Trong Lục đô đốc phủ
Trầm Thanh Lê ngâm mình trong thùng tắm, làn nước ấm áp khiến lỗ chân lông giãn nở, nàng thoải mái than nhẹ một tiếng.
Khi nàng tắm rửa thay đồ xong, cảm giác đau xót dưới thân khiến nàng cau mày.
Nàng vừa tỉnh lại đã thấy mình ở trong Đô đốc phủ, chính nàng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lúc mơ hồ đã có một giấc mộng rất dài.
Trong mộng, Lục Hoài Khởi dán bên tai nàng nói cái gì đó, nàng ngại hắn ầm ĩ nên đã dùng miệng cắn lên cánh môi hắn, tiếp theo dưới thân nàng truyền đến cảm giác xé rách đau đớn.
Cảm giác đau đớn tê liệt này cho tới giờ vẫn còn.
Nàng cũng không phải là tiểu thư khuê các bị nhốt trong phòng, đại môn không ra nhịn môn không bước, nàng hiểu rõ cảm giác đau đớn dưới thân này là thế nào
“Nhiễm Mặc vẫn chưa về sao?” nàng lên tiếng hỏi nha hoàn Song Giác đang hầu hạ mình
Song Giác cung kính đáp “khởi bẩm phu nhân, nô tỳ đã dặn dò thủ vệ, nếu Nhiễm Mặc tỷ tỷ hồi phủ, bảo nàng lập tức tới gặp phu nhân”
Trầm Thanh Lê khẽ cắn môi, bất đắc dĩ gật đầu.
Nàng bị bất tỉnh ở trong cung, lúc đó bên cạnh chỉ có một mình Nhiễm Mặc, trong lúc ý thức của nàng mơ hồ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Nhiễm Mặc hiểu rõ nhất.
Vài canh giờ sau Nhiễm Mặc mới xuất hiện trước mặt Trầm Thanh Lê, nàng như một đứa trẻ làm sai chuyện, luôn cúi thấp đầu “tiểu thư, sau khi người hô mê bất tỉnh, nô tỳ lo lắng ngươi gặp chuyện không may liền bảo mấy cung nhân đưa ngươi đến Cảnh Lam điện gần đó, để ngự y chẩn bệnh cho ngươi.
Nhưng nơi đó đã sớm bị người ta an bài, nô tỳ hít phải mê hương, rất nhanh đã hôn mê, cho đến giờ mới có thể trở về gặp tiểu thư”
“Vậy…”Trầm Thanh Lê cũng xấu hổ khi mở miệng hỏi chuyện kia, liền nói “theo lời ngươi nói, trong lúc ta hôn mê bất tỉnh, Lục đô đốc có đến Cảnh Lam điện hay không?”
Nàng hiện cả người hồ đồ, không biết trong lúc ý thức mơ hồ thì giấc mộng kia rốt cuộc là thật hay chỉ là mộng?
Nhiễm Mặc vội đáp “tiểu thư, chuyện này không cần phải nói.
Ngươi gặp chuyện không may, Đô đốc gia nhất định sẽ đến Cảnh Lam điện.
Về phần trong điện khi đó xảy ra chuyện gì thì nô tỳ không rõ lắm, có điều nô tỳ hoài nghi người hạ độc ngươi là Cao Vân Trạm.
Hắn có thể hạ độc ngài ở trong cung, nhất định là đang có âm mưu gì đó”
Bây giờ cả triều chỉ có mình Lục Hoài Khởi thật lòng quan tâm tiểu thư, cho nên nàng cảm thấy Cao Vân Trạm xuống tay với tiểu thư là muốn dùng chuyện này để áp chế Lục Hoài Khởi
Điều Nhiễm Mặc nghĩ, Trầm Thanh Lê cũng nghĩ tới, đôi con ngươi đen láy lóe lên, cúi đầu trầm tư
Nhiễm Mặc lại nghĩ nếu Trầm Thanh Lê đã bình an về tới Đô đốc phủ thì chắc không xảy chuyện gì, liền cung cấp tin tức mới nhất “tiểu thư, Hoàng thượng đã tỉnh lại” Minh Hoài đế dù sao cũng là phụ hoàng thân sinh của Trầm Thanh Lê, nếu hắn đã tỉnh lại cũng nên bồi thường cho những đau khổ thiệt thòi mà nàng đã chịu trong thời gian qua.
Nàng thấy mừng thay cho Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê nghe được tin này, giật mình tới mức cắn phải đầu lưỡi, trên môi liền tỏa ra mùi máu tươi nhàn nhạt.
Minh Hoài đế tỉnh lại, vậy chiếu ngôi truyền thư cho Thập hoàng tử mà Lục Hoài Khởi tạo ra sẽ tính thế nào?
“Nhiễm Mặc, Lục đô đốc hiện có ở trong phủ không?” Trầm Thanh Lê cau mày hỏi
Nhiễm Mặc lắc đầu “nô tỳ vừa rồi hồi phủ, nghe quản gia nói Hoàng thượng đã tỉnh lại, hai ngày nay Đô đốc gia đều ở bên cạnh chiếu cố, muốn bọn hạ nhân trong phủ không được nhân dịp Đô đốc gia không ở nhà mà nhàn hạ”
Trong lòng Trầm Thanh Lê như có tảng đá đè nặng, có một số việc nàng không thể tìm được đáp án từ chỗ Nhiễm Mặc mà chỉ có thể hỏi Lục Hoài Khởi
Bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa, tiếng nước mưa rơi tí tách trên tàu lá chuối, gió đêm thổi qua làm tắt ngọn đèn lồng treo trên hành lang.
Bên ngoài nhất thời tối đen một mảnh.
Trong lòng Trầm Thanh Lê cũng bao phủ bởi sự mờ mịt, nàng cảm giác như mình đang đi trên một con đường tối đen không có điểm cuối, nàng không biết phía trước con đường là gì mà đường lui cũng đã bị chặn.
Cảm giác thất bại làm cho lòng nàng nặng nề lại không thể nói nên lời
Minh Hoài đế đột nhiên tỉnh lại làm kế hoạch của Lục Hoài Khởi bị rối loạn, hắn cần phải bố trí lại, bận đến nửa đêm mới tranh thủ được thời gian trở về Đô đốc phủ.
Vừa vào cửa đã hỏi quản gia “phu nhân đâu? Nàng có sai người đi tìm bản giám không?”
Quản gia hồi khẽ lắc đầu “lão nô nghe nói Đô đốc gia hai ngày nay sẽ rất bận rộn ở bên ngoài nên đã dặn dò hạ nhân bên dưới, chắc phu nhân cũng biết hai ngày nay Đô đốc gia ngài ở bên ngoài”
Minh Hoài Đế đột nhiên tỉnh lại, làm rối loạn Lục Hoài Khởi kế hoạch.
Lục Hoài Khởi theo Minh Hoài Đế tẩm cung đi ra sau liền không thể không một lần nữa bố trí hắn một ít kế hoạch.
Lục Hoài Khởi gật đầu, nghĩ nên tìm Trầm Thanh Lê nói rõ mọi việc.
Đây là chuyện mà nam nhân phải làm
Nhưng hắn vừa đi được nửa đường, Đồng Vạn Kim đã thở hổn hển chạy đến nói “Lục Hoài Khởi, mau lên.
Thống lĩnh Tả hữu tiên phong doanh Cao Thiên Lĩnh xảy ra chuyện, ngươi phải nhanh chóng đi xem đi”
Thống lĩnh Tả hữu tiên phong doanh Cao Thiên Lĩnh là người của Lục Hoài Khởi, khi Trầm thị mưu triều soán vị, hắn mới nhảy ra nhưng lúc này thế cục triều đình thay đổi, có khả năng Cao Thiên Lĩnh bị người theo dõi hắn gài bẫy cũng nên
Lục Hoài Khởi nheo mắt lại, nhìn về phía tiểu viện cách đó không xa, thấy đèn bên trong đã tắt, có lẽ Trầm Thanh Lê đã đi ngủ.
Hắn liền xoay người theo Đồng Vạn Kim rời đi, về chuyện xảy ra vào ban ngày, hắn sẽ tìm cơ hội thích hợp để giải thích với nàng
Một nơi khác ở Lương kinh, Lãnh Phong mang tin tức tình báo từ Bắc Tề đến cho Cao Vân Trạm.
Cao Vân Trạm lướt qua một lượt, thấy trong thời gian hắn rời đi, Bắc Tề cũng không xảy ra chuyện gì, khóe miệng cong lên, ném tin tình báo sang một bên
“Chủ tử, Lưu Trực kia đúng là bùn loãng không thể trát tường, hèn chi hắn lại bị Lục Hoài Khởi áp chế lâu nhu vậy” Lãnh Phong nghĩ tới chuyện Lục Hoài Khởi thoát khỏi cái bẫy của bọn họ liền thấy không cam lòng.
Hắn vẫn xem chủ tử của mình là thần tiên trên trời, ở Bắc Tề dù không là hoàng đế thì vẫn có thể một tay che trời, mọi chuyện đều bị chủ tử hắn nắm trong tay, không ngờ khi đến Tây Lương, chủ tử mà hắn thờ phụng như thần lại liên tiếp gặp thất bại
Cao Vân Trạm khẽ nhướng mắt, quang mang tà nịnh lóe lên “không sao, Lãnh Phong, ngươi không cảm thấy trò chơi ngày càng thú vị sao?”
Lãnh Phong mím môi, hắn không cảm thấy như vậy
Cao Vân Trạm cầm bút lông sói, nhanh chóng viết lên giấy Tuyên Thành, sau đó đưa cho Lãnh Phong “dựa theo những gì viết trên này mà chuẩn bị đi”
Lãnh Phong đọc thoáng qua, thấy trên giấy viết tên rất nhiều loại đồ cổ thi họa quý giá, kim ngân châu báu đủ cả.
Hắn không biết chủ tử lại muốn làm gì, liền cầm tờ giấy kia lui ra
Sau khi Lãnh Phong rời đi, một cơn gió lùa qua khe cửa, làm tắt nến trong phòng, thân ảnh của Cao Vân Trạm dần dần bị bao phủ trong bóng tối.
Hắn cong môi cười, lộ ra hàm răng trắng toát.
Lục Hoài Khởi dường như khó đối phó hơn hắn nghĩ, có điều không sao, địch nhân càng mạnh, sau khi đánh bại hắn càng có cảm giác thành tựu
Hôm sau trời vừa sáng liền có xe ngựa đến Đô đốc phủ đónTrầm Thanh Lê, nói là Minh Hoài đế tự mình hạ ý chỉ.
Trầm Thanh Lê chẳng có cảm giác gì với cha mẹ thân sinh nhưng ngại quyền thế của Minh Hoài đế, nàng mà không tiến cung, Lục Hoài Khởi cũng khó ăn nói
Nàng vừa tiến cung đã lập tức được đưa đi gặp Minh Hoài đế
“Thần thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế” Trầm Thanh Lê phúc thân hành lễ với Minh Hoài đế.
Nếu là trước kia nàng có thể cùng Minh Hoài đế là bạn vong niên, cùng trao đổi nghề mộc.
Thế nhưng Trầm thị vì ham mê quyền thế mà ném nàng ở An quốc công phủ, khiến cho Ninh thị có cơ hội giở trò, mà nàng cũng không hận Ninh thị, bởi nàng ta làm thế chỉ vì trả thù, nàng chỉ xui xẻo khi là nữ nhi của Trầm thị.
Mà Minh Hoài đế cũng chẳng phải là phụ thân hiền lành gì, hắn luôn nói hắn yêu Liễu đại quý phi nhưng khi có cung biến, hắn lại theo tâm phúc bỏ trốn, để nữ nhân của mình ở là trong cung.
Nói thẳng ra là Minh Hoài đế yêu bản thân của hắn nhất.
Có phụ thân ích kỷ như thế, nàng cũng không dám hi vọng xa vời có được tình thương của cha
Minh Hoài đế nhìn Trầm Thanh Lê chằm chằm, cảm tình của hắn đối với nàng rất phức tạp.
Đứa con đầu tiên của hắn lại kế thừa sự si mê nghề mộc như hắn, vốn nên là Trưởng công chúa tôn quý nhất của Tây Lương quốc lại bị Trầm thị hủy đi tất cả
“A Lê, trước kia là phụ hoàng lơ là ngươi, sau này phụ hoàng sẽ tận lực bù lại cho ngươi” Minh Hoài đế chân thành tha thiết nói.
Trong số các hoàng tử hoàng nữ của hắn, chỉ có nàng là cùng sở thích với hắn mà hoàng gia gia đại nghiệp đại, nuôi thêm một người là không thành vấn đề
Trầm Thanh Lê nhàn nhạt đáp lời “đa tạ phụ hoàng” ngoài ra nàng không biết nên nói gì, chỉ biết hình thức hai bọn họ ở chung sẽ không còn thuần túy giống như trước nữa
Minh Hoài đế cũng cảm nhận được Trầm Thanh Lê xa cách hắn, biểu tình có chút thất vọng, do dự một lát mới nói “mặt khác thân phận của ngươi hiện đã bất đồng,sau này ngươi không cần trở về chỗ của Lục Hoài Khởi nữa, cứ an tâm ở trong cung đi” nói tới đây, ngữ khí đã không tự chủ mà mang theo sự ra lệnh
Không phải là một người cha thôi sao, lúc nàng gặp rủi ro, cần bọn họ thì bọn họ lại không để ý tới nàng, giờ mới nhận thức đã lập tức bày ra tư thế phụ thân, khoa tay múa chân với nàng.
Muốn nàng rời khỏi Lục đô đốc phủ? đây chẳng phải là muốn nàng cùng Lục Hoài Khởi hòa ly sao? rốt cuộc bọn họ xem hắn là cái gì?
Trầm Thanh Lê chán chét Minh Hoài đế như vậy, đang muốn lên tiếng cự tuyệt thì ngoài điện vang lên tiếng thông truyền của tiểu thái giám “Liễu quý phi giá lâm, Thập nhị hoàng tử giá lâm”, nàng đành phải nuốt lại lời muốn nói vào bụng
Liễu quý phi nắm tay Thập nhị hoàng tử đi vào điện, hành lễ với Minh Hoài đế, cười nói “chúc mừng Hoàng thượng, cuối cùng cũng tìm được trở về nữ nhi bản lĩnh như A Lê.
Khó trách trước kia thần thiếp cảm thấy A Lê không giống hài tử nhà khác, là hài tử của Hoàng thượng cho nên khó trách đặc biệt như vậy”
Liễu quý phi lại liếc nhìn Trầm Thanh Lê “có điều, thần thiếp cũng thấy tiếc thay cho A Lê.
Nữ tử đặc biệt như A Lê, nếu từ nhỏ có thể lớn lên bên cạnh Hoàng thượng, nhất định sẽ nổi tiếng.
Đáng tiếc Trầm tỷ tỷ…”trên mặt lộ ra biểu tình đau lòng thay cho Trầm Thanh Lê “Trầm tỷ tỷ tâm tư thật độc ác, nếu thần thiếp có phúc khí như vậy, nếu thần thiếp có nữ nhi như A Lê…”nàng đi đến bên cạnh Trầm Thanh Lê, dịu dàng nắm tay nàng, tươi cười
Trầm Thanh Lê nhìn thoáng qua Liễu quý phi, nàng nhận thấy Liễu quý phi tuy đang nhìn nàng cười nhưng ý cười không lên tới mắt
Lục quý phi đột nhiên quỳ xuống, nói với Minh Hoài đế “Hoàng thượng, thần thiếp trước kia luôn thích A Lê, nay nàng được tìm trở về, thần thiếp cũng hết sức cao hứng, huống chi lúc trước A Lê cũng đã cứu mạng của Thập nhị.
Đêm qua thần thiếp đã suy nghĩ rất kỹ, hôm nay nhìn thấy A Lê mới dám lấy hết dũng khí để thỉnh cầu Hoàng thượng điều này.
Hoàng thượng, giao A Lê cho thần thiếp đi, thần thiếp muốn làm mẫu phi của nàng.
Thần thiếp cam đoan sau này nhất định sẽ chiếu cố tốt cho A Lê” nàng nắm chặt khăn tay, ngữ điệu chân thành tha thiết như nàng thật lòng muốn nhận Trầm Thanh Lê làm nữ nhi
Ánh mắt Trầm Thanh Lê nhìn Liễu quý phi lạnh luôn vài phần.
Từ lúc Liễu quý phi biết thân thế của nàng, liên minh giữa bọn họ liền sụp đổ.
Liễu quý phi chắc chắn sẽ không tin tưởng nữ nhi của địch nhân, hôm nay nàng làm như vậy chẳng qua để tăng thêm tiếng tốt cho mình, đồng thời nếu Trầm thị biết thân nữ nhi của nàng ta nhận nàng làm mẫu phi, không tức chết mới là lạ.
Thập nhị hoàng tử đưa mắt nhìn Liễu quý phi lại nhìn Trầm Thanh Lê, trong mắt tràn ngập đồng tình
Minh Hoài đế đưa tay vân vê hàm râu.
Liễu quý phi muốn nhận Trầm Thanh Lê làm nữ nhi, hắn đương nhiên hiểu ý đồ của nàng nhưng bản thân hắn cũng bị Trầm thị lừa hơn mười năm trời, lửa giận của hắn đối với Trầm thị còn chưa có phát tiết xong, vì thế lập tức đáp ứng Liễu quý phi.
Chỉ cần có thể làm cho Trầm thị tức giận, hắn liền thấy vui
Liễu quý phi vui mừng đứng lên, bộ dáng thân tình nắm tay Trầm Thanh Lê “A Lê, quá tốt.
Về sau chúng ta chính là người một nhà, ngươi có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm mẫu phi.
Mẫu phi nhất định sẽ đền bù cho những năm thống khổ đã qua của ngươi”
Nhìn đi, làm nữ ni của hoàng đế thật vất vả ah.
Cha con bọn họ mới nhận nhau chưa được bao lâu, Minh Hoài đế đã không thèm hỏi ý nàng mà lập tức an bài cuộc sống của nàng
Trầm Thanh Lê rũ mi, trong mắt một mảnh đen kịt.
Nàng rút tay lại, thẳng lưng, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Minh Hoài đế “phụ hoàng, lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, nhi thần đã là thiếp của Lục đô đốc, nhất định muốn cùng hắn sinh tử gắn bó.
Không thể nào vì thân phận của nhi thần thay đổi mà vứt bỏ hắn như cỏ bên đường”Lúc đầu nàng da mặt dày trèo cao Lục Hoài Khởi, giờ lại đạp bỏ hắn,chẳng phải khiến cho kẻ định của hắn cười nhạo hắn sao
“Thứ hai, nhi thần không thích có người làm mẫu thân của nhi thần, dù là Trầm thị hay Liễu quý phi.
Nhi thần đối với từ mẫu phi, vô cùng chán ghét”cho nên Liễu quý phi ngươi đừng ở trước mặt ta diễn thâm tình, ta không cần mẫu thân
Liễu quý phi nắm chặt khăn tay, ngay lập tức nước mắt rơi ra “A Lê, đứa nhỏ này, rốt cuộc là chịu bao nhiêu khổ mới có thể phản cảm với từ mẫu phi như thế.
Thật là một hài tử đáng thương.
Hoàng thượng, không sao, nếu A Lê không thích thần thiếp, thần thiếp cũng không miễn cưỡng nàng”
Liễu quý phi “chăm sóc” như thế càng làm cho Trầm Thanh Lê có vẻ càn quấy, không nói đạo lý
Liễu quý phi cũng không quên đâm Trầm thị một đao “nhưng thần thiếp cả gan cầu Hoàng thượng, hi vọng Hoàng thượng vì A Lê mà lấy lại công đạo, không thể để nàng chịu khổ nhiều năm uổng công như vậy” không thể cứ vậy mà bỏ qua cho Trầm thị
Minh Hoài đế nhíu mày, có chút không vui nhìn Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê thẳng lưng, cằm khẽ nhếch lên, ánh mắt lóe lên vẻ ngạo nghễ bất tuân, giống như nàng không để phụ hoàng này vào mắt
Minh Hoài đế nhìn ánh mắt dần trở nên thâm thúy của nàng, cảm giác như xuyên qua nàng nhìn thấy Trầm thị năm đó, lạnh lùng nói “A Lê, lúc này không giống xưa.
Trước kia ngươi muốn làm gì, trẫm không xen vào nhưng giờ ngươi là công chúa của trẫm, mọi cử động của ngươi đều phải dựa theo lệnh của trẫm mà làm”
Lại ra lệnh cho nàng? Trầm Thanh Lê thật sự chán ghét dáng vẻ này của Minh Hoài đế, nàng cắn môi, đang muốn cự tuyệt, Thập nhị hoàng tử lại nắm tay nàng, ngửa đầu nói với Minh Hoài đế “phụ hoàng, Đại hoàng tỷ trước kia vẫn luôn do Lục đô đốc chiếu cố, giờ bảo nàng rời khỏi đó, nàng nhất định có chút không nỡ.
Chi bằng như vậy đi, phụ hoàng cho Đại hoàng tỷ thêm chút thời gian đi”
Nhìn nữ nhi và nhi tử đứng chung một chỗ, ba chữ mệnh nhạc phụ lại như ma chú vang lên trong đầu Minh Hoài đế.
Hắn cười lạnh “Lục Hoài Khởi thật sự đã dạy ngươi một chút quy củ cũng không có”
Nói quy củ có thể sống vui vẻ sao? Trầm Thanh Lê yên lặng phản bác Minh Hoài đế
Cục diện đang lúc giằng co thì có một tiểu thái giám chạy vào bẩm báo với Minh Hoài đế “Hoàng thượng, Bắc Tề hoàng tử Cao Vân Trạm ở bên ngoài cầu kiến”
Minh Hoài đế sau khi lại, có nghe nói hắn có thể thanh tỉnh cũng nhờ dùng Cửu chuyển kim long đan của Cao Vân Trạm, xem như hắn thiếu hắn ta một cái nhân tình, giờ hắn ta cầu kiến, hắn không thể không gặp
“Các ngươi lui ra trước đi” Minh Hoài đế phất tay nói với Liễu quý phi và Trầm Thanh Lê
Hiện giờ người mà Trầm Thanh Lê không muốn gặp nhất chính là Cao Vân Trạm, nàng liền nắm tay Thập nhị hoàng tử tránh sau bình phong.
Liễu quý phi cũng đi theo bọn họ
Cao Vân Trạm hôm nay mặc một thân áo bào xanh đen, mãng long thêu trước ngực giương nanh múa vuốt cũng bị bộ dáng ôn nhuận khiêm tốn của hắn áp chế.
Hắn khiêm nhường hành lễ với Minh Hoài đế “vãn bối Cao Vân Trạm bái kiến Tây Lương quốc bệ hạ.
Cung chúc bệ hạ vạn an”
Minh Hoài đế lập tức so sánh hắn với Mộ Vân Hành.
Mộ Vân Hành tuy cũng ôn nhuận khiêm tốn nhưng tướng mạo vẫn kém Cao Vân Trạm một chút
“Vãn bối ở tại Bắc Tề vẫn thường xuyên nghe phụ hoàng nhắc tới bệ hạ, nói năm đó hắn có may mắn cùng bệ hạ gặp mặt một lần” Cao Vân Trạm chắp tay nói, sắc mặt nhu hòa “lần này vãn bối đến Tây Lương quốc cũng là muốn thay phụ hoàng vãn bối gặp mặt bệ hạ một lần”
Bắc Tề hùng binh mãnh tướng, nhân tài đông đúc.
Năm đó khi Minh Hoài đế hoảng hốt chạy trốn khỏi Lương kinh cũng từng phái người đến Bắc Tề, muốn mượn binh.
Khi đó Quốc sư Bắc Tề có gieo quẻ, nói Hoàng hậu Bắc Tề là yêu hậu, yêu hậu mang thai nghiệt chủng, nếu hắn sống thì cả Bắc Tề sẽ bị mẹ con họ nắm quyền.
Hoàng đế Bắc Tề năm đó cưới hoàng hậu cũng chỉ vì muốn đăng cơ làm đế, hắn đối với hoàng hậu cũng không có cảm tình, vì vậy nghe lời Quốc sư, phái người đuổi theo chặn giết hoàng hậu đang trên đường chạy trốn đến Tây Lương quốc.
Cũng vì thế mà Minh Hoài đế mới có cơ hội gặp mặt hoàng đế Bắc Tề.
Khi đó hoàng đế Bắc Tề có cho hắn mượn binh tuy nhiên lại có điều kiện, mà thời gian đã rất lâu, ước định lúc đó cũng có chút gấp gáp
Thanh âm réo rắt của Cao Vân Trạm lại vang lên “Tây Lương quốc bệ hạ, hẳn ngài còn nhớ ước định năm đó với phụ hoàng vãn bối.
Khi đó các ngài đã ước định, nếu hài tử trong bụng hoàng hậu của ngươi là nữ nhi, vậy nàng sẽ là thê tử của bản hoàng tử; nếu hài tử trong bụng hoàng hậu ngươi là nam hài, vậy sẽ cùng bản hoàng tử kết làm huynh đệ”
Hắn nói vậy, Minh Hoài đế lại âm thầm mắng chửi Trầm thị ở trong lòng.