Hỉ Kiếp Lương Duyên Gả Cho Đông Hán Đô Đốc


Minh Hoài đế nhịn rồi lại mới cố không ném gối đầu vào Cao Vân Trạm
Cao Vân Trạm làm như không thấy sắc mặt xanh mét của Minh Hoài đế, tươi cười như gió xuân nói “Lục đô đốc, chúng ta đã nói tới đây thì làm luôn một việc đi,nhân dịp mọi người cùng có mặt, ngươi và Trưởng công chúa cũng nên viết thư hòa ly đi”
Đây càng thêm quá phận, không nhìn Minh Hoài đế mà xem người của Tây Lương quốc trở thành nô tài của hắn mà sai bảo.

Sắc mặt Minh Hoài đế càng thêm âm trầm, ngực phập phồng, mở miệng ngăn cản Cao Vân Trạm
Cao Vân Trạm nhướng mắt hồ ly, nhẹ nhàng nói “Tây Lương quốc bệ hạ, hôm nay vãn bối vô cùng cao hứng.

Vốn có rất nhiều quan viên của Bắc Tề chúng ta đề nghị với phụ hoàng liên hợp cùng Đông Nhạc tấn công Nam Đàn, sau đó đánh chiếm Tây Lương.

Nhưng phụ hoàng vãn bối và vãn bối lại cảm thấy trong bốn nước, hoàng đế Nam Đàn ngu ngốc khiến dân chúng lầm than, Nam Đàn nên bị diệt nhưng Tây Lương quốc lại khác, Tây Lương quốc an cư lạc nghiệp, dân phong thuần phác, nếu xảy ra chiến sự chỉ khiến dân chúng vôi tội chịu khổ.

Giờ thì tốt rồi, hai nước chúng ta kết duyên Tần Tấn, vậy không cần phải dấy động can qua nữa”
Minh Hoài đế nuốt lại lời muốn nói, hắn hiểu ý của Cao Vân Trạm.

Nếu hắn không đáp ứng cuộc hôn nhân này, vậy không chỉ Nam Đàn bị diệt mà Tây Lương quốc bọn họ cũng sẽ không yên
Bắc Tề vốn là một bộ tộc du mục phát triển thành, dân của quốc gia này dũng mãnh thiện kỵ, nếu không phải hoàng đế bọn họ không cải cách hồ phục kỵ xạ, quốc gia của bọn họ không phát triển cường đại như hiện nay
Tuy không dám trực tiếp cự tuyệt Cao Vân Trạm, nhưng Minh Hoài đế vẫn không cam lòng, bổ sung “hiền chất ái mộ A Lê của trẫm như vậy, trẫm rất lấy làm vinh hạnh.

Có điều…nói thế nào thì năm đó cũng là ước định cho Đại hoàng tử các ngươi và A Lê, trẫm không muốn làm người bất nghĩa bất tín, hay là để Đại hoàng tử các ngươi…”
Đây là Minh Hoài đế lấy lui làm tiến.

Bắc Tề đã dùng cường quyền áp chế Tây Lương, hắn không còn cách nào khác.

Vậy được, gả nữ nhi thôi.

Có điều nghe nói Đại hoàng tử của Bắc Tề là kẻ ngốc, để nữ nhi của hắn gả cho kẻ ngốc, hắn vẫn thấy thoải mái hơn là gả nàng cho Cao Vân Trạm
Lục Hoài Khởi nghe vậy, đôi con ngươi âm u chợt lóe lên u quang.

Hắn liếc nhìn Trầm Thanh Lê, khóe môi khẽ cong lên
Cao Vân Trạm không bỏ qua cử chỉ của Lục Hoài Khởi, mắt hồ ly híp lại
“Tây Lương quốc bệ hạ, vãn bối vẫn là câu nói ka, hoàng huynh của vãn bối si ngốc ngu muội, không xứng với Trưởng công chúa” Cao Vân Trạm lạnh lùng nói, lại phất tay áo cho tiểu thái giám đi lấy văn phòng tứ bảo đến
Tiểu thái giám không động, nhìn thoáng qua Minh Hoài đế, thấy hắn gật đầu mới dám đi lấy văn phòng tứ bảo đến
Cao Vân Trạm nhếch khóe môi “Lục đô đốc, giờ xem ngươi đó”
Lục Hoài Khởi cũng tiêu sái cười,đi đến cạnh án thư lại phát hiện Trầm Thanh Lê kéo ống tay áo hắn không chịu buông, vẻ mặt vừa thương tâm vừa ủy khuất
Lục Hoài Khởi cười cười, đưa tay xoa đầu nàng “ngoan, nghe lời, buông ta ra”
Lý trí nói cho Trầm Thanh Lê biết vì nhũ mẫu, nàng phải từ bỏ Lục Hoài Khởi nhưng về tình cảm…từ trước tới giờ chỉ có Lục Hoài Khởi là đối tốt với nàng nhất, nếu hắn cũng buông tay nàng, nàng sẽ lại bị đánh trở về địa ngục.

Nàng sợ hãi cuộc sống như trước kia.

Đối với nàng, Lục Hoài Khởi giống như một ngọn núi nhỏ, khiến nàng yên tâm dựa vào.

Nếu thời gian có thể dừng lại vào lúc này, nàng và Lục Hoài Khởi sẽ không cần phải phân ly, nàng cũng không phải lo lắng cho an nguy của nhũ mẫu, thật tốt biết bao…
Gương mặt tà nịnh của Cao Vân Trạm đột nhiên xuất hiện sau lưng Lục Hoài Khởi, trong mắt hồ ly tràn đầy tinh quang hiểm quái.

Trầm Thanh Lê nhìn thấy, hoảng sợ buông tay áo của Lục Hoài Khởi ra.

Lục Hoài Khởi liền xoay người đi, trong nháy mắt đó, Trầm Thanh Lê tất muốn tiến lên kéo hắn lần nữa nhưng cuối cùng nàng vẫn trơ mắt nhìn hắn đi đến bên án thư, cầm lấy bút lông sói.

Lúc này, phảng phất như trong mắt nàng chỉ có Lục Hoài Khởi
Rất nhanh Lục Hoài Khởi đã viết xong thư hòa ly, bên trên còn viết tên của hắn
Trầm Thanh Lê cắn môi, cố chống đỡ nhưng Cao Vân Trạm ở bên cạnh lại uy hiếp nàng, cuối cùng nàng đành phải nặng nề lê từng bước về phía án thư, viết tên mình lên trên thư hòa ly
“Lục Hoài Khởi, Cao hoàng tử, các ngươi đi ra ngoài trước.

Trẫm có lời muốn nói với Đại hoàng nữ” Minh Hoài đế phất tay ra lệnh với hai nam nhân không thức thời
Hai người hành lễ với Minh Hoài đế rồi lui ra ngoài
Ngoài cửa điện, không biết Trương Lực và Lãnh Phong đã dùng án mắt giằng co với nhau không biết bao lâu, nhìn thấy chủ tử của mình liền lập tức tiến lên nghênh đón
“Lục huynh, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài.

Chúng ta ngày sau tái kiến” Cao Vân Trạm ánh mắt nhìn Lục Hoài Khởi như độc xà
Lục Hoài Khởi nhếch môi cười nhạo, phất tay áo rời đi, thái độ xem Cao Vân Trạm như một tên hề đang nhảy nhót mà thôi
Cao Vân Trạm cũng hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi
Trong tẩm điện, Minh Hoài đế lớn tiếng răn dạy Trầm Thanh Lê “A Lê, ngươi lại y như mẫu thân ngươi, ham mê quyền thế.

Ngươi cho rằng thái tử phi Bắc Tề dễ làm vậy sao?mẫu hậu Cao Vân Trạm là Khương thị, đó là một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt.

Năm đó nguyên phối hoàng hậu của Bắc Tề đế còn đang mang thai, Khương thị liền cùng Bắc Tề đế mắt đi mày lại.

Ngươi có biết hoàng hậu nguyên phối của Bắc Tề đế chết thế nào không? là đang mang thai sáu tháng, bị Bắc Tề đế tự mình hạ lệnh mổ bụng mà chết”
Minh Hoài đế cảm thấy so với Bắc Tề đế,hắn đối với Trầm thị đã dối gạt suốt mười năm đã quá nhân từ.

Bắc Tề đế trực tiếp định cho nguyên phối của hắn là yêu hậu, mà Trầm thị gạt hắn lâu như thế,còn có mưu đồ soán vị, hắn lại chưa có giết chết nàng
“Khi nguyên phối của Bắc Tề đế chết đi, năm đó Bắc Tề liền gặp phải tuyết tai, có cả vạn người chết.

Quốc sư bọn họ xem quẻ nói là do ác linh của nguyên phối quấy phá, nghe nói vì để áp chế, Bắc Tề đế cho người xây dựng một bảo tháp, kiến trúc vô cùng cổ quái còn dùng tên của nguyên phối để đặt.

Người ngoài không biết còn tưởng Bắc Tề đế xây tòa tháp này là vì phong thủy, muốn dùng nó để đổi vận cho Bắc Tề, thật ra là dùng đế trấn ác linh của nguyên phối để nàng vĩnh viễn không thể chuyển thế làm người” Minh Hoài đế nói tới đây, có chút tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Trầm Thanh Lê “loại như ngươi mà đến Bắc Tề làm thái tử phi, Khương thị chỉ dùng chút thủ đoạn, kết cục của ngươi sẽ không khác gì nguyên phối của Bắc Tề đế.

A Lê, phụ hoàng nói nhiều như vậy cũng vì thật lòng lo cho ngươi.

Ngươi là người thông minh, tự mình nghĩ xem nên uyển chuyển cự tuyệt Cao Vân Trạm mà không đắc tội Bắc Tề đi”
Quanh co lòng vòng một hồi lại đem việc đắc tội người khác đẩy cho nàng, tâm tình của Trầm Thanh Lê vốn đã suy sụp, nghe Minh Hoài đế nói vậy càng thêm sa sút.

Không muốn nghe hắn lải nhải thêm nữa, nàng liền kiếm cớ rời đi.

Liễu quý phi vòng ra sau đấm lưng cho Minh Hoài đế, lại làm như lơ đãng mà hỏi “Hoàng thượng, Khương hoàng hậu của Bắc Tề thực sự lợi hại vậy sao?” nếu đúng thế thì quá tốt, Trầm Thanh Lê gả qua sẽ bị nàng ta hành hạ đến muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong.

Nếu tiện nhân Trầm thị biết được nữ nhi của mình có kết cục như vậy, chắc chắn sẽ tức tới chết
Minh Hoài đế rũ mi nói “lợi hại? đâu chỉ như thế, phải nói là âm độc
Liễu quý phi nghe vậy, hưng trí bừng bừng
Minh Hoài đế thấy vậy,có chút khó chịu, liền nói “trẫm nghe nói năm đó Bắc Tề đế cho người mổ bụng, nguyên phối và hài tử trong bụng chết tại chỗ, nhưng nàng vẫn còn có Đại hoàng tử nha.

Bắc Tề đế và Khương hoàng hậu lại cho người triệu hắn đến, trước mặt hắn thả mấy ác khuyển ra cắn xé thi thể của nguyên phối và hài tử, Đại hoàng tử nhìn thấy thảm trạng của mẫu hậu và đệ đệ liền phát điên”
Liễu quý phi nghe mà sợ đến rùng mình.

Nàng vốn cảm thấy tỷ tỷ của mình đã đủ thảm, không ngờ nguyên hậu của Bắc Tề đế còn đáng thương hơn
Minh Hoài đế thổn thức vỗ vỗ chòm râu “nam nhân nha, bạc tình không thiếu, lại chán ghét một nữ nhân tới mức đó.

Không phải cho thêm một miếng cơm thôi sao, cần gì phải tuyệt tình đến thế” giống như hắn dù chán ghét Trầm Thanh Lê có mệnh cách kỳ lạ vẫn cho nàng miếng cơm ăn “thế nhưng Bắc Tề đế lại một giết, một ép buộc hài tử của nguyên phối bị điên, nếu không phải do bị Khương hoàng hậu mê hoặc mới là lạ”
Liễu quý phi cảm thán “Hoàng thượng, nguyên phối của Bắc Tề đế và hài tử trong bụng nàng không có kết cục tốt, song Đại hoàng tử vẫn còn sống, có thể hắn còn khó khăn hơn mẫu hậu và hoàng đệ của mình ah”
Minh Hoài đế biết việc này là do năm đó hoàng thúc của hắn nói cho hắn biết, bởi vì hoàng thúc của hắn có xếp người vào Bắc Tề làm gian tế.

Sau này hoàng thúc hắn lớn tuổi, sợ hắn chưa từng được giáo dục như một thái tử chờ kế thừa ngôi báu, sẽ không xử lý được việc quốc gia đại sự, vì thế đã chỉnh lý Đông Tây Hán để trợ giúp hắn giám sát các triều thần.

Mà Lưu Trực là do hoàng thúc hắn để bạt lên làm Tây Hán Đô đốc; Lục Hoài Khởi cũng do hoàng thúc hắn cất nhắc, lại không biết vì lý do gì mà hoàng thúc hắn đặc biệt yêu thích Lục Hoài Khởi
“Đó là đương nhiên.

Có điều cũng do hắn mệnh tiện, mẫu hậu của Bắc Tề đế vốn vô cùng thương yêu Đại hoàng tôn này, vì thế Bắc Tề đế cũng có vài phần yêu thích đại nhi tử nhưng sau khi nguyên phối của Bắc Tề đế chết đi, mẫu hậu hắn vì chấn kinh mà băng hà, Đại hoàng tử mất đi chỗ dựa cuối cùng, chỉ có thể trở thành kẻ điên ở trong hoàng cung ngày ngày bị người ta khi dễ”
Liễu quý phi thấy đồng tình với Đại hoàng tử của Bắc Tề nhưng đối với việc Trầm Thanh Lê phải gả đến Bắc Tề, nàng lại thấy vui khi người gặp họa.

“Hoàng thượng, nói tới Bắc Tề Đại hoàng tử, thần thiếp lại nghĩ tới hài tử và tỷ tỷ đã bị giặc cỏ giết, nếu hài tử của tỷ tỷ còn sống, giờ cũng lớn cỡ A Lê” nàng hai mắt đẫm lệ nói, ý đồ châm ngòi thổi gió, muốn gia tăng hận ý của Minh Hoài đế đối với Trầm thị
Liễu quý phi không nhắc tới, Minh Hoài đế còn có thể vui vẻ một chút nhưng nàng vừa đề cập tới, hắn liền nhớ đến hai nữ nhi có mệnh cách kỳ lạ mà Thần Toán Tử đã nói.

Một Trầm Thanh Lê, hắn đã không trị được, nếu lại thêm một nữ nhi nữa, có còn để hắn sống hay không?
Thái độ lạnh lùng của Minh Hoài đế làm Liễu quý phi có chút thất vọng nhưng nàng không tiện nói nhiều, chỉ có thể hành lễ rời đi
Rời khỏi tẩm điện của Minh Hoài đế, Trầm Thanh Lê cứ thế bước đi trong tâm sự trùng trùng.

Vài lần Nhiễm Mặc muốn hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì nhưng sợ làm ầm ĩ đế nàng nên lại thôi
Bọn họ đi đến Ngự hoa viên thì Thập nhị hoàng tử đuổi theo “Đại hoàng tỷ, hoàng đệ có vài lời muốn nói với ngươi”
Lúc trước Trầm Thanh Lê đã cứu hắn, bây giờ biết bọn họ là tỷ đệ ruột thịt, vì thế Trầm Thanh Lê cũng quan tâm hắn hơn một chút, đang định cúi người nói chuyện với hắn thì Thập nhị hoàng tử đã bá đạo tiến lên chủ động nắm tay nàng
“Đại hoàng tỷ, thật ra ngươi không cần phải lo.

Vừa rồi hoàng đệ thấy ánh mắt Lục đô đốc nhìn ngươi vẫn rất dịu dàng, hôm nay hắn viết thư hòa ly với ngươi, hoàng đệ cảm thấy có hai nguyên do.

Một là hắn bị người ta bức bách; hai là có thể hắn đang có kế hoạch gì đó.

Mặc kệ là thế nào, Đại hoàng tỷ đối với Lục đô đốc là rất đặc biệt”
Hắn phân tích rõ ràng như thế khiến Nhiễm Mặc ở phía sau cũng phải giật mình, vội hỏi Trầm Thanh Lê “ tiểu thư, Thập nhị hoàng tử nói ngươi và Lục đô đốc hòa ly?”
Trầm Thanh Lê tâm loạn như ma, dù Lục Hoài Khởi đối với nàng thực sự không bình thường, nhưng Cao Vân Trạm đang bắt giữ nhũ mẫu, nàng muốn nhũ mẫu bình an vô sự,chỉ có thể làm theo lệnh của hắn mà thôi
“Đại hoàng tỷ không chỉ cùng Lục đô đốc hòa ly, nàng còn có khả năng sẽ gả đến Bắc Tề, làm thái tử phi của Thái tử Bắc Tề” Thập nhị hoàng tử trả lời thay Trầm Thanh Lê
Nhiễm Mặc kinh hãi đến cằm suýt nữa rơi xuống đất.

Cao Vân Trạm lại đang ủ mưu gì chứ? nàng đau lòng nhìn Trầm Thanh Lê, trái tim cũng chìm xuống
Thập nhị hoàng tử thấy săc mặt hai chủ tới khó coi, liền chân thành an ủi “Đại hoàng tỷ, ngươi cũng đừng qua lo lắng.

Dù Lục Hoài Khởi sau này bỏ mặc ngươi, ngươi phải gả đến Bắc Tề cũng không sao, Thập nhị sẽ làm hậu thuẫn cho ngươi, nhất định sẽ không để ngươi ở Bắc Tề chịu ủy khuất”
Dù sao cũng là thân tỷ đệ.

Nàng đã cứu hắn, hắn cũng biết mấy năm qua nàng sống còn khó khăn hơn hắn nhiều, vì thế liền nảy sinh lòng thương tiếc.

Nhìn hắn bộ dáng non nớt thiên chân lại ra vẻ mạnh mẽ, ra sức bảo hộ nàng, Trầm Thanh Lê cảm thấy trong lòng ấm áp, nghĩ rằng tình huống cũng không tệ như nàng nghĩ.

Vì thế nàng nắm tay hắn, tươi cười nói “vậy Đại hoàng tỷ sẽ chờ ngươi đến bảo vệ” không giễu cợt cũng không ngi ngờ hắn, giống như tin rằng một ngày kia hắn sẽ trở thành nam tử hán có thể bảo hộ cho nàng
Thập nhị hoàng được Trầm Thanh Lê tin tưởng, càng thêm tự tin “Đại hoàng tỷ, ngươi chờ đi, ta sẽ không để ngươi thất vọng”
Chuyện Bắc Tề Thái tử Cao Vân Trạm cầm cười Trưởng công chúa rất nhanh đã được lưu truyền khắp nơi, từ quan viên triều đình đến bá tánh bình dân đều rất ngạc nhiên với việc một thái tử cao quý lại cầu cưới một công chúa từng tự tiến cử làm thiếp cho một thái giám.

Tuy nhiên nghĩ tới nếu gả công chúa đi, Bắc Tề và Tây Lương trở thành thông gia, sẽ cùng nhau tấn công Nam Đàn, từ đó mở rộng cương thổ của Tây Lương quốc, bọn họ liền cho rằng công chúa gả đi rất có giá trị
Ngoài ra còn có một chuyện làm cho cả Lương kinh đều muốn đốt pháo ăn mừng.

Đó chính là Đông Hán Đô đốc Lục Hoài Khởi tâm ngoan thủ lạt, tiếng xấu lan xa đã xin từ quan.

Không có hắn quản lý, Đông Hán sẽ như chó nhà có tang, không rảnh mà giám thị mọi người nữa
Trong Lục phủ, Lục Hoài Khởi nhìn tiểu viện trống rỗng, rõ ràng Trầm Thanh Lê chỉ rời đi mới mấy ngày nhưng hắn lại cảm giác như nàng đã rời đi hơn cả năm trời
Không biết từ lúc nào, Đồng Vạn Kim đã cầm theo bàn tính mạ vàng đứng sau lưng Lục Hoài Khởi, châm chọc “thư hòa ly cũng đã viết, nàng đã không còn là người của ngươi.

Ngươi cần gì không bỏ xuống được như thế?”
Sao có thể cứ vậy mà buông xuống?Lục Hoài Khởi cười khổ.

Từ lúc Trầm Thanh Lê xuất hiện, hắn đối với nàng vừa là cha vừa là huynh trưởng, một lòng bảo hộ nàng, lâu dần, hắn đã không thể nào buông tay với nàng
Đồng Vạn Kim không chịu được dáng vẻ chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn của Lục Hoài Khởi, tiếp tục mắng nhiếc “Trầm Thanh Lê đúng là hồ ly tinh nha, nàng đem ngươi xoay quanh.

Hoài Khởi, ngươi nói sợ nàng khó xử nên chủ động từ quan,còn tự viết thư hòa ly.

Ngươi quá tiện nha” nếu không phải hắn va Lục Hoài Khởi cùng trải qua hoạn nạn sinh tử mà thành bằng hữu, hắn thực sự muốn đá văng hắn ta xuống sông “mấy ngày nay ngươi không ra ngoài, ta nói cho ngươi biết tình huống bên ngoài.

Ngươ vừa từ quan, tấu chương buộc tội của ngươi liền như tuyết bay đầy trời.

Minh Hoài đế mà muốn loại trừ ngươi sẽ không thiếu tội danh đâu”
Lục Hoài Khởi lại không sao cả “được rồi, ngươi đùng nhiều lời nữa.

Nếu chúng ta đã điều tra được ngươi đứng sau lưng A Lê là Cao Vân Trạm, vậy hắn nhất định đã nắm được yếu điểm hay chứng cớ gì có thể khống chế nàng.

Chúng ta là nam nhân, dù lúc này thế cục có khó khăn hơn nhưng cuối cùng vẫn sẽ thoát ra được nhưng nàng thì không, nàng chỉ là một tiểu cô nương”
“Phi.

Lục Hoài Khởi, ngươi đừng luôn coi nàng là tiểu cô nương.

Nàng đã cập kê, có nhiều người bằng tuổi nàng đã có hài tử nha” Đồng Vạn Kim muốn nổi bão
Hắn triệt để hiểu rõ, chỉ cần chuyện có liên quan đến Trầm Thanh Lê, Lục Hoài Khởi sẽ trở thành kẻ ngây thơ ngốc nghếch.

Lục Hoài Khởi lúc này y như mẫu thân đã chết của hắn, trong người chảy dòng máu si tình.

Bọn họ không yêu thì thôi, một khi đã yêu rồi sẽ moi tim moi phổi đối đãi với người bọn họ yêu.

Người như vậy thực sự rất ngốc, cho nên bọn họ thường sẽ yêu sai người, thường sẽ nhận phải kết cục hết sức bi thảm.

Còn hắn chỉ yêu tình, trên đời này chỉ có bạc là đáng tin nhất,chỉ có bạc là sẽ không ruồng bỏ chủ nhân của chúng
“Nếu Cao Vân Trạm đã biết thân phận thực sự của ngươi, hắn nhất định còn hậu chiêu nham hiểm chờ ngươi.

Ngươi nên nghĩ cách làm cho tên thiếu đạo đức đó quay về Bắc Tề mau đi, như vậy ngươi mới có thời gian để đối phó với Minh Hoài đế ah” Đồng Vạn Kim lại nhắc nhở
Trong mắt Lục Hoài Khởi lóe lên một tia sáng lạnh.

Cao Vân Trạm là mồng một thì hắn là ngày rằm, ai mới là người thắng lợi cuối cùng còn chưa biết đâu
Trong hoàng cung, Trầm Thanh Lê đang ngồi trước án thư luyện chữ thì Nhiễm Mặc vội vã đi vào “tiểu thư, bên phía Liễu quý phi vừa truyền đến tin tức, nói nữ nhi mà năm đó Liễu đại quý phi sinh ra không có chết, hiện đã đến cửa nhận nhau”
Bàn tay nắm bút lông sói của Trầm Thanh Lê hơi run lên, nhỏ một giọt mực thật to lên giấy
“Nghe nói Liễu quý phi và Liễu Nguyên Tông vừa mừng vừa sợ, lập tức sai người bẩm báo việc này với Hoàng thượng.

Hiện bên kia đã trích máu nghiệm thân, người nọ thực sự là hoàng nữ của Hoàng thượng”
Trầm Thanh Lê khẽ thở dài.

Đúng là hết cơn sóng này lại đến cơn sóng khác ah.

Có mẫu thân như Trầm thị, nàng không cần nghĩ cũng biết nàng và hoàng muội vừa được nhận lại chắc chắn đã bị ngăn cách bởi huyết hải thâm cừu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui