Hỉ Tương Phùng

Tiểu tlấy giám thấy hoàng thượng phát bệnh thì vội vàng đến tìm Tlấy y, Tlấy y nghe tin vội vàng chạy tới chẩn đoán hoàng thượng đúng là đã tái phát bệnh hen.

Tlấy y lấy từ trong hòm thuốc ra một cái bình nhỏ, mở ra đưa cho hoàng thượng ngừi. Hoàng thượng sau khi ngửi xong thì vẻ mặt đã giãn ra, có vẻ như đã ngừng hắt xì, nước mắt cũng không chảy nữa.

Thục phi ở bên cạnh nhìn, nhẹ giọng hỏi: “Như vậy là ổn rồi sao? Bổn cung nhớ rõ trước kia khanh đều cho hoàng thượng dùng Bách thuận hoàn? Chẳng lẽ lần này không cần?”

Tlấy y khom người nói: “Nương nương nói không sai, muốn khống chế để bệnh này trong một khoảng thời gian dài không tái phát nữa thì nhất định phải dùng Bách thuận hoàn. Nhưng mà muốn dùng Bách thuận hoàn thì phải lấy sữa ong chúa làm thuốc dẫn, có điều chai sữa ong chúa hôm qua đã bị tiểu tlấy giám làm đổ mất rồi, cho nên muốn dùng thuốc phải tìm được sữa ong chúa.”

“Chẳng lẽ trong phủ không có sữa ong chúa sao?” Thục phi hỏi.

Nghe thấy như vậy quản gia bước lên phía trước, thấp giọng nói: “Hồi bẩm nương nương, trong phủ không có.”

“Không có?” Thục phi nhướng cao lông mày: “Ai là người chịu trách nhiệm sắm sửa trong phủ? Tại sao không bị sữa ong chúa?”

Quản gia vội vàng đáp: “Mấy ngày chuẩn bị để tiếp đón Hoàng thượng, mọi thứ vật tư được chuẩn bị sẵn đều là do Tứ thiếu gia đích thân chọn mua.”

Vừa nghe thấy sắp liên lụy đến mình, Tề Dật Phàm lên tiếng giải thích: “Sữa ong chúa không phải những thứ trong danh sách chuẩn bị, cho nên không mua.”

“Nếu đã như vậy, hiện tại hoàng thượng uống thuốc cần dùng nó để làm thuốc dẫn, Tứ đệ, có phải đệ nên nghĩ cách hay không?” Thục phi nhìn hắn, thản nhiên cười.

“Đây là tất nhiên rồi, đệ sẽ lập tức plấy người đi mua sữa ong chúa.” Tề Dật Phàm vừa định xoay người, Thục phi lại đột nhiên hô lên: “Đợi chút”

Tề Dật Phàm quay đầu nhìn nàng, nàng lại quay đầu nói: “Tlấy y, có phải sữa ong chúa càng mới lấy thì làm thuốc dẫn càng tốt không?”

Tlấy y gật đầu: “Đó là đương nhiên rồi, nếu như mới lấy thì hiệu quả của nó sẽ tốt hơn thêm vài lần.”

Thục phi nghe xong, nhìn về phía Tề Dật Phàm: “Tứ đệ, có thể phiền đệ vì sức khỏe của Hoàng thượng mà đi lấy sữa ong chúa mới thu hoạch có được không?”

Tề Dật Phàm ngẩn ra, không biết Thục phi đang tính toán cái gì. Nhưng đang ở trước mặt Hoàng thượng, hắn không thể không đáp ứng yêu cầu của Thục phi, đành phải đáp: “Được rồi, muốn có được sữa ong chúa tự nhiên thì phải vào núi lấy, hoàng thượng cùng nương nương ở trong phủ an tâm chờ, trước giờ cơm chiều thần sẽ về.”

Lấy sữa ong chúa thì chắc chắn sẽ đối mặt với nguy hiểm bị ong mật đốt, cho nên thấy hắn thật sự muốn đi, hoàng thượng cảm động: “Dật Phàm, trên đường cẩn thận, trẫm chờ ngươi trở về.”

Tề Dật Phàm trước khi xuất phủ thì quay lại Thủy Tiên các nói hết mọi chuyện với Hạ Lan Tử Kỳ, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không đoán được ra mưu đồ của Thục phi, không muốn để hắn đi. Nhưng mà, hắn đã đồng ý rồi nếu không đi thì chẳng có cách nào lấy được, đành phải để hắn dẫn theo vài người rồi nhìn hắn rời khỏi Hầu phủ.

Đến quá trưa, Hạ Lan Tử Kỳ ở trong phòng lo lắng bất an, chỉ sợ Tề Dật Phàm lúc đi gặp phải chuyện gì. Nhưng mà cũng may, trước giờ cơm chiều nghe nói Tề Dật Phàm đã trở lại, lúc này trái tim của nàng mới buông lỏng.

Hoàng thượng đúng lúc đang ở trong hành quán[1], Tề Dật Phàm lấy hũ mật từ tay gã gia đinh phía sau, trình lên: “Hoàng thượng, đã lấy được sữa ong chúa về đây.”

Hoàng thượng cười gật đầu: “Tốt, vất vả cho Dật Phàm rồi. Thế nào, có bị ong mật làm bị thương không?”


“Đa tạ hoàng thượng quan tâm, Dật Phàm đã có chuẩn bị bảo hộ cẩn thận, không có bị thương.” Tề Dật Phàm ôm quyền nói.

“Vậy là tốt rồi.” Hoàng thượng quay đầu liếc mắt nhìn Thái y một cái.

Thái y hiểu ý, tiến đến nhận lấy lon mật trong tay Tề Dật Phàm múc ra một muỗng sữa ong chúa, đổ vào trong chiếc chén nhỏ bằng vàng khắc hoa, hòa vào trong nước.

Bưng lên phía trước, dùng ngân châm thử qua thấy không độc. Lúc này mới dâng lên: “Hoàng thượng, trước tiên uống thuốc dẫn trước rồi mới dùng thuốc, như vậy mới có hiệu quả.”

Thục phi ngồi ở bên cạnh hoàng thượng, đưa tay nhận lấy chén vàng, cầm thìa quấy qua quấy lại: “Hoàng thượng, để thiếp đút cho ngài.” Thục phi trên ngón tay cái cầm muống, trong móng tay dài đã giở một chút thủ đoạn, nhưng không ai để ý.

Nhưng mà cũng chỉ là bát mật, lại là dùng nước ấm hòa, không cần thổi nguội. Hoàng thượng cười cầm bát: “Ái phi, để tự trẫm.”

Thục phi cũng không kiên trì, gật đầu buông lỏng tay.

“Phụt......” Hoàng thượng vừa mới uống một ngụm, còn chưa nuốt xuống đã phun ra một ngụm, ném bát xuống phía trước, chỉ vào Tề Dật Phàm, gầm lên: ” Tề Dật Phàm to gan, ngươi dám khi quân.”

Hoàng thượng đột nhiên phát giận, làm mọi người đứng đó bị dọa khiến cho run như cầy sấy, cả đám sai gia và cung nữ cũng đồng loạt quỳ xuống.

Tề Dật Phàm trong lòng giật mình, không biết hoàng thượng sao lại tức giận như vậy, chụp lên đầu hắn cái mũ khi quân, cũng vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng, thảo dân không dám”

“Ngươi không dám? Vậy sữa ong chúa này là thế nào?” Hoàng thượng kiềm nén lửa giận, chỉ vào hũ mật nói.

Tề Dật Phàm khó hiểu hỏi lại: “Sữa ong chúa có vấn đề gì vậy?”

Hoàng thượng trừng mắt nói: “Ngươi dám lộng hành dâng lên sữa ong chúa giả, ngươi cho rằng lưỡi trẫm không dùng được sao?”

“Giả? Không thể nào.” Tề Dật Phàm có chút giật mình: “Hoàng thượng, sữa này thật sự là lấy từ trong rừng, những người đi cùng thảo dân vào rừng lấy có thể làm chứng. Cho nên, sữa ong chúa này tuyệt đối không thể là giả được.”

“Sao sữa ong chúa này lại vừa đắng vừa chát? Vừa dùng đã biết là giả? Ngươi còn dám chống chế?” Sự giận dữ trên mặt hoàng thượng càng lúc càng tăng lên.

“Vừa đắng lại chát? Điều này sao có thể?” Phải biết rằng đây thực sự là sữa ong chúa mà Tề Dật Phàm dùng sức chín hổ mười trâu lấy từ tận trong tổ ong ra? Hơn nữa sợ bị người ta động tay chân, hũ mật này chưa bao giờ rời tầm mắt của hắn, sao có thể là hàng giả?

Tề Dật Phàm không tin hoàng thượng nói, đến chỗ nắp hũ mật, duỗi ra ngón tay quệt một chút đặt ở miệng, ngẩng đầu lên nói: “Hoàng thượng, sữa ong chúa này ngọt mà.”

Lúc này, tỏng miệng hoàng thượng vẫn còn vị đắng, cho nên, ngài vẫn tin vào vị giác của mình.

Lúc này, thấy Tề Dật Phàm vẫn cứ mạnh miệng như cũ thì hoàng thượng giận không kềm được, chỉ vào một tiểu thái giám bên cạnh: “Ngươi đi nếm thử, xem là ngọt hay đắng.”


“Vâng.” tiểu thái giám cũng đưa tay quệt một chút, hồi báo nói: “Hoàng thượng, là ngọt ạ. ”

“Nói bậy” hoàng thượng tức giận vỗ xuống bàn, hắn nếm thấy rõ ràng là đắng, nhưng tiểu thái giám kia lại dám ngang nhiên nói là ngọt giống Tề Dật Phàm. Đó không phải là công nhận hoàng thượng đang đổ oan cho Tề Dật Phàm sao? Hoàng thượng không còn nhịn được nữa, đứng vọt dậy: “Người đâu, đem tên này lôi ra ngoài đánh hai mươi trượng cho ta”

“Hoàng thượng, oan uổng quá, sữa ong chúa kia thật sự ngọt mà......” Tên tiểu thái giám này vốn thật thà, ăn ngay nói thật, không ngờ lại dính phạt.

Thục phi lúc này từ chỗ ngồi đi xuống, quệt chút sữa ong chúa nói: “Hoàng thượng, đây đúng là đắng thật.”

Thấy có Thục phi chứng thực cho mình, hoàng thượng vẫn sợ chưa đủ nên lệnh cho Thái y đi nếm thử.

Thái y đã ở trong cung lâu rồi, là người cực kì khéo léo trước sau, tuy rằng sau khi nếm qua thấy ngọt nhưng cả hoàng thượng và Thcuj phi nương nương đều nói là đắng, vừa rồi tiểu tlấy giám nói thật, lại bị nhân kéo xuống đánh. Thái y không ngốc, đương nhiên sẽ không muốn tự mình hại mình, vì thế theo tính toán của hoàng thượng mà nói: “Hoàng thượng, sữa ong chúa này đúng là đắng thật”

“Tề Dật Phàm, Thục phi cùng cùng Thái y đều nói là đắng, ngươi còn có lời gì để nói?” Hoàng thượng trở lại ghế ngồi, cả vú lấp miệng em: “Tề Dật Phàm, Thục phi sai ngươi đi lấy về đây giúp trẫm một mẻ sữa ong chúa mới, ngươi tuy đồng ý nhưng thật ra không hề thoái mái. Thật không ngờ ngươi lại độc ác như thế, dám dùng sữa ong chúa giả đến lừa gạt trẫm đây là tội khi quân phạm thượng, tội đáng muôn chết! Người đâu, lôi ra ngoài, ngày mai giao cho quan phủ, xử theo tội khi quân.”

Lúc này, Tề Dật Phàm xem như đã hiểu rõ dụng ý thâm độc của Thục phi nương nương, nếu sữa ong chúa trong hũ kia ngọt, mà hoàng thượng lại nói là đắng vậy thì vấn đề nhất định là ở trong chén nước kia.

Thục phi đã chạm vào chén nước thì chắc chắn bảy tám phần là ả đã động tay động chân. Tề Dật Phàm thấy có thái giám đi lên lôi hắn, hắn kêu ầm lên: “Hoàng thượng xin người hay nghĩ kĩ lại, sao thần có thể ngu ngốc đến mức lấy sữa ong chúa giả đến gạt người chứ? Không tin thì người nếm mật ở trong hũ đi, thử xem là đắng hay ngọt.”

Thục phi nhướng mày: “Đừng cậy vào việc ngươi là đệ đệ của bổn cung, quân tử phạm pháp xử tội như thứ dân, ngươi đừng giảo biện nữa. Bổn cung chắc chắn sẽ không bao che cho ngươi” Thục phi nói với mấy tên thái giám kia: “Các người còn ngây ra đấy làm cái gì? Mau kéo xuống đi.”

......

Nghe nói Tề Dật Phàm đã trở lại, Hạ Lan Tử Kỳ liền phái người đi nghe ngóng. Kết quả lại nhận được tin tức Tề Dật Phàm dùng sữa ong chúa giả đi lừa hoàng thượng, bị khép vào tội khi quân phạm thượng. Tội này nhẹ thì bắt sung vào quân đội, nặng thì có thể rơi đầu, làm sao mà nàng không sợ cho được?

Có câu không sợ trộm vào nhà chỉ sợ trộm dòm ngó, Thục phi muốn chỉnh tề Dật Phàm, lần một lần hai không được, cứ vài lần sẽ thành công. Cho nên, khi nghe nói Thục phi muốn Tề Dật Phàm đi lấy sữa ong chúa cho hoàng thược, Hạ Lan Tử Kỳ đã biết ả ta có âm mưu.

Sợ Tề Dật Phàm gặp chuyện không may, Tử Kỳ lo đến mức bỏ cả cơm chiều.

Ở trong phủ, ngoài Cẩm Nguyệt ra thì nàng không còn người bạn nào khác nữa, trong lòng như có lửa đốt định tìm Cẩm Nguyệt bàn cách, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy không nên. Cẩm Nguyệt nửa tháng trước mới bị trúng độc, tuy rằng đã trị sạch độc rồi nhưng chung quy vẫn còn yếu, hơn nữa hai ngày vừa rồi lại bị cảm, nghe nói tối hôm qua còn phát sốt nữa. Hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, Hạ Lan Tử Kỳ không muốn nàng bốc hỏa theo mình.

Vì thế, Hạ Lan Tử Kỳ chỉ có thể tìm người tin cậy nhất là bà Ngô, hai người đóng cửa phòng lại, khổ sở nghiên cứu xem có thể dùng cách nào cứu Tề Dật Phàm ra.

Bóng đêm lan tỏa, mây đen bao phủ lên ánh trăng, trời đất càng thêm tăm tối mờ mịt.

Bà Ngô đốt đen lồng đỏ soi đường cho Hạ Lan Tử Kỳ, đi thẳng đến tẩm điện của Thục phi nương nương.

Trong điện, Thục phi vừa mới tắm rửa xong, đang được cung nữ hầu mặc áo ngủ dài.


Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của gã gia đinh thủ vệ: “Nương nương, tứ thiếu phu nhân ở ngoài cửa cầu kiến.”

Đối với việc Hạ Lan Tử Kỳ đến thăm, Thục phi cũng không ngạc nhiên, lười biếng đáp lại: “Bổn cung lát nữa còn phải hầu hạ hoàng thượng, không rảnh tiếp nàng ta. Ngươi nói nàng ta trở về đi.”

“Vâng” gã gia đinh quay đầu đi.

Thục phi ngồi ở trên ghế, hai cái cung nữ chải đầu cho nàng, cảnh vật hiện ra như bức tranh tươi mát rạng rỡ.

Thời gian khoảng nữa chung trà trôi qua, lại vang lên tiếng nói của gã gia đinh: “Nương nương, tứ thiếu phu nhân nói có chuyện gấp tìm người, nàng nói nàng sẽ giúp người một chuyện lớn, nếu ngài không gặp cô ấy thì sẽ phải hối hận.”

Hả, cô ta không van xin ta giúp đỡ mà ngược lại còn nói muốn giúp ta sao? Khẩu khí đúng là quá lớn.

Thục phi hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Cho nàng ta vào.” Ả cũng muốn xem Hạ Lan Tử Kỳ sẽ bày ra cái trò khỉ gì.

Hạ Lan Tử Kỳ được người ta dẫn vào trong phòng, thấy Thục phi đang ngồi trước gương, có lẽ đang trang điểm. Nàng lấy lại bình tĩnh, tiến lên chào: “Tử Kỳ thỉnh an nương nương.”

“Ừm, đã muộn thế này rồi, cô có chuyện gì?” Thục phi hừ nhẹ một tiếng, ngay liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không thèm, cầm gương soi trái soi phải, chỉ huy cung nữ chải đầu cho nàng thế nào cho đúng.

Thấy ả ta thờ ơ như thế, Hạ Lan Tử Kỳ rất tức giận, hít sâu một hơi. Nhưng vì ả dù sao cũng là Thục phi nương nương, mặc dù biết rõ là ả động tay chân, Hạ Lan Tử Kỳ cũng đành giả bộ làm như không biết, thành khẩn nói: “Nghe nói Dật Phàm phạm vào tội khi quân bị giam, nương nương có thể giúp đỡ nói vài câu tốt đẹp để Hoàng thượng thả chàng ấy ra được không?”

Thục phi quay đầu nhẹ trả lời: “Ôi, Tử Kỳ à, nó cũng là đệ đệ của Bổn cung, trong lòng ta cũng rất lo lắng. Nhưng ai cũng thấy rồi đó, tội hắn phạm phải là tội khi quân phạm thượng, cô nói ta phải làm thế nào đây?”

Hạ Lan Tử Kỳ nhìn ả đang làm ra cái vẻ giả mù sa mưa, trong lòng thấy buồn nôn nhưng lại không thể không hùa theo nói: “Nương nương nói rất đúng, nhưng hành sự tại nhân. Hoàng thượng sủng ái nương nương như vậy, nương nương chỉ cần mở miệng nói đỡ vài câu, hoàng thượng nhất định sẽ tha cho chàng.”

“Được rồi, được rồi, cô yên tâm đi Bổn cung sẽ nói, nhưng không bảo đảm nhất định có thể thành công đâu.” Thục phi mất kiên nhẫn, trả lời nàng cho có lệ.

Thấy ả ta không để mình vào mắt, Hạ Lan Tử Kỳ chợt hiểu ra. Nếu ả đã muốn đối phó với Tề Dật Phàm thì sao có thể tận tâm giúp đỡ Tề Dật Phàm đây, cho dù không muốn vạch mặt nhưng xem tình hình hiện tại nếu cứ không làm gì thế này thì sẽ không cứu được Tề Dật Phàm, cho nên, giọng nói đanh lại: “Không được, người phải cam đoan việc này nhất định sẽ thành.”

“Cái gì, ngươi đang đứng đây dọa ta à, ngươi lấy tư cách gì mà bắt Bổn cung phải cam đoan với ngươi? Thật không không tự biết lượng sức.” Thục phi lúc này đã giận đến tái mặt, ngang ngược càn rỡ nói: “Ngươi phải tự hiểu rằng người định tội nó là Hoàng thượng chứ không phải Bổn cung, Ngươi có bản lĩnh thì đi mà cầu xin Hoàng thượng ấy.”

Cơn tức của Hạ Lan Tử Kỳ đã nhảy lên trên trán, ngữ khí cũng sắc bén hẳn lên: “Thần không có bản lĩnh cầu xin hoàng thượng, nhưng thần cũng không van cầu người, không bằng chúng ta làm một cuộc trao đổi công bằng.”

“Trao đổi công bằng?” Thục phi cảm thấy vô cùng bất ngờ: “Giữa chúng ta có thứ gì trao đổi được?”

Hạ Lan Tử Kỳ nhìn đám cung nữ trong: “Có thể bảo bọn họ ra ngoài trước không?”

Thục phi khoát tay với đám cung nữ, đám cung nữ đồng loạt cúi người, đi ra ngoài.

Phòng trong chỉ còn lại có Hạ Lan Tử Kỳ cùng Thục phi, Thục phi đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ, trong thần sắc mang theo vài phần khinh miệt: “Nói đi ngươi định giở trò gì?”

Cũng chẳng biết giữa hai chúng ta ai là người đang giở trò, Hạ Lan Tử Kỳ nhìn nàng, cười lạnh nói: “Nương nương môi hơi chuyển thâm, nhân trung chuyển xanh, tròng trắng mắt có chút vàng, ngoài ra còn thân thể hư nhược trúng cung hàn, khó thụ thai.”

Hạ Lan Tử Kỳ nói một loạt chẳng khác nào rạch vào vết sẹo của nàng, vì thế nàng vừa rồi còn dương dương tự đắc nay mất hẳn sự uy nghiêm bệ vệ, “Ngươi...... Ngươi......”


Hạ Lan Tử Kỳ cười một tiếng: “Thần như thế nào, nương nương hẳn là đã sớm biết rồi cho nên không cần kinh ngạc chuyện thần nói đúng hay nói sai?”

Thục phi nghĩ đến chuyện hôm đó Ngũ thiếu phu nhân nói, Hạ Lan Tử Kỳ này y thuật rất cao. Nay lại chỉ dựa vào việc xem sắc mặt của mình mà nói ra bệnh chính xác không sai một ly, e rằng không chỉ là hữu danh vô thực.

Rất nhanh, Thục phi từ trong sợ hãi dần bình tĩnh lại, nói: “Bổn cung chỉ là biểu hiện giống như dính cung hàn, thái y đã chản trị rồi, chẳng mấy chốc sẽ khỏe lại.”

“Thật sao?”

Hạ Lan Tử Kỳ thản nhiên cười, nụ cười ấy khiên Thục phi trở nên bối rối: “Sao hả? Cô không tin?”

“Nếu có thể chữa khỏi, bụng nương nương không phải sớm đã có động tĩnh rồi sao? Cần gì phải chờ lâu như vậy mà mãi vẫn chưa mang thai? Cho nên, thân thể của người thật sự mắc bệnh phức tạp, không chỉ đơn giản là dính cung hàn đâu.” Chỉ một câu của Hạ Lan Tử Kỳ đã khiến Thục phi xấu hổ không thôi, cứng họng, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Ngươi muốn gì?”

“Người hỏi ta muốn gì à?” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng toàn thân cũng không được tự nhiên, lo lắng nói: “Ngươi sẽ đem chuyện này nói cho Hoàng thượng?”

“Hoàng thượng nhiều phi tử như vậy, thiếu gì người có thể sinh con.” Hạ Lan Tử Kỳ vội nhìn lại nàng, nói một câu khẳng định: “Bệnh của người, thần có thể trị.”

Rốt cục cũng nghe thấy có người có thể trị được bệnh của nàng, Thục phi thấy vui vẻ không thôi nhưng ngay lập tức lại lo lắng.

Hạ Lan Tử Kỳ tiếp tục nói: “Chỉ cần người có thể nghĩ cách giúp Dật Phàm thoát tội, chàng bình an rồi thì thần sẽ chữa cho người ngay.”

Thấy Thục phi do dự, Hạ Lan Tử Kỳ lại tiến thêm một bước dụ dỗ: “Nương nương, có long tử thì địa vị của người ở trong cung mới vững chắc không gì có thể làm lung lay được. Thừa dịp tuổi trẻ, nên mau chóng sinh đi, sau này, nếu muốn ngồi trên ghế phượng cũng không phải không có khả năng. ” Hạ Lan Tử Kỳ chậm giọng lại: “Nương nương, thần tin vào năng lực của người, chỉ cần là chuyện người muốn làm thì không gì có thể ngăn được. Cứu Dật Phàm ra đối với người mà nói là chuyển nhỏ như đổ một đĩa thức ăn, có muốn cùng thần trao đổi hay không, nương nương cứ tự suy nghĩ.”

Thục phi trừng mắt lườm Hạ Lan Tử Kỳ, lần đầu cảm thấy đau đầu, nàng trăm tính vạn tính nhưng lại không nghĩ đến khả năng Hạ Lan Tử Kỳ sẽ phát hiện ra bí mật của nàng, dùng chính điều này để uy hiếp nàng.

Nàng đã nhiều lần tính kế Tề Dật Phàm, rốt cục cũng có một lần đắc thủ nhưng rồi lại bị để nhược điểm rơi vào tay kẻ khác.

Lúc này, đành phải bỏ qua cơ hội công kích Tề Dật Phàm, hay là không để ý tới Hạ Lan Tử Kỳ, tiếp tục đi tới đích. Đây thật sự là chuyện khó giải quyết.

Hạ Lan Tử Kỳ thấy nàng do dự, thong dong nói: “Nếu Thục phi nương nương không muốn trao đổi cũng không sao, thần đi xin gia gia, thần tin là gia gia sẽ ra mặt.”

Gặp Hạ Lan Tử Kỳ xoay người định đi, Thục phi nóng nảy, quát: “Ngươi đứng lại”

“Sao vậy? Nương nương nghĩ thông suốt rồi?” Hạ Lan Tử Kỳ đè nén sự mừng rỡ trong lòng, vẻ mặt lạnh nhạt xoay người nhìn nàng.

Nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ có vẻ khí định thần nhàn, Thục phi phải nén xuống cơn giận. Nhưng mà nàng không ngốc, cân nhắc thật kĩ việc này thì vẫn cảm thấy chữa khỏi bệnh khó có thai của mình mới là cấp bách, tuy rằng lần này có chút đáng tiếc, nhưng quân tử báo thù mười năm không muộn, về sau có khi sẽ có cơ hội đối phó lại Tề Dật Phàm, chắc chắn không bỏ lỡ.

“Được, Bổn cung đáp ứng ngươi. Nhưng nếu ngươi dám lừa gạt Bổn cung, đến lúc không trị được bệnh cho bổn cung thì đến lúc đó ta sẽ trị tội cả ngươi/” Thục phi nói giọng ác độc chỉ vào Hạ Lan Tử Kỳ.

“Nương nương có thể để thần bắt mạch không?” Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay ra.

Thục phi đưa tay đưa tới, sau khi chẩn mạch xong, Hạ Lan Tử Kỳ tràn đầy tự tin: “Nương nương yên tâm đi, bệnh của người thần nhất định chữa khỏi.”

“Vậy là tốt rồi, ngươi trở về đi lát nữa trong khi bổn cung đến cho hoàng thượng thị tẩm, ta sẽ cố gắng khuyên Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý, thả Tứ thiếu gia.”

Hạ Lan Tử Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi, làm phiền Thục phi nương nương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận