Hỉ Tương Phùng

“Chàng đừng bi quan như vậy, thiếp tin chàng nhất định sẽ làm nên đại sự” Hạ Lan Tử Kỳ cố gắng động viên hắn.

Có được sự cổ vũ của Hạ Lan Tử Kỳ, Tề Dật Phàm chợt cảm thấy cả người đầy năng lượng, kéo tay nàng nói: “Nàng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thành công.”

Nếu muốn chiếm trước tiên cơ, nhất định phải bước trước người ta một bước. Người trong phủ phái đến kinh thành nghe ngóng tin tức còn chưa trở lại, thì chưởng quý cửa hàng của Tề Dật Phàm ở kinh thành đã đem tin tức gửi qua chim bồ cầu đưa về.

Hóa ra Hoàng thượng muốn chén Bạch Linh Lung của Tề gia, là vì trước đó vài ngày có một cơn sấm sét, hôm sau thái giám trong cung phát hiện trên thân một cây cổ thụ bị sét đánh trúng có một thẻ tre viết đúng bốn câu.

Đại ý là: Trong nhân gian có một thần khí, màu trắng, trong suốt, đặc biệt tinh xào, rất hiếm thấy là bình ngọc cực phẩm. Nếu ai có được cái chén này, gia đình sẽ được an khang thịnh vượng, nếu quốc gia nào nắm giữ chén này, thì quốc gia đó sẽ bình yên mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Nhưng lại nói thần khí này đại khái giấu ở vùng Thanh Hà phía Nam.

Hoàng thượng biết được việc này, vô cùng coi trọng, cho rằng đây là thiên dụ[1]. Ngài cùng với các đại thần thương lượng, nhất định phải tìm được thân khí nhân gian hiếm gặp này.


Lúc này đột nhiên có người trình lên, nói Diêm thành Tề gia có một bình ngọc là bảo bối tổ truyền, hơn nữa nhà bọn họ quả nhiên là ở vùng Thanh Hà phía Nam và thật sự đúng là gia đạo thịnh vượng. Cho nên thần khí trong thiên dụ, rất có thể là Hầu gia nhà đích truyền gia chi bảo.

Nghe nói là bảo bối gia truyền của Tề gia, muốn Tề gia dâng lên có thể sẽ có chút khó khăn. Nếu như mình phái người đến đoạt thì chẳng khác nào nói mượn cớ hại người. Hoàng thượng lần này xuất ra chiêu độc thủ, chỉ cần Tề gia đồng ý chủ động đem bảo bối hiến cho quốc gia, ngài sẽ lập tức thả Hầu gia.

Sau khi biết toàn bộ nguyên do, Tề Dật Phàm lại tiếp tục phái người điều tra, cuối cùng phát hiện viên quan đã báo cho Hoàng thượng biết Tề gia có bảo bối, thực chất chính là lão nhạc phụ của Nam Cung Hoàng. Sau khi biết được tin này, Hạ Lan Tử Kỳ đẹm chuyện tỷ tỷ mình cùng Nam Cung Hoàng âm mưu đoạt bảo bối của Tề gia cho chồng biết. Vì vậy, sau khi tổng hợp thông tin hai người đưa ra kết luận, chuyện này có liên quan đến Nam Cung Hoàng.

Ngay khi các thiếu gia khác vẫn chưa có manh mối gì, Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ sớm đã khoanh vùng được mục tiêu. Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp đưa ra kế hoạch hành động thì sáng hôm đó, gã gia đinh thủ vệ đã đưa đến cho Hạ Lan Tử Kỳ một phong thư.

Cầm lấy thư, chỉ thấy bên trên viết bống chữ “Thân gửi Tử Kỳ”. Nàng âm thầm thắc mắc, ai đã gửi thư cho nàng? Là sư phụ? Hay là mấy người nhà cực phẩm của nàng?

Hạ Lan Tử Kỳ bán tin bán nghi mở thư ra, ngạc nhiên phát hiện, thì ra không phải người nhà cũng không phải sư phụ. Người này khiến nàng không thể ngờ được, đó là Nam Cung Hoàng. Mà nội dung Nam Cung Hoàng viết trong thư càng khiến cho nàng ngạc nhiên hơn.


Nam Cung Hoàng thẳng thắn nói, Chén Bạch Linh Lung đang ở trong tay hắn, nếu Hạ Lan Tử Kỳ muốn bảo vệ tính mạng của Hầu gia và Lục thiếu gia, muốn giữ lại Tề gia, thì Hạ Lan Tử Kỳ phải đi một mình tới Úy Thành gặp hắn nói chuyện. Nếu Hạ Lan Tử Kỳ dám nói việc này cho người khác biết thì đừng bao giờ mong thấy được Chén Bạch Linh Lung nữa.

Sau khi đọc thư, nhớ lại lúc trước Nam Cung Hoàng từng bắt cóc nàng, còn bị hắn hạ thuốc thiếu chút nữa là thất thân, một dự cảm bất an dâng lên.

Mình có nên đi hay không? Có nên đem chuyện này nói cho Tề Dật Phàm biết không? Hạ Lan Tử Kỳ đổ đầy mồ hôi khó xử.

Nam Cung Hoàng bụng dạ khó lường, sao có thể vô duyên vô cớ dễ dàng trả lại bảo bối cơ chứ? Cho nên nói, tám chín phần là hắn nhắm vào mình, hơn nữa chưa chắc hắn thật sự có bảo bối, không thể lường trước được. Nhìn theo cách như vậy, một mình đi đến chẳng khác nào dâng dê vào miệng cọp, nhưng nếu không đi thì Tề gia sẽ phải làm sao mới có thể lấy lại Chén Bạch Linh Lung, đổi lấy mạng Hầu gia và Lục thiếu gia.

Trái lo phải nghĩ, Hạ Lan Tử Kỳ không nắm được tình hình, mặc kệ Nam Cung Hoàng đã cảnh cáo nàng không cho nàng nói với Tề Dật Phàm, nhưng Hạ Lan Tử Kỳ sẽ không mắc mưu cảu hắn, cũng sẽ không ngu ngốc đến mức ngây thơ nghe theo lời hắn…, một mình đến đó.

Buổi tối sau khi cơm nước xong, đôi vợ chồng son quay về phòng, Hạ Lan Tử Kỳ đóng cửa lại, kéo Tề Dật Phàm ngồi xuống bên giường rồi nói: “Dật Phàm, thiếp muốn nói cho chàng nghe ít chuyện.”


Thấy nàng thần thần bí bí, Tề Dật Phàm đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, quan tâm nói: “Tử Kỳ, nàng có chuyện gì? Nói đi”

Nàng lập tức đem phong thư của Nam Cung Hoàng đưa ra: “Dật Phàm, tự chàng xem đi.”

Tề Dật Phàm lúc trước đang vui vẻ, nhưng khi sau khi xem hết thư thì lông mi dựng lên, cắn răng hận nói: “Nam Cung Hoàng, quả nhiên là hắn, hắn muốn hẹn nàng đi làm gì? Ta thấy tênh tiểu tử này có mưu đồ gây rối.”

Hạ Lan Tử Kỳ cầm tay hắn, hi vọng hắn có thể bình tĩnh trở lại: “Thiếp cũng thấy hắn có mưu đồ bất chính, Dật Phàm, chàng nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay là, chúng ta cầm phong thư dâng lên Hoàng thượng, báo cho Hoàng thượng biết bảo bối đã bị hắn trộm đi.” Tề Dật Phàm suy nghĩ một lát: “Nếu hắn đã có gan gửi phong thư này đến đây, chắc chắn đã lường hết những khả năng có thể xảy ra để nghĩ cớ phòng bị, cho nên......”

Hạ Lan Tử Kỳ đã hiểu ra, nói tiếp: “Cho nên, thư này rất có thể không phải tự tay hắn viết, hắn cũng có thể sẽ không để Chén Bạch Linh Lung ở trong nhà. Cho dù chúng ta có mật baois cho Hoàng thượng thì nếu như không điều tra ra được chân tướng, hắn còn có thể cắn ngược lại chúng ta một miếng. Vì không muốn giao ra bảo bối mà cố ý làm giả chứng cớ, hãm hại người tốt? Đến lúc đó, khẳng định sẽ mắc vào tội khi quân,, tịch thu tài sản chém đầu chịu tội?”

Hạ Lan Tử Kỳ càng nói càng sợ hãi, cẩn thận phân tích từng chút. Tố cáo hắn cũng chịu thiệt, mà không tố cáo hắn thì không lấy được bảo bối đem về cứu Hầu gia và Lục thiếu gia cũng là thiệt. Thậm chí nếu nàng ngu ngốc làm ầm lên, có lẽ sẽ tiền mất tật mang, lại càng thêm mệt mỏi. Sao hắn có thể hiểm độc như vậy chứ? Hạ Lan Tử Kỳ đổ một thân mồ hôi lạnh.

Lúc này, Tề Dật Phàm máu dồn lên nào, đứng vọt từ trên giường lên: “Nam Cung Hoàng, hắn đúng là là khinh người quá đáng. Có cơ hội ta nhất định phải lột da hắn.”


“Dật Phàm, chàng bớt giận. Nghĩ xem tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ” Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay kéo hắn ngồi lên giường: “Dật Phàm, hay là thế này, không phải hắn muốn thiếp đến chỗ hắn hay sao? Thiếp sẽ đi, xem hắn rút cuộc muốn diễn trò gì?”

“Hắn có thể diễn trò gì chứ? Hắn chính là không chịu chết tâm, lần trước không thực hiện được, lần này nhất định nhắm vào nàng.” Tề Dật Phàm lo lắng cầm tay nàng: “Nàng không thể đi.”

Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười: “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Nam Cung Hoàng không muốn chàng biết vậy chàng cứ giả bộ như không biết, âm thầm phái người bảo vệ thiếp. Nếu hắn có thể giao Chén Bạch Linh Lung ra thì chàng xuất hiện cướp về.”

“Không được, thế này quá nguy hiểm. Ta thà tự mình đi thăm dò tung tích của Chén Bạch Linh Lung, cũng không thể để nàng làm như vậy được.” Tề Dật Phàm kiên quyết không đồng ý.

Hạ Lan Tử Kỳ lại thấy cách này có thể thực hiện được, khuyên nhủ: “Dật Phàm, Nam Cung Hoàng giảo hoạt như vậy, chắc chắn hắn đã giấu Chén Bạch Linh Lung ở nơi không ai biết được. Nếu để tự chúng ta đi điều tra thì sợ là khó hơn lên trời, hơn nữa khả năng cao là không thể tra ra được. Cho nên đây vẫn là cách nhanh nhất để đoạt lại Chén Bạch Linh Lung.”

Hạ Lan Tử Kỳ làm nũng vờ ôm lấy cánh tay hắn: “Thiếp tin chắc, chàng sẽ bảo vệ thiếp thật tốt đúng không?”

“Đương nhiên, bất luận thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ được nàng” thấy nàng giống con mèo nhỏ sáp lại quấn lấy mình, Tề Dật Phàm chợt cảm thấy bản thân vô cùng lớn lao, cưng chiều vuốt nhẹ má nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận