Tác phẩm: Hiếm
Tác giả: Ninh Viễn
Edit: Mia
Chương 4:
________
Phương Chi bị chặn ở cửa, không vào được cũng không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra bên trong.
Chỉ nghe thấy một âm thanh rung chuyển dữ dội, Phương Chị sợ và nghi ngờ Trần Huyễn đã đập luôn bức tường cao ba mét.
Chắc không đánh nhau đâu?
Trong lúc Phương Chi do dự không biết có nên vào nói mấy câu vô nghĩa như "Có chuyện gì cũng phải từ từ", hay chỉ cần vén váy lên, đá vào cửa nhưng còn chưa kịp làm thì cánh cửa kính đã tự động mở.
Phương Chi mừng rỡ, những người xung quanh, bao gồm cả Daniel đang làm bộ nói chuyện phiếm nhưng đang vểnh tai lên, ánh mắt tập trung lại, mọi thứ rơi vào yên lặng.
Bạch Cảnh Ngu nhìn thẳng rồi bước ra ngoài.
Không có một lời, biểu cảm cũng không có, nàng như chuẩn bị để sẵn sàng giải thích mọi thứ.
Trần Huyễn đi theo sau, cũng giống như nàng, mục đích tương tự.
Phương Chi: "Huyễn, chị Huyễn?"
"Tôi đi tiễn người." Trần Huyễn nói với Phương Chi, "Sau này tôi sẽ liên lạc với em."
Phương Chi nhanh chóng bắt lấy mấu chốt từ vẻ mặt xấu hổ của Trần Huyễn, so sánh Bạch Cảnh Ngu với "người", dấu bằng được lấy ra.
- Được, sau khi đưa chị Cảnh Ngu thì nhớ gửi tin nhắn WeChat cho em! Muộn như nào em cũng đợi chị!
Bạc Cảnh Ngu lại đi về vườn hoa lần nữa, tài xế Hạ Bộ Thanh đã đỗ xe ở cuối đường.
Bạch Cảnh Ngu nhìn thấy nhưng không đi tới, ngược lại lại đi đến chiếc Volkswagen đang từ từ tiến đến, như kiểu muốn ngồi vào đó.
Hạ Bộ Thanh có chút tò mò.
Bạc Cảnh Ngu có chứng ở sạch, rất hiếm khi ngồi xe khác.
Một tia sáng lướt qua khuôn mặt người phụ nữ ngồi trên chiếc Volkswagen.
Hạ Bộ Thanh nhìn rõ người trong xe, cau mày.
Bạch Cảnh Ngu hất cằm, ra hiệu cho cô chạy.
Hạ Bộ Thanh im lặng một chút rồi chậm rãi khởi động xe.
Trần Huyễn nhìn thấy xe Bạch Cảnh Ngu.
Chiếc Mercedes - Benz S500L to lớn đang dừng cách đó 10m.
Ánh sáng tuyến tính của đèn pha mưa sao băng liên tục chiếu xuống mặt đất khiến đèn đường trông như những ngọn nến sắp bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
Trần Huyễn nghĩ: không ngồi trên chiếc ô tô to lớn của mình mà chen chúc vào chiếc xe nhỏ bé cũ kỹ của tôi, không định đưa tôi đến nơi nào vắng vẻ rồi giết tôi đi?
Trong lòng Trần Huyễn mới nghĩ được một nửa thì thấy Bạch Cảnh Ngu lên xe mà không hề đề phòng, đánh giá sai chiều cao của xe, "bụp" một phát, đầu đập vào khung xe.
Trần Huyễn: "..."
Bạch Cảnh Ngu khựng lại, nhắm mắt chửi thầm trong lòng rồi lại bình tĩnh không có chuyện gì, vụng về cúi người, thoải mái ngồi vào ghế phụ.
Trần Huyễn thấy trán nàng đang đỏ lên, nhưng không đủ can đảm để hỏi xem nó có đau không.
- Máy bay cất cánh lúc 11h40.
Bạch Cảnh Ngu vừa thắt dây an toàn, vừa vô cảm nói.
- Nếu không đến kịp thì tối nay tôi sẽ ở lại nhà cô.
Trần Huyễn im lặng lái xe ra đường chính.
Mười giờ đêm là lúc đường phố này sôi động nhất.
Một lần nữa, nàng lại ngồi ghế phụ trên xe Trần Huyễn, Bạch Cảnh Ngu vẫn luôn nhìn về cửa sổ xa hoa truỵ lạc, nhưng ngọn lửa tà ác trong lòng lại được xoa dịu bởi không gian khô ráo, sạch sẽ trong xe.
Nhưng Trần Huyễn đã nói khi lần đầu họ gặp nhau, Bạc Cảnh Ngu thực sự là một người rất kén chọn.
Với ngoại hình vượt trội, gia cảnh tốt cùng với chỉ số IQ, từ nhỏ nàng đã được một đám người quay quanh.
Họ chưa bao giờ ngừng theo đuổi nàng, nhưng hầu như không một ai quan tâm đến nàng.
Người khôn ngoan thường không yêu đương.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình - người luôn thơ ơ với thế giới, sẽ có một ngày bị đốt cháy bởi thứ cảm xúc rẻ tiền gọi là "thích".
Vì vậy, ba năm trước, khi gặp lại Trần Huyễn trong một quán bar đồng tính nữ ở thành phố S mà không có bất kỳ sự sắp xếp nào, Bạch Cảnh Ngu phát hiện trong lòng nàng có một tia vui mừng, khó tránh khỏi nàng tự cảm thấy buồn cười.
Buồn cười hơn là khi thấy một cô gái quyến rũ đặt tay lên vai Trần Huyễn, chạm vào Trần Huyễn dưới ánh đèn xanh mờ ảo, trong lòng nàng lại có chút tức giận.
Nàng túm lấy cổ Trần Huyễn, đè cô xuống sofa trong phòng riêng, từ trong đôi mắt đang nhìn mình, nàng thấy đôi mắt của chính mình đang đỏ bừng.
Lần đầu tiên trong đời, nàng đi tranh giành tình cảm.
Trần Huyễn sửng sốt một lát, rất nhanh liền hiểu tâm tư của nàng.
Ôm mặt nàng, lật người, đèn xuống sofa rồi hôn nàng say đắm.
Thậm chí còn muốn làm đau xương hàm của nàng.
Một chuỗi hành động tuy trực tiếp và thô bạo nhưng lại thích hợp để giải tỏa nỗi lo lắng trong nội tâm của Bạch Cảnh Ngu.
Trong bốn mươi phút, dưới sự khống chế của Trần Huyễn, Bạch Cảnh Ngu nghe thấy tiếng nhạc ầm ầm bên ngoài hoà lẫn với hơi thở của chính mình, liên tục bị người phụ nữ trên cơ thể nuốt chửng.
Mồ hôi trên má dính vào mái tóc rối bù, lớp trang điểm cũng bị nhoè đi.
Bộ quần áo vốn không có một nếp nhăn đã bị ngón tay của Trần Huyễn vò thành những đóa hoa nở rộ.
Bạch Cảnh Ngu, người luôn dè dặt, tự chủ, chưa giờ xấu hổ đến thế.
Khi Trần Huyễn hôn, cô luôn nói mấy lời khen ngợi vào tai nàng.
Mắt đẹp, mũi đẹp, đôi môi dù đã sưng mộng lên cũng đẹp.
Vừa nói, ánh mắt nàng cũng bị cô mê hoặc.
Có lẽ trong mắt cô, dáng vẻ bị khống chế của nàng cũng không tệ.
Trần Huyễn thông thấu lại quyến rũ, gương mặt xinh đẹp, tính cách dễ mến, trông như một cựu chiến binh tình yêu nhưng lại tương phản đến không ngờ.
Bạch Cảnh Ngu cắn khắp cổ, cào vài vết trên lưng nhưng cô không hề phàn nàn.
Sau đó, cô tắm rửa sạch sẽ cho Bạch Cảnh Ngu, mượn bàn ủi của chủ quán, cẩn thận ủi phẳng những nếp nhăn trên quần áo của nàng.
Bạch Cảnh Ngu vừa ngồi uống trà, vừa nhớ đến cảnh mây mưa vừa rồi.
Bắt đầu bằng những nụ hôn rồi phát triển từng bước.
Nàng chống cằm, mệt mỏi không nhướng nổi mi, nhìn người phụ nữ đang cúi thắt lưng xuống, hàng mi dày, chiếc mũi cao cắt ánh đèn thành những tia sáng, tối đầy ẩn ý.
Cũng vậy.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Bạch Cảnh Ngu nghĩ việc giúp một người sửa xe mà không cần hồi báo gì thực sự khá cổ điển.
Không thể chối cãi, kỹ thuật trên giường còn tốt đến mức làm cho Bạch Cảnh Ngu nghiện.
Người trưởng thành thì không cần che giấu tình yêu cũng như ham muốn của mình.
Có lẽ chỉ có một lần trong đời gặp được người phù hợp cả tâm hồn lẫn thể xác của mình.
Trong tháng tiếp theo, quan hệ của họ trở nên như đổ lửa, thêm dầu.
Đó là lần đầu tiên Bạch Cảnh Ngu thấy mình đắm chìm trong tình yêu.
Trần Huyễn dần dần hiểu được người phụ nữ kiêu ngạo và kén chọn này.
Cũng chưa bao giờ hỏi rằng họ có mối quan hệ gì khi suốt ngày vướng vào nhau và làm mấy việc đó trong bóng tối.
Chỉ im lặng, làm những điều mà người yêu sẽ làm.
Một ngày ba bữa đều đặt cho Bạch Cảnh Ngu, đưa rước đến sân bay, lên kế hoạch tổ chức sinh nhật bất ngờ.
Cùng nhau ăn mừng khi nàng có chuyện vui, tìm cách dỗ dành khi nàng không vui.
Lần nọ đi công tác về, vì nguyên nhân thời tiết mà bị hoãn hai tiếng rưỡi máy bay mới hạ cánh.
Trong sân bay vắng vẻ lúc nửa đêm, Bạch Cảnh Ngu kéo vali thì thấy Trần Huyễn đang khoanh tay trước ngực, rũ đầu, ngồi ngủ trên ghế chờ ở sân bay.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, trái tim Bạch Cảnh Ngu thắt lại, một cảm giác đau đớn mơ hồ xâm chiếm.
Trần Huyễn không chỉ mang đến niềm an ủi thể xác mà còn mang lại sự bình yên sâu trong lòng.
Vòng tay của người phụ nữ này là tổ ấm mà cô vô cùng mong muốn được trở về.
Chưa bao giờ có cảm giác an toàn như này.
Vào một đêm cuối xuân, Bạch Cảnh Ngu hẹn Trần Huyễn ăn tối.
Hôm đó nàng ăn mặc rất sang trọng.
Các đồng nghiệp còn trêu rằng tâm trạng vui như vậy có phải là đi hẹn hò không.
Nàng cũng đáp lại bằng từ "có" hiếm hoi mà không hề do dự.
Bạch Cảnh Ngu bình thường lạnh lùng như một khối băng, nhưng đêm đó, khối băng như được rót thêm nước soda sảng khoái, sủi bọt vui sướng.
Nàng có một buổi hẹn hò.
Không chỉ hẹn hò mà còn làm điều mà bản thân chưa từng làm trước đây.
Nàng sự định xác nhận mối quan hệ của mình và Trần Huyễn.
Từ đó trở đi, nàng sẽ thu lại cái nết của mình và bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc với Trần Huyễn.
Bữa trưa chỉ ăn vội miếng salad ức gà, rồi vội làm xong mọi việc trước 7h.
Trời đang dần tối.
Đợi đến 7h30, Trần Huyễn vẫn không tới cũng không trả lời tin nhắn WeChat của nàng.
Bạch Cảnh Ngu đứng bên cửa sổ nhìn màn mưa đen kịt.
Cơn mưa lớn không hề có ý định dừng lại mà càng lúc càng nặng hạt hơn.
Những ngọn đèn được bảo vệ bằng thép cùng bê tông gần như bị dập tắt bởi cơn mưa tầm tã.
Có lẽ do mưa hoặc do có chuyện gì nên đến trễ.
Trong nửa giờ chờ đợi đầu tiên, Bạch Cảnh Ngu vẫn cố gắng bào chữa cho Trần Huyễn.
Thời gian trôi qua, mưa cũng dần tạnh nhưng người nàng chờ vẫn không xuất hiên.
Kim đồng hồ chỉ 10h.
Một trái tim nóng bỏng đã trở nên nguội lạnh trong sự chờ đợi vô tận.
Không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại.
Các đồng nghiệp đi lấy đồ ăn vặt trở về ngang qua bàn làm việc của nàng cũng không dám lớn tiếng.
Bạch Cảnh Ngu duỗi tấm lưng cứng ngắn và gửi tin nhắn thứ tư cho Trần Huyễn.
Cũng là tin cuối cùng.
[Nếu mười phút nữa vẫn chưa xuất hiện thì đời này cũng đừng xuất hiện nữa ]
Tin nhắn này vẫn không nhận được phản hồi.
Cơn mưa mùa hè bắt đầu ngắt quãng, lúc nặng lúc nhẹ.
Màn đêm yên tĩnh và cơn mưa dữ dội lại dập tắt ngọn lửa mong manh trong lòng Bạch Cảnh Ngu.
12h.
Trần Huyễn đậu xe dưới công ty Bạch Cảnh Ngu.
Sự mệt mỏi của tâm hồn lẫn thể xác gần như đã đến giới hạn.
Cô nín thở và đậu xe dưới trời mưa.
Cô ấy không nên đến, cô ấy hiểu.
Cuộc đời cô có thể sắp kết thúc.
Mọi ước nguyện, hi vọng cho tương lai sẽ bị cắt đứt giữa đêm nay như là ranh giới.
Cánh tay cô yếu ớt đặt trên vô lăng, đôi mắt đỏ ngầu.
Kỳ thật cũng không có gì, cô đơn nhiều năm như vậy thì bây giờ cũng không sao.
Nhưng cô vẫn muốn gặp người đó lần cuối.
Từng thớ thịt trên người cô đau nhức dữ dội.
Cô ngước nhìn tòa nhà công ty của Bạch Cảnh Ngu, đèn đã tắt hơn phân nửa.
Toà nhà khổng lồ khiến các cửa sổ trong như miệng cá đang há miệng thở trên mặt nước.
Các đốm sáng phân bố ngẫu nhiên, hỗn loạn giống như khối màu của Rubik bị xoắn một cách ác ý và mạnh mẽ.
Đã quá muộn, cô nên đi.
Xe vẫn không tắt máy, lúc Trần Huyễn đang định đi thì lại bị thu hút sự chú ý bởi bóng người đang đi ra từ trong toàn nhà.
Là Bạch Cảnh Ngu.
Nàng vẫn còn ở đây.
Trần Huyễn sửng sốt hai giây, lập tức lấy ô, xuống xe.
Trời mưa, Bạch Cảnh Ngu ngơ ngác đứng đó, không mang ô, ướt sũng.
Nhưng lại không hề chật vật giống như một đoá hồng trắng không bao giờ cúi đầu.
Rõ ràng, nàng chăm chút rất nhiều để ăn mặc vào tối nay.
Đáng tiếc, quần áo và đồ trang điểm được chuẩn bị kỹ lưỡng lại bị lãng phí.
Trần Huyễn đi đến chỗ nàng
- Đang đợi tôi sao?
Những hạt mưa to tạo thành âm thanh nghèn nghẹt khi chạm vào chiếc ô.
Bạch Cảnh Ngu chậm rãi ngước mắt, khó hiểu nhìn Trần Huyễn - ngừoi đang che ô cho mình.
Trần Huyễn nhìn nàng đầy yêu thương nhưng cũng miễn cưỡng.
Những điều nàng làm, những lời nàng nói khiến cô bối rối.
- Đang đợi cô sao? Bằng không? Trần Huyễn, cô hẹn lúc mấy giờ? Bây giờ là mấy giờ?
Bạch Cảnh Ngu chớp mắt, những giọt nước mắt lăn xuống hàng mi dày của nàng như những giọt mưa.
- Hai phút trước, tôi đã định gọi cảnh sát.
Ai cũng có thể nhìn ra, tuy giọng điệu Bạch Cảnh Ngu rất tức giận như lại đầy sự quan tâm.
Tiếc là, không còn cơ hội ở bên nhau, cũng không thể đối xử tốt như thế này nữa.
Trần Huyễn rũ mắt, chua xót mà nở nụ cười.
Hốc mắt Trần Huyễn nóng lên, nước mắt sắp không khống chế được mà trào ra.
- Tôi ôm chị có được không?
Chưa đợi Bạch Tĩnh Ngọc trả lời thì Trần Huyễn đã ôm chặt lấy nàng.
Bạch Cảnh Ngu thấy gì đó kỳ lạ từ sức mạnh cái ôm của cô.
- Trần Huyễn, có chuyện gì sao?
Trần Huyễn vuốt ve sau đầu của Bạch Cảnh Ngu, ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn thế giới đang tan chảy.
Bạch Cảnh Ngu vẫn muốn nói nhưng sự nghi hoặc của nàng đã bị nụ hôn nồng nhiệt chặn lại.
Nụ hôn của Trần Huyễn giống mưa rơi cả ngày, hỗn loạn mà không ngừng.
Mùa ẩm ước của đêm xuân cùng với sự dâng trào của trời đất, giống như mối tình đơn phương vậy, luôn đọng lại trong tâm trí.
Trong ba năm liên tục bị dày vò trong nổi nhớ và sự tìm kiếm, sự bối rối, đau đớn này trở thành bí ẩn khó quên trong cuộc đời Bạc Cảnh Ngu.
_____
Khúc này Bạch Cảnh Ngu 25 còn bé Huyễn 24 nha quý dị.