Hi Trừng Hi Ngâm Vị Vãn


32
Giang Trừng là thức dậy trong ánh nắng ấm áp, thảm cỏ mềm mại, bóng cây loang lổ, làn gió dễ chịu, lạ lẫm lại có chút quen thuộc.

Giang Trừng hơi động thân, rất nhanh liền phát hiện đây là Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng không phải là trong hiện thực, cảnh tượng có chút không giống, hơn nữa im lặng đến lạ thường.
Là huyễn cảnh sao? Giang Trừng rủa thầm một tiếng “Đáng ghét”, hắn lại không có thời gian lãng phí ở đây, Lam Hi Thần…Lam Hi Thần y rốt cuộc ra sao rồi? Đột nhiên truyền đến vài tiếng nói chuyện khe khẽ, Giang Trừng theo tiếng tìm qua, đi đến trước cửa Hàn thất, nhìn thấy cảnh tượng trong viện Giang Trừng trợn to mắt.
Giang Trừng nhìn thấy chính mình, thanh niên tử y đang ở dưới gốc Ngọc Lan nước chảy mây trôi mà múa kiếm rõ ràng giống mình như đúc, còn có Lam Hi Thần, Lam Hi Thần ý cười mỹ mãn mà nhìn “mình” múa kiếm xong, liền ân cần đi đến lau mồ hôi rót trà, hai người nói cười yến yến khi thì nhỏ giọng thì thầm vài câu hiển lộ vạn phần thân mật.
Mắt hạnh Giang Trừng trừng đến thật tròn, nhìn Lam Hi Thần đem “mình” đưa về trong phòng, Giang Trừng nhấc kiếm liền phi qua, hướng “mình” bổ một chiêu kiếm từ đầu đến chân, đem giả tạo kia quét đi sạch sẽ.
Con ngươi Lam Hi Thần co rút lại đang muốn phát tác, nhưng lại nhìn thấy một Giang Trừng đang đứng trước mặt, tràn đầy kiêu ngạo nói: “Ngươi cũng thật có năng lực, người thật ở đây, ngươi còn trông ngóng cái huyễn tưởng giả tạo này làm gì!”
Lam Hi Thần chỉ kinh ngạc nhìn hắn không nói ra lời.
Giang Trừng trừng mắt nhìn y, mặc dù là dáng vẻ của Lam Hi Thần, nhưng biểu tình có chút cứng ngắc, Giang Trừng nheo mắt lại, “Ngươi cũng là ảo cảnh?”
Giang Trừng động động ngón tay, phát hiện không sử được linh lực, sững sờ trong nháy mắt, hắn đã nghĩ đến một loại khả năng, Tử Điện không hề đem Thiên Ngu kéo ra ngược lại đem bản thân kéo đến nơi này, đây là linh thức của Lam Hi Thần, những tốt đẹp giả tạo này là Thiên Ngu dùng để giữ Lam Hi Thần, vậy Lam Hi Thần thật sự đang ở nơi nào?
Giang Trừng nhìn ảo giác “Lam Hi Thần”, đối phương vẫn ngừng trong chấn kinh cực độ, biểu tình có chút nứt vỡ đáng sợ, Giang Trừng nói với y: “Lam Hoán, những thứ này đều là giả, không có bất kỳ ý nghĩa gì, ngươi nhanh tỉnh lại a!”
Ảo giác thoáng chốc vỡ tan thành bụi tản đi, mặt đất bắt đầu lay động, tất cả quang cảnh bắt đầu đổ vỡ, mặt trời lụi tàn, Giang Trừng rơi xuống một không gian tối tăm không có bất cứ thứ gì.

Hắn nhắm mắt lại thích ứng một chút bóng tối đột ngột, đầu mũi ngửi được một mùi máu tanh rất nặng, hắn tìm tòi đi tới, tim đập kịch liệt, trong hắc ám rốt cuộc xuất hiện một chút ánh sáng yếu ớt, làm nổi rõ màu máu đã đen lại, Giang Trừng có một khắc cảm thấy nghẹt thở.
Là Lam Hi Thần, là Lam Hi Thần thật sự, ngồi quỳ trên đất, tay, chân, trên cổ đều quấn những sợi xích nặng nề, y phục tuyết trắng gần như nhuộm thành màu đỏ tươi, không có sinh khí cúi thấp đầu, tóc thật dài che trước mặt nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng hắn lại biết đây mới chính là Lam Hi Thần.
Tay chân Giang Trừng run rẩy không ra hình dạng, lảo đảo chạy đến bên cạnh y, những dây thần kinh căng chặt trong đầu khiến hắn trống rỗng, chỉ biết rằng hắn không muốn lại nhìn thấy khuôn mặt xám xịt chết chóc kia lần nữa, không muốn lại trải qua thống khổ kia một lần nữa.
Giang Trừng nâng lên khuôn mặt trắng xám không còn sinh khí kia, lớn tiếng nói: “Lam Hoán!”
Đôi con ngươi xinh đẹp, cặp mắt vẫn luôn mang đầy ý cười, khẽ khàng nhắm lại, trên mi mắt thậm chí ngưng kết màu máu, không nhìn thấy Giang Trừng.

Hắn gọi như vậy mấy lần, đối phương đều không hề phản ứng, Giang Trừng đỏ hồng vành mắt, ôm lấy y, khàn khàn nói: “Ta ở đây a, ngươi còn không trở lại! Đồ vô lại! Ngươi để ta tin ngươi, nếu dám nuốt lời, ta cả đời đều không tha thứ cho ngươi!”
Xiềng xích trên người Lam Hi Thần vang lên một tiếng, Giang Trừng lúc này mới phát hiện những xiềng xích này mỗi đoạn đều nối với một thứ gì đó, là từng chiếc lồng ánh sáng hình tròn, chứa bên trong là những thứ Giang Trừng rất quen thuộc.

Có sách lụa Lam thị, hạt sen Giang gia, cung tiễn thô mộc, hộp gỗ khắc hoa sen, nhẫn ngọc dính bùn… Mỗi một kiện đều nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại là ràng buộc trong quan hệ giữa hắn và Lam Hi Thần.

Những lồng ánh sáng này đỏ sậm yêu dã, thông qua xiềng xích tựa hồ đang hút đi linh khí của Lam Hi Thần, trong lòng Giang Trừng nổi lên sóng to gió lớn, kinh ngạc cùng chua xót đan xen lan tràn, hắn luôn không biết, những thứ nhỏ bé này sẽ chiếm một vị trí trong long Lam Hi Thần, đồng thời dưới sự ảnh hưởng của Thiên Ngu sẽ trở thành ràng buộc của y.
Giang Trừng nắm chặt kiếm trong tay, gọn gàng đem những lồng sáng đó từng cái đánh tan, xiềng xích leng keng rung lên, nhưng lại đem Lam Hi Thần siết lại càng chặt, Lam Hi Thần cau mày lại, biểu tình thống khổ nhưng vẫn không hề tỉnh lại.

Giang Trừng tàn nhẫn chém những sợi xích này cũng là phí công vô ích, hắn vô lực tựa trước ngực Lam Hi Thần, nói: “Ta không có biện pháp, Lam Hoán, đây là địa bàn của ngươi, ngươi dù gì cũng phải giúp ta một chút a!”
“Ngươi sai rồi, đây đã là địa bàn của ta, y cái gì cũng không làm được nữa rồi!” Đột nhiên từ phía sau truyền đến âm thanh, là Thiên Ngu!
Giang Trừng vừa mới cất lên phòng bị, lại đột nhiên bị thứ gì đó ghìm lại tay chân, cả người bị kéo ngược về phía sau, phần lưng nặng nề ngã trên mặt đất, Thiên Ngu lại hóa thành hình dáng Lam Hi Thần, lan ra mấy luồng khói đen cản lại hành động của hắn.

Giang Trừng không điều động được linh lực, rơi xuống hạ phong, bị Thiên Ngu trói lại cần cổ, vẫn khinh miệt nói: “Ngươi không còn bản lĩnh khác nữa sao, thích mô phỏng người khác như vậy, xem ra bản tôn nhất định cực kỳ xấu xí.”
Thiên Ngu không tức giận ngược lại cười: “Ngươi không phải thích gương mặt này sao, ngươi xem ta quan tâm ngươi biết bao.”
“Ngươi áp chế ta ở nơi này có tác dụng gì? Bên ngoài tự có người canh giữ, ngươi là chạy không thoát.”
“Ta không muốn chạy,” Thiên Ngu cúi người đến gần khuôn mặt hắn, “Ta cảm thấy có các ngươi ở chỗ này với ta càng thú vị.” Thiên Ngu vừa nói vừa kéo vạt áo trước ngực Giang Trừng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp rõ ràng.
Giang Trừng giãy dụa mắng to: “Đồ điên nhà ngươi, ngươi muốn làm gì!”
Thiên Ngu liếm môi, nói: “Máu thịt Ngu thị, có lẽ rất mĩ vị, không bằng ở nơi này, trong linh thức Lam Hi Thần, ngay trước mặt Lam Hi Thần, đem ngươi ăn xuống, thú vị biết bao!” Nói xong cuồng loạn cười to lên.
Giang Trừng trừng hắn muốn rách cả mí mắt, nỗ lực nghĩ xem còn có biện pháp nào khác, mắt thấy Thiên Ngu lộ ra răng nanh đến gần cổ hắn, hắn chỉ có thể ra sức gọi: “Lam Hoán!”
Có thanh âm xiềng xích cực lớn bị chấn đứt truyền tới, Thiên Ngu cảm nhận được mũi kiếm đâm tới, cấp tốc lui khỏi người Giang Trừng.

Hai mắt Giang Trừng nhìn chằm chằm người trước mắt tuy rằng khắp người màu máu nhưng mạt ngạch trắng thuần vẫn sạch sẽ thuần tịnh như cũ, ánh mắt kiên định sáng rõ.
Lam Hi Thần mặc cho hắn nhìn chăm chú, kéo lại cẩn thận y phục cho hắn, sau đó khẽ xoa mặt hắn, nói: “Ta trở về rồi, xin lỗi.”
“Ngươi!” Giang Trừng vươn tay thực sự muốn hung hăng đánh y mấy chưởng, lại nhìn y đầy người vết thương mới miễn cưỡng nhịn xuống, chỉ đỏ hồng vành mắt nói: “Nói xin lỗi có tác dụng gì!”
Lam Hi Thần dịu dàng cười nói: “Được, trở lại ngươi chậm rãi phạt ta được không? Có điều bây giờ,” Y đột nhiên cong người ôm lấy hắn, “trước cho ta một chút sức mạnh có được không.”
Là khí tức thuộc về Lam Hi Thần, Giang Trừng đối với điều này hết sức quen thuộc đồng thời khắc sâu trong trí nhớ, giờ khắc này mới thật sự cảm nhận được Lam Hi Thần quả thực trở về rồi, trái tim vẫn treo cao hồi lâu rốt cuộc cũng có thể buông xuống.
Bên kia Thiên Ngu khó có thể tin điên cuồng hét lớn: “Sao có khả năng? Ngươi sao có khả năng tránh khỏi xiềng xích của ta!”
Lam Hi Thần lại một chút ánh mắt cũng không phân cho hắn chỉ nhìn Giang Trừng, Giang Trừng cũng nghi hoặc nói: “Đúng vậy, ngươi sao lại đột nhiên?”
Lam Hi Thần mở lòng bàn tay về phía hắn, “Đều nhờ vào ngươi, A Trừng.”
Trong lòng bàn tay một chuông bạc tua rua màu tím, chuông bạc của Giang Trừng, ban nãy hắn đem nó đặt vào trong tay Lam Hi Thần.

Chuông bạc có khắc phù văn Ngu thị, lúc đó Giang Trừng cũng không có biện pháp nào chỉ là đem chuông bạc đại biểu một ý niệm của mình, đặt vào trong tay Lam Hi Thần.
Giang Trừng nói: “Có liên quan gì đến chuông bạc?”
Lam Hi Thần nói: “Ta bị hút đi linh lực giam ở chỗ này, may mắn trên chuông bạc của ngươi có lưu lại một chút linh lực của ta, ngươi đem nó cho ta, bởi vậy mới có thể khôi phục lại.”
Giang Trừng mở to mắt: “Trên chuông bạc của ta…sao lại có linh lực của ngươi?”
Ánh mắt Lam Hi Thần lại hơi lóe lên, cư nhiên có chút chột dạ vờ ho vài tiếng, đem chuông bạc thu vào trong ngực, nói: “Việc này…ừm…chúng ta quay về lại nói, trước tiên giải quyết hắn.”
Lam Hi Thần khôi phục, ở trong địa giới linh thức của y, Thiên Ngu hiển nhiên không có bất cứ phần thắng nào, biểu tình của hắn dữ tợn khủng bố, phẫn hận cực điểm nói: “Ở trước mặt ta khanh khanh ta ta, hậu nhân Ngu thị cũng lưu lạc đến con đường này, đừng quên các ngươi đều là nam tử! Làm trái thiên lí đi ngược luân thường!”
Lam Hi Thần chắn trước mặt Giang Trừng, nói: “Thiên lí luân thường? Ngươi là tình niệm biến thành, phải biết tình cảm không hề liên quan đến thân phận địa vị, thiên lí luân thường là ràng buộc hành vi, không phải tình cảm, ta cùng A Trừng đứng ngồi đoan chính, không thẹn với lòng!”
“Không thẹn với lòng…” Thiên Ngu đột nhiên cười to, tiếng cười điên cuồng, gần như cười ra lệ, “Ta chính là căm ghét loại gọi là người trong chính đạo các ngươi, nói đến cao cả đường hoàng chính trực có lí, đều là nhảm nhí! Đều là bao biện! Đạo đức giả! Hèn nhát!”
Lam Hi Thần nhíu mày, không muốn tiếp tục nghe hắn chửi rủa, giương kiếm nói: “Nói nhiều vô ích, kết thúc đi.”
Thiên Ngu cười nhạo một tiếng, nói: “Chẳng lẽ lại sợ ngươi, đến a!”
Giang Trừng không ngờ tới Thiên Ngu còn có mấy phần huyết tính, trong thời khắc cuối cùng vẫn liều mạng chống trả, nhất là trước khi tan đi nhìn Giang Trừng một ánh mắt, nói một câu: “A, Ngu…”
Một ánh mắt kia vô cùng phức tạp, giống như xuyên qua Giang Trừng nhìn đến một người khác, nhưng không quản hắn có tâm tư gì, cuối cùng đều đã hóa thành hư vô.
Lam Hi Thần kéo kéo hắn: “Được rồi A Trừng, nên quay về thôi.”
“Ừm.”
Lam Hi Thần hôn lên trán hắn, nhẹ giọng nói: “Nhắm mắt lại.”
“Ừm.”
Giang Trừng theo lời nhắm mắt lại, liền cảm thấy thân thể bắt đầu nhẹ nhàng bay lên, sau đó lại có một khoảng nặng nề rơi xuống, cảm giác đau đớn liền bao phủ toàn thân, khiến hắn kêu ra tiếng, “A đau!”
Ngụy Vô Tiện đã canh giữ mấy ngày lập tức nhảy lên, “A tỉnh rồi tỉnh rồi! Nhanh nhanh!Gọi đại phu!”
Thương tổn do Tử Điện tạo thành thật sự không nhẹ, sau một phen đổi dược uống dược chăm lo thỏa đáng, Ngụy Vô Tiện ngồi bên giường vỗ bả vai hắn một cái, “Giang Trừng, đối xử với bản thân đủ tàn nhẫn a, ta đối với ngươi bội phục sát đất!”
Giang Trừng bị hắn vỗ đau đến nhe răng trợn mắt, vừa muốn mở miệng mắng lại bị Ngụy Vô Tiện dẫn đi, “Ta biết ngươi muốn nói gì, yên tâm, Lam đại ca và ngươi cùng lúc tỉnh lại, cũng thương tổn giống như ngươi, Lam Trạm đang chiếu cố rồi.

Nhanh nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, tên Thiên Ngu kia thật sự tan rồi?”
Giang Trừng lườm hắn một cái, “Vậy còn có thể có giả?”
Ngụy Vô Tiện lại là vỗ một cái, “Lợi hại a Giang Trừng!”
Giang Trừng đau đến nhe răng trợn mắt, vẫn đẩy lên nửa người phẫn nộ nói: “Không thể nói chuyện đàng hoàng thì cút cho ta!”
Ngụy Vô Tiện giơ lên hai tay biểu thị sẽ không đụng hắn nữa, “Đã biết đau, lần sau cũng đừng lỗ mãng như vậy, canh giữ các ngươi mấy ngày này, ta cùng Lam Trạm thật sự không dễ chịu.”
Giang Trừng nằm lại xuống, cho hắn một ánh mắt “Ngươi cũng không có tư cách nói ta”, Ngụy Vô Tiện hắc hắc cười hai tiếng, đột nhiên vuốt cằm nói: “Cũng đúng a, ngươi trước nay không phải người hành sự lỗ mãng, sao lần này lại? Khoan! Ta biết rồi! Lần này ngươi nên thừa nhận rồi chứ?”
Giang Trừng quay đầu đi không nhìn hắn nữa, “Thừa nhận cái quỷ, ngươi vẫn là cút đi.”
“Ha! Chuyện này có gì phải xấu hổ chứ?”
Giang Trừng trừng mắt về phía hắn, “Ta đói rồi, nhanh tìm cho ta thứ gì ăn, chỉ cho ta uống dược, ngươi có biết chăm sóc người hay không?”
“Được thôi được thôi, ta liền đi ngươi chờ a.”
Ngụy Vô Tiện đi rồi, Giang Trừng lại nhìn chằm chằm đỉnh giường, nghĩ lại bản thân trong toàn bộ chuyện này quả thật bị làm loạn tâm thần lo lắng sợ hãi cùng cực tất cả những tâm tình tiêu cực bao phủ, vô cùng không dễ chịu, vô cùng không giống bản thân bình thường.

Mà tất cả những tâm tình đó đều theo Lam Hi Thần bình an trở về mà hồi phục bình tĩnh, bị một người tác động tâm tình như vậy, hoàn toàn bị động giống như đánh mất chính mình, cảm giác này thật sự xa lạ, hắn không hề quen thuộc.
Thời gian hắn cô độc một mình thật sự đã quá lâu.
Huống hồ, Giang Trừng nghĩ đến Lam Hi Thần trước đó che giấu, còn có chuông bạc, Lam Hi Thần vào lúc nào động tay động chân trên chuông bạc của hắn? Giang Trừng càng nghĩ càng giận, càng giận lại cảm thấy càng đau, càng đau lại càng thêm giận Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần lúc này vẫn cái gì cũng không biết, chỉ muốn đợi vết thương tốt lên có thể xuống giường sẽ lập tức đi gặp Giang Trừng, qua chừng năm ngày, y chân trước mới vừa chạm đất, liền thấy Ngụy Vô Tiện xông vào, lớn tiếng nói: “Hỏng rồi hỏng rồi, Giang Trừng đi rồi! Hắn chỉ để lại một phong thư, nói trong nhà chồng chất rất nhiều chuyện đều đợi hắn trở về, vết thương của hắn đã tốt cũng không tiếp tục quấy rầy tự mình quay về rồi!”
Lam Hi Thần nhìn phong thư mỏng manh phiêu phiêu mà rơi xuống trước mặt mình, há to miệng ngơ cả người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui