Ánh mặt trời giờ Thìn lấp lánh chiếu trên mặt đường, dân thành Quy Tư dậy sớm nhàn rỗi đến chán ngắt, đã bắt đầu ngươi đánh đàn để ta tới khiêu vũ, trong tiếng nhạc vui vẻ mở ra ngày xuân thái bình này.
Hắn nhìn mọi người qua lại, nhớ tới chữ "Nhu" nho nhỏ trên bát đồng.
Rốt cuộc đích nữ của Thôi tướng quân lưu lạc ở nơi nào, có thật sự bị người ta cướp đi hay không, hiện tại chỉ có thể tìm lỗ hổng trên người Phan An.
Vương Hoài An cũng không biết ý đồ chân chính của Tiết Lang khi đến tìm Phan An, thấp giọng hiến kế: "Đại Đô Hộ, không bằng ty chức mang theo người ngồi canh ở chỗ này, trói thằng nhãi kia lại.”
Tiết Lang khẽ lắc đầu.
Nếu Phan An kia là vô lại bình thường nơi phố phường, hôm qua hắn muốn biết được cái gì từ trong miệng y đã không thể để y tiêu dao tới hôm nay.
Nhưng y là hậu duệ của bậc trung dũng, lại khôn ranh cứng không được mềm không xong, rất khó giải quyết.
Nếu ép y quá mức, y há miệng thuận miệng nói lung tung, mình sẽ càng bị động.
Chỉ có thể ổn định y trước, sau đó bàn bạc kỹ hơn.
Tiết Lang tạm thời dứt bỏ không đề cập tới việc này, vừa đi về phía trước vừa nói: "Tìm Tây Tịch cho Bạch Ngân thân vương, khi nào đến đủ?"
Vương Hoài An đáp lại: "Đại Đô Hộ yên tâm, lần này tìm được ba người, dù Bạch thân vương có xoi mói cũng đảm bảo có thể chọn được một người.
Việc này nhất định sẽ không xảy ra bất trắc gì.”
Tiết Lang gật đầu một cái: "Đợi người đến đông đủ, để bọn họ nghỉ ngơi một chút, ngày mốt lập tức xuất phát.”
“Vâng.”
-
Con đường quê rộng lớn thẳng tắp kéo dài về phía trước, ở cuối con đường, bắc ngang qua sông Tây Xuyên ngọt nhất Quy Tư.
Vị Bạch Ngân thân vương trong truyền thuyết kia, nghe nói bởi vì thích câu cá nên đã xây phủ đệ xây ở gần sông Tây Xuyên.
Sáng sớm tháng tư còn có chút lạnh, Thôi Gia Nhu dùng sức hắt hơi vài cái vang dội, Triệu Dũng trên con la bên cạng nàng cũng thở dài thườn thượt, phá vỡ bí bách.
"Con phải thành thật nói với ta, con gấp gáp tìm việc làm như vậy, có phải cho rằng tài lực ta không đủ đầy, lo lắng sẽ gây thêm gánh nặng cho ta hay không?"
“Vì sao thế bá cho rằng ta sẽ nghĩ tài lực của người không đủ đầy? Hay là trước kia thế bá đều chỉ giả vờ có tiền?" Thôi Gia Nhu vung quạt giấy, cười híp mắt hỏi lại.
Triệu Dũng bị nghẹn họng, phản lại một quân: "A Nhu trên đường đi dùng hết tiền bạc, trong tay không dư dả sao?"
Gia Nhu thu quạt giấy lại, lắc đầu: "Không phải, con không biết mình có bao nhiêu tiền.”
“Thật không đấy?”
“Thật mà!”
Hai tên quỷ nghèo đánh nhau một trận, cũng không moi ra được gì từ trong miệng đối phương.
Con đường dưới chân tiếp tục đi về phía trước, hai bên đường là màu xanh biếc kéo dài không ngừng lan tràn đến chân trời, hoa hạnh kết thành chùm giống như đám mây màu hồng rực rỡ, tranh nhau chen chúc ở hai bên khe núi nhô lên.
Dê núi cùng trâu ngựa phảng phất như các loại trân châu rải ở trong sườn cỏ, có trắng, có đen, có vàng, lăn lộn không ngừng trên thảo nguyên bao la hùng vĩ, người chăn thả nhàn nhã nằm ở bên cạnh từng tòa lều trại trên sườn núi cỏ, gió sớm mang theo hơi lạnh phất qua, mưa hoa hạnh lập tức rơi xuống toàn thân.
Cưỡi thêm một lúc nữa, chính giữa thảo nguyên bằng phẳng khi không mọc lên vô số phòng ốc gạch thô, chỉ xây tường chưa đắp mái nhà, từng gian từng gian kề sát nhau siết sao.
Sau lưng phòng xá là từng mảng lớn đồng ruộng đã cày cấy, không biết trên đó trồng hoa màu gì, mà chồi non đã chui ra một đoạn chừng một tấc.
Có gần cả ngàn hán tử bận rộn xây nhà và cày ruộng, khí thế ngất trời ai nấy đều cởi ngoại bào, chỉ mặc trung y cùng hạ thường.
Mặc dù vậy, từ xiêm áo của bọn họ vẫn có thể nhìn ra đây là người của An Tây quân.
“Là An Tây quân bắt đầu xây nhà theo chế độ đồn điền," Triệu Dũng nói: "Thảo nguyên này có địa chất chắc chắn, lúc trước Thôi tướng quân dẫn dắt đội ngũ đến Quy Tư, đồn quân được lựa chọn cũng là nơi này.”
Ông men theo phòng xá nhìn ra, nhưng cho dù là phòng xá hay là đất canh tác đều dừng lại ở một cây cầu đá hình vòm xa xa.
Ông "Ha" một tiếng, không khỏi có chút đắc ý: "Nơi này vốn là đất phong của Bạch Ngân thân vương, xem ra hiện tại Tiết Đô Hộ còn chưa hoàn toàn nắm bắt được Bạch Ngân thân vương.
Lúc trước Thôi tướng quân đã từng mang theo các huynh đệ xây phòng xá qua cầu Trường An.
Đứng ở đầu cũng có thể nhìn thấy thân vương ngồi ở bờ sông câu cá.”
Ông giơ ngón tay chỉ về một chỗ: "Lúc trước ruộng đất và nhà cửa của cha con ở nơi đó, có hai gian phòng, bình thường không trở về thành, ông ấy sẽ qua đêm ở đây.
Cửa kia trồng hai gốc anh đào, tướng quân nói chờ cây lớn kết quả sẽ đón con cùng Thôi phu nhân đến Quy Tư.”
Nàng quay đầu nhìn lại chỗ Triệu Dũng chỉ, đích xác có hai gốc đại thụ cực to, mới nảy mầm nên không nhận ra là cây gì, bị một gian viện xá vây quanh ở bên trong, chỉ lộ ngọn cây ra đầu tường.
Nhưng, nàng mới không thích ăn anh đào.
Hai người thúc giục la và lừa, qua hai khắc nữa đã đến bờ sông Tây Xuyên.
Nước sông ào ào hân hoan chảy xiết, một cây cầu đá hình vòm bắc ngang qua mặt sông, ba chữ "Cầu Trường An" trên đôn đá thoáng cái đã lướt qua trước mắt.
Qua cầu, lại đi không tới một chén trà, rốt cục cũng thấy được một thôn trang mái vòm kiểu Quy Tư thật lớn, được vây quanh bởi thảo nguyên rộng lớn và cây cối.
Cách thôn trang không xa, bên cạnh một nhánh sông Tây Xuyên dẫn ra, một lão trượng Quy Tư râu tóc bạc trắng đang ngồi trong nắng sớm nhu hòa, nhàn nhã thả câu.
Hai con chó lông dài trắng như tuyết chơi đùa bên bờ sông, nghe thấy động tĩnh liền hưng phấn chạy như bay về phía hai người.
"Đó chính là Bạch Ngân thân vương." Triệu Dũng xoay người đi xuống, nói với Gia Nhu: "Đây là lần cuối cùng con đụng vào tường nam, chờ ông ấy từ chối con, ta sẽ không cho phép con lăn qua lộn lại nữa."
Thôi Gia Nhu đi theo buông dây cương ra, đã có một con chó trắng đến gần.
Nàng tiến lên vuốt ve cái đầu lông xù của chó trắng, nhẹ nhàng cười: "Còn chưa tới một khắc cuối cùng, thế bá đừng coi thường người khác.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thôi Gia Nhu: "Ngại quá, việc của phu tử Bạch gia thuộc về ta!
Tiết Lang: "Việc này là bắt buộc của bổn tướng quân, khuyên tiểu tử ngươi chớ làm động tác nhỏ.”
Thôi Gia Nhu: "Ta cướp!”