Ban đêm, Trầm Thanh Lê đang định đi ngủ thì Nhiễm Mặc đi vào bẩm báo “tiểu thư, Đô đốc gia có chuyện muốn gặp người, hiện đang ở trong viện chờ”
Nghe nói Lục Hoài Khởi muốn gặp, Trầm Thanh Lê lập tức ngồi dậy, để Nhiễm Mặc phủ thêm áo choàng cho nàng.
Khi nàng đế sân, đã thấy Lục Hoài Khởi đứng quay lưng dưới một gốc hoa quế
Ban đêm trong vườn rất lạnh, ánh sáng từ đèn lồng tỏa ra mông lung.
Trầm Thanh Lê nhìn thấy Lục Hoài Khởi, bước chân nhanh hơn.
Vừa lúc này, gió thổi qua làm hoa quến rơi lả tả, trong không khí thấm đẫm hương hoa, nàng khẽ hít một hơi, ngước mắt nhìn về phía Lục Hoài Khởi.
Mà trong màn mưa hoa, hắn nhìn thấy nàng cũng sải chân bước về phía nàng
Nhìn nàng mặc xiêm y đơn bạc, hắn liền nhíu mày trách nhẹ “ban đêm trời lạnh, sao ngươi lại ăn mặc mỏng manh như thế?”
Trầm Thanh Lê nhìn áo choàng trên vai, đang muốn phản bác thì Lục Hoài Khởi đã lệnh cho Nhiễm Mặc đi lấy thêm áo cho nàng, trong vường chỉ còn lại hai bọn họ
Lục Hoài Khởi vốn cảm thấy hắn và Trầm Thanh Lê chỉ là huynh muội kết nghĩa, hơn nữa nữ đại phòng huynh, hắn không tiện ban đêm đến phòng nàng, cho nên mới chờ nàng ở đây.
Ngày thường hắn đã cảm thấy nàng hơi gầy, nay hai ba ngày không gặp mà thôi, hắn lại thấy cằm của nàng nhọn hơn một chút, cả người nhìn như gầy yếu hơn.
Sao nuôi hoài không mập chứ?
“Bên phía Đông cung, Đông Hán tra được ít manh mối.
Trận hỏa hoạn ở Đông cung lần này có thể là do Trầm tài nhân hạ lệnh, còn có người ở Đông cung phối hợp hành động với bọn họ” nếu không sẽ không dễ dàng đốt cung điện của trữ quân không còn một mảnh
Trầm Thanh Lê vốn đã không nghĩ ra vì sao Trầm tài nhân lại bao che giúp đỡ cho Trầm Thanh Kiểu, nghe vậy càng thêm hồ đồ.
Sau khi Đông cung bị đốt, quan hệ của Trầm tài nhân và Trầm Thanh Kiểu càng thêm thân mật, dường như không bị ảnh hưởng bởi việc Trầm Thanh Kiểu thất trinh.
ngôn tình ngược
Một bên là nhi tử, một bên là chất nữ.
Trầm tài nhân chẳng lẽ thực sự không hề để ý tới việc nhi tử cưới một nữ nhân thất trinh, có thai còn lừa cưới?
Càng nghĩ, mày nhíu càng sâu, đôi con ngươi đen láy xoay tròn, mi mục lưu chuyển phối hợp với gương mặt nhỏ nhắn tú lệ, làm người ta nhìn thấy mà đau lòng
“Còn có một chuyện ta muốn nói với ngươi.
Ban ngày, khi ta hồi phủ có nhìn thấy ma ma bên cạnh An quốc công phu nhân lúc trước đến đây, nói là có chuyện muốn tìm ngươi.
Nhưng khi ta muốn nói chuyện với nàng thì nàng đã bị người bắt đi, người của ta chỉ bắt được một thiếu niên khi đó ngăn cản đi bắt người, đáng tiếc là hắn đã cắn thuốc độctrong răng mà chết”
Sau đó hắn đã cho người điều tra toàn bộ Lương kinh nhưng không hề có manh mối
Trầm Thanh Lê vốn có tâm sự, nghe Lục Hoài Khởi nhắc tới Trần ma ma, trong lòng càng tăng thêm nghi ngờ.
Nàng cũng có người nằm vùng trong An quốc công phủ, người kia nói khi An quốc công phu nhân Ninh thị chết, Trần ma ma không có hầu hạ bên canh.
Sau đó nghe nói An quốc công phủ cũng phái người đi tìm nàng nhưng không có tin tức.
Sao người mà ngay cả An quốc công phủ cũng không tìm được, hôm nay lại xuất hiện trước Đô đốc phủ, còn muốn tìm nàng?
Trong đầu nàng thoáng qua hình ảnh cây ngọc trâm Ninh thị tặng nàng.
Nàng từng cho người đi tìm hiểu, biết được ngọc trâm kia là của mẫu thân Ninh thị tặng cho nàng ta khi nàng ta xuất giá, thế nhưng khi nữ nhi thân sinh Trầm Thanh Kiểu cập kê, Ninh thị lại không tặng nó cho nàng ta mà lại tặng cho một thứ nữ như nàng.
Thực sự nghĩ không thông ah
Trầm Thanh Lê cảm giác như mình đang rơi vô một cái vòng lẩn quẩn, nghĩ thế nào cũng không tìm ra manh mối.
Đúng lúc này Nhiễm Mặc trở lại, phủ thêm áo choàng cho nàng, mà nàng vẫn tiếp tục cắn môi suy nghĩ
Lục Hoài Khởi khoanh tay đúng nhìn nàng bộ dáng rối rắm, cảm thấy nàng không bình tĩnh và cơ trí như trước mà lại có chút ngây ngốc.
Tuy nhiên hắn lại cảm thấy nàng như lúc này thật đáng yêu, hắn muốn có một thân muội muội như nàng vậy, hắn nhất định sẽ sủng nàng đến tận trời, không để nàng phải nhận chút ủy khuất này
Nghĩ đến đây, khóe miệng liên cong lên ‘được rồi, ngươi cũng đừng rối rắm nữa.
Có một số việc hiện tại nghĩ không ra, đợi đến đúng thời điểm, lão thiên gia sẽ bày hết ra cho ngươi thấy” tựa như hắn vẫn điều tra thân phận nam nhân đã cứu Trầm Thanh Lê mà nàng vẫn một mực không tiết lộ, hắn cũng không bức bách nàng, chỉ chờ đến ngày nào đó, nam nhân trốn sau lưng nàng sẽ tự mình xuất hiện
Trầm Thanh Lê ngẩng đầu nhìn hắn, vừa lúc ánh trăng xuyên qua cây hoa quế chiếu xuống người hắn,làm cho dung nhan tuấn mỹ của hắn càng thêm khuynh quốc khuynh thành
“Hiện Cổ Chân đã mất tích, có lẽ là ở trong tay Trầm tài nhân, độc trên người Mộ Vân Hành rất nhanh sẽ được giải” Lục Hoài Khởi nhắc nhở nàng
Trầm Thanh Lê thống hận những gì mà An quốc công phủ và Trầm tài nhân đã làm với nàng, nàng muốn hủy diệt tất cả Trầm thị nhưng nàng không thực lòng muốn độc chết Mộ Vân Hành.
Nếu Trầm tài nhân đã nắm được Cổ Chân, độc trên người Mộ Vân Hành giải được thì cứ giải thôi
Trầm Thanh Lê trầm mặc làm Lục Hoài Khởi phát hiện ra một chuyện.
Đêm nay, từ đầu đến giờ chỉ có một mình hắn lên tiếng, Trầm Thanh Lê hoàn toàn không đáp lời.
Tuy trong lòng không vui, hắn vẫn nói tiếp “hẳn là thời gian sắp tới Thái tử phi cũng sẽ không làm ra chuyện gì, ta sẽ phái thêm người âm thầm bảo hộ ngươi.
Ngày mai ngươi có thể tiến cung” hôm nay, lúc hắn ra cung thì Liễu quý phi phái người đến hỏi thăm Trầm Thanh Lê, nghe ra ý tứ của Liễu quý phi là muốn nhân lúc Thái tử bị trúng độc mà để Thập nhị hoàng tử hiển lộ trước mặt Minh Hoài đế, tạo ấn tượng tốt
Trầm Thanh Lê khẽ gật đầu, trả lời hắn “được”
Nghe được thanh âm ngọt lịm của nàng, Lục Hoài Khởi ngước mắt nhìn lên, thấy sắc trời không còn sớm, hắn cũng không tiện tiếp tục ở lại “ta đã nói những gì cần nói, ngươi về nghỉ đi, đêm đã khuya”
Trầm Thanh Lê nhu thuận gật đầu, xoay người rời đi nhưng mới được mấy bước đã bị Lục Hoài Khởi gọi lại.
Nàng quay đầu nhìn hắn
“Cảm ơn ngươi đã tặng lễ vật sinh thần cho ta” đây là lần đầu tiên trong đời hắn được một cô nương tặng quà
Nghĩ đến “lần đầu tiên”, Lục Hoài Khởi liền nhớ ra có rất nhiều “lần đầu tiên” trong đời hắn cũng tặng cho Trầm Thanh Lê.
Lần đầu tiên nạp thiếp; lần đầu tiên cùng một tiểu cô nương trôi qua Nữ nhi tiết; lần đầu tiên tặng hoa cho một cô nương.
May mà Trầm Thanh Lê là cô nương nhận ơn biết báo đáp, những gì hắn đã bỏ ra, nàng đều cảm nhận được.
Nếu hắn có thể quen biết nàng sớm hơn, có lẽ nhân sinh của nàng đã thay đổi…
“Ngươi thích thì tốt rồi” Trầm Thanh Lên nheo mắt cười, đôi mắt híp thành hình trăng non, so với ánh trăng trên bầu trời còn dễ nhìn hơn
Lục Hoài Khởi trở về thư phòng, Trương Lực đã chờ hắn ở đó, bẩm báo cho hắn biết tình hình vài mệnh quan triều đình lén cấu kết với nhau mà Đông Hán vừa tra được
“Đô đốc gia, gần đây thế lực phía Thái tử không bằng trước.
Vài Thủ phụ gần đây còn âm thầm mưu đồ bí mật, muốn một lần nữa dựng lại Tây Lâm thư viện, bọn họ còn tính dùng cái này để thành lập Tây Lâm đảng”
Tâm tình có chút tốt đẹp vì gặp được Trầm Thanh Lê của Lục Hoài Khởi nháy mắt biến mất không còn tăm tích.
Hắn không phải là người Tây Lương quốc nhưng từ nhỏ hắn lớn lên ở đây, dành tình cảm cho nơi này không thua gì người Tây Lương quốc.
Đám văn nhân há miệng là Khổng nho chi đạo, ngậm miệng là cúc cung tận tụy vì giang sơn xả tắc kia lại chính là phường giá áo túi cơm, hại dân hại nước.
Tây Lương quốc trọng nông ức thương, bách tính vốn sống không dễ dàng gì, nay đám văn nhân chó má kia còn liên tục đề nghị tăng các loại thuế đối với dân chúng, lại vô cùng nhân từ với thương nhân.
“Bọn họ thích làm thì cứ làm đi, ngày nào đó Tây Lương quốc sẽ bị những người này làm cho sụp đổ” Lục Hoài Khởi miệt thị nói, lại lệnh cho Trương Lực ‘phái người giám sát kỹ những người thuộc Tây Lâm đảng cho bản giám”
Trương Lực chắp tay lui ra, Lục Hoài Khởi đến bên án thư, vùi đầu xử lý công văn của Đông Hán
Hôm sau Trầm Thanh Lê tiến cung thỉnh an Minh Hoài đế.
Minh Hoài đến mấy ngày qua vì chuyện của Thái tử mà tâm sự nặng nề, không có hứng thú cùng nàng nghiên cứu nghề mộc
Trầm Thanh Lê thỉnh an xong liền cáo từ, đi đến chỗ Liễu quý phi
Mấy ngày không gặp, Thập nhị hoàng tử dưới sự chỉ bảo của đại nho Lịch Thôi Minh đã tiến bộ nhanh chóng.
Liễu quý phi nhìn thấy Trầm Thanh Lê, vui sướng nói “A Lê, thực sự cảm ơn ngươi.
Ngươi không biết đâu, mấy ngày qua Hoàng thượng thường xuyên phái thái giám đến hỏi tình hình đọc sách của Thập nhị hoàng tử”
Trầm Thanh Lê mỉm cười.
Liễu quý phi đến gần nàng, nhỏ giọng nói “huynh trưởng bản cung đã lặng lẽ xử lý tiện thiếp Tề Minh Châu kia” dù sao bị cắm sừng cũng không phải là việc vẻ vang gì, cho nên chỉ có thể âm thầm xử lý
Hôm nay tâm tình của Liễu quý phi rất tốt, giữ Trầm Thanh Lê ở lại cùng dùng ngọ thiện
Khi Trầm Thanh Lê rời khỏi tẩm cung của Liễu quý phi đã quá ngọ, ánh mặt trời chói chang, nàng vừa lúc gặp vài cung nhân đem sách trong Thiên Lộc các ra phơi
Trong Thiên Lộc tàng thư có rất nhiều kỳ thư quý hiếm, vì không để sách bị ẩm nên thỉnh thoảng cung nhân phải đem ra phơi nắng.
Chuyện này rất bình thường nên Trầm Thanh Lê cũng không để ý lắm
Nhưng khi nàng vừa đi qua, phía sau lại vang lên tiếng gọi “Lục phu nhân”
Nàng dừng bước quay đầu thì thấy cách đó không xa, Bùi Diễm mặc quan phục thất phẩm đang đi về phía nàng.
Đi đến trước mặt nàng, hắn hành lễ thản nhiên, đôi mắt ưng không chút kiêng dè nhìn chằm chắm vào mặt nàng, biểu cảm cuồng ngạo
Nhiễm Mặc vội che chắn trước mặt Trầm Thanh Lê
Bùi Diễm rũ mi nói ‘Lục phu nhân, gương mặt của ngươi cực kỳ giống một người quen cũ của ta, nhưng nàng lại bị vị hôn phu của mình giết chết.
Ta không biết ngươi có quen biết với vị hôn phu của người quen cũ của ta không, nhưng ta khuyên ngươi một câu, người nọ…rất khó đối phó.
Ngươi vẫn nên phòng bị hắn mộ chút, nếu không ngày nào đó, hắn lợi dụng ngươi xong sẽ khiến ngươi tan xương nát thịt”.