Trong lòng Thôi Gia Nhu khẽ rục rịch, rồi lại có chút do dự.
Thân là nữ tử ăn chơi trác táng đệ nhất của Trường An ai ai cũng biết, mười sáu năm sống trên đời nàng chỉ phụ trách tiêu tiền, chưa từng nghĩ tới chuyện kiếm tiền.
Lại quay đầu nhìn con lừa nhỏ, nó gầy trơ xương, một đôi mắt hai mí to đùng nhìn đăm đăm vào xe cỏ kia, nàng lập tức mềm lòng.
Kiếm tiền mua cỏ cho con lừa nhỏ bảo bối nhà mình, không mất mặt.
Người muốn tìm thú y chính là một thanh niên lang quân vừa đen vừa cao, sườn mặt cực vuông, tiêu chuẩn đến mức giống như hai góc tường thành ở cửa thành Quy Tư.
Vị huynh đài này thấy tuy nàng xiêm y tả tơi nhưng da thịt non mịn rõ ràng chưa từng chịu khổ, không khỏi nghi ngờ nói: "Ngươi biết chữa bò à?"
Câu này lại hỏi tới thế mạnh của Thôi Gia Nhu.
Ngoại tổ An gia của nàng mấy chục năm trước từ Tây Vực dời đến Trường An, hiện giờ mở trường ngựa lớn nhất Trường An, quanh năm cung ứng chiến mã cho triều đình.
Ngoài ra, còn có hai nông trường khác nuôi chút súc vật như trâu dê la lợn.
A gia nàng đi Tây Vực xa không về nhà, a nương bèn chuyển Thôi gia đến gần An gia, cách nông trại trong thôn trang của An gia rất gần.
Từ nhỏ nàng đã trà trộn ở trường đua ngựa và nông trường, ở bên ngoài ăn uống lung tung, trêu mèo chọc chó chơi đến nhàm chán rồi cũng thường đi trợ giúp, quanh năm suốt tháng mưa dầm thấm đất nên cũng học được chút bản lĩnh.
Nếu nói ngoại trừ am hiểu hưởng lạc ra, chuyện nàng còn có thể có tác dụng đứng đắn sẽ là tay nghề này.
Thấy huynh đài mặt vuông làm như không tin, nàng cũng không giải thích mà chỉ phập phồng cánh mũi ngửi một cái, lại giật mình: "Sao giống như dê vậy?"
Trong lòng huynh đài mặt vuông vui vẻ.
Quả thật có dê, hôm qua hắn dắt một con dê đi tìm thầy thuốc, chỉ có điều không thay xiêm y tắm rửa, qua một ngày lại bị nàng ngửi ra.
Cũng không biết là thật sự có chút bản lĩnh, hay là gặp được vận may.
Hắn ta xoay người chỉ vào một con hẻm nhỏ phía sau: "Bò ở đằng kia, ngươi vào trước đi.”
Nàng dắt lừa leng keng leng keng vào hẻm nhỏ.
Đường hẻm lốm đốm nắng sớm từ trên cây hồ dương cao lớn rơi trên đỉnh đầu, ánh sáng rực rỡ chói mắt đến mức không mở mắt ra được.
Nàng giơ tay dựng một cái mái che trên trán, ngăn cản ánh sáng rực rỡ kia.
Cuối tầm mắt là một gốc cây hồ đào giương nanh múa vuốt, nhánh cây mới bắt đầu nảy mầm, lông xù một mảnh giống như dê con mới sinh.
Dưới tàng cây có nam tử thon gầy đầu thắt ngọc quan đang nhắm mắt chống má, lười biếng ngồi ở trên một cái giường Hồ.
Tuy rằng hắn mặc áo bào cổ tròn thịnh hành đương thời, nhưng thắt lưng bên hông lại không phối hợp với đai Điệp Tiếp dùng để thể hiện thân phận, nhìn không ra hắn rốt cuộc là thương nhân hay là võ nhân.
Sao lại là chữa bệnh cho người rồi? Không phải là bò sao?
Người này trông vẫn rất khỏe, nào giống đang bị bệnh đâu chứ?!
Huống hồ, nàng cũng không biết trị cho người.
Nam tử nghe thấy tiếng bước chân bèn mở mắt ra.
Ngọn cây trên đỉnh đầu cũng bị gió thổi bay, từng mảng sáng rơi vào trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Bước chân nàng không khỏi dừng lại.
Đó là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, ngũ quan đường nét lưu loát, trên mặt không có biểu cảm gì rõ ràng, dưới một đôi lông mày dài gần tới tóc mai là một đôi con ngươi u trầm, hắn đang lười biếng nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng nhớ lại biển sâu u tĩnh trong truyền thuyết.
Truyền thuyết nói nơi đó cất giấu hải quái thần bí, có thể cuồn cuộn nổi lên sóng lớn ngập trời trong nháy mắt, đánh đổ toàn bộ thuyền bè qua lại, ăn tất cả khách trên thuyền đến xương cốt không còn.
Nhưng cho dù có ánh mắt xa lạ chớ gần như vậy, hắn vẫn ngồi trên giường Hồ giống như cắm rễ, không thật sự muốn làm cái gì.
Bộ dáng này nàng quả thực quá quen thuộc.
Tiểu cữu phụ nàng tàn một chân, cả ngày xụ mặt ngồi ở trên giường cũng mang bộ dáng như vậy.
Mấy năm trước Quy Tư từng gặp phải một trận đại chiến, phụ thân đại nhân của nàng đã chết trận trong đó, Triệu Dũng cũng bởi vậy mà què chân.
Chẳng trách cổ cánh tay lang quân này nhìn còn có thể nhúc nhích, nửa người dưới lại không nhúc nhích, tám phần là chạy chậm trong trận đại chiến năm đó, trên đùi bị người Đột Quyết chém cho một đao.
Nàng lập tức nhớ cữu phụ, tiến lên vái chào như thật, dựa theo cách thường trêu chọc tiểu cữu phụ nàng, nói: "Huynh đài uy phong như rồng tư thái như phượng, tựa như trăng sáng trên trời, thật sự là hấp dẫn ánh mắt người khác.
Đừng nói là nữ tử, cho dù là nam tử thấy được tư thái của huynh đài, cũng phải rục rịch lòng xuân…”
Phải biết rằng khi khen một nam tử, cách khen đến từ "Tình yêu" nhất định có thể làm cho đối phương cười đến cành hoa xào xạc hơn.
Xưa nay khi trêu chọc tiểu cửu phụ, nàng thường xuyên nói "wow, vị a tỷ kia nhất định đang trộm nhìn người", "wow, vị nữ lang kia vừa mới đỏ mặt".
Mà mặc dù cữu phụ sẽ cười mắng một câu "Chớ nói bừa", nhưng từ đó về sau ít nhất trong nửa ngày sẽ tốt tánh đến thần kỳ.
Nơi này không có nữ lang qua đường, nàng tạm thời dùng bản thân mình cũng không sao, tóm lại lời nói theo gió bay, ẩn thân rừng núi kể gì tiếng tăm.
Cũng hy vọng ở Trường An, có người có thể nói hai câu chọc tiểu cữu phụ vui vẻ, đó là chuyện người tốt việc tốt sẽ được báo đáp.
Nàng nói xong lời tâng bốc này, đôi mắt giống như biển sâu đối diện quả nhiên nổi lên gợn sóng, nhưng không có tiếng cười vui vẻ như nàng dự đoán.
Xung quanh dường như có thêm cảm giác mát mẻ, Tiết Lang khẽ nâng mí mắt, ánh mắt đóng băng dừng lại một chút quanh người nàng, đôi môi lạnh bạc khẽ mở:
“Nếu không muốn chết, cút.”
Đúng lúc này, huynh đài mặt vuông bên ngoài kia mời chào người vội vàng tiến vào, thấy Thôi Gia Nhu ngơ ngác đứng đó bèn lên tiếng hỏi: "Không phải nói biết chữa bò sao?"
Dứt lời, hắn rẽ sang đầu tường bên cạnh.
Gia Nhu nhìn qua theo bóng dáng hắn ta, không khỏi giật mình.
Ngay chỗ nàng nghiêng đầu, quả nhiên có một con bò nâu buộc ở chân tường, thân hình không lớn, chưa trưởng thành, nhưng bụng lại lớn như đấu la.
Nếu không phải là con đực sẽ bị mấy người lầm tưởng là một con bò cái có thai.
Thì ra thật sự muốn chữa bò à.
Vậy vừa rồi nàng....!Nàng lại quay đầu nhìn về phía Tiết Lang.
Lúc này vị lang quân này từ trên giường Hồ đứng lên, khuôn mặt âm trầm chậm rãi đi hai bước, không ngờ dáng người hắn cao ngất, vai rộng chân dài, bước đi rất ổn định.
Trong lòng nàng ngạc nhiên, nhưng đảo mắt nghĩ lại, cho dù vừa rồi nàng khen người vô ích không chiếm được chữ cảm ơn thì cũng thôi, sao còn bị người lấy oán báo đức, hô một tiếng "Cút" chứ!
Nàng bèn trợn trắng mắt về phía Tiết Lang, muốn cút bằng khí thế hùng dũng oai vệ hiên ngang, nhưng bò nhỏ bên tường lại đi theo "bee" hai tiếng.
Chân Gia Nhu khựng lại.