Hỉ Tương Phùng

Cẩm Nguyệt rất vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, về sau phiền Tứ thiếu phu nhân rồi.”

“Đều là người một nhà cả, làm gì mà phiền hay không phiền? Nói thế lại xa cách quá.” Hạ Lan Tử Kỳ cười nói với Cẩm Nguyệt: “Cẩm Nguyệt cô, để Phi Dương Nhi về lấy cái túi đựng châm của ta đến, rồi sau đó mang toa thuốc mà ta đem đến ban nãy đi sắc.”

Cẩm Nguyệt nghe lời Hạ Lan Tử Kỳ dặn dò xong, lập tức đi làm.

Khi Hạ Lan Tử Kỳ châm cứu cho lão thái gia, cố tình đợi cho Cẩm Nguyệt đi rồi nàng mới vừa bày châm vừa như hỏi như không: “Ông nội, con thấy hình như gần đây Cẩm Nguyệt cô hơi gầy.”

Nghe thấy như vậy, lão thái gia khẽ thở dài: “Đúng vậy, cô ấy mấy hôm nay ngày đêm hầu hạ ta, ta bảo cô ấy nghỉ ngơi nhưng cô ấy không đồng ý nói là người khác chăm sóc ta cô ấy không yên tâm.”

“Cẩm Nguyệt cô đối xử với người thật tốt” Hạ Lan Tử Kỳ cảm thán, cũng thử nói: “Ông nội, Cẩm Nguyệt cô chăm nom người nhiều năm như vậy, cũng không dễ dàng gì. Người đã bao giờ nghĩ đến chuyện cưới cô ấy về, để cho cô ấy một danh phận hay chưa?”

Lão thái gia thần sắc buồn bã, trầm mặc chốc lát mới nói: “Tử Kỳ, có một số việc con không biết, ta đã đồng ý thề với Tú Trí rằng không cưới vợ, không nạp thiếp, tu thân dưỡng tính đến hết quãng đời còn lại, ta không thể vi phạm lời hứa của mình.”

Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ nhàng vân vê động châm lên đầu lão thái gia, nhận thấy trong lời nói của ông có một hàm ý khác: “Ông nội, nhưng con vẫn không thể hiểu được, kỳ thật, khong phải là vì ông không muốn cưới cô ấy, mà là bởi vì lời đã từng hứa mới khiến cho ông đến cuối cùng vẫn không vượt qua nổi khúc mắc trong lòng kia?”

Người chứ đâu phải cỏ cây, ai mà vô tình được? Trải qua thời gian, đến một tảng đá cũng nóng lên được, huống chi là người chứ? Cho nên, Hạ Lan Tử Kỳ không tin, Cẩm Nguyệt luôn cẩn thận chăm sóc ông ấy như vậy mà ông ấy lại không động lòng.

“Ôi, bất kể có thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không lấy nàng.” Lão thái gia không muốn đối mặt với lòng mình, chậm rãi rũ mắt xuống.

“Vậy Cẩm Nguyệt cô sau này phải làm sao bây giờ?” Hạ Lan Tử Kỳ rút một cây châm ra, nhẹ giọng hỏi.

Lão thái gia nằm xuống, thở dài một hơi: “Nàng rất tốt với ta, ta sẽ không bạc đãi nàng”

Nói đã đến nước này, Hạ Lan Tử Kỳ thấy không nên nói sâu hơn nữa mà tiếp tục châm cứu cho ông ấy.

......


Bóng đêm thăm thẳm, bên ngoài nổi lên gió xoáy, trong tiếng gió thét ù ù, thổi đập vào cửa sổ tạo thành những tiếng “vù vù”. Sau một loạt tiếng sấm sét vang rền “ầm ầm”, những hạt mưa như vãi đậu trút từ trên không trung rơi xuống.

“Tử Kỳ, nàng có sợ không?” Tia chớp hắt vào phòng lúc sáng lúc tối, không khí có chút khủng khiếp. Tề Dật Phàm ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng hỏi.

Hạ Lan Tử Kỳ lắc lắc đầu, rồi lại cọ cọ vào trong ngực hắn: “Có chàng ở ngay bên cạnh, có sấm chớp nhiều hơn nữa thiếp cũng không sợ.”

Tề Dật Phàm thầm cảm thấy vui mừng, đặt cằm lên trên đỉnh đầu nàng: “Tử Kỳ, chỉ cần nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta, thì ta nguyện ý vì nàng mà chịu khổ.”

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu sẵng giọng: “Đồ ngốc, thiếp sẽ vẫn luôn ở bên chàng. Hơn nữa, chỉ cần chúng ta cố gắng thì mục tiêu của chúng ta có thể thực hiện được, cuộc sống của chúng ta nhất định sẽ ngọt còn hơn mật. Chàng biết không? Hôm nay thiếp đến thăm ông nội, lúc này mới biết thì ra Cẩm Nguyệt cô vẫn luôn giúp chúng ta, phong thư nặc danh thần bí kia cũng chính là cô ấy đưa, cô ấy còn nói sẽ đồng ý giúp chàng giành được vị trí thế tử.”

Tề Dật Phàm ngạc nhiên: “Sao lại là Cẩm Nguyệt?”

Hạ Lan Tử Kỳ lập tức đem chuyện ban ngày nói hết với hắn, khi biết rằng Cẩm Nguyệt thật sự đồng ý giúp đỡ bọn họ thì Tề Dật Phàm vui vẻ hẳn lên: “Vậy thì tốt quá, có sự trợ giúp của cô ấy, chúng ta chắc chắn có thể làm nên việc lớn.”

“Đúng vậy đó, cho nên thiếp đã nghĩ rồi, nếu chúng ta giúp nàng có được danh phận vậy thì nàng ta sẽ càng toàn tâm toàn ý với chúng ta.” Hạ Lan Tử Kỳ lại thấy buồn phiền: “Có điều, nhìn ông nội thì có vẻ cố chấp lắm. Muốn tháo gỡ khúc mắc trong lòng ông ấy không dễ đâu.”

Tề Dật Phàm nhẹ vỗ về mái tóc bóng loáng của nàng: “Không sao hết, vạn sự tại nhân. Chỉ cần bỏ công bỏ sức, nhất định sẽ thành công.”

“Ừ” Lời nói của Tề Dật Phàm đã tiếp thêm rất nhiều động lực cho nàng, gật đầu mấy cái. Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Dật Phàm, hai ngày nữa hoàng thượng sẽ dẫn theo Thục phi nương nương đến đây. Nhưng mà Tam di nương bị đánh còn chưa có khỏe lại, Ngũ thiếu gia ngoài miệng tuy không nói, nhưng lại đối với chúng ta hận thấu xương. Liệu hắn có lợi dụng Thục phi để đối phó với chúng ta không?”

“Binh đến tướng chặn, nước tới đất chặn, trong khoảng thời gian này chúng ta cứ làm tốt việc của mình, đừng để bọn họ nắm được nhược điểm. Trời chiều lòng người, đừng sợ, không sao đâu.” Tề Dật Phàm tuy ngoài miệng an ủi Hạ Lan Tử Kỳ nhưng trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng tồn tại lo lắng như vậy.

“Dù sao xét về cục diện hiện tại người có khả năng tranh đoạt vị trí thế tử nhất là Ngũ thiếu gia, cho nên nếu Thục phi ở trước mặt hoàng thượng nói gì đó, sợ là vị trí thế tử vị cuối cùng lại bị Ngũ thiếu gia đoạt mất.” Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi, nhìn mưa rền gió dữ bên ngoài, nảy sinh cảm giác sắp tới phong ba bão táp sẽ đổ xuống Tề phủ.

Tề Dật Phàm ôm chặt nàng: “Việc lựa chọn vị trí thế tử vẫn cứ phải xem ý tứ của ông nội và cha, nàng cũng đừng lo lắng quá. Đại tỷ đã gả đi tức là người ngoài rồi, không đáng ngại.”


Thấy chủ đề của cuộc trò chuyện này có vẻ nặng nề, Tề Dật Phàm chuyển giọng, nói: “Gần đây việc buôn bán của chúng ta cũng không tệ lắm, hơn nữa lại còn kiếm được từ trong phủ không ít bạc. Chờ qua một thời gian nữa, chúng ta có thể đuổi hai tiểu thiếp kia đi, đến lúc đó Thủy Tiên Các sẽ hoàn toàn là của nàng rồi.”

Tề Dật Phàm dùng trán của mình cụng một cái lên trán Hạ Lan Tử Kỳ, cười hỏi: “Tử Kỳ, có vui không?”

“Vui, đương nhiên vui rồi.”

“Vậy chúng ta không phải là nên ăn mừng một chút sao?” Tề Dật Phàm bắt đầu giở trò với nàng.

Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới hiểu rõ cái “chúc mừng” của hắn là gì, vừa cười vừa dịch ra khỏi giường: “Bây giờ còn sớm, chúng ta không cần ăn mừng vội.”

Thấy con mồi chạy, Tề Dật Phàm xoay người túm được nàng lại, đè lên, hơi thở nóng rực phả vào trên mặt Hạ Lan Tử Kỳ: “Chúng ta phải diễn tập trước.”

Hạ Lan Tử Kỳ mở to mắt: “Cái này mà cũng phải diễn tập?”

Tề Dật Phàm cười xấu xa, dùng ngón tay miết mạnh qua lại trên mặt nàng: “Dĩ nhiên, cái đồ đầu đất nhà nàng cái gì cũng không biết. Chẳng phải đều để ta dạy dỗ sao?”

Ngón tay của hắn, cứ như là có điện, mỗi nơi lướt qua đều để lại cảm giác tê dại.

Hạ Lan Tử Kỳ bị hắn trêu chọc đến mức ngứa ngáy trong lòng nhưng lại không muốn để cái người xấu xa dễ dàng đắc ý, bỗng nhiên đã nắm lấy ngón tay của hắn cắn một cái.

“Ái......Nàng cắn ta làm gì?” Tề Dật Phàm bị đau, khó hiểu nhìn nàng.

Hạ Lan Tử Kỳ cười nói thản nhiên: “Ai bảo chàng nói linh tinh, đây là trừng phạt.”

“Được, nàng dám cắn vi phu, bình thường vi phu dạy dỗ còn nhẹ hôm nay cho nàng nếm mùi lợi hại.” Tề Dật Phàm nói xong cúi người.


“Ôi trời, cứu mạng.” Hạ Lan Tử Kỳ cười kịp túm lấy cái gối, ngăn mặt hắn.

Tề Dật Phàm túm lấy gối ném sang một bên, nhào đầu về phía trước khẽ cắn lên mỗi một tấc da thịt trên người nàng, vừa cắn, vừa hỏi: “Có muốn không, muốn không hả?”

“Không muốn, chàng mau dừng lại, mau dừng lại.” Hạ Lan Tử Kỳ không tránh được, chỉ đành để bị bắt giữ. Từng đợt run rẩy xẹt qua thân thể, ở trong bề dục vui thích dần dần tích tụ, tăng dần, đến đỉnh điểm, rồi bùng nổ......

......

Bởi vì phải chuẩn bị nghênh đón hoàng thượng cùng Thục phi giá lâm, trong phủ mấy ngày nay việc nhiều không đếm xuể. Tề Dật Phàm ban ngày giải quyết hết công việc trên đầu, sau khi ăn chiều thì theo Hạ Lan Tử Kỳ đến Dưỡng Sinh Uyển chữa bệnh cho lão thái gia.

Con cháu hầu bên gối, đây là chuyện khiến cho ông cụ vui vẻ nhất. Mỗi khi nhìn thấy hai người bọn họ đến, lão thái gia đều rất vui vẻ.

Ngày hôm đó sau bữa cơm chiều, bọn họ cứ thế theo lẽ thường chuẩn bị đến Dưỡng Tâm Uyển. Trước khi đi, Hạ Lan Tử Kỳ lại sai người mang Kim nha đầu đến..

“Dật Phàm, chúng ta mang theo Kim nha đầu cùng đi đi.”

Đối với đề nghị của Hạ Lan Tử Kỳ, Tề Dật Phàm có chút thắc mắc.

Hạ Lan Tử Kỳ đưa dây buộc con chó đưa cho hắn: “Chàng phải tỏ ra không làm sao cả, như vậy, mới có ích cho việc lão thái gia đồng ý cho chàng vào Kim lâu.”

“Có lý.” Tề Dật Phàm dẫn theo chó, cùng Hạ Lan Tử Kỳ sóng vai đi về hướng Dưỡng Tâm Uyển.

Nhìn Kim nha đầu hoạt bát hiếu động, Hạ Lan Tử Kỳ chợt nhớ đến con khỉ lanh lợi tham tiền kia cảm thán nói: “Còn nhớ cái hôm tiễn khỉ con về, Siêu Nhiên vẫn còn chưa hết xúc động, không biết nó có nhớ chúng ta không nữa. Đúng rồi, mấy thử mà khỉ con trộm kia......?”

“À, ta đã lặng lẽ đem vật về với chủ rồi.”

Mặt trời đã sắp xuống núi rồi, không còn mặt trời chói chang chiếu rọi nữa. Lúc này khi đi bộ ở trong sân, mát mẻ vô cùng. Hạ Lan Tử Kỳ vừa đi bộ cùng hắn, vừa nói vài chuyện phiếm trong nhà: “Vậy là tốt rồi, nghe nói sau khi Siêu Nhiên có thể khiến cho hoa sen trong bát nở hoa, coi như phần thưởng, Hầu gia đồng ý cho muội ấy xuất phủ chơi mấy ngày. Hôm qua thiếp dò hỏi, chàng biết muội ấy muốn đến đâu không?”

Tề Dật Phàm thuận miệng hỏi: “Đến đâu chơi vậy?”


“Muội ấy muốn đến Úy Thành.”

Tề Dật Phàm không kịp phản ứng: “Đến Úy Thành làm gì?”

Hạ Lan Tử Kỳ ngừng lại, sầu lo nói: “Chàng quên ai ở Úy Thành rồi à?”

“Ai ở Úy Thành?” Tề Dật Phàm vỗ ót, chợt nhớ ra: “Nam Cung Hoàng”

Hạ Lan Tử Kỳ như trút được gánh nặng, cười nhạt một tiếng: “Chàng đấy, rốt cục cũng nhớ ra rồi à?”

“Nó muốn đến tìm Nam Cung Hoàng?” Tề Dật Phàm thần sắc ngưng trọng.

“Tám chín phần mười.”

“Không được, không thể để cho nó đén tìm tên lưu manh đó được.” Tề Dật Phàm hiển nhiên vô cùng tức giận: “Chúng ta phải nghĩ cách ngăn lại.”

Hạ Lan Tử Kỳ cười khổ một cái: “Chỉ sợ là không cản được đâu.”

“Chúng ta cũng không thể ngồi yên nhìn nó nhảy vào biển lửa được.”

“Chàng nói đúng, nhưng mà không được vội vàng. Nghe nói nó phải đợi cho đến khi Hoàng Thượng rời đi rồi mới có thể xuất phủ. Chúng ta còn nhiều thời gian nghĩ cách.” Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, thấy hắn nhíu chặt lông mày, vẻ mặt âm trầm. Lập tức kiên quyết nhìn thẳng vào mắt hắn, vươn hai tay chạm vào gương mặt hắn, cười trêu chọc: “Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, cười một cái cho nương tử xem nào.”

Tề Dật Phàm thần sắc dịu đi nhiều, nhưng vẫn không cười.

Hạ Lan Tử Kỳ chưa từ bỏ ý định, nói: “Cười một cái, cười một cái, cười một cái......” Đồng thời, trên mặt không ngừng làm các loại biểu cảm đáng yêu.

Tề Dật Phàm cảm thấy rất vui vẻ, cuối cùng cũng bị nàng chọc cho phì cười.

“Chàng cười rồi, ha ha...... Thế này mới đùng, gặp ông nội chàng đừng có làm mặt như tờ giấy nhăn đấy nhé. Lại phiền ông lo lắng cho chàng.” Hạ Lan Tử Kỳ kéo hắn đi về phía trước.

Trong lùm cây cách đó không xa, một nam tử áo trắng đứng chắp tay, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng ngũ vị tạp trần. Cảm giác cô đơn mãnh liệt bao trùm lấy hắn. Nhưng lúc này hắn không muốn đi đến, cũng sẽ không đi đến, hắn nguyện ý cứ như vậy, đứng từ xa nhìn. Không đi phá hoại hay quấy rầy, hắn chỉ hy vọng, người hắn yêu nhất có thể sống vui vẻ, hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận