Hỉ Kiếp Lương Duyên Gả Cho Đông Hán Đô Đốc


Một đội người ngựa chừng hai mươi người đi dọc theo biên cảnh Tây Lương, đầu lĩnh là một nam nhân che mặt, chỉ để lộ ra ánh mắt kiên định.

Một người trong đội ngũ đưa tay xoa mồ hôi, hôm nay trời thật nóng, thúc ngựa tiến lên đi song song với nam nhân đầu lĩnh “đại ca, bao giờ chúng ta mới đến tiền tuyến?”
Đầu lĩnh nam nhân chính Tiêu Tường, trước đây giữ chức Cẩm y vệ, nay được Lục Hoài Khởi bổ nhiệm ra tiền tuyến làm thống soái.

Hắn kéo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt kiên nghị, lấy một túi nước bên lưng ngựa, ngửa cổ uống một ngụm rồi đưa cho nam nhân bên cạnh “hẳn là hai ngày nữa, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ.

Chu tướng quân hôn mê bất tỉnh, quân tâm tan rã, phải nhanh chóng đến đó để ổn định quân tâm”
Nam nhân bên cạnh nhấp một ngụm nước, gật đầu nói “đại ca, Cửu thiên tuế đúng là một quái nhân.

Cứ nghĩ hắn là một nịnh thần đùa bỡn quyền mưu lại không ngờ vào lúc quốc gia gặp nguy khó, hắn lại rất biết phân nặng nhẹ, cho đại ca mà không phải võ trạng nguyên, xem ra hắn cũng không tệ như lời đồn ah”
Tiêu Tường cũng tán thành “không sai, ta cứ tưởng hắn và Tây Hán Lưu Trực giống nhau, không phải người tốt lành gì, hiện tại xem ra cũng là người biết phân thị phi đại nghĩa, ngược lại là trước kia ta đã có thành kiến với hắn”
Huynh đệ kia nghe vậy cười ha hả “haha, đại ca, ta nhớ rõ lúc trước ngươi nhắc tới hắn và Lưu Trực đều tức giận đến giậm chân, haha…Ta còn cảm thấy…”Còn chưa nói xong hắn đã ngưng bặt, hai mắt mở to, miệng trào máu tươi thân mình nghiêng ngả rồi rơi khỏi lưng ngựa, sau lưng là một mũi tên dài xuyên đến tận tim
Tiêu Tường trừng mắt hét lớn “Mã Ái” lại quay đầu nhìn chung quanh, rống lên “người nào bắn tên đả thương người, mau hiện thân đi”
Đội ngũ phía sau hắn cũng hoảng loạn, vội chia ra khắp nơi.

Địa thế nơi này rất bất lợi với bọn họ, dễ thủ khó công, rất có lợi cho đối phương ẩn nấp và tấn công bọn họ
Tiêu Tường lập tức ra quyết định “mau, đến nơi trống trải đi, đừng ở chỗ này mà rơi vào tầm ngắm của bọn họ” Ánh mắt rơi trên thi thể Mã Ái, vẻ mặt thống khổ nhưng vẫn giục ngựa phóng đi
Người phía sau nghe theo lệnh hắn, lập tức thay đổi phương hướng, thúc ngựa rời đi
Người nấp trong bụi cỏ thấy vậy liền vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh “bắn tên, không chừa một mống”
Thủ hạ của hắn lập tức thi hành mệnh lệnh, kéo căng cung tiễn, trong chốc lát mưa tên bay đầy trời
Sau hơn nửa canh giờ, hắc y nhân xông ra khỏi bụi cỏ, nhìn thi thể, mặt không chút thay đổi nói “mau xác nhận người còn sống hay không, nếu có, giết không cần hỏi”
Đám hắc y nhân nghe lời, phi thân nhảy xuống, biến mất vô thanh
Thủ lĩnh hắc y đi đến cạnh Tiêu Tường, nhìn cũng không nhìn, rút kiếm đâm hắn một nhát
Tiêu Tường phun ra một ngụm máu, vùng vẫy ôm lấy bắp chân kẻ kia “các ngươi rốt cuộc là ai phái tới?
Hắc y thủ lĩnh lạnh lùng nhìn tay hắn, không đáp lại, bổ tiếp một kiếm, chém đứt tay hắn, tiếp theo chặt thủ cấp của hắn, lấy trong ngực ra một tấm vải đen, gói kỹ cái đầu của Tiêu Tường lại, thanh âm bình thản “nhiệm vụ hoàn thành, trở về phục mệnh với chủ tử thôi”
Trong một tòa nhà lớn ở ngoại thành Lương kinh, xuyên qua hành lang gấp khúc là Thính Vũ tạ.

Lạc Nam nhìn thân ảnh mạn diệu đang ngồi đánh đàn bên trong, ánh mắt tràn ngập thưởng thức và ái mộ.

Hắn lấy ra sáo ngọc bên hông, thong thả thổi một khúc, hòa cùng tiếng đàn của Trầm Thanh Kiểu
Khúc đàn chấm dứt, Trầm Thanh Kiểu ngừng tay, mắt đẹp đạm mạc lại mị hoặc nhìn người tới, dịu dàng hỏi “dường như hôm nay ngươi rất cao hứng, có chuyện gì tốt muốn chia sẻ với ta sao?”
Lạc Nam rất thích dáng vẻ như gần như xa của nàng, bước nhanh tới trước, ngồi xuống đối diện nàng, khuôn mặt tuấn nhã khó nén sự đắc ý “Thanh Kiểu, vài ngày nữa sẽ có một tin tức lớn truyền đến Lương kinh.

Ngươi đoán xem là tin gì?”
Trầm Thanh Kiểu biết hắn muốn đùa giỡn với nàng cũng không muốn phá tan hứng thú của hắn “ta đoán không ra, tin tức gì lại khiến ngươi vui vẻ như vậy?”
Lạc Nam nhấp một ngụm Quân sơn ngân châm, ánh mắt híp lại “tin tức này là tin vui của chúng ta nhưng lại là đả kích với cả Tây Lương.

Ngươi cũng biết Thống soái mà Lục Hoài Khởi phái tới biên cảnh là ai?”
Trầm Thanh Kiểu nhướng mày, hỏi “Tiêu Tường?”
Lạc Nam nở nụ cười, “Hắn chết “
Thủ hạ hắn phái đi sang nay đã mang đầu của Tiêu Tường đến trước mặt hắn, nói là Tiêu Tường cùng hơn hai mươi người đi cùng hắn đều đã bỏ mạng
Trầm Thanh Kiểu hai mắt sáng lên, cười nói “như vậy đúng là tin tức tốt nha.

Xem ra Lục Hoài Khởi gần đây sẽ rất bận rộn”
Lạc Nam bị nụ cười của nàng làm chao đảo tâm hồn, ngây ngốc nhìn nàng “Thanh Kiểu, ta có thể lấy được ngươi thực sự là may mắn cả đời ta”
Trầm Thanh Kiểu cúi đầu, bộ dáng như e lệ nhưng chỉ nàng biết nàng hoàn toàn vô cảm, tình cảm nam nữ đã không thể khiến nàng dao động
Tin tức Tiêu Tường dẫn quân đến biên cảnh nửa đường bị người chặn giết ngày hôm sau đã truyền đến tai Bắc Tề đế Cao Quân Thận.

Đối với hắn là một tin vui, lại có người ra tay nhanh hơn hắn một bước
Cao Quân Thận đứng trước bản đồ địa hình hai quân đối trận, nhìn vài tòa thành trì của mình bị nuốt trọn, ánh mắt lộ ra hàn quang âm ngoan.

Lục Hoài Khởi, ngươi hãy đợi đấy, ngày lành của ngươi sẽ không kéo dài lâu đâu, Cô sẽ bắt đầu phản kích, Tây Lương quốc sẽ bị ta thôn tính từng chút một, đến lúc đó, ngươi sẽ là tôi tớ mất nước, là qủy dưới đao của Cô
Khương hoàng hậu cho lui rất cả cung nhân trong cung, lấy ra bức họa của Cao Vân Trạm, ánh mắt ngấn lệ.

Nàng ôm di ảnh của nhi tử vào ngực như là bảo vật trân quý nhất thế gian, thầm thì “Trạm nhi, chúng ta rất nhanh sẽ xâm chiếm Tây Lương quốc, ngươi ở trên trời hãy nhìn xem, nương nhất định báo thù cho ngươi”
Cùng lúc này, Lục Hoài Khởi cũng nhận được cấp báo Tiêu Tường chết.

Đồng Vạn Kim nhìn Lục Hoài Khởi biểu cảm âm trầm, nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được gần đây Tây Lương quốc có nhân vật lợi hại nào mà từng chuyện gần đây của Tây Lương đều như có bàn tay của hắn nhúng vào.

Nghĩ nghĩ, lại hỏi Lục Hoài Khởi “ngươi gần đây đã chọc ra phiền toái lớn rồi, thế tới rào rạt, thật khó chống đỡ ah”
Lục Hoài Khởi sao lại không biết nhưng kẻ thù của hắn nhiều lắm, mà người kia lại nhiều lần ra tay ngoan độc và chuẩn, tính toán không bỏ sót một chi tiết nào, không giống những người mà hắn biết.

Hắn đột nhiên nghĩ tới Trầm Thanh Kiểu đã quay trở lại, ánh mắt lạnh lùng, chẳng lẽ núi dựa sau lưng nàng ta chính là kẻ thần bí này.

Nếu là vậy thì mọi chuyện liền thông
Lục Hoài Khởi gọi Trương Lực tới, hỏi “chuyện điều tra Trầm Thanh Kiểu thế nào rồi?”
Nhắc tới đây Trương Lực lại thấy đau đầu, người sau lưng nàng ta dường như rất lợi hại
Đồng Vạn Kim lại kinh ngạc không thôi “Trầm Thanh Kiểu, nữ nhân ác độc kia đã trở lại?Theo lời ngươi, chẳng lẽ những việc gần đây đều do nàng gây ra?” Ngẫm lại lại thấy không đúng “nhưng nàng chỉ là một nữ tử không quyền không thế, có bản lĩnh gì mà gây rối ở Lương kinh chứ? Khoan đã…”Trong đầu hắn chợt lóe linh quang
Lục Hoài Khởi đã nói ra “nàng không có bản lĩnh này nhưng người sau lưng nàng thì chưa chắc”, nhìn thoáng qua Trương Lực, vẻ mặt không vui “Trương Lực, ngươi nghĩ gì thế?”
Trương Lực ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt áp bách của hắn, vội đáp “hồi chủ tử, thuộc hạ mấy ngày qua đều phái người theo dõi hành tung của Trầm Thanh Kiểu nhưng nửa đường luôn bị cắt đuôi, dường như bên đối phương có không ít cao thủ”
Đồng Vạn Kim ngạc nhiên “người của bọn họ còn lợi hại hơn ngươi?”
Trương Lực như nghĩ ra gì đó, nói “trên đời này cao thủ có rất nhiều, chẳng qua chúng ta chưa biết hết mà thôi, còn nếu có thể thu nhập bọn họ vào dưới trướng, sử dụng bọn họ, vậy chứng tỏ…”
Đồng Vạn Kim theo lời hắn mà suy tư “cao thủ phần lớn đều có khí tiết, bình thường đi theo chủ tử, có thể là vì chí hướng, muốn đi theo một minh chủ, cũng có thể vì phí sinh hoạt, vì sinh tồn hoặc là vì tiền tài.

Hiện trong tứ quốc, người có dã tâm phần lớn ở Tây Lương và Bắc Tề, mà hầu như những người đó chúng ta đều biết,cho nên có thể đối phương không có hùng tâm chiếm lấy thiên hạ mà chỉ vì ân oán cá nhân, như vậy cao thủ đi theo hắn chính là vì tiền tài, điều đó có nghĩa đối phương là người rất có tiền tài quyền thế”Nói tới đây Đồng Vạn Kim bắt đầu có chút kích động “vậy chỉ cần tra ra những người có tiền tài quyền thế nhất trong tứ quốc, có lẽ sẽ biết đối phương là ai”
Lục Hoài Khởi gõ gõ ngón tay lên bàn, ngước mắt nhìn hắn, nói “việc này ngươi tra đi, Vạn Kim”
Đồng Vạn Kim ngạc nhiên chỉ vào mình “sao chuyện này lại rơi xuống đầu ta?”
Lục Hoài Khởi cười khẽ một tiếng, trêu chọc hắn “ta thấy ngươi vừa rồi phân tích rất rõ ràng và có đạo lý, cảm thấy ngươi hẳn có hứng thú với việc này.

Hơn nữa ngươi đối với phương diện điều tra tin tức cũng hơn đám người Trương Lực nhiều”
Đồng Vạn Kim siết chặt bàn tính mạ vàng trong tay, cắn rắng nói “được, ta nhận.

Ta tra là được chứ gì”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui