Hiện Cổ Nguyệt Thủy Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không

Nguyệt Tâm, Hạo Minh, Cục Than và Mask bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm sợi dây tơ thủy. Nhưng làm sao để tới nơi trong bức tranh cũng là một vấn đề nan giải bấy giờ. Lúc này bỗng nhiên chiếc bàn giữa căn phòng phát sáng lên, cô và Hạo Minh liền đến bên chiếc bàn, nhìn nhau rồi lại nhìn chiếc bàn. Đồng thanh nói, “có lẽ nào…!” Họ đặt bức tranh lên chiếc bàn, lại có một luồng ánh sáng chói loá mắt bao trùm họ, họ vô thức đều đưa tay lên che mắt.

Lúc hạ tay xuống họ lại xuất hiện ở một nơi mới hoàn toàn xa lạ, không biết nó có liên quan gì với địa điểm mà bức tranh chỉ dẫn hay không. Chỉ biết rằng bãi biển mà bức tranh gợi ý nằm ở một vùng đất hoang vu, xa xôi. Và họ chỉ có thể lại tiếp tục đi. Trên đường đi, cảnh vật dần trở nên kỳ lạ và hoang sơ hơn.

Họ bước vào một khu rừng rậm rạp, ánh sáng mặt trời chỉ lọt qua những tán cây dày đặc, tạo nên một không gian u ám. Bỗng nhiên, Nguyệt Tâm nghe thấy những tiếng động kỳ lạ xung quanh.

“Nghe có vẻ như chúng ta không phải là những sinh vật duy nhất ở đây,” Hạo Minh nói, cẩn trọng nhìn quanh.

Ngay khi anh vừa nói dứt lời, từ trong bóng tối, một sinh vật khổng lồ xuất hiện. Nó có hình dạng giống một con hổ, nhưng lớn hơn rất nhiều, với lớp da lấp lánh như kim loại và đôi mắt đỏ rực. Bộ vuốt của nó dài và sắc nhọn, sẵn sàng xé toạc bất cứ thứ gì trên đường đi của nó.

Cả nhóm đứng yên, không dám cử động. Sinh vật đó tiến lại gần hơn, gầm gừ, chuẩn bị tấn công. Nguyệt Tâm cảm nhận được nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, nhưng cô biết mình phải hành động.

“Chúng ta không thể chạy thoát khỏi nó, chúng ta phải chiến đấu!” Cục Than nói, đôi mắt của nó ánh lên sự quyết tâm.

Nguyệt Tâm tập trung, cố gắng triệu hồi sức mạnh từ viên đá đỏ trên cổ. Cô cảm thấy năng lượng trong cơ thể mình dâng trào, nhưng chưa đủ mạnh để chống lại sinh vật khổng lồ đó.

Hạo Minh cầm lấy một nhánh cây lớn, chuẩn bị đối đầu với sinh vật. Nhưng trước khi anh kịp hành động, con thú lao tới với tốc độ kinh hoàng. Nguyệt Tâm biết rằng cô phải làm điều gì đó ngay lập tức.


Bất chợt, cô cảm thấy một nguồn sức mạnh mới mẻ tràn vào cơ thể. Cô nhắm mắt, tập trung và đột nhiên, thời gian xung quanh họ dừng lại. Mọi thứ đều đứng yên, kể cả con thú khổng lồ đang chuẩn bị vồ tới.

“Nguyệt Tâm, cô đã làm được rồi!” Cục Than kêu lên, ngạc nhiên và vui mừng.

Nguyệt Tâm mở mắt ra, nhìn thấy mọi thứ xung quanh đều dừng lại. Cô cảm thấy một sự kết nối mạnh mẽ với thời gian, như thể cô có thể kiểm soát nó hoàn toàn.

“Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức,” Nguyệt Tâm nói, giọng đầy quyết tâm.

Họ nhanh chóng chạy qua con thú khổng lồ và tiếp tục hành trình. Trên đường đi, họ gặp thêm nhiều sinh vật kỳ lạ khác. Có những con chim khổng lồ với đôi cánh rộng lớn như cánh của rồng, những con rắn dài hàng chục mét với vảy lấp lánh như ngọc, và những con bọ cạp khổng lồ với chiếc đuôi có thể phun ra axit.

Mỗi lần gặp nguy hiểm, Nguyệt Tâm đều sử dụng sức mạnh điều khiển thời gian của mình để cứu cả nhóm. Cô dừng thời gian, né tránh các đòn tấn công, và tìm cách vượt qua những chướng ngại vật.

Một lần, khi họ bị tấn công bởi một con rồng lửa khổng lồ, Nguyệt Tâm cảm thấy mình gần như kiệt sức. Con rồng lao tới, miệng há rộng, chuẩn bị phun lửa. Cô biết mình không thể dừng thời gian mãi mãi, nhưng cô cũng không thể để cả nhóm bị thiêu sống.

“Nguyệt Tâm, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Hạo Minh hỏi, ánh mắt lo lắng.

“Chỉ còn một cách,” Nguyệt Tâm trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô tập trung tất cả sức mạnh còn lại, không chỉ dừng thời gian mà còn điều khiển nó, quay ngược lại vài giây trước khi con rồng lao tới.

Khi thời gian quay ngược, cả nhóm đã ở vị trí an toàn, tránh xa tầm với của con rồng. Con rồng lửa không nhận ra sự thay đổi, nó gầm lên và bay đi.

“Chúng ta đã an toàn rồi,” Nguyệt Tâm thở phào nhẹ nhõm. Cô biết rằng mình đã hoàn toàn thức tỉnh sức mạnh điều khiển thời gian. Giờ đây, cô không chỉ có thể dừng thời gian mà còn có thể quay ngược nó, một kỹ năng vô cùng mạnh mẽ và quý giá.

Sau khi trải qua những cuộc chạm trán đầy nguy hiểm, cả nhóm tiếp tục tiến vào rừng sâu. Trời đã chạng vạng tối, ánh sáng dần biến mất, và rừng cây trở nên u ám hơn. Cả nhóm quyết định dừng chân tại một gốc cây lớn để đốt lửa và nghỉ ngơi qua đêm.

Nguyệt Tâm và Hạo Minh ngồi cạnh đống lửa, ánh sáng ấm áp xua tan cái lạnh của đêm rừng. Cục Than và Mask ngồi canh gác xung quanh, đảm bảo không có gì nguy hiểm đến gần.

“Chúng ta đã đi một chặng đường dài,” Hạo Minh nói, giọng đầy mệt mỏi nhưng vẫn quyết tâm. “Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm sợi dây tơ thủy.”

Nguyệt Tâm gật đầu, cảm nhận được sự quyết tâm trong giọng nói của Hạo Minh. Cô biết rằng họ đã trải qua rất nhiều khó khăn và nguy hiểm, nhưng không thể bỏ cuộc lúc này.


Đêm hôm đó, khi mọi người đã ngủ say, Hạo Minh bỗng nghe thấy những tiếng thì thầm kỳ lạ. Anh mở mắt ra, lắng nghe. Có vẻ như có ai đó đang gọi tên anh từ xa.

Anh cẩn thận đứng dậy, không muốn đánh thức Nguyệt Tâm. Anh cởi áo khoác đắp lên cho cô, nhìn cô một lúc, rồi quay sang gọi Cục Than và Mask.

“Cục Than, Mask, hãy canh chừng cho Nguyệt Tâm,” Hạo Minh nói khẽ. “Nếu có chuyện gì, hãy bảo vệ cô ấy ngay lập tức.”

Cục Than gật đầu, mắt lấp lánh trong đêm tối. “Yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”

Hạo Minh bước theo hướng giọng nói đang gọi anh. Anh đi qua những tán cây rậm rạp, băng qua những con đường mòn hẹp, cho đến khi đến một cái hồ nước. Đêm nay đầy sao, ánh sáng của chúng phản chiếu xuống mặt hồ tạo nên một khung cảnh thơ mộng.

Anh đứng lại, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Ánh sáng lấp lánh từ những ngôi sao làm cho cảnh hồ nước thêm phần huyền ảo. Anh định quay trở lại trại nhưng mắt anh dần mờ đi. Anh cảm thấy như có một lực hút vô hình kéo anh vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống khu rừng, Nguyệt Tâm tỉnh dậy và nhận ra Hạo Minh đã biến mất. Cô lo lắng, lập tức gọi Cục Than và Mask.

“Hạo Minh đâu rồi? Tại sao anh ấy không ở đây?” Nguyệt Tâm hỏi, giọng đầy lo lắng.

“Tối qua anh ấy dặn chúng tôi bảo vệ cô,” Mask nói. “Nhưng chúng tôi không biết anh ấy đã đi đâu.”

Nguyệt Tâm cảm thấy một nỗi lo sợ tràn ngập trong lòng. “Mask, có cách nào để định vị chủ nhân của cậu không?”

Mask gật đầu. “Có, để tôi thử.”


Nguyệt Tâm theo Mask đi qua rừng, theo dấu vết mà Mask đã tìm ra. Cuối cùng, họ đến bên hồ nước nơi Hạo Minh đã đến đêm qua. Cô nhìn thấy anh đang nằm ngủ bên bờ hồ, trông thật bình yên trong ánh sáng ban mai.

Cảnh vật xung quanh vô cùng thơ mộng, với ánh sáng mặt trời chiếu qua những tán cây, tạo nên một bức tranh đẹp mắt. Nhưng Nguyệt Tâm không có thời gian để ngắm cảnh. Cô lập tức chạy đến bên Hạo Minh, kiểm tra anh.

“Hạo Minh, tỉnh dậy đi!” Nguyệt Tâm lay nhẹ anh, giọng đầy lo lắng.

Hạo Minh từ từ mở mắt, nhìn thấy Nguyệt Tâm đang lo lắng nhìn mình. Anh mỉm cười yếu ớt. “Nguyệt Tâm… em đến đây sao?”

“Anh làm em lo lắng quá,” Nguyệt Tâm nói, giọng nghẹn ngào. “Anh có sao không?”

“Anh không sao,” Hạo Minh trấn an cô. “Chỉ là… có một giấc mơ kỳ lạ.”

Nguyệt Tâm thở phào nhẹ nhõm, rồi giúp Hạo Minh ngồi dậy. “Chúng ta phải rời khỏi đây. Có lẽ giọng nói đó là một cái bẫy.”

Hạo Minh gật đầu, cảm thấy sự mệt mỏi trong cơ thể. “Đúng vậy. Chúng ta không thể mất cảnh giác.”

…****************…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận