Gia Nhu có một giấc mơ rất ngắn.
Trong mơ nàng cùng a nương nàng tranh chấp mấy hiệp qua lại vì hôn sự nhưng vẫn không thể tranh qua a nương nàng.
A nương nàng nói: "Sao có thể không tính là một mối hôn sự tốt được? Nghe đại cữu phụ con nói, trong nhà nam còn là thân thích bà con xa với nhà vương gì đó, vương vị cao chức trọng, lại có giao hảo rất tốt với thân thích cũ này.
Sau này con đi theo phu quân con cùng nhau gọi hắn một tiếng biểu ca, không phải càng dễ dàng cho con ỷ thế làm ăn chơi trác táng sao?"
Nàng ở trong mơ nghĩ, vậy còn không bằng nàng trực tiếp gả cho vị vương nào đó.
A nương lại sốt ruột khoát tay: "Vậy cũng không được, nghe nói vị vương gì kia không rõ ràng với rất nhiều nam tử.
Dù sao con cũng xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị, cũng không thể gả qua đó một mình phòng đơn gối chiếc…”
Nhưng nói đi nói lại, a nương nàng cũng không nói rõ vương đó rốt cuộc là vương nào.
Đến cuối cùng a nương nàng mới vỗ đầu một cái, làm bộ bừng tỉnh đại ngộ: "Chính là Vương, Tây…”
Lúc này trên vai nàng bị người vỗ nhẹ một cái, lời của a nương nàng ập tức im bặt ở chỗ này.
Một chuỗi âm thanh mở khóa từ xa truyền đến, tiếp theo là tiếng bước chân nhỏ vụn quanh quẩn trong đại điện.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt sắc bén giống như đao gọt của Tiết Lang.
Thanh âm của hắn đè xuống rất thấp, cũng rất rõ ràng: "Tăng nhân đến thêm dầu, chúng ta nhân cơ hội đi ra ngoài.”
Nàng lập tức lăn lông lốc đứng lên, hắn ra hiệu cho nàng đừng nói chuyện, nương theo bước chân các hòa thượng che giấu, cùng nàng xoay đến sau lưng tượng Phật, cúi rạp người xuống dẫn đường phía trước.
Nàng cũng học theo bộ dáng của hắn, cẩn thận đi theo phía sau, không hề gặp mặt với tăng nhân.
Đợi bước cuối cùng bước ra, cơn gió tự do thoắt cái đã thổi vào lòng.
Đã là canh bốn, bóng đêm vẫn dày đặc không tan, phảng phất như có một cái lồng che trời chặn lại bầu trời, ép người thở không ra hơi.
Nàng thấy hắn muốn đi vội kéo tay áo hắn, nhất thời có chút ngượng ngùng: "Ta sợ bóng tối…”
"Ngươi chạy vào đại điện lúc canh ba, khi đó sao không sợ?"
“Ta sợ canh tư...!" Nàng vẫn luôn giương nanh múa vuốt, hiếm khi rụt rè trước mặt hắn.
Hắn dường như không ngờ nàng lại sợ như vậy, trầm mặc có chút lâu.
Nàng một lúc lâu không đợi được hắn đáp lại, rốt cục có chút tỉnh ngộ: "Ngươi sẽ không cho rằng, ta là quẹo cua muốn mời ngươi lên giường?
Khuôn mặt hắn giấu trong đêm tối nên không thể nhìn rõ, trong gió đêm, dường như nàng nghe hắn cười khẽ một tiếng không chút cảm tình, tiếp theo là giọng nói trầm thấp của nam nhân: "Dẫn đường.”
Đoạn đường này vô cùng thuận lợi, mãi cho đến trước cửa Liêu Xá nơi nàng ở cũng chưa từng gặp tăng nhân tuần đêm.
Liêu Xá tối đen một mảnh, nàng đẩy cửa ra chui vào, xuyên qua khe cửa khoát tay với hắn, hắn xoay người tung người nhảy lên biến mất trong đêm tối vô biên này.
-
Gia Nhu ngủ một giấc tỉnh lại thì trời đã sáng, mặt trời chiếu sáng qua cửa sổ.
Nàng ngồi trên giường ngẩn ngơ một lúc.
Nhớ lại đêm qua Tiết Lang giúp nàng lấy được linh phù, còn đưa nàng về Liêu Xá, tuy rằng từng trêu cợt nàng ở phía sau rèm, nhưng chưa từng thật sự làm khó nàng.
Nàng không khỏi nghĩ thầm, hắn cũng không phải xấu xa như lúc ban đầu nàng nghĩ.
Chỉ có điều không thể bởi vì việc này mà có thể tha thứ cho chuyện hắn muốn ăn Đại Lực.
Mấy gốc hoa sen vàng A Nhĩ Thái gần cửa sổ rơi đầy đất, không biết vì sao trong chùa ồn ào, tăng nhân quét rác cũng không thấy đâu.
Nàng vội vàng rửa mặt tùy ý búi tóc rồi chạy đi xem náo nhiệt.
Nhưng thấy trong chùa vốn nên sớm mở cửa đón khách không có một tín đồ nào, cửa lớn đóng chặt, tăng nhân đi lại vội vàng, trên mặt đều lộ vẻ kinh hoảng.
Trong những người hôm qua tiếp đãi nàng có tiểu hòa thượng bước chân vội vàng, nàng vội vàng tiến lên ngăn cản hỏi, tiểu hòa thượng toàn thân phát run, run rẩy nói: "Thịnh nộ, Phật tổ thịnh nộ rồi!" Những lời sau đó không còn thành tiếng, dứt khoát đọc kinh văn.
Nàng đột nhiên nhớ tới rạng sáng Tiết Lang giở trò quỷ trên người tượng Phật, trong lòng khẽ động, lập tức chạy về phía Đại Hùng bảo điện.
-
Tiếng chuông trang nghiêm vang vọng trong Tước Lê đại tự trang nghiêm.
Cửa điện vẫn đóng chặt như trước, chỉ có cửa hông mở ra, các tiểu hòa thượng tu hành có hạn không thể đi vào, sắc mặt hốt hoảng canh giữ ở cửa hông.
Khi Gia Nhu chen đến cạnh cửa, nhìn thấy các đại hòa thượng bên trong đều khoanh chân mà ngồi dưới sự dẫn dắt của trụ trì thay việc, bi tụng kinh văn, thanh âm vang vọng toàn bộ đại điện, hoàn toàn không bình tĩnh ôn hòa như sáng sớm thường ngày.
Nàng đứng ở cạnh cửa không nhìn thấy sự dị thường của tượng Phật bên trong, chỉ nghe thấy tiếng các tiểu hòa thượng bên cạnh nghị luận, bên trong đều nói đến chuyện bảy pho tượng Phật chảy nước mắt máu.
Trong lòng nàng hơi kinh hãi.
Đêm qua Tiết Lang quả nhiên dựa theo chủ ý thối tha của nàng, động tay động chân khiến tượng Phật chảy máu mắt?
Chỉ có điều nàng rõ ràng tận mắt nhìn thấy Tiết Lang chà dầu không màu lên, sao lại biến thành màu đỏ rồi?
Hiện tại mục đích của hắn đã đạt được, chỉ e rằng rất nhanh sẽ đến nghiệm thu thành quả.
Lúc nàng đang nghĩ như vậy, tường người vây quanh bỗng nhiên chia ra làm hai, chẳng biết từ lúc nào Tiết Lang đã từ ngoài chùa đi vào, đi một đường thông suốt đến nơi này.
Y phục dạ hành tối hôm qua của hắn đã thay sạch sẽ, cũng không mặc áo giáp, một bộ trường bào xanh thẳm viền bạc, bên hông còn thắt lưng Điệp Tiếp tinh xảo, một đầu tóc đen được bao bọc bởi ngọc quan hình trăng lưỡi liềm dựng thẳng lên, trông cực phong độ nhẹ nhàng.
Trong tay hắn cũng không cầm một thanh bảo kiếm, mà là một cái quạt giấy.
Nếu không phải phía sau hắn còn hai cận vệ thân mặc áo giáp sáng loáng đi theo, thoạt nhìn hắn cứ như một lang quân lỗi lạc đến Bình Khang phường của Trường An đi nghe khúc.
Lúc này Gia Nhu cũng không thể không thừa nhận, vị Tây Nam Vương trong truyền thuyết này quả thật có tư sắc rất cao.
Năm đó có thể khiến cho hai vị vương tử của tiểu quốc Tây Nam tự tiến cử chăn gối cũng phải có chút thực lực này.
Ánh mắt của hắn đảo qua trên mặt nàng, thấy trên gương mặt trắng nõn của nàng còn lưu lại vết nước rửa mặt, búi tóc hơi loạn, tâm tư sốt ruột hóng hớt náo nhiệt nhìn một cái đã thấu tỏ không sót gì.
Đáy mắt chợt lóe lên ý cười, hắn lại làm bộ như không nhận ra: "Xoạc" mở quạt giấy ra, lộ ra hai nhánh hoa đào phong lưu trên mặt quạt: "Ồ, đã xảy ra chuyện gì thế này?"
Có tiểu hòa thượng nhận ra hắn lập tức muốn vào điện mời trụ trì thay việc.
Hắn đã sải chân dài, tự đi vào bảo điện như nhà mình.
Đại trụ trì thay việc lảo đảo đứng dậy, đợi hắn đến cụp mắt niệm một tiếng Phật hiệu, sắc mặt tái nhợt nói: "Để Đại Đô Hộ chê cười rồi.”
Tiết Lang lúc này mới thu quạt giấy, hai tay chắp lại vẻ mặt nghi ngờ: "Tiết mỗ vừa vặn đi qua nơi này, nghe thấy tiếng chuông dị thường, không biết trong bảo điện đã xảy ra chuyện gì, không ngờ lại bày ra thế nghe được lời từ trời cao này?”
Đại trụ trì thay việc nhắm chặt hai mắt, niệm một tiếng Phật hiệu, thê lương nhìn về phía một loạt tượng Phật phía sau.
Tiết Lang làm bộ làm tịch ngẩng đầu rồi giật mình không thôi: "Tại sao lại như thế? Gần đây trong miếu có làm việc gì trái với thiên đạo khiến mấy vị Phật tổ đồng loạt tức giận không?”
Trụ trì tay việc này làm việc ổn định nhất, đối lập lại là bảo thủ nhát gan, sao dám phạm trọng tội như vậy, vội vàng phủ nhận: "Bản tự từ lúc mới thành lập đã phát huy Phật pháp, phổ độ chúng sinh, chưa bao giờ lười biếng.
Phật tổ chảy máu tất nhiên có nguyên nhân khác.”
Tiết Lang nghe xong không khỏi than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Chẳng trách đêm qua bổn tướng quân cũng trằn trọc, vất vả lắm mới ngủ được lại mơ thấy Phật tổ..."
“Phật tổ thế nào?”
“Phật tổ cầm một tấm linh phù trong tay, mặt mang nét bi thương nhưng không nói gì.” Tiết Lang nhíu mày: “Sau khi bổn tướng quân tỉnh lại trong lòng khó an, lại nhất thời không hiểu nổi.
Đại sư có biết Phật tổ có ý gì không?”