Lưu Hoài Khở nhìn Lưu Trực cười xảo trá, hai cái răng cửa chìa ra làm hắn liên tưởng đến lão chuột.
Hắn dùng sức bấm sâu móng tay vào da thịt, muốn dùng cảm giác đau đớn để khôi phục ý thức
Lưu Trực đi đến gần Lục Hoài Khởi, ánh mắt sắc bén nhìn nơi nào đó trên thân thể hắn “Cửu thiên tuế, ta thật đáng chết, lại không cẩn thận đụng trúng ngươi” còn đưa tay muốn đỡ Lục Hoài Khởi đứng lên
Lục Hoài Khởi rũ mi, che giấu thống khổ trong mắt “không, không nhọc Lưu đô đốc, Cô có thể tự mình đứng lên” Trước mặt mọi người, chỉ cần hắn lộ chút khác thường sẽ khiến Lưu Trực có cớ tiếp cận hắn
Lưu Trực vẫn không từ bỏ, kề sát vào Lục Hoài Khởi.
Lục Hoài Khởi đưa hai tay mềm nhũn bảo hộ nơi nào đó trên thân thể.
Lưu Trực thấy thế đáy mắt lóe lên phong duệ, tay càng hướng về phía Lục Hoài Khởi thăm dò
Đột nhiên trong Tử Vân điện vang lên thanh âm kịch liệt, tiếp theo là tiếng kinh hô của thái giám, cung nữ ‘Đại công chúa”
Tiểu Thập nhị nghe tiếng, vội vàng xoay người chạy vào Tử Vân điện.
Khi hắn đi ngang qua Lục Hoài Khởi và Lưu Trực, thoáng thấy ánh mắt tà ác của Lưu Trực đang nhìn chằm chằm nơi nào đó trên người Lục Hoài Khởi, nghi hoặc lúc trước trong đầu hắn liền được sáng tỏ.
Đêm nay Lưu Trực biểu hiện khác thường thì ra là vì…Hắn dừng bước, ánh mắt nhìn vào trong Tử Vân điện.
Đại hoàng tỷ hắn đã suy yếu như thế, nếu Lục Hoài Khởi lại xảy ra chuyện gì không hay, chẳng phải càng khiến Đại hoàng tỷ hắn đau lòng hay sao? Hắn không nghĩ nhiều, vội xoay người đi đến bên Lục Hoài Khởi
‘Cửu thiên tuế, trẫm đỡ ngươi đứng lên” Tiểu thập nhị vươn tay về phía Lục Hoài Khởi nói
Lưu Trực liền nóng nảy, chắp tay nói với tiểu Thập nhị ‘khởi bẩm Hoàng thượng, vẫn nên để nô tài đỡ Cửu thiên tuế đi”
“Làm càn” tiểu Thập nhị trừng hắn “trẫm và Cửu thiên tuế nói chuyện, ngươi xen vào làm gì.
Mau lui xuống đi”
Lưu Trực xoay chuyển tròng mắt, vẫn không chịu dời mắt khỏi Lục Hoài Khởi
Lục Hoài Khởi cảm giác huyết mạch toàn thân phun trào, hắn thống khổ nhìn tiểu Thập nhị, hai mắt tràn ngập sương mù
Tiểu Thập nhị cau mày, dứt khoát đặt tay lên cánh tay Lục Hoài Khởi, muốn kéo hắn đứng lên nhưng hắn chỉ là một đứa bé, khí lực đâu có bao nhiêu
Lưu Trực như kẻ trộm vội tiến lên, muốn đỡ Lục Hoài Khởi cũng không quên che giấu mục đích của mình, quay đầu nói với các quan viên khác “mọi người đứng ngây ra đó làm gì, mau tới giúp Hoàng thượng nâng Cửu thiên tuế đi”
Đám quan viên đều là nhân tinh, đêm nay Lục Hoài Khởi khác thường thế nào, bọn họ đều nhìn thấy.
Nghe Lưu Trực nói thế, bọn họ cũng muốn nhào vào cho tăng phần náo nhiệt
Trương Lực và nhóm Vũ lâm quân liền tiến lên ngăn cản đám quan viên, nhưng còn Lưu Trực…
Tiểu Thập nhị ghét bỏ nhìn thoáng qua Lưu Trực, hắn ta giống như cao da chó bám dính không buông, may mà hắn không phải là Lục Hoài Khởi, nếu không đã bị hắn ta làm ghê tởm muốn ói
Trong Tử Vân điện, Trầm Thanh Lê lần nữa được cung nhân ôm lên giường nhưng trái tim của nàng đã sớm đặt lên người Lục Hoài Khởi.
Vừa rồi nàng mơ hồ nghe hắn nói chuyện với những người khác.
Phu thê đồng giường cộng chẩm bao lâu nay, âm điệu của hắn biến đổi là nàng liền đoán được hắn đã xảy ra chuyện.
Sau lại nghe Lưu Trực nói hắn đụng Lục Hoài Khởi ngã, còn muốn chủ động đỡ Lục Hoài Khởi dậy.
Đầu óc nàng xoay chuyển rất nhanh, lập tức hiểu được Lưu Trực đang có chủ ý gì.
Vì giúp Lục Hoài Khởi giải vây, nàng thừa dịp cung nhân không chú ý mà lăn xuống giường.
Nàng thật nhỏ bé nhưng chỉ cần có thể giúp được Lục Hoài Khởi, nàng đều nguyện ý làm.
Tiếng ồn ào ngoài điện lúc này làm trái tim của nàng nhói lên, dù Lục Hoài Khởi nắm toàn bộ Tây Lương nhưng chỉ cần mọi người biết hắn không phải là thái giám thật, hắn sẽ vẫn bị thóa mạ, văn võ bá quan cũng sẽ mượn cơ hội này mà diệt trừ hắn
“Hoàng thượng! Cửu thiên tuế…” Nàng che bụng, sốt ruột hô to
Nàng hi vọng lúc này tiểu Thập nhị sẽ vì nàng mà giúp Lục Hoài Khởi.
Có điều nàng vừa động, hạ thân liền đau đớn, nàng liền thống khổ ngã lên giường
Tiểu Thập nhị cũng hiểu được ý của Trầm Thanh Lê, hắn trừng mắt, khinh miệt nói với Lưu Trực ‘Lưu đô đốc, không phải trẫm bảo ngươi lui xuống sao? Ngươi dây dưa như thế, chẳng lẽ muốn kháng chỉ?
Lưu Trực vội vàng nói không dám, vội vàng lui xuống
Đúng lúc này trong màn đêm vang lên tiếng binh khí giao nhau, mọi người cũng theo tiếng động nhìn qua, thấy một thân ảnh cao gầy từ không hạ xuống, phía sau là một đám Vũ lâm quân tay cầm binh khí đuổi theo hắn
Trường bào nguyệt bạch, tròng mắt màu tím, nam nhân này vừa xuất hiện đã khiến mọi người có cảm giác hắn cao cao tại thượng.
Sự xuất hiện của hắn làm Lục Hoài Khởi còn sót lại chút ý thức phải run lên, địch ý tuôn trào trong lòng.
Có điều mị dược hắn trúng phải quá cường đạo, cảm giác khô nóng trong người đang chực chờ cắn nuốt hắn.
Hắn mím đôi môi khô cằn, thân mình căng cứng, ánh mắt nhìn Ân Ly Cận cũng trở nên mơ hồ
Tiểu Thập nhị ngửa đầu hỏi Ân Ly Cận “ngươi là ai? Vì sao ban đêm xông vào hoàng cung?”
Ân Ly Cận đưa mắt nhìn tiểu Thập nhị, vừa thấy tình trạng của Lục Hoài Khởi liền nhếch miệng nói “Tây Lương quốc bệ hạ, Cô là hôn phu của Đại công chúa các ngươi, tối này là tới gặp nàng”
Ngữ khí thoải mái như muốn chiêu cáo thiên hạ, hắn là hôn phu của Trầm Thanh Lê, nàng xảy ra chuyện, hắn đương nhiên phải đến thăm nàng
Tiểu Thập nhị và đám quan viên lập tức đưa mắt nhìn Ân Ly Cận và Lục Hoài Khởi, không hẹn mà cùng nghĩ: hai người này là tình địch
Lục Hoài Khởi không ngừng lắc đầu, muốn nhìn rõ tướng mạo người tới nhưng nỗ lực vài lần lại không thành công, chỉ có thể vểnh tai lắng nghe.
Mơ hồ nghe thấy người đến giới thiệu hắn ta là hôn phu của A Lê.
A Lê chỉ thuộc về một mình hắn, những người khác không xứng cùng hắn chia sẻ A Lê.
Ý muốn chiếm hữu Trầm Thanh Lê khiến hắn bừng bừng lửa giận, làm cho hắn hận không thể tiến lên xé nát miệng người nọ nhưng mới bước một bước, hai chân hắn đã mềm nhũn, lập tức ngã vào người tiểu Thập nhị
Tiểu Thập nhị bị hắn đè, cả người liền ngã xuống đất.
Quân thần hai người, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu
“Ai da, Cửu thiên tuế, sao ngươi lại đè Hoàng thượng như vậy, tạp gia phải tách ngươi và Hoàng thượng ra thôi” Ân Ly Cận đột nhiên xuất hiện đã phá vỡ kế hoạch của Lưu Trực, trong lòng nguyền rủa Ân Ly Cận một phen,vì thế hắn không bỏ qua cơ hội này, khoa trương hô lên, đưa tay muốn đỡ Lục Hoài Khởi dậy
Chưởng phong sắc bén mang theo khí thế lạnh thấu xương lập tức đánh về phía Lưu Trực, hắn vội vàng lắc mình né tránh, nhìn lại liền thấy một mảnh thiết lăng hoa nằm trên đất
Chuyện tốt bị phả hỏng, Lưu Trực cự kỳ tức giận
Ân Ly Cận tươi cười, thong thả đi về phía Lục Hoài Khởi, Vũ lâm quân muốn cản trở hắn, hắn chỉ đảo tay áo một cái, một mảnh màu trắng hồng từ ống tay áo hắn rơi, binh khí trên tay Vũ lâm quân liền rơi xuống đất
Ân Ly Cận gần như không tốn chút sức đã đi đến trước mặt Lục Hoài Khởi.
Một người đứng, một người ngồi; một người cao cao tại thượng, một người trúng độc suy yếu
Ân Ly Cận đảo mắt đánh giá Lục Hoài Khởi, sau đó đạm mạc ra lệnh cho Trương Lực “mau đỡ chủ tử nhà ngươi xuống”
Trương Lực do dự, không biết có nên nghe lời hắn hay không nhưng thấy thần sắc thống khổ của Lục Hoài Khởi, hắn liền tiến lên đỡ Lục Hoài Khởi đi xuống
Lưu Trực không cam tâm, còn muốn đuổi theo nhưng khi hắn đi ngang qua Ân Ly Cận đã bị Ân Ly Cận dùng tốc độ nhanh như chớp điểm huyệt đạo của hắn.
Lưu Trực cuối cùng không thể gây chuyện được nữa
Tiểu Thập nhị thở phào một hơi, đưa mắt nhìn Ân Ly Cận đang thong thả đi vào Tử Vân điện, hắn cũng vội vàng đứng dậy, đuổi theo
Ân Ly Cận vào điện, nhìn thấy Trầm Thanh Lê bệnh tật gầy yếu nằm trên giường, trong mắt lóe lên sự thương tiếc.