Hiền Đệ Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi


Đúng giờ ngọ, thọ yến của Quy Tư vương chính thức mở ra.
Mùi cỏ thoang thoảng, nước chảy róc rách, yến hội quan trọng có Đô Hộ phủ An Tây trình diện này được sắp xếp trên một thủy tạ tên là "Dương Thái điện" trong hành cung, lấy hai tầng ý lành bảo hộ bầy dê cùng bảo hộ Quy Tư.
Mặc dù thủy tạ không lớn nhưng phía sau thủy tạ là một bãi cỏ bằng phẳng nối liền, trùng hợp hôm nay mặt trời không hiện ra, trên đỉnh phủ màn che, hai bên màn lần lượt bày đồ ăn lên, như thế vừa không trì hoãn việc thưởng thức ca múa, cảnh trí xung quanh lại thoải mái như vậy, còn đi theo phong trào dã yến thịnh hành hiện nay ở Trường An, thật sự là có chút dụng tâm.
Bởi vì buổi sáng khắp nơi đều là người, Gia Nhu cuối cùng tìm chuồng ngựa dựa vào Đại Lực ngủ một giấc no nê, lúc bị cung nhân tìm thấy đã muộn một khắc nhưng cũng bỏ lỡ lễ nghi đồng loạt chúc thọ rườm rà ngay từ đầu.
Khi nàng đi theo phía sau cung nhân đến Dương Thái Các, xa xa đã nhìn thấy địa đài trong thủy tạ cao hơn người khác mấy phần, Quy Tư Vương trang phục lộng lẫy ngồi ở ghế chính, bên người hắn chính là Tiết Lang Đô Hộ phủ An Tây, hắn ngồi cùng cao với ông ta, chỉ phân trái phải căn cứ theo tôn ti.
Ngồi hơi thấp một tí chỗ Quy Tư Vương cũng là một vị Quy Tư nữ lang cực kỳ xinh đẹp, không đi đến một màn nữ khách cách nhau mà lại xuất hiện ở giữa nam khách, thật sự khá bắt mắt.
Gia Nhu tới muộn, chỉ được cung nhân sắp xếp ở cuối bàn trong tiệc.
Cung nhân xuyên qua yến hội như nước chảy, trình lên rượu ngon cùng đồ ăn, lấy xuống bát và mâm đã ăn không.
Khi một miếng thịt dê nướng truyền đến bàn ăn của Gia Nhu đã nguội từ lâu.

Cũng may ngày hè trời nóng, chấm từng miếng thịt dê thái mỏng với hồ tiêu ăn trước một miếng, lại thêm hai miếng rau trộn cũng giải ngấy ngon miệng.
Nàng đang ngồi trước bàn ăn dùng một lúc, lại đẩy ly đổi chén với các khách bàn bên, chỉ chốc lát đã quen biết.
Các vị khách quý phía trước trong lúc đó bắt đầu bắt chuyện khen tặng, phía dưới không có câu nệ, cũng năm ba câu cùng nhau nói chút chuyện phiếm.
Đầu tiên tất nhiên là chuyện "Tăng y đấu vu y" có tiếng tăm lớn nhất trên thảo nguyên.
Cách hơn nửa tháng, việc này nghe nhầm đồn bậy hiện giờ đã trở nên lệch lạc, nói là có người tận mắt nhìn thấy, một ngày nào đó canh ba ở bên ngoài trướng của lão A Cát, Thích Ca Mâu Ni tổ sư cùng mấy ác linh của vu y đánh nhau, đợi sau khi thu ác linh vào trong pháp bảo, Thích Ca Mâu Ni tổ sư nhân lúc ban đêm cưỡi tiên ngưu rời đi.


Mà ngày hôm sau lão A Cát đã tinh thần sảng khoái xuống đất, lúc chăn dê bầy dê không dám qua sông, lão A Cát lấy thân thể sáu mươi tuổi, khiêng từng con dê trong đám dê mấy ngàn con qua sông, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, bước chân mạnh mẽ, ngay cả thở dốc một lần cũng không có.
Biết được Gia Nhu chính là phu tử mà Bạch Ngân thân vương mới mời tới, ở cách trướng của lão A Cát không xa, mấy người khác lập tức hỏi thăm nàng thật giả.
Lão trượng mạnh miệng chừng năm mươi tuổi, uống nhiều rượu nho nên mặt đã đỏ bừng, giống hệt như dáng vẻ ngoại tổ phụ nàng sau khi uống rượu.
Nàng liền nói: "Mấy ngàn con cũng không đến mức đó, một nhà lão A Cát chỉ nuôi hai ngàn con dê, lão A Cát cùng lắm cũng chỉ khiêng được hai ngàn con.

Nhưng đừng quên bà còn có hai đứa cháu hiếu thuận, mỗi người cũng khiêng năm trăm con cũng khiến cho lão A Cát thoải mái không ít.”
Người nghe và người mạnh miệng nghe vậy đều rất hài lòng.
Đợi sau khi thổi phồng một trận tới tận chân trời, đề tài liền kéo tới chuyện Quy Tư cùng Đại Thịnh kết thành thông gia.
Vẫn là lão trượng đỏ mặt mở đầu trước: "Nghe nói vương thượng vốn muốn gả Già Lam công chúa vào cung Trường An, hôm nay xem tình cảnh này, có lẽ là muốn kết thông gia với Tiết Đô hộ rồi.”
Mọi người liền đồng loạt nhìn về phía tôn vị.
Già Lam công chúa bên cạnh Quy Tư vương lúc này đang nâng chén từ xa, cách khoảng không kính rượu với Tiết Lang, cử chỉ hào phóng thẳng thắn, không chút mất tự nhiên.
Mà Quy Tư Vương nhìn thấy cảnh này, mỉm cười không nói, hoàn toàn mặc kệ.
Tiết Lang đang ngồi cạnh đó, có lẽ là do uống rượu, thần sắc trên mặt ít đi nét nghiêm túc, trong mắt ngược lại có thêm ý phong lưu rất bắt mắt.
Trong tay hắn vốn cầm một chén rượu lưu ly thưởng thức, thấy công chúa mời rượu lập tức uống một ngụm rượu dư trong chén, xem như có qua có lại với công chúa, mặc dù không thấy được nhiệt tình đến đâu nhưng cũng không có ý cự tuyệt.

Một vị lang quân khác bên cạnh Gia Nhu liền nói: "Già Lam công chúa là đệ nhất mỹ nhân Quy Tư, Tiết Đô Hộ này sao lại không nóng không lạnh như vậy, chẳng lẽ thật sự chỉ vừa ý nam tử thôi ư?"
Vẫn là vị lão trượng mặt đỏ mười phần kinh nghiệm nhân sinh kia nói: "Ngươi thì biết cái gì, cho dù Tiết Đô Hộ thích mỹ nhân cũng không đến mức mê muội trước mặt mọi người, dù sao cũng phải bày ra chút kiêu ngạo mới có thể làm nổi bật uy nghi của Đại Thịnh chứ.”
Gia Nhu cũng có chút tán thành.
Tiết Lang ở trước mặt người ta nghiêm mặt lạnh băng, nhưng trên thực tế là tên tinh ranh nhất.

Nửa tháng trước còn thuận tay lấy đi Sưu Thần Ký của nàng, đến bây giờ cũng chưa trả lại đây.
Có thể thấy được người này rất biết giả bộ, hoàn toàn không tương xứng với tin đồn bên ngoài.
Mỹ nhân ở phía trước, chớ thấy hắn mang bộ dáng lạnh nhạt ôn hòa, nói không chừng đã sớm tâm tình sục sôi, nhịn rồi lại nhịn.
Chỉ có điều căn cứ theo tình hình này, trước đây không lâu gặp phải những nữ lang chặn đường ở cửa hành cung kia có lẽ đã phải vồ hụt rồi.
Dựa theo ánh mắt nông cạn của nàng, vị Già Lam công chúa này không chỉ có địa vị cực cao, dung mạo cũng có thể tán thưởng, sức cạnh tranh cực kỳ mạnh mẽ.
Nhất thời các cung nhân lại đến đưa rượu, lão trượng mặt đỏ kia uống có chút hồ đồ, bắt đầu mời rượu chung quanh.
Gia Nhu liền lấy cớ đi vệ sinh đi ra đình viện.
Đợi khi trở về, lão trượng mặt đỏ đã được cung nhân đỡ xuống trước, mọi người đều nghển cổ nhìn về phía trước, ngồi ở đó đều là người có phẩm cấp cao nhất Quy Tư.
Gia Nhu cũng nhìn theo, đã thấy đồ nhi tốt của nàng lại đứng ở nơi ánh mắt mọi người đổ dồn về.

Thì ra trong lúc ngắn ngủi nàng rời đi này, hắn đã bị cha hắn đẩy ra, lại biểu diễn một phen kỳ cảnh "công tử bột lại biết đọc thơ" trước mặt Quy Tư vương, lúc này hắn đang cắn răng nghiến hàm sau khi tiếp nhận khích lệ của Quy Tư vương.
Bạch Ngân thân vương ở một bên dương dương đắc ý: "Thần gần đây chẳng qua chỉ đổi một phu tử, lại điểm đá thành vàng, thật sự là may mắn của nhi lang Quy Tư ta.”
Bạch Ngân thân vương chỉ về phía sau, mọi người theo ánh mắt ông ấy quay đầu lại, ánh mắt đều dừng trên người Gia Nhu.
Nàng đành phải đứng lên vái chào Quy Tư vương: "Ở Quy Tư nhiều bảo vật trân mỹ, đất linh nhiều tài kiệt.

Vãn bối ở Trường An đã từng nghe nói mỹ danh của vương thượng và Bạch Ngân thân vương, thực sự là nơi ta hướng tới.”
Quy Tư vương hăng hái: "Ồ? Trường An cũng có truyền thuyết của bổn vương ư? Nói cái gì vậy?”
Gia Nhu nghiêm trang nói: "Trong năm năm Đô Hộ phủ An Tây chưa xây lại mà Quy Tư vẫn có trật tự, có thể thấy được năng lực trị quốc của vương thượng.

Trên dưới Trường An đều nói vương thượng là tử vi tinh hạ phàm, là sao chí tôn, nhân từ, cát tường, phúc lộc, vĩnh viễn bảo vệ Quy Tư an khang.”
Cái miệng nhỏ nhắn này của nàng giống như mở ra ánh sáng, lời cát tường giống như không cần tiền tùy ý vẩy ra, lại đương lúc ngày đại thọ Quy Tư Vương, vị tôn giả này nghe thấy thế thì trong lòng nở hoa, rồi lại nghiêm cẩn cố ý hỏi Tiết Lang bên cạnh: "Vị Phan phu tử này ở Trường An nổi danh bên ngoài chứ?”
Trong lòng Gia Nhu hơi hồi hộp, không khỏi nhìn về phía Tiết Lang.
Hắn đang nhấp một ngụm rượu nho, nghe vậy chậm rãi đặt ly xuống, ném cho nàng một cái nhìn mù mịt: "Quả thật đã từng nghe nói qua.”
Gia Nhu không khỏi yên tâm.
Quy Tư Vương cười ha ha, phóng khoáng nói: "Phan phu tử có công với Quy Tư, thưởng!”
Trong lòng nàng không khỏi mừng thầm, trong ánh mắt nhìn về phía Tiết Lang cũng mang theo nụ cười.
Hôm nay nàng được tiền, hắn được nhân duyên, hai người đều có lợi.
Cung nhân đến giải thích với nàng, một lần ban thưởng sẽ đặc biệt đưa vào trong trướng thuộc về Bạch Ngân thân vương, đợi sau khi tan tiệc nàng sẽ nhìn thấy.

Tuy rằng nàng cũng không phải là người tham tiền, nhưng từ nhỏ chưa bao giờ thiếu tiền bạc, sau khi tới Tây Vực trong tay túng quẫn, không khỏi có chút không làm được gì.
Tuy bây giờ nàng đã kiếm được một cái bánh vàng tiền học phí, nhưng vật muốn mua đã xếp ra một trang giấy thật dài ở trong lòng, e rằng một cái bánh vàng căn bản không đủ.
Hiện giờ cũng không biết Quy Tư vương rốt cuộc sẽ thưởng loại bảo vật nào, trong lòng nàng rất nhớ thương, chỉ có điều yến hội vẫn chưa tan, ca múa đã tiến vào, huyền nhạc đã nổi lên, các vũ cơ ở trên đài nhẹ nhàng xoay tròn, nàng cũng chỉ có thể đè xuống lòng nôn nóng sốt vó giả vờ thưởng thức ca múa.
Cái thưởng thức này ngược lại làm nàng nhìn ra chút gì đó.
Dưới sự làm nền của đông đảo vũ cơ, cái vị kia đang ở trước mặt Tiết Lang phô bày kỹ thuật nhảy uyển chuyển, không phải là Già Lam công chúa ái nữ của Quy Tư Vương ư?
Không ngờ vị công chúa này lại có chiêu này.
Nhất thời huyễn nhạc nổi nhanh tiết tấu, công chúa cũng đong đưa eo nhỏ trước mặt Tiết Lang khiến người ta hoa cả mắt.
Đợi tiếng đàn cuối cùng hạ xuống, công chúa cũng lấy một tư thế mạo hiểm vững vàng dừng lại.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, tiếng tán thưởng không dứt bên tai.
Vũ cơ lui ra toàn bộ để lại một mình Già Lam.

Nàng ấy xách theo làn váy tiến lên, ngẩng cằm nhọn lớn mật hỏi: "Tiết tướng quân thấy thế nào?"
Tiết Lang khẽ gật đầu: "Rất đẹp.”
Già Lam nhíu mày không hài lòng lắm với phản ứng của hắn, nhưng cũng không nói nhiều nữa, xoay người rời đi.
Đợi đi ra bên ngoài dọc theo hành lang thủy tạ, khi đi qua bên người Gia Nhu, một sợi lụa múa giữa cánh tay đột nhiên rơi xuống đất, ngay cả trân châu cùng đá quý vụn khâu ở phía trên cũng ào ào rung động.
“Quý chủ dừng bước." Gia Nhu khom lưng nhặt dải lụa đưa trả, đồng thời chân thành ca ngợi: “Kỹ thuật nhảy múa của quý chủ uyển chuyển, vô cùng động lòng người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận