Hiện Cổ Nguyệt Thủy Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không

Cục Than bỗng dưng chui ra rồi ngáp ngủ vài cái. Sau đó lập tức đứng thẳng, chỉ vào Yến Hạo Minh: “Ta nghĩ nên bắt đầu manh mối từ cái hệ thống AI gì gì đấy của tên này.”

Nguyệt Tâm nhìn nó, gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Vì không ai có thể nhìn thấy Cục Than ngoại trừ cô, ngay cả Hạo Minh cũng không thể thấy nó. Bởi thế cô nói với Hạo Minh, “Em nghĩ chúng ta nên bắt đầu manh mối từ cái hệ thống AI đã mang anh tới đây. Chỉ có anh liên kết với nó nên em nghĩ chỉ có anh mới có thể lục tìm chút manh mối từ nó.”

Hạo Minh ngớ người, bấy giờ anh mới sực nhớ anh còn có cái hệ thống AI đó đeo bám trên người. Ngoại trừ lúc mang anh tới đây thì nó cũng chẳng giúp anh được thêm điều gì, nhưng có lẽ nếu nó có thể mang anh từ kiếp trước tới kiếp này thì hẳn phải có sự liên quan gì đó. Anh nhắm mắt lại, cố thức tỉnh cái hệ thống AI mang hình dạng chiếc mặt nạ đó ra.

Khi nó vừa xuất hiện, Cục Than vừa thấy được thấp thoáng thì lại bị đánh bay ra xa. Nguyệt Tâm ngơ ngác nhìn Cục Than bò từ đất dậy mắng, “Ôi cái thứ chết tiệt gì đây, tại sao mỗi lần xuất hiện đều đả thương được lão Mèo ta chứ?”

Nó ngóc cái đầu dậy, bay lên đứng từ xa. Vừa nhìn rõ hình hài của cái hệ thống AI đó thì lại ngạc nhiên thốt lên, “Cái quái gì thế này? Sao pháp lực của ta lại ở trên chiếc mặt nạ này được chứ?”

Nguyệt Tâm lại ngạc nhiên hơn, “Ngươi còn có pháp lực hả?”

“Phải, lão mèo ta đây còn có pháp lực,” Cục Than trả lời, “nhưng ta cũng chẳng hiểu sao lúc ta được thức tỉnh trở lại thì lại không thấy sự hiện diện của nó. Tuy không có nó cũng không khác biệt bao nhiêu vì ta đang sống ở thời hiện đại mà. Nhưng nếu có pháp lực thì ta là vô địch thiên hạ thôi, à mà dù sao ban đầu cũng đã là vô địch thiên hạ rồi, hahaha.”


Nguyệt Tâm và Hạo Minh nhìn nhau, cố nén cười trước sự tự mãn của Cục Than. Hạo Minh tập trung trở lại, cố gắng tìm cách giao tiếp với cái hệ thống AI. Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong tâm trí anh: “Xin chào, chủ nhân. Có gì tôi có thể giúp đỡ?”

“Ngươi là ai? Ngươi từ đâu tới?” Hạo Minh hỏi.

“Tôi là Hệ thống AI Mask, được tạo ra để bảo vệ và hỗ trợ chủ nhân,” giọng nói đáp.

“Ngươi có thể cho ta biết về quá khứ của ta và lý do tại sao ta được đưa tới đây không?” Hạo Minh tiếp tục.

“Tôi chỉ được lập trình để bảo vệ và hỗ trợ, không có quyền truy cập vào thông tin về quá khứ của chủ nhân. Tuy nhiên, tôi có thể tìm kiếm thông tin liên quan từ cơ sở dữ liệu.”

Nguyệt Tâm và Cục Than chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại không lời giữa Hạo Minh và Hệ thống AI Mask. Cục Than lại lên tiếng, “Hạo Minh, hỏi nó về sự liên kết với pháp lực của ta xem.”

Hạo Minh nhắm mắt lại, truyền đạt yêu cầu của Cục Than. “Mask, ngươi có biết về sự liên kết của ngươi với pháp lực của con mèo này không?”

“Pháp lực của nó đã được tích hợp vào tôi như một phần của nhiệm vụ bảo vệ chủ nhân. Nó là nguồn năng lượng mạnh mẽ và cần thiết để duy trì hoạt động của tôi.”

Nguyệt Tâm và Cục Than đều kinh ngạc. Cục Than lên tiếng, “Hóa ra pháp lực của ta đã bị tích hợp vào hệ thống này. Chúng ta cần tìm cách lấy lại nó.”

“Nhưng bằng cách nào?” Nguyệt Tâm thắc mắc.


“Tôi không biết,” Cục Than thở dài. “Nhưng chúng ta sẽ tìm ra cách. Trước mắt, chúng ta cần tiếp tục tìm hiểu thêm về hệ thống này và những gì nó có thể làm.”

Nguyệt Tâm gật gật đầu rồi bất ngờ hỏi, “Hạo Minh, anh thấy nó hả?” Vừa nói cô vừa chỉ về phía Cục Than.

“Phải, ta vừa thấy nó lúc thức tỉnh cái mặt nạ này,” Hạo Minh trả lời.

“Anh không thấy ngạc nhiên gì cả sao?” cô hỏi tiếp.

“Ngạc nhiên? Sao ta phải ngạc nhiên chứ? Nếu như ta có hệ thống này thì nàng có nó cũng chẳng phải điều gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, nhiều lần ta thấy nàng tự nói chuyện một mình, giờ nhìn thấy nó ta đã hiểu lý do rồi. Có gì đâu mà phải lạ.”

Cùng lúc đó, Cục Than đang cố gắng liên kết ý thức giữa nó và chiếc mặt nạ. Sau khi liên kết xong, nó bay vờn vờn qua hỏi chiếc mặt nạ, “Theo ta biết thì ngươi có thể tự tìm ký chủ mạnh để có thể tăng sức mạnh cho bản thân mà. Sao lại chọn hắn? Hơn nữa, ta thấy có vẻ ngươi cũng chẳng hút đi chút sức mạnh nào của tên này cả.” Cục Than chỉ vào Yến Hạo Minh và hỏi hệ thống AI.

Giọng nói lạnh lùng của Mask vang lên, “Ta được lập trình để bảo vệ và hỗ trợ chủ nhân. Việc tìm ký chủ mạnh là một phần trong nhiệm vụ, nhưng không phải là mục tiêu chính. Mục tiêu chính của ta là bảo vệ Yến Hạo Minh và giúp anh ấy tìm lại ký ức cũng như hoàn thành sứ mệnh của mình.”

Nguyệt Tâm chăm chú lắng nghe, rồi hỏi thêm, “Vậy sứ mệnh của Hạo Minh là gì? Tại sao anh ấy lại được đưa đến thế giới này?”


“Tôi không có quyền truy cập vào thông tin chi tiết về sứ mệnh của chủ nhân. Tuy nhiên, tôi biết rằng việc tìm lại ký ức và kết nối với người quan trọng trong cuộc sống hiện tại là một phần quan trọng trong sứ mệnh này.”

Nguyệt Tâm và Hạo Minh nhìn nhau, cảm nhận được tầm quan trọng của những gì họ đang làm. Cục Than tiếp tục truy vấn hệ thống, “Ngươi nói rằng ngươi không hút sức mạnh từ hắn, vậy sức mạnh của ngươi đến từ đâu?”

Mask đáp, “Sức mạnh của ta đến từ nguồn năng lượng kết hợp giữa pháp lực của ngươi và ký ức của chủ nhân. Sự kết hợp này tạo ra một nguồn năng lượng ổn định và mạnh mẽ.”

Nguyệt Tâm thở dài, “Vậy là chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về ký ức của Hạo Minh và cách chúng liên quan đến việc bảo vệ anh ấy.”

Cục Than gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta cần tìm ra nguồn gốc của sức mạnh này và cách nó liên kết với quá khứ của chúng ta. Nhưng trước hết, chúng ta cần nghỉ ngơi và chuẩn bị cho cuộc hành trình tiếp theo.”

Cả ba người, cùng với Cục Than, quyết định tạm dừng cuộc điều tra để nghỉ ngơi. Họ biết rằng con đường phía trước còn nhiều khó khăn và thử thách, nhưng họ sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật và hoàn thành sứ mệnh của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận