Khi Giang Trừng từ trong mộng tỉnh lại cũng đã là nửa đêm, xung quanh tối đen một màu lại vô cùng yên tĩnh, hắn lập tức nhìn về phía người đang nằm trên giường, nhờ ánh trăng rọi từ cửa sổ vào có thể mơ hồ nhìn thấy người kia đang an tĩnh ngủ.
Theo yêu cầu của Lam Vong Cơ, mọi người quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nơi này chính là Hàn thất của Lam Hi Thần.
Giang Trừng thắp nến, ngồi xuống bên giường cúi người cẩn thận nhìn kĩ mày mắt người kia, ngày đó, Thiên Ngu bị Phệ hồn đinh cùng Tử Điện đánh tan hết hồn phách, Lam Hi Thần liền ngủ mãi không tỉnh.
Giang Trừng lật ra y phục trước ngực y, thương tổn do pháp khí tạo thành đều đã gần như khép lại, nhưng vẫn không tỉnh, Giang Trừng ép lại nội tâm hoảng sợ, trong đầu lại diễn lại một lần tình cảnh ngày đó, hồn phách của Thiên Ngu hẳn là đã tan hết, sẽ không có sai lầm!
Giang Trừng vuốt ve trán Lam Hi Thần, khẽ cứng giọng nói: “Còn không tỉnh, trong mộng có cái gì phải lưu luyến chứ, vẫn không tỉnh ta liền…”
Trong căn phòng tĩnh mịch không có bất cứ thanh âm nào đáp lời hắn, Giang Trừng trong một khoảng chờ đợi nóng lòng này nhớ đến giấc mộng ban nãy, trong mộng là Lam Hi Thần nhất quán ôn nhu nói chuyện với hắn, từng lần từng lần muốn nói, lại bị hắn từng lần từng lần đánh gãy.
Lam Hi Thần muốn nói gì, hắn vẫn luôn trốn tránh, vẫn luôn sợ hãi, không để cho y mở miệng nói ra, nhưng đến tột cùng là sợ cái gì đây? Sợ có được lại mất đi, hay là sợ cái gì cũng không có được?
Giang Trừng tự giễu mà cười, hắn là từ lúc nào trở lên nhát gan như vậy, hắn lại có quyền gì ngăn cản một người biểu đạt mong muốn bình thường của họ.
Thiên Ngu nói “cầu mà không được lại càng muốn cầu”, Lam Hi Thần rốt cuộc là nghĩ thế nào.
Giang Trừng nắm lấy tay y, nói: “Này, ta lại cho ngươi một cơ hội, sẽ không đánh gãy ngươi nữa, sẽ cẩn thận nhìn ngươi, nghiêm túc nghe ngươi nói, ngươi còn không mau tỉnh lại sao? Ngươi biết rồi đó, kiên nhẫn của ta có hạn, đừng để ta đợi quá lâu.”
Có lẽ là thật sự truyền đạt đến, bàn tay đang nắm lấy có hơi động, Lam Hi Thần rốt cuộc mở ra hai mắt, con ngươi trong suốt, dịu dàng như thường.
Lam Hi Thần nhìn hắn, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay liền nắm lại tay hắn, lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy nhẹ nhàng gọi: “A Trừng.”
Theo viền mắt chầm chậm nóng lên, còn có một cỗ chua xót từ trong lòng Giang Trừng dâng lên, hắn rút tay về, đứng dậy cúi đầu nói: “Ngươi nói ta tin ngươi, vậy ngươi tin ta sao? Chuyện lớn như vậy ngươi cũng không nói sớm với ta, ngươi sợ ta lo lắng lại khiến ta khi chuyện xảy ra không kịp ứng phó, ngươi có biết ta…ta…”
Lam Hi Thần biết hắn nhất định là giận rồi, nhưng khó được lúc nhìn hắn thất thố, cũng là muốn nghe hắn chính miệng nói ra những hoảng sợ lo lắng vì mình, liền mở lớn hai mắt hỏi: “Ngươi thế nào?”
Giang Trừng lại hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Bên ngoài đang đứng hai vị thần trông cửa, thấy Giang Trừng đi ra, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện nhìn nhau ra hiệu một cái, liền một người đi vào thăm huynh trưởng y, một đuổi theo Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện mang theo bình rượu cùng Giang Trừng ngồi trên đất trong một tiểu viện gió mát thổi qua, Ngụy Vô Tiện cho bản thân rót mấy ngụm nói: “Ngươi có lộc đó, đây chính là rượu Lam Trạm vì ta mà cất giấu, ngoại trừ ngươi chưa có ai được uống qua, có lợi cho ngươi rồi.”
Lông mày Giang Trừng giật giật, không chút khách khí uống xuống một vò, lau lau miệng: “Ngươi ngược lại tự tại.”
“Ước ao a?”
“Hừ!”
“Ngươi cũng có thể a, không phải ta nói ngươi, nhiều năm như vậy ngươi vẫn cứ căng chặt như vậy, không mệt đến hoảng sao?”
“Hừ, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, dựa vào đại thụ vui vẻ hóng gió.”
Ngụy Vô Tiện ha ha cười lớn nói: “Chứ sao, có Lam Trạm ta thật sự sắp biến thành một phế nhân rồi!”
Giang Trừng nhìn hắn một bộ phế vật không biết tiến thủ trợn trắng mắt, lại vươn tay mở một vò rượu.
Ngụy Vô Tiện nói: “Haiz, có người thương, cuộc sống làm một phế vật thật sự rất thoải mái đó, ngươi không muốn thử một chút sao?”
“Cút!”
“Nói thật đó Giang Trừng, ta thấy…Lam đại ca thật sự rất có ý, ngươi đến cùng là nghĩ thế nào a?”
Giang Trừng nuốt ừng ực một ngụm rượu, một mảnh hồng như sắc sen Vân Mộng so với bất cứ lúc nào đều nhanh hơn lan lên má hắn, hắn chớp mắt, cứng đờ không nói lời nào.
Ngụy Vô Tiện hai đời đều không nhìn thấy mấy lần dáng vẻ Giang Trừng vừa quẫn bách vừa thẹn thùng còn muốn cực lực bảo trì trấn định như thế này, hắn vất vả nín cười, khoác qua vai Giang Trừng nói: “Ngươi nếu như cũng có chút ý tứ như vậy, ta nói với ngươi, ngươi nghìn vạn phải làm người ở phía trên, Vân Mộng Song Kiệt chúng ta cũng không thể đều bị Song Bích bọn họ đè!”
Giang Trừng cứng lại, gương mặt vừa có chút màu sắc khác đột nhiên lạnh xuống, Ngụy Vô Tiện cũng ý thức lại, ngượng ngập thu cánh tay về.
Giang Trừng bình tĩnh lại tâm tình, nói: “Ngươi lo lắng cái gì, quản tốt chính ngươi đi.”
Ngụy Vô Tiện sờ sờ mũi, cầm lên vò rượu cùng hắn khẽ chạm nói: “Được rồi được rồi không nói nữa, uống rượu!”
Không quá lâu, Lam Vong Cơ đã tìm tới, Ngụy Vô Tiện hỏi: “Đại ca sao rồi?”
“Không đáng ngại, tu dưỡng một hồi là được.”
“Vậy thì tốt, Giang Trừng ngươi xem, Lam đại ca nói được làm được,ngươi cũng đừng giận nữa.” Ngụy Vô Tiện lại quay đầu nói: “Nhị ca ca, Tiện Tiện uống say rồi, không đi nổi, cõng ta.”
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện hướng mình vươn hai cánh tay, mấy bước đi qua một phát ôm lên.
Giang Trừng quay người lại không muốn nhìn, Ngụy Vô Tiện cũng là cả kinh, trời đất chứng giám, hắn không nghĩ đến sẽ như vậy.
Lam Vong Cơ bước chân vững vàng ôm Ngụy Vô Tiện đi rồi, Giang Trừng cũng đứng dậy vỗ vỗ bụi trên mông ngừng một chút cũng quay người rời đi.
Hắn không có đi xem Lam Hi Thần, mà quay lại phòng cho khách, vừa mở cửa liền bị một lồng ngực bạch sắc ôm đầy cõi lòng.
Lam Hi Thần chôn bên cần cổ hắn, bở môi khe khẽ dán lên mảnh da thịt lộ ra, hô hấp nặng nề khiến người run rẩy một hồi.
Giang Trừng cứng đờ đẩy y ra, vừa muốn mắng lại nhìn thấy gương mặt trắng tuyết như ngọc kia lại đổi miệng nói: “Ngươi…Ngươi làm loạn cái gì!”
Lam Hi Thần lại cười ôm lấy eo hắn nói: “Ta sai rồi, không nên giấu ngươi, tha thứ cho ta đi mà, có điều biết được ngươi lo lắng cho ta ta rất cao hứng, ngươi đối với ta cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác có đúng không?”
Lam Hi Thần vừa nói vừa ghé lại gần mặt hắn, Giang Trừng cả kinh quay mặt đi, lần duy nhất hai người có cử chỉ thân mật cũng chỉ có lần đó mà thôi, huống hồ từ sau lần đó Lam Hi Thần vẫn luôn rất tôn trọng hắn không làm điều gì vượt quá quy củ.
Làm sao đột nhiên lại trở nên chủ động cởi mở như vậy?
Lam Hi Thần nhìn hắn vì thế mà lộ ra cần cổ thon dài trắng như tuyết, ở góc độ Giang Trừng không nhìn thấy lộ ra một nụ cười đen tối lại dán lên, đầu lưỡi ướt át nhẹ liếm lên.
Giang Trừng không chịu nổi loại thân mật không rõ ràng này, lần nữa nói: “Lam Hi…Thần, thả ta ra.”
Lam Hi Thần nói: “Ngươi không thích sao?”
Giang Trừng đẩy y cách ra một chút, áp xuống những tâm tư hồi hộp hốt hoảng trong lòng, ánh mắt bình tĩnh tinh tế nhìn y.
Lam Hi Thần nhíu mày nở nụ cười: “Chưa nhìn đủ? Không bằng chúng ta…” Theo lời y chưa nói hết, Lam Hi Thần lôi lôi kéo kéo đem Giang Trừng kéo đến trên giường, chống trên người hắn cúi đầu xuống.
Giang Trừng không tránh vẫn vững vàng nhìn y, chỉ dùng tay che môi nói: “Ta uống rượu.”
Lam Hi Thần phủ lên tay hắn dùng một loại tư thái an ủi vuốt nhẹ, vừa nói: “Ừm, ta ngửi thấy, rất thơm, có điều càng muốn nếm thử một hồi.”
“Ngươi…quên rồi sao…”
“Cái gì? Ta nhớ, ta đã từng hôn ngươi, vì thế…”
Lam Hi Thần kéo tay hắn ra, nhìn đôi mắt hắn có chút hốt hoảng, cảm nhận được hắn toàn thân run rẩy, nắm lấy cằm hắn nhẹ nhàng nâng lên, nói: “Yên tâm, ta sẽ thật nhẹ nhàng với ngươi.”
Đầu lưỡi linh hoạt lúc tham nhập vào rất có kỹ xảo, không như lần đầu gấp gáp lại căng thẳng, thành thạo điêu luyện nếm hết hương rượu còn lưu lại.
Hai tay Giang Trừng chống trước ngực y, dưới lòng bàn tay là nhịp tim bình lặng không hề gợn sóng, đầu mũi hắn chua xót, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đúng vào lúc Lam Hi Thần muốn cởi ra thắt lưng hắn, đột nhiên cau mày xoa mi tâm giống như mất lực phủ trên người hắn, khí nhược nói: “Chuyện gì…thế này? Ta…Ngươi đã làm gì?”
Giang Trừng rốt cuộc một phát đẩy y ra, Lam Hi Thần vô lực ngã xuống đất, không hề phản kháng mà nhìn khuôn mặt Giang Trừng lạnh đến tận cùng, Tử Điện lần nữa quấn lại thân thể y.
Giang Trừng từ trên cao mà nhìn xuống y, lẫm nhiên nói: “Thiên, Ngu.”
“Lam Hi Thần” hơi cứng lại, tránh tránh, vẫn cười nói: “Ngươi cho dù không nguyện ý, cũng không cần oan uổng ta như vậy chứ?”
Giang Trừng nhìn dáng vẻ y bó tay chịu trói vô lực tránh thoát, chậm rãi đi đến cạnh bàn ngồi xuống, “Ngươi nói ngươi đối với Lam Hi Thần hiểu rõ như lòng bàn tay, ngươi xem, ngươi đến y đụng vào rượu liền ngất cũng không biết, có điều xem như ngươi lợi hại, cứng rắn không ngất chỉ là không sử được lực thôi.”
“A, chỉ bởi vì như vậy?”
“Tất nhiên không phải,” Giang Trừng đặt mạnh chén trà xuống bàn, nói: “Lam…Y gần đây có một chấp niệm, một mực muốn ta gọi y Lam Hoán, mà ta quả thực không biết phải làm sao, thời gian gần đây đều không hề gọi tên y.
Ban nãy ta buột miệng gọi Lam Hi Thần, thật sự là y sẽ không không hề phản ứng, huống hồ, y sao lại có thể giống như ngươi, miễn cưỡng ta, nôn nóng như vậy giống như muốn che giấu cái gì?”
“Lam Hi Thần” thở gấp mấy hơi, chợt cảm thấy sự vật trước mắt dần trở nên mơ hồ, hắn híp mắt, con ngươi trong suốt lại biến trở về sắc đỏ mới có thể hồi phục một chút sức lực.
Thiên Ngu cười nhạo một tiếng: “Lam Hi Thần thứ vô dụng này.”
Giang Trừng tức giận trừng mắt, bước nhanh đi qua đối hắn chính là một bạt tai thật mạnh, “Chỉ bằng ngươi cũng xứng nhắc đến y! Còn ngu dốt bắt chước y! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Một bạt tai này đánh cho Thiên Ngu bên tai ù đi, xùy nói: “Thật đủ tàn nhẫn, ngươi quên thân thể này là ai rồi?”
“Y trở lại ta cũng sẽ đánh y như vậy, cho y sớm thích ứng trước, nói, ngươi giả mạo y rốt cuộc muốn gì?”
“Làm gì? Tất nhiên là làm chuyện các ngươi đều muốn làm a! Nhìn các ngươi chậm chậm rề rề phiền phiền nhiễu nhiễu, thật sự gấp thay các ngươi, ngươi cũng không thiệt a, dù sao cũng đều là thân thể Lam Hi Thần có đúng không!”
Giang Trừng nghiến răng nhả ra hai chữ: “Vô sỉ!”
Thiên Ngu đơn giản cũng không giãy dụa nữa, tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống nói: “Lẽ nào ngươi thật sự nỡ ở trên thân thể này đâm ra bảy tám lỗ? Không bằng ngươi theo ta, ta thay Lam Hi Thần, từ giờ y chính là ta ta chính là y, cho dù là giả, nhưng như vậy trong lòng ngươi cũng sẽ dễ chịu một chút, dễ chịu hơn là người này biến mất có đúng không.”
Giang Trừng không rảnh nghe hắn nói năng điên khùng, lúc này trong đầu hắn xoay chuyển rất nhanh, Thiên Ngu tỉnh lại phát hiện bình yên vô sự, phản ứng đầu tiên nên là tìm cơ hội đào tẩu, mà hắn lại không hề kiêng kị đi lại khắp nơi thậm chí đi đến tìm mình.
Hắn tìm đến mình có mục đích gì? Tử Điện lại vì sao không có đem hồn phách của hắn kéo ra?
Tử Điện có thể phân biệt đánh ra hồn phách đoạt xá việc này không thể nghi ngờ, nhưng đụng đến Thiên Ngu lại mất tác dụng, phong ấn thất bại là vì không có linh lực Ngu thị, Tử Điện nhưng là pháp khí Ngu thị, Thiên Ngu lại là Thượng cổ yêu tộc Ngu thị phong ấn qua, lẽ nào là do cùng một nguyên nhân sao?
Thiên Ngu nhìn hắn mím môi không nói lời nào, nói: “Đừng nghĩ nữa, không có biện pháp đâu, Lam Hi Thần cũng sẽ không bao giờ trở về nữa, ngươi không bằng xem xét kiến nghị của ta một chút.”
Giang Trừng trầm ngưng nhìn hắn, một lát sau, nói: “Ngươi đang vội cái gì?”
Giang Trừng trong lòng vòng đi vòng lại mấy hồi, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một biện pháp có thể thử, hắn đem Thiên Ngu kéo dậy, ngón tay động vào Tử Điện.
Thiên Ngu cao hứng nói: “Ngươi nghĩ thông rồi?”
Giang Trừng cảm nhận điện lưu chầm chậm tiến vào cơ thể mình, nói: “Tử Điện mất đi công hiệu đối với ngươi bởi vì nó không cảm nhận được linh lực của Ngu thị, vậy liệu có biện pháp nào để nó biết được ta chính là hậu nhân Ngu thị, thân cốt máu thịt ta chính là sức mạnh Ngu thị, ngươi tỉnh lại chính là nghĩ đến điểm này, đúng chứ? Vì vậy ngươi đến tìm ta, một khi nhiễm lên khí tức của ngươi chính là nhất lao vĩnh dật, sẽ không còn bất cứ thì gì có thể động đến ngươi.”
Thiên Ngu rốt cuộc biến sắc mặt, hoảng hốt nói: “Ngươi…Ngươi muốn làm gì!”
“Không có gì.” Giang Trừng ôm chặt lấy hắn, “Như ngươi mong muốn thôi.” Điện quang màu tím vốn chỉ trói trên người Thiên Ngu trong chớp mắt cũng triền lên trên người Giang Trừng, điện lưu hãm sâu vào da thịt, đem hai người thật chặt trói lại với nhau.
“Lam Hoán…Lam Hoán, Lam Hoán! Ta đang gọi ngươi ngươi có nghe hay không, quay lại cho ta!”
Theo điện quang đại thịnh, yên hỏa rừng rực, tiếng Thiên Ngu kêu gào không dứt bên tai, mảnh ánh sáng màu tím kéo dài hồi lâu mới dần dần lắng lại..