Phong nâng kiếm đâm tới, tử kim sắc kiếm quang tựa như một con rồng lớn giương nanh múa vuốt hướng về phía Bạch Huyền Y lao tới như thể sẵn sàng nuốt chửng lão.

Đúng lúc này Bạch Huyền Y đột nhiên ra tay, nhưng trong những người ở đó thì ngoài mỹ phụ còn không ai thấy rõ ràng lão đã ra tay như thế nào.

Sau một tiếng chát chúa rất nhỏ, kiếm tiên của hai người đã giao phong với nhau. Lực lượng vô cùng hùng hậu của Hạo Thiên kiếm bị đánh văng ra. Ngực Lưu Phong bị chấn động mạnh, khí huyết bốc lên sùng sục.

Lưu Phong lui lại phía sau vài bước, vội vàng vận khởi Nguyên Anh lực điều tức khí huyết đang cuồn cuộn trong cơ thể. Phần nhiều là nội phủ cùng kinh mạch của hắn đã bị thương không nhẹ.

Bên kia thì Bạch Huyền Y dường như cũng không thoải mái. Đừng nhìn lão phản ứng lãnh đạm, kỳ thật một kiếm này lão đã dồn vào đó không ít lực lượng. Vốn tưởng rằng một kiếm đó thì Lưu Phong không chết cũng phải tàn tật. Nhưng từ tình huống hiện tại mà xét thì thương thế của Lưu Phong dường như không nghiêm trọng lắm.

Mà kinh mạch trong cơ thể lão lại bởi vì cú va chạm đã bị tổn thất không nhỏ. Mỹ phụ thầm giật mình, nàng không nghĩ tới Lưu Phong trong thời gian ngắn như vậy mà thực sự đã có tu vi chống đỡ được Bạch Huyền Y, thật sự là làm người ta giật mình.

"Đến nữa—!"

Lưu Phong ngẩng đầu lên, trợn mắt hung tợn nhìn Bạch Huyền Y chuẩn bị tiếp tục ra tay. Thế nhưng ở phía sau, mỹ phụ nói: "Dừng tay. Đánh giá lực lượng của các ngươi đến đây chấm dứt. Thu Sương con xuất hiện đi—.

Sau một đòn thì lòng tự tin của Lưu Phong tăng mạnh nên vốn hắn không muốn dừng tay như vậy. Nhưng nghe thấy di nương hiện thân thì cũng không cố nữa.

Lập tức, trong đại điện hiện lên một đạo Thất Thải Hà quang, Thu Sương đã xa cách nhiều ngày hiện ra trước mắt Lưu Phong. Nàng vẫn chói lọi, vẫn xinh đẹp động lòng người như thế. Chỉ có trong đôi mắt huyền xinh đẹp của nàng tràn ngập nỗi lo vô hạn.

Lưu Phong hơi hơi chấn động, nếu hắn đoán không lầm thì Thu Sương di nương hẳn là lo lắng cho hắn.

"Các ngươi gặp gỡ trước đã, sau đó ta sẽ lại tìm các ngươi nói chuyện. Bạch Huyền Y ngươi về trước đi. Ba ngày sau, ngươi cùng Lưu Phong sẽ tiến hành quyết chiến sinh tử ở điện Tử Kim" Mỹ phụ lạnh lùng nói.

Bạch Huyền Y không dám có chút ngỗ nghịch, sau khi thi lễ thì lặng lẽ rời đi. Có điều chỉ một khắc sau khi ra khỏi cửa thì trong mắt lão hiện lên vài nét lo lắng.

Màn đêm yên lặng buông xuống nuốt chửng tất cả sự ồn ào, chỉ còn lại có bóng đêm dày đặc. Thu Sương tiên tử cùng Lưu Phong chậm rãi bước trong tiên cảnh, vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc.

Cũng không biết từ khi nào mà tay hai người đã nắm chặt lấy nhau.

"Phong nhi, để ta hảo hảo ngắm ngươi—!" Thu Sương Tiên tử dừng chân lại quay đầu xem xét tỉ mỉ kĩ càng nam nhân đẹp trai trước mắt. Khuôn mặt như tạc đầy vẻ lạnh lùng, miệng luôn hiện ra nụ cười khinh bạc, thần thái như ngọc, quả nhiên là đẹp trai, thật sự là vẻ đẹp chết người.

"Phong nhi, trận quyết chiến ba ngày sau liệu ngươi có nắm chắc sao?" Đôi mắt đen nhánh của Thu Sương Tiên tử lộ ra vẻ lo lắng không giấu nổi đầy nỗi quan tâm cũng không hề giấu diếm.

Những ngày phải xa Lưu Phong thì trong lòng Thu Sương không hề còn niềm vui. Nàng cảm thấy được cuộc sống mình giống như mất đi ánh mặt trời. Mặc dù thời gian hai người rời xa không nhiều lắm, nhưng nàng xem ra một ngày mà như đằng đẵng cả năm trời.

Tình cảm của Thu Sương Tiên tử đối với Lưu Phong vẫn luôn là của bậc bề trên, nhưng từ khi rời xa Lưu Phong thì dường như đột nhiên nàng tỉnh dậy từ cuộc sống vô tri vô giác. Ở sâu trong nội tâm nàng dường như mơ hồ còn có một tâm tình khác.

Những ngày này, cuộc sống của Thu Sương Tiên tử kỳ thật cực kỳ thống khổ. Trong lòng cực kỳ mâu thuẫn. Có một số việc nàng nghĩ mãi trong lòng nhưng rồi lại không dám nói ra.

Trong màn đêm yên lặng ở chốn này, Lưu Phong cứ như vậy yên lặng nhìn Thu Sương Tiên tử, cũng không có trả lời câu hỏi của nàng.

Thật lâu sau. Hắn đột nhiên từ trong mắt Thu Sương Tiên tử nhìn thấy được một tình cảm. Vào lúc đó sâu trong lòng hắn không kìm nổi sự run rẩy, đây là cảm giác trước kia chưa từng có với di nương.

"Di nương, người yên tâm. Ta nắm chắc, người không cần lo lắng." Lưu Phong trả lời thật nghiêm túc: "Di nương, người yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ công sức dạy dỗ của người"

Thu Sương Tiên tử âm thầm gật đầu, lập tức đột nhiên hỏi: "Phong nhi. Sau khi ngươi báo thù, liền phải rời khỏi đây sao? Nếu Sư tôn không cho ta lại gặp ngươi thì ngươi sẽ làm gì?"

"Nàng dám?" Lưu Phong đột nhiên kích động hẳn. Hắn lớn mật ôm hai vai Thu Sương hai vai bồi hồi nói: "Di nương, Phong nhi không muốn rời xa người. Nếu có ai cố tình ngăn cản chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Mặc dù kẻ đó là thần, ta cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước."

"Hãy tin ta di nương. Nếu chúng ta không muốn xa nhau thì không ai có thể ngăn cản chúng ta." Lưu Phong lại nói đầy nghiêm trang.

Nghe thấy nam nhân nói như hứa hẹn, từ đôi mắt xinh đẹp của Thu Sương Tiên tử lại có nước mắt lưng tròng. Vốn định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt ra.

"Rơi lệ, không ngờ ta rơi lệ." Đột nhiên, Thu Sương Tiên tử ngạc nhiên kêu một tiếng: "Phong nhi, có thấy không, không ngờ ta lại rơi lệ."

Lưu Phong có chút khó hiểu, rơi lệ có gì mà ngạc nhiên.

"Phong nhi, ngươi không biết rơi lệ đối với ta có ý nghĩa gì. Lúc trước Sư tôn đã bói một quẻ rồi nói, nếu có một ngày ta rơi lệ thì liền có thể rời khỏi Tiên Linh môn, sau đó." Sau đó lập gia đình. Tuy nhiên Thu Sương lại ngượng ngùng thốt ra câu "lập gia đình "dang dở kia.

Lưu Phong cười ồ: "Nói như thế thì đây là thiên ý."

Pho tượng pha lê đột nhiên biến thành bột mịn, mỹ phụ cùng Thủy Nhược Hàn đồng thời cả kinh. Thật lâu sau, mỹ phụ sâu kín thở dài một tiếng: "Nàng đã rơi lệ rồi—!"

Thủy Nhược Hàn vội vàng hỏi: "Sư tôn, ý của người nói là, sư tỷ có thể rời khỏi Tiên Linh môn. Có điều con lo lắng nàng lại sẽ giống như Thi Kỳ. Cuối cùng rơi vào một kết cục thần hình cụ điệt. Người như chúng ta không thể kết hôn, nếu không chính là vi phạm thiên ý."

"Không đâu—!"

Mỹ phụ pha chút thâm ý nói: "Hài tử Lưu Phong kia thiên ý khó dò, ngoài ta ra thì hắn với nha đầu tên là Đình Nhi là những người duy nhất không chịu thiên kiếp. Tuy rằng ta cũng không làm rõ được điều này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng ta dám khẳng định, Thu Sương sẽ không theo vết Thi Kỳ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Phong nhi nhất định phải đánh bại Bạch Huyền Y."

"Hắn có thể —!" Thủy Nhược Hàn kiên định nói.

"Vi sư vì ngại với Thiên đạo nên cũng không thể báo thù cho đệ tử đành trông cậy vào hắn" Mỹ phụ thì thào tự nói.

"Trải qua vài lần khảo sát, ta phát hiện hài tử Phong nhi này đích xác không tệ. Có điều nữ nhân bên người hắn nhiều lắm." Mỹ phụ cau mày nói: "Có cần phải giúp sư tỉ dọn dẹp bớt đi một chút?"

"Không thể, tuyệt đối không thể—!" Thủy Nhược Hàn run bắn người vội vàng nói: "Sư tôn, bên người Lưu Phong nữ nhân tuy nhiều, nhưng hắn lại đối với các nàng đều thật tâm. Nếu người xuống tay đối với nữ nhân của hắn sợ là muốn tốt lại hóa xấu ( lộng xảo thành chuyết)"

"Đúng không?" Mỹ phụ hừ một tiếng, nói không vui: "Nhiều nữ nhân như vậy, không ngờ đối với mỗi người đều thật tâm, thế gian này quả thực lại có nam nhân vô sỉ như vậy. Quên đi. Ta mặc kệ, nếu Thu Sương không có ý kiến thì mọi việc đều tùy nàng. Hiện giờ nàng đã lây dính nghiệp chướng trần gian. Ngoại trừ Lưu Phong, cho dù là ta cũng không nói được nàng."

Để đảm bảo Lưu Phong ba ngày sau có thể thắng lợi trong buổi luận võ, trong thời gian ba ngày Thu Sương không ngừng dạy dỗ thêm cho Lưu Phong về kiếm đạo. Lưu Phong vốn hiểu nhanh lại thêm Tử Hư Chân Long quyết đã đại thành, cho nên tu luyện những kiếm thế mới vô cùng nhanh chóng.

Sau ba ngày Thu Sương cũng đầy tin tưởng vào hắn trong cuộc chiến sinh tử. Khi gặp nhau trong Đại điện thì bắt đầu cuộc đại quyết đấu sinh tử của bọn họ.

Trên mặt Lưu Phong không còn chút nào vẻ bối rối như lần quyết đấu đầu tiên. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.

"Ngươi chết chắc rồi—!" Bạch Huyền Y mở miệng, âm thanh của lão giống như là hàn băng ngàn năm, lạnh đến làm tim người ta phải đập dồn. Trong ba ngày Lưu Phong khổ luyện, thì lão cũng không có nhàn rỗi. Gần đến một trăm nữ nhân bị lão tu luyện thành lô đỉnh.

Lưu Phong cười cười, khinh miệt nói: "Tội ác cả đời của ngươi nên kết thúc. Người như ngươi mà tiếp tục sống thì quả thực thiên lý khó dung—!"

Bạch Huyền Y lạnh lùng liếc nhìn Lưu Phong. Không biết vì sao mà lần này đối mặt Lưu Phong thì trong lòng lão xuất hiện một cảm giác không tốt.

Biện pháp tốt nhất là bình tĩnh, trong lúc bình tĩnh tìm kiếm cơ hội mới là phương thức đúng đắn chế ngự kẻ địch.

Ánh mắt Bạch Huyền Y lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt Lưu Phong, lão lãnh đạm nói: "Hôm nay ta nên vì thuộc hạ của ta báo thù rửa hận—!"

Lưu Phong hai mắt sáng ngời, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào Bạch Huyền Y giữa không trung chẳng sợ chút nào.

Lưu Phong cười nói: "Xem ra trong lòng ngươi đã có nỗi sợ hãi. Đối với trận chiến này thì ngươi cũng không có nắm chắc?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui