Hiện Cổ Nguyệt Thủy Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không

Hôn lễ của nàng và hắn được tiến hành nhanh chóng. Sống cùng hắn 4 năm, nàng bắt đầu hối hận rồi. Tuy vậy nhưng nàng vẫn luôn tự lừa mình, sống cùng hắn 4 năm giường đơn gối chiếc. Nàng vẫn luôn nghĩ là do hắn chưa sẵn sàng cho tới một ngày nàng vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hắn và bằng hữu của hắn

"Ngày trước ta nghĩ rằng ta thật sự yêu Nguyệt Tâm, nhưng sống cùng nàng ấy tới bây giờ ta lại nhận ra ta không yêu nàng ấy nhiều tới vậy. Có lẽ đây chỉ là sự biết ơn mà ta lại nhầm tưởng nó là tình yêu thôi. Nói thật với ngươi vậy, đến bây giờ ta vẫn chưa quên được Tiểu Lam, thanh mai trúc mã của ta. Lần này nàng ấy trở về, ta sẽ không bỏ lỡ nàng ấy nữa"

Nàng ở không xa nơi đó, nghe rõ mồn một lời hắn nói. Siết chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào da thịt làm tay ứa máu. Nhưng bây giờ dù cho có ngàn vết đao chém như trên chiến trương, dù cho da thịt có bị dày xé xé nát thành từng mảnh cũng không bằng nỗi đau bóp nghẹt trái tim của nàng. Hai mắt rưng rưng muốn khóc nhưng lại cố chịu đựng bởi chút tôn nghiêm cuối cùng không cho phép nàng được yếu đuối khi đã lựa chọn ở lại. Nàng biết nàng chọn sai rồi, nàng đã hoàn toàn thua cược rồi. Có lẽ bao năm nay hắn vẫn đến cùng ăn cùng uống, hắn tặng những vật ngon của lạ quý giá cho nàng cũng chỉ vì hắn coi đó là trách nhiệm với nàng. Nàng trở về phòng, nhốt mình nửa ngày trời ép bản thân bình tĩnh lại

Ngày hôm sau, lúc hắn và nàng còn đang ăn sáng thì có người vào bẩm báo.

"Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, bên ngoài cổng thành Lam tiểu thư đã trở về ạ"

Hắn lập tức buông đũa chạy ngay ra cổng thành, còn lại mình nàng gặm nhắm nỗi đau cầm đũa tiếp tục ăn. Cho đến ngày hôm qua nàng mới biết được hắn còn có thanh mai trúc mã, nàng chưa từng nghe hắn nói nửa lời đến cô nàng Tiểu Lam này. Phần nào nàng cũng hiểu lý do vì sao hắn không hé nửa lời rồi. Nàng vẫn yên tĩnh ngồi đó, từ tốn ăn xong, buông đũa rồi nhã nhặn lau miệng đứng dậy


"Đi, chúng ta ra cổng thành tiếp đón khách quý của hoàng thượng"

Nàng ra tới cổng thành, tận mắt nhìn thấy chàng ấy dịu dàng dìu muội ta xuống khỏi xe ngựa. Nàng cười khổ, từ trước tới nay hắn chưa từng dìu nàng lần nào, nàng cũng không mấy để ý. Nay mới rõ ràng rằng chỉ là vì chàng ấy chưa từng chú ý đến ta nên mới vậy. Nàng nhẹ nhàng lại gần, nở một nụ cười thân thiện. Hắn quay qua nhìn nàng, rồi lại quay sang Tiểu Lam

"Đây là hoàng hậu của ta, người mà trước ta có kể cho nàng qua thư"

Thì ra từ trước tới nay hắn vẫn luôn âm thầm lén lút gửi thư qua lại cho muội ấy mà ta không hề hay biết

"Thỉnh an hoàng hậu nương nương, muội tên Tiểu Lam, là thanh mai trúc mã của tam ca, à không, giờ phải gọi là hoàng thượng mới phải. Thật thất lễ quá, ta lại phiền hoàng hậu đến đây để đón ta"

"Không sao" ta lắc đầu rồi nói


"Ngươi là khách quý của bệ hạ, ta không thấy phiền đâu"

"Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta vào trong thôi" tiếng của Hiên Mặc Lịch cất lên

"Bệ hạ nói chí phải, mau vào trong thôi. Người đâu, chuẩn bị trà bánh tiếp đã tiểu muội cho ta"

"Nô tì đã rõ"

Vào trong ngồi, Hiên Viên Mặc và Tiểu Lam quả thật giống hệt như đôi tình nhân lâu ngày xa cách đến mức nàng cảm thấy nàng như người vô hình, ngột ngạt vô cùng. Nàng chủ động đứng dậy cáo lui với lý do để hai người bọn họ lâu ngày xa cách có thể ngồi ôn lại chuyện cũ.

...****************...





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận