Đại trụ trì nghe xong kinh ngạc nhìn lại bàn tay nửa giơ lên của Thích Ca Mâu Ni, lúc này mới phát giác phía trên lại rỗng tuếch, sắc mặt càng đổi xoạch, cao giọng hỏi: "Linh phù đâu? Linh phù cuối cùng mà sư huynh trụ trì lưu lại trước khi vân du đâu, ai đã lấy đi rồi? Pháp Diệu? Ngộ Sinh?”
Trong miếu lập tức nghị luận sôi nổi, mãi đến khi một đại hòa thượng ra mặt, sốt ruột nói: "Đêm qua linh phù còn ở đây, phu tử trong nhà Bạch Ngân thân vương muốn xin một tấm về mà còn không thể được toại nguyện..."
Ông vừa lẩm bẩm, ánh mắt mọi người không khỏi dừng lại trên người Thôi Gia Nhu.
Trong lòng Gia Nhu cạn lời, đành phải vài bước vào đại điện, chắp tay trước trấn an vài câu mới nói: "Phù nghe nói là người hữu duyên mới có được, tại hạ tự biết cũng không phải là người hữu duyên nên không cưỡng cầu.
Chỉ có điều, hiện tại sao lại không thấy đâu nữa…”
Nàng quay đầu nhìn về phía dãy tượng Phật kia, cho dù nàng đã biết tượng Phật khác thường, lúc này nhìn thấy mặt bảy tượng Phật đều chảy máu, màu đỏ đã khô thành đỏ sậm, nhìn sơ qua không khác gì máu thật.
Mặc dù không phải Địa Ngục Vô Gian nhưng cũng rất rợn người.
Đợi khi nàng quay đầu lại, vẻ mặt người khởi xướng nghiêm trọng, dường như một mực không biết gì đối với việc này, còn lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ vị này chính là phu tử Bạch Ngân thân vương mới mời tới? Nghe nói phu tử tư duy nhanh nhẹn, kiến giải độc đáo.
Ngươi có cao kiến gì đối với việc này không?"
Nàng trộm linh phù vốn đã chột dạ, lúc này mới không muốn liên quan đến chuyện loạn xạ trong điền.
Thế là bèn mở to hai mắt ngây thơ, lắc đầu: "Chuyện Phật tổ cao thâm như thế, tiểu phu tử ta không hiểu đâu.”
Tiết Lang nhẫn nại ân cần dụ dỗ: "Ngươi nghĩ lại xem?
Nàng run rẩy lắc đầu: "Nghĩ không ra.”
"Bổn tướng quân sáng sớm hôm nay nghe nói dưới trướng Bạch Ngân thân vương có một người chăn dê dường như đang mắc bệnh nặng nào đó, bệnh kia cần một tấm..."
“A!" Nàng vội vàng vỗ trán, ngăn chặn lời nói phía sau Tiết Lang: “Nghĩ ra rồi, Phật tổ tất nhiên là, tất nhiên là…”
Đáy mắt Tiết Lang hiện lên ý cười, hỏi: "Tất nhiên là cái gì?”
Nàng thử dò xét nói: "Hôm qua lúc tại hạ từ thôn trang Bạch Ngân Thân Vương đến đây từng nghe Bạch quản gia đề cập đến có người bị bệnh, đúng đúng, bệnh nặng không trị, có rất nhiều..."
Nàng làm ra trạng thái trầm tư lấy tay chỉ chỉ trán.
Ánh mắt Tiết Lang rất nhanh quét qua một loạt tượng Phật phía sau nàng.
“Bảy...!" Nàng vội nói: “Bảy người, có bảy người bệnh nặng không trị.”
Tiết Lang rốt cục cũng tiếp lời, làm bộ không hiểu: "Bảy người, không nhiều không ít, vì sao là bảy người, bảy..."
Có một tiểu hòa thượng thiếu kiên nhẫn, kinh hô: "Phật tổ chảy nước mắt máu cũng vừa vặn là bảy vị!"
Các hòa thượng đều hít vào một hơi khí lạnh.
Gia Nhu vội vàng xen vào: "Có lẽ linh phù kia hẳn là Phật tổ đang tự trách không bảo vệ được phàm nhân thế gian, cho nên lệnh cho nó tìm một góc tự thiêu bản thân, gió thổi qua ngay cả tro tàn cũng không thấy đâu nữa.
Đúng chứ Tiết tướng quân?”
Ý cười trong mắt Tiết Lang chợt lóe, gật đầu đồng ý.
Tiếng niệm kinh của các hòa thượng đang mơ hồ lại nổi lên, đã bắt đầu siêu độ vong linh thế gian này.
Phật tổ từ bi, không đành lòng nhìn thế nhân bị bệnh đau khổ đã hiện ra dị tượng nhắc nhở tăng nhân -- đáp án đã muốn nói ra, mà trụ trì thay việc kia lại vẫn do dự không nói, không muốn gánh vác trọng trách to lớn này.
Sắc mặt Tiết Lang lạnh dần.
Gia Nhu nhìn thấy thế, không biết tại sao lại nghĩ tới ngày lễ đua ngựa, sau khi hắn bắn hạ chim ưng của Quy Tư Vương lập tức bắn xuyên qua mũi tên của Quy Tư Vương.
Người có thể nhìn như im hơi lặng tiếng nhưng không chút nể tình làm mất mặt Quy Tư Vương sẽ không có quá nhiều kiên nhẫn để chu toàn với các hòa thượng.
Vừa rồi diễn một trận như vậy, sợ cũng đã là phương pháp tiên lễ hậu binh.
Quả nhiên Tiết Lang bèn nói: "Nếu Phật tổ đã ra hiệu, tự nhiên nên làm theo ý Phật tổ.”
Hắn nói xong bèn gật gật đầu với Vương Hoài An.
Vương Hoài An lập tức quay người đi.
Sau mấy hơi, trên trời phảng phất như pháo hoa nổ vang, chấn kinh đến sự tĩnh lặng trong chùa.
Đại trụ trì giật mình xông lên phía trước dỡ xuống một cánh cửa nhìn ra ngoài.
Thấy trong khoảnh khắc đã có hơn trăm kỵ binh từ cửa chùa chạy như bay đến, vây quanh Đại Hùng bảo điện, người đến ngựa đều mặc giáp hộ thân, cả người nghiêm nghị nào giống đang đi dạo Phật miếu, càng giống muốn lên sa trường giết địch hơn.
Trụ trì thay việc ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Tiết Lang, chỉ thấy hắn khoanh tay đứng đó với vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh như đã có tính toán.
Lúc này nếu không rõ tất cả đây đều do vị Đại Đô Hộ tuổi trẻ này giở trò quỷ, những năm đọc kinh của trụ trì thay việc này coi như bỏ đi cho rồi.
Ông ấy nhìn kỵ binh khắp cả chùa, lại nhìn các hòa thượng sắc mặt bi thương, lại nhìn huyết lệ trên mặt các Phật tổ, bỗng nhiên nhớ tới trụ trì sư huynh trước khi vân du từng đề cập với ông ấy, nói sắp tới Đại Đô Hộ mới nhậm chức của Quy Tư chỉ bàn đao tiễn, bất kính với quỷ thần, nếu người này đến chùa ông ấy phải cảnh giác nhiều hơn.
Là ông ấy đã sơ suất rồi.
Thôi, trước sau gì Phật tổ thật sự có dị tượng, cho dù ngày sau trụ trì sư huynh trở về cũng không trách được trên đầu ông ấy.
Ông ấy nghĩ thông suốt các khâu trong đó, chỉ chắp tay trước ngực nói: "Vậy cứ theo lời tướng quân nói.
Chỉ có điều mấy năm trước khi Thôi tướng quân Đại Đô Hộ còn sống, y tăng được bồi dưỡng sau đó người thì tọa hóa, người thì hành khất, bây giờ lại không còn một ai.
Nếu bây giờ muốn bắt đầu lại từ đầu, trong lúc nhất thời nửa khắc cũng không thể thấy hiệu quả, sợ rằng phải khiến tướng quân hao tâm tổn trí rồi.”
Tiết Lang chỉ nói: "Việc này bổn tướng quân tự có sắp xếp.”
Mọi việc đều được quyết định sơ bộ, trụ trì thay việc giữ vững tinh thần sắp xếp các tục vật, các hòa thượng lại nhao nhao đi bận rộn công việc hằng ngày.
Vương Hoài An đã ở bên ngoài chỉ huy các kỵ binh xuống ngựa, xếp chỉnh tề thành hai hàng, xem ra đã cường ngạnh muốn thi hành chuyện này.
"Huyết lệ của Phật tổ, rốt cuộc làm sao ngươi làm được vậy?" Nàng tò mò cả đêm, bắt lấy cơ hội hỏi ngay: "Cục đá đó có thể đổi màu sao?"
Hắn thản nhiên liếc nàng một cái: "Nghe nói ngươi làm phu tử cho Bạch Tam Lang, mỗi tháng được một cái bánh vàng? Nếu ngươi thật sự muốn biết đáp án, có thể lấy một cái bánh vàng đến đổi.”
“Ta mới không thèm biết!” Nàng lúc này lui về phía sau hai bước.
Đúng là một tên cướp.
Nàng muốn xoay người đi lại nhớ tới chuyện hôm nay, nhịn vài lần vẫn thấp giọng nói với hắn: "Hôm nay ngươi có thể thành công cũng có ta góp sức trong đó, ngày sau nếu Phật tổ trách tội giáng báo ứng, ngươi cũng phải thay phần của ta.”
Hắn liếc xéo nàng một cái: "Đêm qua lúc ngươi trộm phù, ta cũng không nhìn ra ngươi tin Phật.”
Nàng không khỏi trì trệ, thầm nghĩ lúc này nàng không tin, không có nghĩa là ngày sau không tin.
Đợi ngày sau nàng trở về Trường An dẫn người bắt tăng nhân quét rác kia lại, nàng lại tin Phật một lần nữa.
Hắn thần sắc khó lường, lạnh như băng quan sát tất cả: "Thân ở trong loạn thế, cho dù là Phật tổ cũng không lý nào có thể an phận, không đếm xỉa đến.”
Trước khi rời đi hắn nói với nàng: "Ngày sau nếu Phật tổ trách tội, ngươi bảo ông ấy tới tìm bổn tướng quân.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiết Lang: Bổn tướng quân quyết định trêu đùa Thần Phật.
Gia Nhu: Bổn lãng tử quyết định gắp lửa bỏ tay người.
Tiết Lang & Gia Nhu: Bắt tay!