Đột nhiên bị một thân ảnh cao lớn che phủ, Trầm Thanh Lê đang bị đau đớn tra tấn cũng mở phải mở mắt ra nhìn
Hai người nhìn nhau, trong đôi mắt tím của nam tử kia là thứ tình cảm khó có thể nói rõ, mà trong mắt của Trầm Thanh Lê chỉ có nghi hoặc cùng xa lạ.
Đau đớn dưới thân ập đến, Trầm Thanh Lê nhíu mày, thu hồi ánh mắt nhìn Ân Ly Cận
Ân Ly Cận rũ mi, bất đắc dĩ thở dài, nói mà như than “ngươi thế nào? Còn ngang tàng, không phải đã sai người nói với ngươi, nếu ngươi muốn kéo dài sinh mệnh, có thể tới tìm ta sao?”
Thế nhưng tới lúc này rồi mà nàng vẫn không đến tìm hắn.
Nữ nhân này ah, luôn là như vậy, nhận định một người liền không để ai vào mắt được nữa
Hắn nói rất nhẹ, không biết bị gió thổi hay vì hai người cách nhau quá gần mà nàng nghe rất rõ.
Trầm Thanh Lê mím chặt môi.
Yêu chính là cho đi mà không hề tính toán, Lục Hoài Khởi hẳn là đối với nàng như vậy.
Bọn họ quen biết nhau khi nàng tướng mạo xấu xí,lại ra tay cứu giúp nàng vài lần.
Mà nàng lại chẳng giúp được gì cho hắn cũng không có chỗ tốt nào cho hắn.
Nàng vẫn cảm thấy trên đời này không có nam nhân nào yêu thương nàng như Lục Hoài Khởi.
Đối với hắn, nàng có lòng tin tuyệt đối, khi cần, nàng nguyện ý vì hắn mà hi sinh tính mạng.
Nhưng đột nhiên trong sinh mạng của nàng lại xuất hiện một Ân Ly Cận.
Hắn vừa xuất hiện đã tuyên bố là gian phu của nàng, lại nói sẽ giúp nàng kéo dài sinh mệnh.
Nàng không phải thiếu nữ hồn nhiên không rành thế sự, đối với hắn, nàng có hoài nghi, suy đoán, phòng bị.
Nàng thậm chí còn suy xét qua nếu nàng thực sự đi cầu hắn, Ân Ly Cận giúp nàng kéo dài sinh mạng thì sẽ đòi điều kiện gì từ nàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng chỉ có danh hiệu thê tử của Lục Hoài Khởi là đáng để bị lợi dụng, có lẽ Ân Ly Cận muốn thông qua nàng tiếp cận Lục Hoài Khởi.
Tóm lại, Ân Ly Cận chỉ mang lại cho nàng cảm giác vô cùng không an toàn.
Nàng cũng không muốn vì nàng mà Lục Hoài Khởi gặp phiền toái, nhất là bây giờ hài tử của nàng đã không còn, chết ngay lập tức cũng không sao.
Trầm Thanh Lê khẽ nhắm mắt, không muốn lại có tiếp xúc với Ân Ly Cận
Đôi con ngươi của Ân Ly Cận sâu thẳm hơn, ôn nhu nói “ngươi ngủ một giấc đi”
Trầm Thanh Lê không biết Ân Ly Cận lại tính giở trò quỷ gì, vừa muốn mở to mắt thì mí mắt lại nặng nề sụp xuống.
Trong lòng nàng vang lên tiếng chuông cảnh giác, cố gắng mở to mắt.
Hoảng hốt mở mắt, nhìn thấy Ân Ly Cận tươi cười với nàng, nụ cười kia thanh diễm vô song, giống như bạch mai nở rộ vào ngày đông, sáng quắc làm người ta chói mắt
Trầm Thanh Lê hơi mím môi, trong đầu chợt lóe lên trong đầu.
Nàng muốn nói với Ân Ly Cận không cần thông qua nàng mà tiếp cận hay thương tổn Lục Hoài Khởi, nhưng toàn thân nàng lại không chút khí lực, lại lâm vào hôn mê
Tiểu Thập nhị nhìn thấy Trầm Thanh Lê hôn mê, mặt mày căng thẳng, muốn tiến lên trước xem xét nàng, đột nhiên bị một bàn tay ngăn cản trước mặt.
Hắn ngước mặt, nhìn thấy một đôi con ngươi màu tím, trong mắt tràn ngập nghi hoặc
“Nàng tạm thời không có việc gì.
” Ân Ly Cận nói “Tây Lương quốc bệ hạ, tình huống của Lục Hoài Khởi hẳn ngươi cũng nhìn thấy, hiện hắn không thể làm chủ, Cô muốn ngươi tới làm chủ, hơn nữa việc này cũng chỉ có thể do ngươi làm chủ”
Tiểu Thập nhị càng thêm nghi hoặc, đang muốn hỏi muốn hắn làm chủ chuyện gì, khóe mắt liền liếc thấy Trương Lực đi vào, có lẽ vì lo lắng Ân Ly Cận sẽ giở trò với Lục Hoài Khởi
Ân Ly Cận thấy Trương Lực đi vào, liền đổi đề tài nói với tiểu Thập nhị “Đại công chúa đã mất đi thuật hồi sinh”
Tiểu Thập nhị biến sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp “vậy làm sao bây giờ? Phải làm thế nào mới cứu được Đại hoàng tỷ của trẫm?”
Trương Lực và đám cung nhân đều nhìn chằm vào Ân Ly Cận và tiểu Thập nhị
Ân Ly Cận thở dài, lắc đầu “nếu sớm mấy ngày,có lẽ Cô còn có thể cứu nàng nhưng hiện tại đã không thể nào.
Các ngươi chuẩn bị hậu sự cho nàng đi”
Tiểu Thập nhị lập tức khóc ròng, lao đến trước giường Trầm Thanh Lê
Ân Ly Cận phất tay áo đi đến trước mặt Trương Lực “mang Cô đi gặp chủ tử của ngươi”ngữ khí không cho phép cự tuyệt.
Trương Lực đang muốn từ chối, Ân Ly Cận đã ghé vào bên tai hắn, thấp giọng nói ‘khắp hoàng cung bây giờ, người có thể khiến chủ tử nhà ngươi khôi phục lại nhanh nhất chỉ có Cô.
Nếu ngươi muốn chủ tử nhà ngươi thân là Đông Hán Đô đốc lại trúng mị dược, có thể ở trong cung xảy ra chuyện gì, Cô cũng không biết đâu”
Trương Lực liền không dám nói gì, lập tức giơ tay làm động tác mời.
Ân Ly Cận chắp hai tay sau lưng, trước khi rời đi còn đưa mắt liếc nhìn tiểu Thập nhị.
Tuy chỉ là vội vàng thoáng qua nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, hai người đã trao nhau một ánh mắt.
Sau khi Ân Ly Cận rời đi, tiểu Thập nhị yên lặng thu hồi ánh mắt, một tay nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Trầm Thanh Lê, trên mặt lộ ra biểu cảm quyết tâm như là trong thời gian ngắn hắn đã âm thầm đưa ra quyết định
Tân đế vừa đăng cơ, trong cung nhiều việc, mấy ngày nay Đồng Vạn Kim đều ở trong cung phụ giúp Lục Hoài Khởi xử lý.
Thân lại là bằng hữu tốt nhất của Lục Hoài Khởi nên đã sớm có người báo cho hắn biết tình hình của Lục Hoài Khởi, hắn liền vội vàng đi tới thiên điện của Tử Vân điện
Vừa nhìn thấy Lục Hoài Khởi nằm trên giường, hắn đầu tiên cho mọi người lui ra hết, sau khi trong phòng không còn ai khác, hắn mới trừng mắt mắng Lục Hoài Khởi “ngươi nha, cứ không chịu nghe ta nói.
Ta đã khuyên ngươi, nếu ngươi cưới Trầm Thanh Lê, nửa đời sau của ngươi chắc chắn sẽ không an bình.
Bây giờ ngươi nhìn đi, hai người các ngươi…Một người bị đâm, một người bị hạ dược.
Hai người các ngươi, haizz, ta nên nói ngươi thế nào đây”
Trong bụng còn một đống lời muốn mắng Lục Hoài Khởi nhưng thấy Lục Hoài Khởi chau mày thống khổ, hắn lại không đành lòng.
Hắn thở dài một hơi, xoay người ra ngoài, muốn sai người gọi Cổ Chân đến giúp Lục Hoài Khởi giải độc.
Nhìn thấy Trương Lực cùng người của hắn đứng canh ngoài cửa, Đồng Vạn Kim đang muốn mắng hắn không chịu trông chừng Trầm Thanh Lê cho tốt, nếu nàng có chuyện gì không hay, Lục Hoài Khởi nhất định sẽ lột da bọn họ.
Đột nhiên một thân ảnh cao lớn lọt vào tầm mắt hắn, hắn nhíu mày, toàn thân nổi da gà.
Bắc Tề Quốc sư, nam nhân này đến chỗ nào nơi đó lại nổi lên một trận huyết vũ tinh phong.
Hắn vừa xuất hiện, Lục Hoài Khởi liền…
Đồng Vạn Kim hai tay nắm thành quyền, cúi đầu nói nhỏ bên tai một cung nhân, bảo cung nhân kia đi gọi Vũ lâm quân đến, một khi Ân Ly Cận gây ra chuyện cũng có người chế phục hắn.
Dặn dò xong, hắn sửa sang lại xiêm y, muốn tiến lên chào hỏi Ân Ly Cận nhưng Ân Ly Cận đã đi ngang qua hắn, thẳng tiến vào trong điện
Đồng Vạn Kim tức giận, trừng mắt nhìn Trương Lực, tự nhiên lại đưa Ân Ly Cận đến đây làm gì?
Trương Lực bị trừng, có chút ủy khuất, đuổi theo Đồng Vạn Kim, nhỏ giọng nói “Ân Ly Cận nói hắn có cách giúp đỡ Cửu thiên tuế giải độc”
Đồng Vạn Kim càng thêm tức “hắn nói, ngươi liền tin? Ngươi không sợ hắn dùng bí mật của chủ tử nhà ngươi để áp chế hắn?Ngươi khi nào thì không có đầu óc như vậy hả?”
Cho dù người khắp thiên hạ hoài nghi Lục Hoài Khởi không phải là thái giám thật, nhưng với quyền thế hiện tại của hắn, sẽ không ai dám nói ra.
Thế nhưng Ân Ly Cận đột nhiên xuất hiện, ai biết hắn rốt cuộc ủ mưu gì
Hai người vội vàng tiến vào trong điện, muốn ngăn cản Ân Ly Cận mà lúc này Ân Ly Cận đã đứng bên cạnh Lục Hoài Khởi, lấy từ trong ống tay áo ra một cái hộp gỗ dài cỡ ngón tay.
Hắn mở hộp ra, bên trong là một bộ nam châm.
Hắn ghim ngân châm lên người Lục Hoài Khởi, Lục Hoài Khởi vốn đang đau đớn thống khổ, trên mặt dần dần lộ ra biểu cảm thả lỏng
Trương Lực và Đồng Vạn Kim đi đến trước mặt Ân Ly Cận.
Ân Ly Cận thu hồi ngân châm, lấy ra một cái khăn gấm, lau tay, sau đó ném khăn lên người Trương Lực, nói “Lục Hoài Khởi đã không sao, các ngươi có thể yên tâm.
Chờ hắn tỉnh lại, giúp ta chuyển cáo với hắn, A Lê thực sự là không xong” Nói xong phất tay áo rời đi
Đồng Vạn Kim và Trương Lực đưa mắt nhìn nhau, có chút không hiểu Bắc Tề Quốc sư rốt cuộc muốn cái gì, tuy nhiên đây cũng không phải lúc bọn họ nghĩ đến điều này
Đồng Vạn Kim vội vàng đi đến kiểm tra Lục Hoài Khởi, lại không chắc Lục Hoài Khởi thế nào, vội sai người mời Cổ Chân đến
Cổ Chân bắt mạch cho Lục Hoài Khởi, rồi nói “Cửu thiên tuế không còn trở ngại gì, nhưng phải một canh giờ nữa mới tỉnh lại”
Đêm đến, tiểu Thập nhị nghĩ cách cắt đuôi cung nhân đi theo hắn, gặp gỡ Tử Nghiên ở trong một cung điện hoang phế, hỏi “làm thế nào mới có thể cứu được Đại hoàng tỷ của trẫm?”.