Hiền Đệ Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi


Dãy núi nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, gió lốc dần dần chậm lại, mãi đến khi vài áng mây ráng hồng cuối cùng bồi hồi phía chân trời, đàn ngựa rốt cục cũng ngừng lại.
Gia Nhu “phịch” một tiếng từ trên lưng ngựa trượt xuống, ngã vào bụi cỏ thật dày, trong bụng sôi trào không ngừng, nằm sấp phun ra mấy ngụm nước chua, nằm trên mặt đất không muốn nhúc nhích thêm nữa.
Tiết Lang xuống ngựa nhàn nhã đi tới bên cạnh nàng, thân hình thon dài cao lớn dưới áo giáp lạnh như băng, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Năng lực không lớn nhưng lá gan không nhỏ.”
Nàng vô lực nâng mí mắt lên, cổ họng bị gió thổi đến vài phần khàn khàn: "Ngươi nói gì dễ nghe sẽ chết sao?"
Hắn cong cong khóe môi, ngước đầu nhìn chung quanh dãy núi này một vòng.
Đồng cỏ bao la như biển, dãy cây như trải dài đến chân trời.
Đã hơi xa núi Côn Luân.
Lúc này hắn mới nói: "Ngược lại không phụ danh nghĩa An Tây quân, nếu Phan Vĩnh Niên trên trời có linh, có lẽ cũng có vài phần an ủi.”
Nàng suy nghĩ một lúc mới kịp phản ứng "Phan Vĩnh Niên" là vị cha Triệu Dũng tìm thay nàng.
“Ai thèm An Tây quân chứ." Nàng lầm bầm ngồi dậy từ trên cỏ.
Mây trôi như trút, ráng chiều như nước sông cuồn cuộn chảy về phía tây.

Đàn ngựa tìm kiếm cỏ dại tươi ngon trong bụi cỏ dưới chân, nhàn nhã mà an tĩnh.
Cái nóng bức ban ngày đã lui đi, chạng vạng ở thôn quê Quy Tư chợt lạnh lại, gió đêm thổi tới, Gia Nhu thình lình rùng mình mấy cái.
Nàng cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện không biết từ giữa ống quần đã có một khe hở dài tới giữa đùi, đôi chân trắng nõn cũng lộ ra.


Gió lạnh thổi vào, cả người trong nháy mắt đã lạnh buốt.
Nàng vừa nhấc mắt, đã thấy Tiết Lang hơi cúi đầu, chẳng biết từ lúc nào ánh mắt đã dừng ở nửa cái đùi nàng lộ ra.
Nàng lập tức ôm chặt lấy mình, "Ngươi, ngươi làm gì vậy? Nếu ngươi dám động đến một ngón tay của ta, ta sẽ…”
Một chiếc y bào màu đen trùm đầu nàng, bóng tối trong nháy mắt bao phủ lấy nàng.
Nàng "A" thét chói tai một tiếng, luống cuống tay chân chui ra từ trong y bào, Tiết Lang đã mặc lại hắc giáp.
Dưới khôi giáp lộ ra, là trung y nguyệt bạch bên trong của hắn.
Trung y phối hắc giáp, kết hợp với khuôn mặt không biết cười của hắn, không hiểu sao có vài phần buồn cười, rồi lại xua trừ đi vài phần lạnh lùng trên người hắn, tăng thêm chút nhu hòa của người bình thường.
Nàng ôm lấy áo bào ngẩn ngơ, hắn chậm rãi nói: "Hiện tại biết sợ rồi, lúc trước là ai muốn tự tiến cử gối chiếu?"
“Ta… Ta sợ lúc nào, hiện tại không có hứng thú.

Nếu ngươi không tin, chúng ta, chúng ta..." Nàng cắn răng một cái: “Bây giờ chúng ta lập tức cởi bỏ xiêm y, ôm nhau lăn ba vòng ở trên bãi cỏ này!"
Hắn hừ một tiếng: "Nghĩ cũng đẹp lắm.”
Hắn đi tới bên cạnh ngựa đầu đàn, bắt đầu kiểm tra yên ngựa.
Nàng ngồi một mình trong bóng chiều tà, hai gò má phiếm lên một tia nóng bừng.
Trong tay là y bào của hắn, mang theo ướt át.
Nàng vùi mặt vào trong đó lại cuống quýt thoát ra, hắt xì một cái thật mạnh, chỉ dùng ngón út nhấc ra một khoảng cỡ cánh tay, vẻ mặt ghét bỏ: "Toàn là mùi mồ hôi, thối quá.”
Hắn im lặng mỉm cười, nói: "Trả lại đây.”
Nàng mới không trả.
Nàng cũng không phải kẻ ngốc, chân còn lộ ra bên ngoài đây.
“Ta cũng không mặc không của ngươi, đừng quên, các ngươi còn thiếu tiểu gia hai mươi đồng tiền chữa bò đấy.”
Nàng ghét bỏ mồ hôi trên áo hắn nên chỉ quấn bên hông.

Vạt áo dài buông xuống từ bên hông, vừa vặn rơi vào trên mặt giày của nàng, che khuất lỗ hổng lớn trên quần.
Hắn kiểm tra qua yên ngựa, lại kiểm tra móng ngựa.


Gia Nhu cũng đi tới, cuối cùng phát hiện trên bụng ngựa có một con bò cạp đỏ to bằng quả hạnh nhân.
Bò cạp đỏ thường có ở sa mạc, là thứ lạc đà và ngựa sợ nhất.

Mặc dù vật ấy không độc nhưng hễ kìm chặt trên thân sẽ cực kỳ đau đớn, nó sẽ kìm không chết không buông.
Sức lực của nàng đã coi như giỏi chịu khổ chịu vất vả rồi, qua sông tây tiến qua một mảnh sa mạc nhỏ, không khéo gặp phải vật này cũng đau đến không ngừng xoay mòng.
Nàng không có chút cách nào đối với con bọ cạp đỏ kia, cũng may trong thương đội nàng kết bạn đi cùng có người đốt một cây liễu, hun vật này ngất đi mới tự động rơi xuống.
Chẳng trách hắc mã này bỗng nhiên chấn kinh, điên cuồng chạy đến tận đây.
Chỉ có điều vừa vặn đang lúc lễ hội đua ngựa, bò cạp đỏ vốn nên ở trong sa mạc này lại xuất hiện ở trên thảo nguyên, còn vừa vặn kìm lấy chỗ bụng ngựa mềm mại nhất, nhiều loại trùng hợp hợp lại chung một chỗ, rất khó nói không phải có người cố ý gây nên.
Nàng thuận tiện đi kiểm tra tứ chi hắc mã, xúc cảm kiên cố, gân cốt cường kiện, quả nhiên là ngựa đua có sức bật mạnh mẽ.
Lúc này Tiết Lang đã tìm thấy một cành liễu, lấy cây châm lửa đốt lên nói với nàng: "Nếu ngươi đã to gan, vậy ngươi có dám đè ngựa lại thay ta không?"
Nàng hừ một tiếng tiến lên hai tay bám lấy cổ ngựa.
Hắn lập tức cầm cành liễu khom lưng thò vào bụng ngựa, nhắm cành liễu bốc khói đen ngay chỗ bọ cạp đỏ kia, qua không bao lâu, đợi hắn từ dưới bụng ngựa đi ra, lòng bàn tay đã có thêm một con bọ cạp đỏ thẫm.
Nàng thở phào một hơi tiến lên vuốt bờm ngựa, thấp giọng nói: "Thật dũng cảm, có thể nhịn đau được này.”
Hai mắt hắc mã sáng lấp lánh, mũi ướt át cọ lên mặt nàng lạnh như băng.
-
Trên đường trở về, bóng đêm đã bao phủ, núi Côn Lôn u ám đứng sừng sững ở chân trời giống như một con đường dẫn thật lớn, chỉ điểm người đi đường đừng lệch phương hướng.
Hai người mỗi người cưỡi một con ngựa, chạy về phía trước.

Hắc mã được dắt trong tay Tiết Lang, đàn ngựa lập tức tự động đi theo phía sau.

Vài tiếng kêu thê lương vang lên trong rừng, phá vỡ sự nặng nề của đêm đen.
Nàng mở miệng hỏi hắn: "Ngươi nói xem, bọn họ sẽ đổ tội lên ngựa, giết ngựa cho hả giận sao?"
Gia súc là của cải mà người dân thảo nguyên dựa vào để sinh tồn, trong máu của người Quy Tư bẩm sinh đã mang theo sự lương thiện yêu thương động vật.

Nhưng dù có yêu thích hơn nữa, ngựa cũng chỉ là ngựa, không phải người.
Khi ngựa chạy điên cuồng, năm sáu đứa trẻ vây quanh ở giữa, từ xiêm y cho thấy chúng không giàu thì quý, mỗi đứa đều là cành vàng lá ngọc.
Tiết Lang nghiêng đầu nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: "Ngươi hỏi vận mệnh của ngựa với một người ăn lừa?"
Nàng nghẹn một cái, theo bản năng ôm lấy cổ của chú ngựa dưới thân: "Chẳng lẽ một quân nhân như ngươi cũng ăn cả ngựa sao? Không phải chúng dẫn các người xung phong chiến đấu sao?”
Gió đêm thổi tới, nàng nghe thấy giọng hắn cũng lạnh như gió đêm: "Ở bên ngoài hành quân đánh giặc, lúc thiếu lương thảo đương nhiên là bắt được cái gì ăn cái đó, ngay cả chuột cũng không buông tha.”
Nàng nghe xong lời này, trong bụng nhất thời co quắp một trận.

Qua một lúc, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến hỏi hắn: "Chẳng lẽ, ngươi còn ăn thịt người?"
Hắn liếc xéo lại, ánh mắt u tối: "Trước kia chưa thử qua, tối nay..."
Nàng giống như con thỏ bị kinh hãi, trừng lớn hai mắt, "Ngươi dám! Ta đánh rắm thối chính mình, xem ngươi hạ miệng như thế nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận