Hiền Đệ Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi


Giữa hè tháng sáu, cỏ chăn nuôi màu mỡ, nước sông cuồn cuộn, cúc ngũ sắc và sơn trà nở khắp thảo nguyên Quy Tư.
Tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của Quy Tư Vương được tổ chức tại hành cung nơi giao nhau giữa hai vịnh bên ngoài thung lũng Y Lê.

Khách mời năm ngoái ngoài huynh đệ, thân quyến, thần tử của Quy Tư Vương, năm nay còn có Tiết tướng quân Đô Hộ hộ phủ An Tây.
Bạch Ngân thân vương thay vẻ mệt mỏi lề mề những năm trước, canh năm đã thúc giục cả nhà lên đường, đợi lúc tới trước chẳng qua chỉ có vài vị Tiểu Vương phẩm cấp không cao, mà vị Tiết Đại Đô hộ kia ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.
Quy Tư Vương đích huynh thứ đệ đông đảo, trước kia bởi vì thói xấu của huynh vong đệ chết lại có chút hỗn loạn trên huyết mạch, tình nghĩa giữa huynh đệ khá nông.
Trước kia nếu gặp gỡ các huynh đệ không thân lắm, Bạch Ngân thân vương chẳng qua chỉ khẽ nhướng mắt gật gật đầu, không muốn cho thêm một phần hăng hái nào.
Những huynh đệ này cũng rất biết cách chán ghét Bạch Ngân như thế nào, không cần đàm luận đến bò dê hay mỹ nhân gì, chỉ cần nhắc tới nhi lang nhà mình gần đây lại học được những bản lĩnh nào, có tiến bộ nào, lại làm ra bộ dáng quan tâm hậu bối hỏi thăm đôi chút về tình hình gần đây của Bạch Tam Lang, mặt Bạch Ngân thân vương có thể xụ xuống cả ngày.
Mà hôm nay, vị thân vương này được các tôi tớ dẫn vào thiên điện, huynh đệ gặp mặt, Bạch Ngân lại chủ động tiến lên bắt chuyện, ngôn ngữ thân thiết, nụ cười động lòng người.
Đợi sau khi quan tâm đến trâu ngựa, heo dê và bông vải của đối phương, lại chủ động đề cập đến con cháu hai bên.
Vừa nhắc tới, đề tài tự nhiên rơi vào bước tiến của Bạch Tam Lang.
Ngắn ngủn hai khắc đồng hồ, Bạch Tam Lang đã học thuộc ba bài thơ, nói bốn lượt lý giải đối với ngữ lục thánh hiền, nói cuộc đời cùng cấm kỵ của sáu vị vương hầu Đại Thịnh.
Các tiểu vương tự biết Bạch Tam Lang vốn là người ngay cả Thi Thánh cùng Thi Tiên đều không phân biệt được rõ ràng, không ngờ dựa vào một phu tử chỉ điểm, ngắn ngủn nửa tháng đã tiến bộ đến tận đây, tất nhiên là giật mình không thôi.

Bạch Ngân thân vương tràn đầy ánh sáng.
Phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.
Chuyến này đáng giá.
Khi lại có một vị Tiểu Vương mang theo gia quyến đến, Bạch Ngân thân vương lại muốn tiến lên bắt chuyện, Bạch Tam Lang rốt cục chịu không nổi nữa phát ra ánh mắt cầu cứu với sư phụ hắn.
Đối với vị đệ tử quan môn này, tất nhiên Gia Nhu phải chăm sóc mấy phần, vừa vặn nàng đi cùng đã nhàm chán đến cực điểm bèn tiến lên thấp giọng thương lượng với thân vương: "Vẫn nên giữ lại mấy thủ đoạn, hiện tại lộ hết sự tiến bộ của Tam Lang ra ánh sáng, lúc vào yến tiệc ở trước mặt vương thượng, ngược lại sẽ thiếu đi đề tài bàn luận chấn kinh tứ phía.”
Bạch Ngân thân vương cực kỳ tán thành, cười híp mắt vuốt râu ngắn ngừng khoe khoang.
Một sư một đồ cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở không khí.
Hôm nay là ngày mùng một tháng ba năm Mậu Tuất, bầu trời âm u không thấy ánh sáng đâu.

Thiếu mặt trời đến thêm màu, hành cung thoạt nhìn mặt xám mày tro, không tinh xảo bằng thôn trang Bạch gia, quy mô cũng tàm tạm, còn không thú vị bằng đồng hoang ngoài cung.
Tân khách đến liên tục, trong hai tay áo Bạch Tam Lang luôn giấu một bộ xúc xắc, chỉ chờ đại sát tứ phương ở trong trường hợp lớn như vậy.

Trong hành cung phần lớn đều có tai mắt không dễ thực hiện, tất nhiên phải ra bên ngoài mới có thể tiêu sái.
Hễ có hỉ sự ở Quy Tư cũng phải chúc mừng kéo dài hai ba ngày.

Ngoài cung lại dựng rất nhiều màn trướng tinh xảo dùng để an trí cho gia quyến các vương cùng tôi tớ đi theo trong ba ngày tới.
Bạch Tam Lang đi thẳng đến các lều tìm người đánh bạc, Gia Nhu dạo một vòng qua sườn núi.

Sáng sớm thức dậy quá sớm, vẫn nên tìm một chỗ hẻo lánh ngủ tiếp mới là chuyện đứng đắn.
Đáng tiếc thịnh hội hôm nay, trong ngoài hành cung đều là người, muốn tìm một chỗ không người thật sự không dễ dàng.
Nàng cũng bởi vậy mà phát hiện trong vương tộc Quy Tư mỹ nhân nhiều như mây, lại không kém Trường An là bao.

Lại kiêm dân phong Quy Tư càng nhiệt tình hơn so với Trường An, nữ lang tất nhiên càng thêm phóng khoáng, càng không câu nệ tiểu tiết.
Thí dụ như nàng đi chưa được mấy bước đã có bảy tám nữ lang trang phục lộng lẫy kiểu Đại Thịnh ngăn nàng lại, hà sảng hỏi: "Nghe nói hôm nay đệ nhất mỹ nam Trường An sẽ tới, chính là ngươi sao?"

Ơ, có mắt nhìn!
Gia Nhu vội móc quạt giấy bên hông soạt một tiếng mở ra, bày ra tư thế phóng khoáng: "Các quý chủ có ánh mắt quá tốt, quả thật là tại hạ.”
Mấy vị nữ lang thấy nàng dáng người mảnh mai, cũng không có phong thái uy vũ hùng tráng, châu đầu ghé tai xì xào bàn tán một phen, lại quay đầu hỏi nàng: "Là Tiết tướng quân Đô Hộ phủ An Tây ư?"
Gia Nhu nhất thời rũ vai.
Tại sao lại thua tên nhãi Tiết Lang chứ?
“Ta là Phan An, Phan phu tử, cũng từ Trường An tới, tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong các mỹ nam.”
Các nữ lang liền cười hì hì hỏi: "Một phu tử như ngươi có thể không trèo cao được lên chúng ta, nếu ngươi cứ muốn so sánh danh phận, vậy tất nhiên cũng hoan nghênh ngươi đến trong trướng của bổn cô nương..."
Hì hì ha ha một hồi mới tản đi.
Gia Nhu liền hiểu được tâm tư các cô nương.
Xem ra cho dù là ở Quy Tư hay là Trường An, trường hợp như vậy đều là thời cơ tốt để các thế gia liên hôn.
A nương nàng quan tâm hôn sự của nàng, từ khi nàng mười bốn tuổi, hễ trong nhà các vương hầu có tiệc chiêu đãi nhất định sẽ đến dự tiệc.

Dù quan hệ có quăng tám sào cũng không tới, nương nàng cũng có thể nghĩ cách có được một tấm thiệp mời.
Đáng tiếc, tuy có nàng một túi da đẹp mắt nhưng lại có thanh danh nữ ăn chơi trác táng lại kéo chân sau.

Cuối cùng, hễ đường tỷ, biểu tỷ của nàng cùng nhau tham dự thịnh yến đều xuất giá, đường muội, biểu muội đều đính hôn, mà những bữa tiệc nàng ăn qua ngoại trừ làm cho nàng tròn vài vòng, cũng không có nửa phần trợ lực trên nhân duyên.
Dựa theo kinh nghiệm của nàng, giống như trường hợp hôm nay, Tiết Lang tất nhiên không thể nghi ngờ sẽ là bánh trái thơm ngon, mà các vị phó tướng đi theo hắn cũng nhất định được các vị vương coi là vật trong túi.
Mà thôi, nàng không thích hợp sấn sổ vào loại náo nhiệt này, dính trên vách xem kịch là thích hợp nhất.

Đúng vào lúc này, tiếng pháo mừng bên cửa hành cung vang lên, một hàng tướng sĩ uy vũ đường xa mà đến đã xuống ngựa trước hành cung.

Người tới đều mặc giáp sáng loáng của An Tây quân, uy vũ bất phàm.
Thanh niên tướng quân cầm đầu dáng người cao ngất, không giận tự uy, chào hỏi với bá quan Quy Tư đến nghênh đón rồi giẫm lên địa y Thiên Trúc đặc biệt trải vì khách quý.

Khi đi qua bên cạnh Gia Nhu, ánh mắt thâm trầm chỉ dừng lại một chút rồi đi nhanh về phía hành cung.
Các cô nương trên thảo nguyên đều thấp giọng mừng thầm:
“Hắn đang nhìn ta.”
"Hắn cũng đang nhìn ta!"
“Hắn rõ ràng đang nhìn ta!”
Trong lòng Gia Nhu rùng mình một cái.
Không xong, người hắn nhìn có lẽ là ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận