Hỉ Tương Phùng

Trong hơi rượu say nồng, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn còn giữ vững nửa phần thanh tỉnh, nghiêng đầu nhìn ánh trắng vừa lớn vừa tròn trên bầu trời, lảo đảo đứng lên: “Dật Phàm, trời đã không còn sớm, chúng ta cần phải trở về nếu không người trong phủ sẽ lại nói ra nói vào. Còn nữa nếu chúng ta cả đêm không về, mẹ chồng cũng sẽ trách cứ chúng ta.”

Tề Dật Phàm dùng một tay kéo nàng ngồi lại vào trong lòng mình, nhìn nàng: “Không sao, ta đã phái người quay về báo tin, đêm nay chúng ta không về.”

Hạ Lan Tử Kỳ kinh ngạc: “Hả? Làm vậy cũng được sao?”

“Không có gì không được!” Tề Dật Phàm lại ngắm nhìn nàng, trong mắt để lộ ra tình yêu vô hạn, phủ xuống bên tai nàng, nhẹ giọng thì thầm: “Tử Kỳ, hôm nay mười lăm, đêm trăng tròn, hay là chúng ta......” Tề Dật Phàm vừa nói, vừa dùng môi tiếp xúc ma sát lỗ tai của nàng, thỉnh thoảng còn dùng răng nanh khẽ chọc vành tai nàng, hơn nữa hơi thở còn nong nóng đã nhanh trong lan tỏa khắp cần cổ Hạ Lan Tử Kỳ, khiến nàng căng cứng thân mình, mặt đỏ tim đập.

Thấy Hạ Lan Tử Kỳ không có hành động đáp lại, Tề Dật Phàm đành phải nói rõ: “Tử Kỳ, chúng ta đã thành thân lâu như vậy, có phải hay không đã có thể...... Viên phòng rồi?” Hắn bắt đầu không an phận, hôn từ lỗ tai một đường trượt sau cổ và gáy Hạ Lan Tử Kỳ.

Hạ Lan Tử Kỳ có chút bối rối, đưa tay chặn hắn lại: “Ai, đợi chút!”

“Làm sao vậy?” Tề Dật Phàm ngẩng đầu lên.

“Chuyện đó, hôm nay sao? Thiếp còn chưa chuẩn bị tốt!” Dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn còn có chút thẹn thùng, vì thế giãy dụa ra khỏi người Tề Dật Phàm, đỏ mặt chạy sang một bên.

Tề Dật Phàm hiểu là nàng lúc này tâm tình đang rối rắm bèn đứng lên giũ ống tay áo, lông mày nhíu lại: “Thật sự chưa chuẩn bị tốt sao?”

Thấy nàng không hé răng, Tề Dật Phàm nhìn bóng lưng của nàng, cố ý lớn tiếng nói: “Nàng chưa chuẩn bị tốt thì theo ta được biết, Phùng thiếp và Tôn thiếp đã chuẩn bị tốt lắm rồi, vậy ta đây đến cho bọn họ cơ hội thôi!”

“Chàng dám!” Hạ Lan Tử Kỳ nhịn không được quay đầu trừng mắt nhìn hắn.

“Nàng không tin? Ta đây chứng minh cho nàng xem!” Tề Dật Phàm âm thầm cười trộm, rảo bước đi về phía trước.

Điều này khiến Hạ Lan Tử Kỳ hoảng thật, ở phía sau tức giận dậm chân: “Trứng thối! Chàng quay lại cho ta!”

“Ta biết mà, nàng rất yêu ta!” Tề Dật Phàm đột nhiên xoay người chạy vội đến gần, đem nàng từ chỗ ngồi bế bổng lên đứng tại chỗ xoay ba vòng, hưng trí ngẩng đầu  kêu lên: “Ha ha, chúng ta động phòng đi!”


Thấy hắn bộ dạng phóng túng như thế, Hạ Lan Tử Kỳ biết mình lại bị lừa. Nhưng là, đêm khuya tĩnh lặng hắn như vậy kêu để cho bọn gia đinh nghe được, thật sự đúng là xấu hổ chết người!

“Này này...... Chàng không biết ngại hả, nhỏ giọng dùm một chút!” Hạ Lan Tử Kỳ dặn.

“Sợ cái gì, ta cùng thê tử động phòng cũng không phải làm chuyện gì dọa người, ai thích nghe thì nghe!” Tề Dật Phàm ôm nàng, nhanh chóng lao ra khỏi lương đình, chạy thẳng đến phòng ngủ.

Khắp Lục Cẩm sơn trang dường như chỉ có bọn họ, dọc theo đường đi cũng không hề gặp những người khác. Nhưng mà, gác ở cửa phòng ngủ có hai gã thủ vệ, thấy Tề Dật Phàm ôm Hạ Lan Tử Kỳ chạy tới thì nhanh mắt mở cửa ra.

“Nơi này không cần các ngươi, tất cả đều lui xuống đi!” Tề Dật Phàm nói xong vọt vào trong phòng.

Hai gã gia đinh kia đóng kỹ cửa phòng, nghe lời xoay người rời đi.

Bài trí trong phòng chưa kể đến lộng lẫy xa hoa cỡ nào, nhưng tuyệt đối ấm áp lãng mạn. Lướt qua đã thấy những bông hoa đủ mọi sắc màu được nối lại bằng dây đỏ, cách mỗi một đóa hoa lại điểm xuyết một hạt trân châu trong suốt như thủy tinh, từng lớp từng lớp được treo lên tạo thành một tấm màn che bằng hoa tươi rất tự nhiên, giống như toàn bộ hoa đẹp đều đang phiêu du giữa không trung.

Trong không gian hương hoa tỏa ra bốn phía, thấm vào ruột gan, đồng thời, trên mất cái đế nến lớn đốt  vô số những ngọn nến nhỏ màu đỏ, ánh sáng hồng ấm áp kia khiến cho bầu không khí trong phòng được đẩy lên đến tận cùng. Khiến Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy giống như đang đi lạc vào một hoa viện mộng ảo, tâm tình vui vẻ vô cùng.

Đi xuyên qua tấm rèm kết bằng tầng tầng lớp lớp hoa tươi, Hạ Lan Tử Kỳ trông thấy hàng trăm tấm màn tơ phấp phới, chăn thêu long phượng, thật sự đã bố trí thành tân hôn phòng.

Tề Dật Phàm nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, giúp nàng cởi giày ra, mình cũng leo lên giường giường, buông tất cả màn che xuống nằm song song bên cạnh nàng.

Hạ Lan Tử Kỳ lúc đầu còn có chút sợ hãi chuyện động phòng, nhưng ngay khi vừa thấy không khí trong hỉ phòng rất tuyệt, hơn nữa lại còn bị rượu tác động đã giúp nàng không còn quá khẩn trương nữa, lúc này thấy Tề Dật Phàm – cái người vừa nãy còn tình cảm mãnh liệt sống chết đòi động phòng với nàng lại cứ thế mà nằm ngay bên cạnh chẳng hề nhúc nhích, Hạ Lan Tử Kỳ không khỏi nóng vội, liếc mắt nhìn trộm hắn một cái rồi không nhịn nổi mở miệng hỏi: “Dật Phàm, chàng làm sao vậy?”

Sau một lúc lâu, người bên cạnh không có bất kỳ phản ứng nào, Hạ Lan Tử Kỳ kỳ tò mò quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tề Dật Phàm nhắm mắt lại, hình như đang ngủ.

“Ai, gì thế? Chàng lại định bày trò gì vậy?” Hạ Lan Tử Kỳ nhỏm người dậy, dùng sức đẩy hắn.


Tề Dật Phàm ngực hơi hơi phập phồng, nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Người này không phải uống rượu say rồi ngủ thật rồi chứ? Hạ Lan Tử Kỳ ngồi dậy, vừa lay vừa gọi: “Dật Phàm, Dật Phàm, chàng đứng lên!” Nhưng mà gọi một lúc cũng vẫn không hề có chút hiệu quả nào, nàng bực mình vỗ một cái lên ngực Tề Dật Phàm: “Hừ! Thật chẳng có bản lĩnh gì cả! Uống có chút rượu như vậy mà cũng say!”

Sợ rằng Tề Dật Phàm mặc quần áo nhiều thế này đi ngủ sẽ không thoải mái, kiểu gì cũng phải cởi áo khoác ngoài ra, vì thế Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay giúp hắn cởi áo nới dây lưng.

Quần áo cởi xong, còn chưa kịp quay về! Tề Dật Phàm lại đột nhiên mở mắt, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, một tay kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt lấy.

Nhìn vào ánh mắt sáng trong như sao sa kia, Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng kinh ngạc: “Không phải chàng ngủ rồi sao?”

“Còn chưa động phòng, sao ta có thể ngủ được?” Tề Dật Phàm cười tà ác.

“Vậy chàng vừa rồi......”

Tề Dật Phàm trêu chọc nói: “Vừa rồi ôm nàng chạy xa như vậy, ta không điều dưỡng thêm chút khí lực thì lát nữa làm sao mà động phòng với nàng được?”

“Ai muốn chàng chứ, đáng ghét!” Hạ Lan Tử Kỳ nói xong định đứng dậy đã lại bị Tề Dật Phàm giữ chặt lấy, trong nháy mắt toàn bộ tầm mắt hắn trói buộc ánh nhìn của nàng: “Nàng đứng có mà cứng đầu cãi bướng nữa, mới vừa rồi là ai không nhịn được mà phải giúp ta cởi quần áo vậy!”

Bị giễu cợt, Hạ Lan Tử Kỳ xấu hổ trừng mắt lườm hắn một cái: “Không phải là vì thiếp sợ chàng mặc nhiều quần áo ngủ không được thoải mái sao? Chàng đúng là tự mình đa tình!”

“Nếu Tử Kỳ đã có lòng tốt như thế! Vậy thì giúp người giúp đến cùng đi!”

“Này này, chàng muốn làm gì?”


Tề Dật Phàm cầm lấy tay nàng, ấn lên trên lồng ngực mình: “Chỗ này của ta có một đống lửa, nàng giúp ta dập tắt đi!” Nói xong xoay người đè nàng dưới thân.

“Chàng có thể là cầm thú, nhưng mà tuyệt đối không thể không bằng cầm thú!” Sợ hắn sẽ đối xử với mình thô bạo, Hạ Lan Tử Kỳ uyển chuyển  nhắc nhở.

“Được, ta không làm cầm thú, ta làm dã thú!” Tề Dật Phàm mãnh liệt hôn nàng, tích cực giúp nàng cởi áo nới dây lưng.

Chàng đánh, ta thủ, nhưng mà cũng không thể phòng bị......

Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người ôm nhau nằm một chỗ, sau một lúc lâu mới từ trong từ ý loạn tình mê trung hồi tỉnh lại.

Tề Dật Phàm chậm rãi khởi động thân mình, nhìn dưới thân khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ hồng lộ ra, đưa tay giúp nàng sửa sang cả đầu tóc đang rối bời, quan tâm hỏi han: “Tử Kỳ, vừa rồi nàng kêu lớn tiếng như vậy, có phải làm đau nàng rồi không?”

Hạ Lan Tử Kỳ nước mắt lưng tròng: “Giờ mới biết là làm đau thiếp, chàng thật đúng là cầm thú, vậy sao vừa rồi không nhẹ nhàng một chút?”

Tề Dật Phàm mặt đỏ lên, tựa đầu lên vai của nàng: “Bảo bối à, thực xin lỗi, vừa rồi ta không khống chế được. Hay là, ta giúp nàng xoa nhé?”

Thấy hắn thật muốn đưa tay xuống phía dưới, Hạ Lan Tử Kỳ nóng nảy: “Cút đi! Được tiện nghi còn khoe mẽ!” Nói xong gạt tay hắn ra.

“Không cần như vậy chứ! Nàng đau ta cũng đau mà!” Tề Dật Phàm hơi có vẻ tủi thân.

Hạ Lan Tử Kỳ liếc mắt lườm hắn: “Chàng cũng không phải nữ nhân, đau cái gì mà đau?”

Tề Dật Phàm ngón tay chỉ vào vai phải của mình: “Ta đau ở đây!”

Hạ Lan Tử Kỳ cẩn thận quan sát, là một dấu răng màu hồng đậm, lúc này mới nhớ lại là do mình trong lúc kích động quá không nhịn được mà cắn hắn một cái.

Hạ Lan Tử Kỳ ngồi dậy, đưa thay sờ sờ dấu răng kia, vẻ mặt vô tội: “Thiếp cũng không cắn mạnh lắm mà! Sao lại thế này được nhỉ? Nhưng mà thế cũng tốt, đây coi như là dấu ấn thiếp ghi lên người chàng, chàng thuộc về riêng ta. Sau này sẽ là đồ dùng trên giường của ta rồi, ha ha......”

“Tử Kỳ, nàng thật đúng là có tố chất tà ác tiềm tàng đấy!” Tề Dật Phàm không thể không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, trong mắt vụt sáng lên thần thái hài hước: “Vậy thì ta cũng phải in lên nàng một con dấu!”

“Ấy! Không cần!” Hạ Lan Tử Kỳ phát hiện có điều không ổn, định chạy trốn, lại bị Tề Dật Phàm bắt được, tung chăn lên che hai người lại.


“Đóng dấu ở đâu thì tốt nhỉ? Nơi này, nơi này, hay là nơi này......”

“Ôi! Đừng mà, ngứa chết......”

Chăn hỉ giống như có sức sống, không ngừng phập phồng cao thâos, từ bên trong lại truyền ra tiếng cười đùa của đôi vợ chồng son.

Hai người giằng co đến hơn nửa đêm, trong ánh nắng sáng sớm chói chang Hạ Lan Tử Kỳ mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Nàng vừa mởi cử động người, Tề Dật Phàm cũng tỉnh lại theo, vừa thấy sắc trời còn sớm, thuận miệng nói: “Tử Kỳ, sao mới sáng sớm đã dậy rồi thế, tối hôm qua mệt mỏi, ngủ tiếp thêm một lúc đi!”

Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy toàn thân bủn rủn mệt mỏi, miệng đắng lưỡi khô, ngáp một cái thật lớn: “Dật Phàm, thiếp khát nước.”

“Vậy nàng chờ một lúc, ta đi rót nước cho nàng.” Tề Dật Phàm rút cánh tay đang đặt dưới cổ Hạ Lan Tử Kỳ ra, xoa bóp làm giảm bớt cảm giác tê nhức, lúc này mới đi xuống rót nước cho nàng.

Sau khi uống nước xong Hạ Lan Tử Kỳ tinh thần dồi dào, lúc này, Tề Dật Phàm khuyên nhủ: “Tử Kỳ, trời còn sớm, ngủ thêm lát nữa đi!”

“Không phải nói là hôm nay sẽ đi thăm sư phụ thiếp sao?” Hạ Lan Tử Kỳ còn băn khoăn việc này.

Tề Dật Phàm sợ nàng không nghỉ ngơi tốt, thuận miệng nói: “Thời gian còn đủ, ta ngủ thêm một lúc nữa khi nào dậy thì đi!”

“Vâng” Hạ Lan Tử Kỳ nằm xuống, rúc vào trong lòng Tề Dật Phàm: “Nơi này thật tốt, thật không không muốn quay về phủ.”

“Đúng vậy! Nhưng mà chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, không thể tùy theo sở thích được, chờ mọi thứ kết thúc hết tất cả, chúng ta sẽ được tự do.”

Nghĩ đến chuyện trong phủ, Hạ Lan Tử Kỳ không kiềm lòng được mà hỏi: “Dật Phàm, hiện tại chúng ta đã kết thù oán với Nhị gia, sau này chỉ sợ hắn sẽ làm khó chàng mất.”

Tề Dật Phàm vỗ vỗ bả vai của nàng: “Chúng ta không thẹn với lương tâm, không sợ!” Đồng thời lại nói: “Trận đấu này giờ mới bắt đầu, không muốn bị người ta làm khó thì chúng ta phải nắm đằng chuôi.”

Hạ Lan Tử Kỳ đồng ý gật đầu, phân tích nói: “Dật Phàm, nếu chàng muốn làm thế tử, cần phải lấy được sự công nhận của gia gia và cha chồng, phải vào được Kim Lâu, đó mới chính là vũ đài của chàng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận