Hỉ Tương Phùng

Một đêm này đối một số người là vô cùng khó khăn, nhưng đối với một số người khác mà nói lại là niềm vui sướng khi thấy người gặp họa. Duy đối với Tề Dật Phàm và Hạ Lan Tử Kỳ thì việc trù tính lâu như vậy rốt cục cũng có thể thật giáng một đòn cực mạnh vào kẻ thù nên thực sự vô cùng vui vẻ, hung phấn. Nhưng dù sao chuyện này vẫn chưa đến hồi kết thúc, trong chuyện này vẫn còn tồn tại nhiều uẩn khúc, họ vẫn chưa thể vui quá mà không lo nghĩ gì được.

Tuy rằng Hầu gia đã hạ lệnh nhốt Đại di nương lại nhưng Nhị thiếu gia không hề bị giam giữ gì, liệu hắn có thể vì cứu mẹ mà giở trò gì hay không, điều này khó mà nói trước được. Cho nên việc này không thể không phòng.

Ngày mai sẽ nghiệm chứng khả năng đặc biệt của linh hầu, chứng minh nó có năng lực phát hiện cổ độc, đây mới là mấu chốt của sự tình. Sợ Nhị thiếu gia sẽ xuống tay với linh hầu, buổi tối Hạ Lan Tử Kỳ cố ý đưa linh hầu vào trong phòng mình, để ngừa vạn nhất.

Cả đêm không có chuyện gì xảy ra, hôm sau khi đã dùng điểm tâm xong, Hầu gia đã lại triệu tập hết mọi người đến Vinh Nhã Cư. Có điều, bệnh đau đầu của lão thái gia tái phát, thân thể không khoẻ, cho nên không tới.

Lúc này, Hầu gia quét mắt nhìn mọi người rồi quay đầu nhìn về phía quản gia: “Thế nào? Ta sai người tìm cổ dược về, đã tìm được chưa?”

“Bẩm Hầu gia…, sáng sớm trời vừa hừng đông, nô tài đã phái người ra ngoài tìm, nhưng thứ này người bình thường không có, phải dò la kĩ lưỡng lắm nô tài mới có thể thương lương mua được một gói cổ dược từ tay của một gã lang trung.” Quản gia khoát tay với một tên gia đinh đứng cạnh, gia đinh kia bưng một cái khay trà sơn đen đi đến.

Trên khay trà là một cái đĩa sứ trắng nhỏ, đặt trên chiếc đĩa là một bọc giấy vàng bao quanh cái lọ nhỏ.

“Mang lên cho ta xem.” Hầu gia trước kia đã từng nghe đồn cổ dược rất lợi hại, nhưng chưa từng có cơ hội tận mắt nhìn thấy vì vậy không khỏi tò mò, cho nên muốn tự mình xem.

Gã gia đinh vừa định tiến lên thì quản gia đã vội vàng ngăn hắn lại, ngẩng đầu nói với Hầu gia: “Hầu gia, thứ này vô cùng đáng sợ. Nghe nói không chỉ riêng người ăn vào mà chỉ cần để nó chạm vào da thôi, cũng vô cùng dễ trúng độc. Hầu gia, ngài không nên đụng vào thứ độc dược như vậy.”

Hầu gia nghĩ đến trạng thái của Ngũ di nương khi chết, trên da bị sâu độc cắn ra vô số lỗ nhỏ. Tình trạng kinh khủng như vậy, cho đến nay vẫn còn in sâu trong ký ức, ông giật mình một cái rồi rút tay trở về.

Tề Dật Phàm liếc mắt nhìn Đại di nương một cái, bước ra khỏi hàng nói: “Phụ thân, nếu tối hôm qua linh hầu đã ngửi ra được trong Nghênh Xuân Uyển có giấu cổ độc nhưng trong lòng mọi người vẫn còn hoài nghi năng lực của nó. Vậy thì một lát nữa để quản gia đem cổ độc bỏ vào hai căn phòng khác nhau, chúng ta lần lượt thử, xem linh hầu có thể vẫn như lúc trước phát hiện đúng phòng có cổ độc hay không, nếu như phát hiện chính xác thì đã chứng minh Đại di nương quả thật có giấu cổ dược. Thông qua tất cả những chứng cứ bày ra thế này đã có thể nhận định rằng bà ta chính là hung thủ hại chết nương con lúc ấy, kính xin phụ thân làm chủ cho nương con, thay nương con báo thù”


Nghe thấy như vậy, Đại di nương sợ đến xanh mặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hầu gia, thấy Hầu gia gật đầu: “Được, ta đồng ý với con.”

Đại di nương đầu vang lên hai tiếng “oang oang”, hai tay nắm chặt thành quyền, nhưng không biết phải mở miệng thế nào.

Hầu gia lúc này lên tiếng: “Quản gia, ngươi mang cổ dược này bỏ vào hai phòng nhỏ đi, lát nữa cho linh hầu đến kiểm tra.”

Quản gia chân trước vừa mới bước chân ra, sau lưng đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy vào trong viện, ngay sau đó là một gã thủ vệ chạy vào: “Hầu gia, người ở kinh thành đến......”

“Hả, là ai?” Vừa nghe nói là người kinh thành, Hầu gia lập tức từ chỗ ngồi đứng bật dậy.

“Được quan bản địa dẫn đến, nhìn cử chỉ chắc là thái giám trong cung.”

Gã gia đinh vừa dứt lời, đã nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi lanh lảnh: “Vĩnh Định hầu Tề Thư Hãn tiếp chỉ......”

Hầu gia hiểu được là tin trong cung truyền đến, ông vội vàng dẫn một nhà cả già cả trẻ đi ra tiếp chỉ.

Chỉ thấy từ bên ngoài có mười người đi vào, dẫn đầu là Lý công công mặc áo dài bằng lụa màu xanh da trời, ước chừng hơn 40 tuổi, da dẻ trắng sạch, tướng mạo bình thường. Ngoài giọng nói ra, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không thể nghĩ rằng lại nữ tính như vậy.

Hai tay của hắn đang cầm một quyển trục bằng vài nhung màu vàng, trên mặt mười phần ngạo mạn. Không cần hỏi cũng biết đó là thánh chỉ. Bên cạnh hắn có hai vị quan sai mặc trang phục của nha môn sở tại, phía sau còn lại là tiểu thái giám cùng thị vệ, tuy rằng người truyền chỉ có một thái giám, nhưng mà có vẻ không phải là thái giám bình thường, có lẽ ở trong cung cũng có địa vị và uy quyền.


Hầu gia không dám chậm trễ, dẫn người nhà quỳ xuống, dâng lên hai tay, kêu lớn: “Vi thần tiếp chỉ”

Lý công công mắt lóe sáng, quét mắt liếc nhìn một cái đám người, sau đó chậm rãi mở thánh chỉ ra, hắng giọng một cái, cao giọng tuyên đọc thánh chỉ.

Đối với việc thánh chỉ đến bất thình lình, mọi người ôm trong lòng cả một bùng đầy tò mò, vểnh tai, hết sức chăm chú nghe. Sau khi nghe Lý công công tuyên xong, mọi người đã hiểu rõ, thánh chỉ có đại ý là: Hoàng đế muốn xuống phía nam xem xét dân tình, khi đi ngang qua Diêm thành, muốn ở lại Diêm thành một đêm. Nhưng bởi vì ở Diêm thành không có hành cung[1] nên lệnh cho Vĩnh Định hầu sắp xếp, muốn đến nhà ông ở vì vậy ông cần chuẩn bị mọi thứ.

Hoàng thượng muốn giá lâm đến nhà bọn họ, đây chính là việc tốt nhất trên đời. Hơn nữa nếu khiến cho hoàng thượng vui vẻ, tặng cho Hầu phủ chữ tốt nào đó thì không phải tràn ngập vinh quang hay sao. Hầu phủ đã tồn tại qua hai triều đại, như vậy cũng có thể được coi là nơi văn minh cố tích[2] đấy chứ.

Công công tuyên đọc thánh chỉ xong, lập tức giao lại thánh chỉ vào tay Hầu gia, Hầu gia vui mừng khôn xiết dẫn đầu mọi người bái tạ: “Vi thần lĩnh chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế”

“Được rồi, tốt lắm, Hầu gia, mau dậy đi.” Lý công công cười giả tạo đỡ lấy, khi Hầu gia đứng dậy rồi, Lý công công cười đùa, nói: “Ôi, Hầu gia biết ta tới hay sao mà tu tập đông đủ mọi người đến tiếp đón thế này?”

Hầu gia “Ha ha” cười, từ chối cho ý kiến, nâng tay khiêm tốn nói: “Lý công công đi xe ngựa cả ngày chắc mệt nhọc rồi, mau vào nhà uống chén nước trà, nghỉ ngơi một chút đi.”

“Không cần, chỉ là tiện đường tuyên chỉ thôi. Hoàng thượng còn phái ta đến Ninh Châu giám sát lương thảo, việc này không thể chậm trễ.” Một tiểu thái giám phía sau hắn cầm một chồng sách nhỏ đi lên: “Những thứ hoàng thượng cần, trên này đã viết rất rõ rồi. Trên này cũng ghi những thứ hoàng thượng thích và cực kì ghét, các ngươi cần phải chuẩn bị thật kĩ. Tuy nói hoàng thượng giá lâm là điều vô cùng vinh dự, nhưng mà nếu chuẩn bị không tốt, xảy ra sai sót thì cũng là chuyện rơi đầu rồi đấy.”

“Vâng vâng, ta hiểu.”


Lý công công lúc này lại từ trong tay áo rút ra một phong thư, đưa cho Hầu gia.

“Đây là......” Hầu gia cầm thư, có chút khó hiểu.

Lý công công nheo mắt lại, cười nói: “Đây là của Thục phi nương nương lặng lẽ bảo ta đưa cho Hầu gia ngài, lần này hoàng thượng có dẫn theo Thục phi nương nương cùng xuống phía nam, hoàng thượng long ân cuồn cuộn, đối với Thục phi nương nương vô cùng sủng ái. Lần này muốn ở lại nơi này, nguyên nhân cũng là vì Thục phi nương nương. Chủ yếu là muốn cho nương nương về nhà mẹ đẻ thăm thú.”

Nghe nói đại tiểu thư sẽ cùng hoàng thượng quay về Hầu phủ, đây đúng là chuyện đại hỉ rồi. Mọi người chụm đầu nhìn nhau, vui mừng không thôi, còn Tam di nương mẫu thân ruột của Đại tiểu thư thì vui vẻ cười rạng rỡ, sung sướng nhướng mày.

Trên mặt Hầu gia cũng không giấu nổi vẻ vui mừng: “Thật tốt quá, thật sự là quá tốt rồi. Khi nào thì sẽ tới Hầu phủ?”

Lý công công dặn dò: “Các ngươi mau chút chuẩn bị đi. Khoảng mười ngày nữa sẽ tới.”

“Lần này thật sự là vất vả Lý công công rồi ” Hầu gia liếc mắt với quản gia, quản gia ngầm hiểu, lui xuống chuẩn bị bạc để khen thưởng.

Hầu gia lại mời Lý công công vào nhà ngồi một lát, nhưng Lý công công nhất định không chịu, xem ra thật sự là phải tranh thủ thời gian. Hầu gia cũng không ép buộc, dẫn theo người nhà tự mình tiễn Lý công công lên xe ngựa rồi lại đút một trăm lượng bạc. Lý công công bất ngờ được thưởng cảm thấy mỹ mãn mang theo bạc rời đi.

Đến lúc mọi người về hết Vinh Nhã Cư, trong lúc còn chưa tiêu hóa hết tin vui vừa nãy cả đám nữa quyến, ngươi một lời, ta một câu chúc mừng Tam di nương. Tam di nương cảm thấy mặt mình như tỏa sáng lấp lánh, bất giác có chút lâng lâng.

Phu nhân ngồi ở trên ghế, nhìn bộ dạng Tam di nương kia dương dương đắc ý, lặng im không nói. Hạ Lan Tử Kỳ không muốn theo chân bọn họ nịnh bợ, đứng cạnh Tề Dật Phàm. Có điều lo lắng cho chuyện quan trọng muốn làm xong trong hôm này, nàng chép miệng với Tề Dật Phàm. Tề Dật Phàm hiểu ý, cao giọng nhắc nhở: “Phụ thân, quản gia đã đem cổ dược bỏ vào rồi. Cha xem thử nghiệm của chúng ta có phải nên bắt đầu rồi không?”

Hầu gia vội lên tiếng đáp: “Đúng đúng, bắt đầu đi, phải kết thúc chuyện này thật tốt. Rồi chúng ta còn phải nghiên cứu thật tốt xem phải tiếp đón hoàng thượng và Thục phi như thế nào.”

Quản gia đã sớm làm theo lệnh, đem cổ dược bỏ vào phòng nhỏ. Bà Ngô dẫn theo linh hầu bước vào phòng nhỏ phía đông, đến lúc đi ra, mắt linh hầu tự nhiên chuyển màu. Trong khi mọi người ai nấy đều ngạc nhiên thì Đại di nương mặt đang cười bắt đầu dần dần mất đi huyết sắc. Vì bảo đảm thí nghiệm chuẩn xác, đợi sau khi mắt linh hầu chuyển lại thanh màu đỏ xong lại đem nó bỏ vào phòng nhỏ phía tây, kết quả sau khi đi ra, cũng như lần trước, mắt nó biến thành màu vàng.


Sự thật đã thắng biện minh, thấy tình cảnh này mọi người không thể không tin, linh hầu quả nhiên thần kỳ.

“Phụ thân, hiện tại chuyện chuyện này đã quá rõ ràng rồi, người mưu hại nương con chính là Đại di nương, xin phụ thân hãy báo thù cho bà ấy.” Tề Dật Phàm nói xong quỳ trên mặt đất.

Hạ Lan Tử Kỳ cũng quỳ xuống theo: “Cầu xin cha chồng báo thù cho Ngũ di nương.”

Đại di nương hoảng sợ, cũng “Bụp” một tiếng quỳ xuống, khổ sở: “Lão gia, ngài đừng tin bọn họ, bọn họ cố ý hãm hại thiếp thân, thiếp thân dám ở đây thề với trời, người hại Ngũ di nương không phải thiếp thân. Thiếp bị oan.”

Hầu gia cười lạnh nói: “Không phải ngươi? Ngươi là người lén lút mua lắc tay cũng là người giấu cổ độc, không những thế còn từng qua lại với Ngũ di nương và là người cuối cùng gặp nàng ấy. Ngươi nói không phải ngươi, chẳng lẽ đây hết thảy điều này chỉ trùng hợp thôi sao?”

“Chuyện này, chuyện này, nhưng mà, Ngũ di nương thật sự không phải bị thiếp hạ cổ mà.” Đại di nương hết đường chối cãi, mặt đỏ lên, sắp khóc đến nơi rồi.

“Sự thật đều bày ra trước mắt, ngươi còn không chịu thừa nhận” Hầu gia nổi giận, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên: “Người đâu mang gia pháp đến đây, ta xem nàng có thể mạnh miệng đến bao giờ.”

“Đừng, đừng mà.” Sống chết trước mắt khiến Đại di nương không thể giấu nữa, nhanh chóng bò đến trước mặt Hầu gia, ôm lấy chân của ông, gào khóc không thành tiếng: “Lão gia lão gia, thiếp thừa nhận, đúng là thiếp đã giấu cổ độc.” Bà ta ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt, tủi thân nói: “Nhưng mà, thứ thiếp giấu không phải là ‘Sắt cổ’ mà là ‘Kim tằm cổ’.”

“Ngươi nói gì?” Hầu gia sửng sốt, mọi người ở đây cũng vô cùng giật mình.

Chú thích:

[1] Hành cung: Toà nhà xây ở xa kinh đô, để vua đi ngang thì ghé đó nghỉ ngơi.

[2] Văn minh cố tích: Di tích lịch sử đáng được trân trọng. Là biểu tượng của một nền văn minh, một triều đại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận