Hi Nháo Dị Vực II – Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Hà Dung Cẩm: Không dám vượt quá.

Thân thể là cực mệt, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ý thức của Hà Dung Cẩm lại vô cùng thanh tỉnh, mặc cho hắn lăn lộn thế nào trên giường, vẫn khó thể ngủ được.

Mặt mũi đám Kỷ Vô Địch rất nhanh đã mờ nhạt. Mặc dù không biết bọn họ lai lịch ra sao, có mục đích gì, nhưng giữa hai bên cũng không chung đường chung hướng. Có lẽ đúng như lời bọn họ, lý do tìm đến hắn bất quá là bởi vì hắn biết tiếng Trung Nguyên mà thôi.

Chân chính làm cho hắn chú ý là nhóm thích khách thứ hai.

Nhìn thấy thích khách xuất hiện hắn khiếp sợ quá mức, cho nên xem nhẹ rất nhiều chi tiết không hợp lý, hiện giờ tỉnh táo ngẫm lại, nhóm thích khách thứ hai này quả thực cả người là sơ hở, kỳ lạ như thể từ không trung hiện ra vậy.

Đầu tiên, đám Kỷ Vô Địch đã bị Xác Châu đưa khỏi thành, tuyệt đối không có khả năng lại quay về làm cái hồi mã thương. Hơn nữa võ công hai người kia tuy có thể xếp vào nhất lưu, cũng chỉ có thể kính bồi ở ghế bét của nhất lưu, so với hạng siêu cao thủ nhất lưu như Viên Ngạo Sách quả thực là một trời một vực. Tiếp đó, bọn họ đến là đến chỗ của sứ tiết Tây Khương, nói cách khác mục tiêu của bọn họ là Kì Trạch, lại hoặc là……

Khuyết Thư?!

Hà Dung Cẩm mạnh ngồi dậy.

Đúng rồi. Hai người kia nhìn thế nào cũng không giống thích khách, thứ nhất là võ công bọn hắn không tính cao cường, thứ hai là kế hoạch của bọn hắn rất không chu toàn, bằng không sẽ không bị Tháp Bố nhìn thấu nhanh như vậy. Nếu thật sự là thích khách, cơ hội lẩn vào phủ Tiểu Khả Hãn thật vất vả mới có được tuyệt sẽ không vì hai điểm này mà hao phí.

Nghĩ như vậy, thay vì nói bọn họ là thích khách, chẳng bằng nói, càng giống như là thám tử.

Thám tử chỉ cần thăm dò tin tức là được, võ công không cần quá cao cường. Xem tốc độ khi hai người họ bỏ chạy, khinh công có thể nói không tầm thường, cũng phù hợp với đặc thù khinh công quan trọng hơn võ công của thám tử.

Hai tên thám tử xuất hiện ở chỗ sứ tiết Tây Khương.

Nhìn ngoài mặt, mục tiêu bọn họ có thể xem là Kì Trạch, thế nhưng nghĩ sâu thêm một tầng, cũng không hẳn không phải Khuyết Thư. Liên tưởng đến lá thư Kì Trạch cho hắn xem, Hà Dung Cẩm chỉ cảm thấy toàn thân đều giống như bị nước lạnh tẩm qua, lạnh đến run cầm cập.

Chẳng lẽ……

Mẫn Mẫn vương thật sự chưa chết?

Tim hắn bắt đầu đập mạnh.

Mỗi một trường chiến sự giữa Mẫn Mẫn vương cùng Hồn Hồn vương hắn đều nhớ rõ rành mạch, thậm chí có bao nhiêu binh lính thương vong, bao nhiêu bách tính vô tội lưu tán, hắn đến nay vẫn có thể nói ra một con số tương đối. Chỉ vì trận chiến này thật sự quá mức bi tráng, quá mức thảm thiết.

Trên đời này còn có trận chiến nào so với nội chiến càng khiến người ta đau lòng?

Từng địch nhân tự tay đâm chết trên chiến trường đều là đồng bào của mình, nếu không phải chiến tranh, có thể bọn họ sẽ xuất hiện cùng một chỗ tại một thời điểm ngẫu nhiên nào đó, hoặc là thấy nhau mà không quen biết, hoặc là tươi cười chào nhau kiểu tình cờ mình gặp nhau, lại hoặc là trở thành chỗ tâm đầu ý hợp. Thế nhưng chiến tranh đã cướp lấy của bọn họ một phần sinh mệnh, cũng đem những cái có thể này mai táng vĩnh viễn. (đa cảm quá ;__;)

Nếu Mẫn Mẫn vương thật sự không chết, như vậy, cơn ác mộng từng quanh quẩn trong đầu hắn thật lâu không tiêu tan mỗi đêm sẽ lại tái diễn.

Hà Dung Cẩm ôm trán, mồ hôi trên trán từng chút một thấm ra, dính đầy lòng bàn tay.

Chuyện thích khách tuy rằng kinh động Xác Châu, bất quá hắn lần này rất săn sóc, chờ Hà Dung Cẩm rời giường sau mới gọi đến thư phòng.

“Ngủ ngon không?” Xác Châu hỏi.

“Tốt.” Hà Dung Cẩm trả lời uể oải.

Xác Châu cười, “Xem ra là không tốt.”

Hà Dung Cẩm nói: “Đúng vậy.”

Xác Châu nói: “Tặc nhân hai lần xâm nhập phủ Tiểu Khả Hãn, quả thực như vào chỗ không người. Mặc cho ai ngủ ở chỗ như vậy cũng không thể ngủ yên ổn nổi.”

Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn cảm thấy hai nhóm này đều là cùng một phe?”

Xác Châu nói: “Phải hay không thì có quan trọng sao?”

Hà Dung Cẩm ngẩn ra.

Xác Châu cũng không giải thích những lời này, mà là đổi giọng nói: “Sứ tiết Tây Khương chính là khách quý của Đột Quyết ta, an toàn tính mạng của bọn họ không thể có nửa điểm sơ sót. Ta đã thương lượng với bọn họ, để bảo đảm bình yên vô sự, ta đã mời bọn họ quay về nghênh tân quán. Nơi đó có trọng binh do Phụ Hãn phái xuống, hẳn là vạn vô nhất thất.”

(*) Nghênh tân quán: chỗ tiếp khách.

Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn anh minh.” Nghe tin tức này, hắn không thể nói rõ trong lòng là nhẹ nhàng thở phào hay là căng thẳng, tóm lại là trăm mối ngổn ngang, hỗn loạn không phân được.

Xác Châu nói: “Nhưng sứ tiết Tây Khương lại đưa ra một yêu cầu.”

Hà Dung Cẩm nói: “Nga?”

“Hắn muốn mời ngươi cùng đến ở Nghênh tân quán.”

Hà Dung Cẩm trầm mặc. Tuy rằng yêu cầu này nằm trong dự kiến, nhưng trước mặt Xác Châu hắn không thể lộ ra nửa phần.

Xác Châu nói: “Ngươi là Thịnh văn tổng quản của ta, nắm giữ sự vụ trong phủ, có thể nào tách ra?”

Hà Dung Cẩm nói: “Đúng vậy.”

“Thế nhưng, bọn họ dù sao cũng là khách quý của Đột Quyết, người tới là khách. Một yêu cầu hợp tình hợp lý như vậy ta cũng không thể bất kể nhân tình mà cự tuyệt, bởi vậy, ” Xác Châu vòng vo một vòng, mới chọt một phát, “Ta đáp ứng rồi.”

Trăm mối trong lòng Hà Dung Cẩm đã sinh sản phân hóa thành tới trăm ngàn mối.

Xác Châu nói: “Bọn họ dự định buổi chiều sẽ bắt đầu, ngươi dọn dẹp chút dồ đạc, rồi cùng bọn họ đi.”

“Vâng.” Hà Dung Cẩm định cáo lui, lại phát hiện đối phương đã đi tới, không khỏi ngước mắt lên nhìn.

Xác Châu đi đến trước mặt hắn, vươn tay, tựa hồ định nâng cằm hắn, lại bị Hà Dung Cẩm không dấu vết né ra. Liền cũng không dây dưa, thong dong thu tay lại nói: “Ngươi đi đến Nghênh tân quán chỉ là tạm thời, mà bảo tọa Thịnh văn tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn sẽ vĩnh viễn lưu lại cho ngươi.”

“Đa tạ Tiểu Khả Hãn, kỳ thật……” Hà Dung Cẩm do dự có nên nhân thời cơ này mà xin thôi việc hay không, thế nhưng nói đến bên miệng lại cảm thấy nói ra trước khi đi Nghênh tân quán dường như cũng không thỏa đáng.

“Kỳ thật cái gì?” Xác Châu mỉm cười nhìn hắn.

Hà Dung Cẩm hoàn hồn nói: “Kỳ thật, thủ vệ trong phủ vẫn là phải tăng thêm người. Chỉ là ta mấy ngày này sẽ không có đây, chỉ có thể để Ngạch Đồ Lỗ hỗ trợ.”

Xác Châu nói: “Đây vốn chính là trách nhiệm của hắn, ngươi không cần quan tâm.”

“Vâng.” Hà Dung Cẩm định cáo lui, lại nghe Xác Châu nói, “Lưu lại cùng ta dùng cơm trưa đi.”

“Vâng.”

Bữa cơm trưa này, ăn cực kỳ chậm.

Xác Châu còn lấy thêm bình rượu đối ẩm với hắn.

Rượu là rượu tốt, nữ nhi hồng thượng hạng.

Hà Dung Cẩm vốn còn có chút sốt ruột, vừa ngửi thấy hương rượu, chân đã không thể nhúc nhích, mắt nhìn bình rượu chờ mong. Xác Châu mới vừa rót ra, hắn một ngụm uống cạn, còn lưu luyến liếm môi nói: “Đã lâu không nếm được mùi vị này.”

Xác Châu cười nói: “Ngươi nếu thích, ta liền cho người chuẩn bị một ít. “

Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn không phải không hy vọng ta uống rượu?”

Xác Châu nói: “Đúng vậy. Thế nhưng ngươi sẽ nghe lời sao?”

Hà Dung Cẩm cúi đầu rót rượu.

Xác Châu đến giới hạn liền biết dừng lại, không tiếp tục dây dưa vấn đề này, “Ngươi còn nhớ lúc ta bị mã tặc vây hãm, ngươi cứu ta không?”

Hà Dung Cẩm nói: “Nhớ rõ. Tiểu Khả Hãn lúc ấy ngồi trên lưng ngựa, kiêu dũng oai phong, khiến người ta thấy mà khiếp sợ.”

Xác Châu nói: “Khi đó ngươi từ trên trời giáng xuống, giống như thiên thần.”

Hà Dung Cẩm cuống quít chắp tay nói: “Tiểu Khả Hãn khen nhầm rồi.”

Xác Châu xua tay nói: “Đây là lời phế phủ.”

Hà Dung Cẩm nói: “Là Tiểu Khả Hãn hồng phúc tề thiên.”

Xác Châu cười nói: “Ngươi lúc ấy cũng không trơn tru như hiện tại.” Hắn thở dài, “Ta nhưng thật có chút tưởng niệm ngươi lúc ấy, sáng sủa khí phách.”

Hà Dung Cẩm thở dài nói: “Trung Nguyên có một câu, cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản. Hiện giờ Tiểu Khả Hãn là áo cơm cha mẹ của ta, tự nhiên không giống lúc mới gặp.”

(*) Đại khái ăn của người ta dùng đồ của người ta thì phải biết điều.

Xác Châu nói: “Ta đối với ngươi mà nói…… chỉ là áo cơm cha mẹ sao?”

Tay cầm chén rượu của Hà Dung Cẩm hơi khựng lại, nhớ đến hiểu lầm năm xưa, đầu không tự chủ lại đau nhức. Đã qua nhiều năm, hiện giờ nghĩ muốn giải thích cũng giải thích không rõ, chỉ biết càng nói càng rối mù, nhưng nếu không giải thích, hiểu lầm này sẽ mãi tiếp tục.

Hắn không khỏi khó xử.

May mắn Ngạch Đồ Lỗ đột nhiên chạy tới, nói trong cung truyền ra khẩu tín, gọi Xác Châu tức khắc tiến cung yết kiến, lúc này Hà Dung Cẩm mới tránh được xấu hổ.

Xác Châu đứng lên, rót đầy hai chén rượu của hai người, sau đó nâng chén nói: “Ta liền ở trong phủ chờ ngươi trở về.”

Hà Dung Cẩm ngồi xe lăn, chỉ có thể nâng cao chén chạm nhẹ với hắn, hai người đều ngửa đầu uống cạn.

Trong mắt Ngạch Đồ Lỗ hiện lên một tia đố kỵ, lại ở nháy mắt hai người buông chén mà che giấu đi. (đó có phải là hint không X”D)

hint gì mà rõ rành rành ra thế =..=

Xác Châu đi rồi, Hà Dung Cẩm quay đầu nhìn tới phía kia của hoa viên.

Nơi đó có cây, dưới tàng cây có người, bóng người giấu trong bóng cây, cao lớn lại âm trầm.

Hà Dung Cẩm quay đầu lại, cầm lấy bình rượu trên bàn, kề miệng ừng ực uống sạch rượu trong đó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui