Thân vương liền ra hiệu cho tôi tớ mời Bạch Tam Lang tới.
Không lâu sau, một lang quân Quy Tư vén rèm mà vào, khuôn mặt tròn như Bạch Ngân thân vương, lông mày cao mắt sâu, nhìn qua giống như đã mười tám mười chín.
Chỉ có điều vẻ mặt hơi ngây thơ, như thế mới hợp lý với tuổi thật mười sáu của hắn.
Vương phi vẫy tay với hắn: "Lại đây, xem phu tử mới phụ thân mời cho con này.”
“Sao lại mời người nữa?" Bạch Tam Lang giật mình, mặt đã xụ xuống.
Đợi khi ánh mắt hắn rơi xuống trên mặt Gia Nhu theo anh mắt của a nương, hắn dùng ánh mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần, bỗng nhiên "Ha" một tiếng, khinh bỉ nói: "Không phải Trường An không có người nữa rồi nên phụ thân đại nhân chọn một tiểu oa ngoài miệng còn chưa mọc lông chứ.
Con không muốn, người nào coi trọng thì người đấy đi theo y học đi!”
Tuy hắn cũng mười sáu tuổi, nhưng dưới môi và hai bên quai hàm đã mọc mấy cọng râu, là một người ngoài miệng có lông.
Mặc dù lời này không êm tai tí nào nhưng lại làm cho Triệu Dũng yên tâm.
Ông nắm chặt cơ hội đứng lên, giơ tay ôm quyền: "Phan An và Tam Lang không có duyên, thực sự là tiếc nuối đến cực điểm.
Không quấy rầy thân vương nữa, chúng ta xin cáo từ.”
Tới gần buổi trưa mặt trời đã có vài phần chói chang, chuyến đi này lại đụng phải tường nam, thúc chất hai người cùng quản gia ra khỏi đại sảnh, xuyên qua thủy tạ trong vườn được xây dựng phỏng theo biệt thự của Trường An, cuối cùng một đường ra bên ngoài từ một cổng Thùy Hoa rộng rãi.
Bạch Tam Lang cũng đi ra trước một bước, lúc này đang chơi đùa với hai con chó lông trắng dưới hiên nhà.
Triệu Dũng quay đầu chào tạm biệt quản gia.
Gia Nhu suy nghĩ một chút, tiến tới gần Bạch Tam Lang nói nhỏ hai câu.
Vốn dĩ Bạch Tam Lang lười biếng bỗng trên mặt sửng sốt, đột nhiên hiện ra vẻ mừng như điên, vội vàng hô lớn: "Phụ thân đại nhân, phu tử này con vừa ý, con vừa ý!"
Sườn cỏ rộng lớn ùn ùn kéo dài về phía xa, đàn cừu trong nhà thân vương giống như trân châu rải rác trên thảo nguyên, đang thích ý lăn lộn.
Cách thôn trang của Thân vương không xa, Triệu Dũng dắt la, Gia Nhu đi tới tiễn ông, ông thở dài một hơi thật sâu, nói: "Thế bá hoàn toàn không nghĩ tới lại có một ngày con làm phu tử cho người ta, xem ra là thế bá xem thường con rồi.”
Gia Nhu rất đắc ý: "Con vốn không muốn, nhưng thân vương cho nhiều quá.”
Hôm qua nàng nắm chắc cơ hội hỏi thăm qua chuyện của Bạch Tam Lang với Bạch Ô Lạp, Bạch Ô Lạp lưu loát nói hai canh giờ, trong tai nàng tóm lại mấy chữ: ăn chơi trác táng.
Nếu nhắc tới ăn chơi trác táng trên thế gian, nàng quá rõ ràng.
Ngoại trừ trong tiểu thuyết, nàng chưa từng nghe qua trong lòng cha nương của công tử bột nào thật sự trông mong con thành rồng… Như vậy quá xa xôi quá không thực tế.
Chỉ cần mỗi ngày con mình ra ngoài có thể ít gặp rắc rối, ít bị người đuổi đánh, lúc ầm ĩ chớ bị Ngự Sử nhìn thấy báo cáo lên trước Thánh thượng, đã phải a di đà Phật rồi.
Nhằm đối phó với Bạch Tam Lang, nàng đã suy nghĩ cả đêm.
Nếu không nắm chắc chín phần, hôm nay cũng sẽ không đến chuyến này.
Triệu Dũng tiếp tục nói: "Ta suy nghĩ mãi, trong thành nhiều người mắt tạp nên không chắc sẽ không có người nhận ra con, cho dù đối với thanh danh hay là an toàn của con đều có trở ngại.
Thôn quê ít người, hộ vệ thân vương phủ lại nhiều, xác thực chu toàn hơn so với ở khách điếm.
Chỉ có điều con cần phải nhớ kỹ, nếu con muốn làm Phan An thì phải làm thật tốt, chớ để người ta đoán ra thân phận thật.”
Gia Nhu khẽ gật đầu, mới nói: "Lần này đến đây không thể đợi được Triệu Khanh Nhi tỷ tỷ.
Thế bá trở về nói cho tỷ ấy biết, lần sau con hưu mộc (*) sẽ vào thành thăm tỷ ấy.”
Hưu mộc (*): nghỉ làm
Ông bị nàng dùng từ "Hưu Mộc" nghiêm túc chọc cười, lại nhìn thoáng qua trước cửa thôn trang.
Ở nơi đó, Bạch Tam Lang cao lớn mở to đôi mắt thâm thúy đang tha thiết chờ đợi Gia Nhu.
Ông hạ giọng nói: "Con ăn ngay nói thật với ta, vừa rồi con làm thế nào khiến Bạch Tam Lang khóc hô đổi chủ ý thế?"
Gia Nhu cắn cắn môi, nói thật: "Con hỏi hắn, có muốn học lắc xúc xắc để lắc ra một chồng thẳng đứng không..."
“Con! Sao có thể dạy cái này? Đây không phải là dạy hư người ta sao? Nếu thân vương phát hiện ra chắc chắn sẽ không tha cho con đâu!”
Gia Nhu oan uổng hô to: "Ngày sau hắn đến Trường An bảo đảm sẽ bị người ta kéo vào sòng bạc, hắn học sớm vài chiêu cũng không đến mức bị người ta đùa giỡn đến ngây người."
"Con..." Triệu Dũng nhất thời nghẹn họng, vốn dĩ ông muốn dặn dò nàng dẫu sao cũng là nữ tử, ngày thường cần phải chú ý bảo vệ tốt chính mình.
Đợi lời ra khỏi miệng lại thành "Đừng bắt nạt Tam Lang, đừng đốt thôn trang của thân vương.
Hôm nay không có cha con, nếu thật sự gây đại họa chỉ dựa vào một mình thế bá, sẽ không giữ được con." Dứt lời đã xoay người lên la, vung roi mà đi.
Thôi Gia Nhu nhìn bóng lưng ông càng lúc càng xa, cười to "Ha ha" hai tiếng.
Cuối cùng lại phải trải qua cuộc sống ăn uống không lo, trong túi có tiền rồi!
Bạch Ngân thân vương quả nhiên nói được làm được, đưa cho nàng một thiên viện hướng đông trong thôn trang, lại đưa đến tổng cộng bốn người nam nữ bộc, tuy nói kém xa so với lúc hầu hạ nàng ở Trường An, nhưng ít người có chỗ tốt của ít người, người ít miệng bớt nhiều chuyện, nàng có thể nhàn nhã làm Phan phu tử của nàng.
Nàng chân trước định ra quy củ cho tôi tớ rằng cho dù là nam hay nữ đều không được vào trong phòng nàng, chân sau tú nương trong thân vương phủ đã tới đo thân hình của nàng, muốn gấp gáp may ra một đợt y phục mùa xuân cuối cùng.
Cái máng lớn được đặt trong viện trước cửa sương phòng, chỉ cách Gia Nhu một chiếc cửa sổ.
Ban đêm tôi tớ dọn dẹp không kịp sẽ có mùi phân lừa mang theo mùi cỏ xanh theo khe cửa sổ bay vào, thoáng khiến nàng cho rằng còn đang ở trường ngựa nhà tổ phụ Trường An, nên nàng ngủ rất ngon.
Về phần dạy bài tập cho Bạch Tam Lang, trong thôn Thân vương tự có sẵn ngoại thư phòng, cung cấp cho thầy trò hai người sử dụng.
Ngoại thư phòng có cửa sổ thật to, mỗi giờ Thìn Bạch Ngân thân vương vung cần câu đi qua, chính tai nghe được Tam Lang nhà ông lần đầu tiên nghiêm túc học thuộc thơ, mà không đấu gà bay chó sủa với phu tử giống như ngày trước, ông ấy không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ, kiên quyết quy công lao này về trên người mình… Đều nhờ ông ấy mắt tinh thông tuệ, nếu không Tam Lang tuyệt đối sẽ không hiểu chuyện như hiện tại.
Đợi thân vương rời đi không lâu, mặc dù một bài thơ của Bạch Tam Lang lắp ba lắp bắp nhưng cũng thuộc lòng hoàn chỉnh.
Gia Nhu thò đầu ra ngoài cửa sổ, lén lút đánh giá một phen mới đóng cửa sổ lại, lấy ra một bộ xúc xắc thấp giọng nói: "Hôm qua dạy ngươi dùng ba viên xúc xắc lắc thành một trụ, hôm nay chúng ta tăng lên đến năm viên.
Chú ý xem cách làm của vi sư…”
Nàng giơ cao chén xúc xắc lắc mạnh, đợi đặt chén xuống, xúc xắc bên trong cũng ngừng động.
Nắp chung mở ra, năm viên xúc xắc xếp ngay ngắn vững vàng đứng thành một cột.
“Wow...!" Đôi mắt sâu của Bạch Tam Lang lấp lánh tỏa sáng: “Phu tử thật lợi hại!”
“Muốn học không?”
“Muốn!”
“Bốp” một tiếng, một quyển" Kinh Thi "mới tinh bị đập lên bàn: “Quốc Phong • Chu Nam • Quan Thư, chép trước mười lần.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thôi Gia Nhu: Bổn phu tử bên này hữu lễ, mời Tiết tướng quân về cho.
Tiết Lang: Ngày mai sẽ cho ngươi đẹp mắt.
Thôi Gia Nhu: Ha ha.