Hỉ Kiếp Lương Duyên Gả Cho Đông Hán Đô Đốc


Trên dường quay lại mật thất, Tào Thu Vạn cau mày, bộ dáng đầy bụng tâm sự /
Nha dịch thấy hắn sau khi nói chuyện cùng nam nhân áo đen kia liền như thế, cũng không biết bọn họ đã nói những gì.

Hắn cẩn thận, dè dặt hỏi ‘đại nhân, người nọ đã nói lời châm chọc khiến ngài không vui sao? Có cần tiểu nhân gọi người bắt người đó đến bồi tội với đại nhân không?”
Tào Thu Vạn, nghĩ tới người nọ muốn hắn chăm sóc cho Trầm Thanh Lê, tấm ngân phiếu trong tay áo liền nặng tựa ngàn cân, đang lúc tâm phiền ý loạn, nha dịch kia lại muốn thăm dò ý tứ của hắn, liền tức giận trách mắng “ngươi tính là gì mà cũng dám phỏng đoán tâm tư của bản quan? Lo cho bản thân mình đi, nếu ngay cả bổn phận cũng không giữ được thì bản quan không ngại nhốt ngươi vào ngục để ngươi hiểu được thế nào là an phận làm người”
Nha dịch kia sợ hãi cúi đầu “tiểu nhân đã sai, xin đại nhân thứ tội”
Tào Thu Vạn hừ một tiếng, đi vào mật thất, nhìn thấy Trầm Thanh Lê bị trói trên ghết, lại nhớ tới những lời người kia nói, nhất thời cảm thấy đau đầu
Hai nha dịch hành hình thấy Tào Thu Vạn sau khi trở lại không nói tiếng nào mà ngồi yên buồn bực, có người bạo gan lên tiếng hỏi ‘đại nhân, có tiếp tục vả miệng hay không?”
Trầm Thanh Lê vẫn luôn quan sát Tào Thu Vạn, thấy hắn thần sắc quái dị, đoán người tới đã nói gì đó khiến hắn khó xử, hơn nữa còn là có liên quan tới nàng.

Tào Thu Vạn ngẩng đầu nhìn Trầm Thanh Lê, hồi lâu mới không kiên nhẫn phất tay “thôi, thả nàng đi”
“Đại nhân, ý của ngài là đưa phạm nhân đi đâu?”
Tào Thu Vạn xoa xoa huyệt thái dương “ngu ngốc, Trầm thị là tử tội, còn đem đi đâu, đương nhiên là giải trở về phòng giam” Nói xong cầm ly trà lên uống, lại phát hiện đã nguội liền tức giận đặt mạnh chén trà lên bàn, làm nước trà văng ra ngoài
Trầm Thanh Lê đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau mông chi chít vết máu vì kim châm giấu trên nệm ghế, im lặng đi theo nha dịch.

Xem ra người tới đã nói gì đó với Tào Thu Vạn mới khiến hắn e ngại, không tiếp tục dụng hình với nàng.

Người này có lẽ là thuộc hạ của Lục Hoài Khởi cũng có thể thế lực khác, dù sao lúc này có người muốn nàng chết thì cũng có người muốn giữ lại mạng của nàng.

Dù thế nào thì đêm nay cuối cùng nàng cũng đã vượt qua/
Nhiễm Mặc nghe tiếng động, vươn tay qua song cửa, hỏi ‘phu nhân, ngươi thế nào? Bọn họ có làm khó dễ ngươi không?”
Trương Lực cũng thấp giọng nói ‘phu nhân, ngài trở về thì tốt rồi”
Nha dịch mở cửa tù, đẩy Trầm Thanh Lê vào, thân mình nàng vốn suy yếu, bị đẩy như vậy liền té ngã, may có Nhiễm Mặc đỡ được nàng
Nhìn Trầm Thanh Lê sắc mặt tái nhợt, Nhiễm Mặc đau xót “phu nhân, đau lắm không?”
Trầm Thanh Lê cố mỉm cười “đau hay không không quan trọng, chỉ cần ta còn sống trở lại là tốt rồi”
Nhìn Trầm Thanh Lê lúc này còn cười được, Nhiễm Mặc nhịn không được rơi nước mắt, đỡ nàng ngồi xuống lại nhìn thấy vết máu sau mông nàng, kinh hãi hô lên “phu nhân, đây là thế nào?”
Trầm Thanh Lê cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói “không sao, chỉ chút trừng phạt mà thôi.

Xem ra đêm nay sợ là phải nằm ngủ”
Nhiễm Mặc lau nước mắt, mắng thầm “cẩu quan kia thật ngoan độc” Nàng biết Tào Thu Vạn sẽ dụng hình với phu nhân nhưng không ngờ lại dùng hình phạt âm hiểm như vậy
Trầm Thanh Lê lại khuyên nhủ “không phải Tào Thu Vạn ngoan độc mà là người sau lưng hắn muốn ta sống không bằng chết”
Nhiễm Mặc hiểu nàng muốn nhắc tới tiểu hoàng đế, sắc mặt trầm lại
Bên ngoài đại lao Hình bộ, nam nhân hắc y vận khinh công rơi đáp xuống một gốc cổ thụ.

Ở đó đã có một người chờ sẵn, vừa thấy hắn liền hỏi ‘thế nào? Tào Thu Vạn nói gì?”
Nam nhân hắc ý tháo bỏ đấu bồng, khôi phục thanh âm, đáp “Tào Thu Vạn nhận ngân phiếu, công tử đoán không sai, Tào Thu Vạn đúng là tham tiền”
Đồng Vạn Kim xoay người, hừ lạnh “hắn đương nhiên không cự tuyệt được sự hấp dẫn của ngân phiếu, có điều dù hắn đã nhận ngân phiếu thì cảnh ngộ của Trầm Thanh Lê cũng không tốt hơn trước bao nhiêu.

Bởi vì hắn chỉ là một thuộc hạ, bên trên có lệnh hắn nhất định sẽ bảo trụ mũ cánh chuồn của mình trước tiên” Cho nên ngân phiếu chỉ là giải pháp tạm thời, chỉ cần tiểu hoàng đế có lệnh, Tào Thu Vạn nhất định không dám cải thánh ý, đến lúc tính mạng của Trầm Thanh Lê sẽ nguy hiểm
Đồng Vạn Kim đưa mắt nhìn về phương bắc, buồn bã nói “Lục Hoài Khởi ah Lục Hoài Khởi, rốt cuộc khi nào ngươi mới trở về, nếu ngươi lại không có tin tức, thê tử của ngươi e là không chống đỡ được bao lâu nữa”
Trước Kim Loan điện, bá quan văn võ tụ tập một chỗ chờ lâm triều, không khỏi túm tụm cùng nhau bàn chuyện triều đình và đại sự xảy ra ở Lương kinh thời gian gần đây/
Tiết trời mùa thu vào sáng sớm luôn khiến người ta thấy lạnh, một người giấu tay trong ống tay áo, ra vẻ thần bí nói “không biết chư vị có chú ý tới hay không? Hôm nay có người chưa tới”
Một đại thần tùy ý hỏi lại “ai?” Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, nhỏ giọng hỏi “chẳng lẽ ngươi nói là hoàng thượng?”
Lập tức có người nhắc nhở hắn “ăn nói cẩn thận, không được nói lung tung”
Đại thần kia thấy mọi người khẩn trương như vậy cũng không tùy ý như trước “ta chỉ thuận miệng nói thôi, không có ý bất kinh với thánh thượng.

Nếu đã vậy, ta không nhiều lời nữa là được”
Có người hỏi viên đại thần lên tiếng đầu tiên “Lâm đại nhân, vừa rồi ngươi nói là ai? Ta nhìn một vòng cũng không thấy thiếu ai nha”
Lâm đại nhân thần bí đáp “là Mông Tuyên Mông thống lĩnh”
Những người khác lúc này mới nhận ra ‘đúng ah, bình thường canh giờ này Mông thống lĩnh đã có mặt nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng, thật kỳ lạ”
Lâm đại nhân tiếp tục tỏ vẻ bí hiểm “các ngươi nói xem đây là vì sao?”
Có vài người nghĩ đến ngày đó tiểu hoàng đế từng yêu cầu Mông Tuyên đi tịch biên Lục phủ nhưng hắn không đáp ứng, giờ hắn không lâm triều, lẽ nào là vì chọc giận tiểu hoàng đế nên đã…
Nhận ra việc này không thích hợp để tám tiếp, có người nói “thôi, việc này không liên quan đến chúng ta, đừng nên nhiều chuyện”
Những người khác cũng phụ họa theo, Lâm đại nhân thấy có nói tiếp cũng không còn ý nghĩa, vì vậy cũng thôi.

Mọi người cùng nhau tiến vào đại điện lâm triều
Tiểu hoàng đế nhìn đám triều thần bên dưới, thờ ơ nói “chúng ái khanh bình thân” Quầng mắt hắn bầm đen, vừa thấy liền biết không nghỉ ngơi tốt
Từ Phúc Lộc vì đắc tội tiểu hoàng đế, bị đánh một trận, hiện vẫn còn nằm trên giường dưỡng bệnh, thay thế hắn hầu hạ bên cạnh tiểu hoàng đế là một tiểu thái giám trẻ tuổi, tên gọi Xuân Tới.

Hiển nhiên là Từ Phúc Lộ đã thất sủng, mà tiểu thái giám Xuân Tới này là hồng nhân mới trước mặt hoàng đế, e rằng sau này sẽ là Tổng quản thái giám
Tiểu hoàng đế mệt mỏi dựa người vào ghế, hôm nay hắn không có tâm tình lâm triều, hô “Xuân Tới”
Xuân Tới hiểu ý, cất giọng ‘có chuyện khởi tấu, không chuyện bãi triều”
Đang lúc tiểu hoàng đế định đứng dậy, một viên quan bước ra khỏi hàng, tấu “bệ hạ, thần có chuyện khởi tấu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui