Hiền Đệ Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi


Khi nàng mừng rỡ vì của cải từ trên trời rơi xuống, đồ nhi tốt Bạch Tam Lang của nàng lại vì tiền tài mà hao tổn tinh thần.
Mặc dù Gia Nhu đã nới lỏng một ván thắng thua đến bốn đồng tiền, hắn bôn ba cả buổi sáng cũng không mời được người nào đánh bạc cùng hắn.
Đợi Gia Nhu ra ngoài tìm gặp hắn, đưa cho hắn một viên hồng ngọc làm quà cảm ơn, vốn tưởng rằng Bạch Tam Lang tất nhiên sẽ không để vào mắt, không ngờ hắn lại đoạt lấy nhét vào trong hà bao, tiện đà thể hiện vẻ mặt cuồng nhiệt nhìn nàng: "Còn nữa không?"
Nàng thật sự có chút cả kinh.
Là nhi tử của người giàu nhất Quy Tư, khi nào hắn lại đặt một hai viên ngọc vào trong mắt?
Bạch Tam Lang liền ủ rũ nói: "Vì Ba Nhĩ Giai, nàng là tỳ nữ, cha không cho đồ nhi cưới nàng.

Đồ nhi nghĩ nếu xoay sở tiền mua một quặng thiếc tính làm của hồi môn của nàng, có lẽ cha có thể nhả ra.”
Gia Nhu không khỏi lung lay.
Quặng thiếc...!Công tử bột của tiểu quốc Quy Tư này lại còn dọa người hơn nhiều so với công tử bột của cường quốc Đại Thịnh.
Vừa ra tay đã muốn tặng người ta một mỏ quặng!

Ngẫm lại vị nhị hoàng tử ở Trường An kia, nếu để hắn tặng lễ lớn cho một vị hồng nhan tri kỷ, hắn cũng chỉ tặng một tòa đại trạch chiếm diện tích năm mươi mẫu, tốn hai vạn quan, vị trí ở Sùng Nghiệp phường, vừa không vi phạm chế độ lại rất có phong cách, mỹ danh lan xa không dứt trong đám công tử bột.
Nhưng cách một mỏ quặng rất xa đó!
Nàng che dấu bộ dáng ngu ngơ như chưa thấy qua việc đời của mình, rụt rè nói: "Nếu ngươi có thành ý kia, đừng nói là một cái mỏ quặng, cho dù là mười cái cũng có thể lắm, một cái quặng thiếc giá trị bao nhiêu tiền?"
“Mười vạn bánh vàng.”
“Trong tay ngươi có mấy vạn bánh vàng? Nếu còn thiếu không nhiều lắm, vi sư sẽ cho ngươi thêm số lẻ.”
“Chỉ có ba cái bánh vàng…”
Ba cái!
Gia Nhu lại lung lay thêm một cái nữa.
Mới tiết kiệm được ba cái bánh vàng đã dám mơ mộng hão huyền mua mỏ, công tử bột trên thảo nguyên quả nhiên chơi lớn hơn Trường An.
Lúc này Gia Nhu bỗng nhiên có chút hiểu được, vì sao lúc trước nàng nói đến xúc xắc hắn đã sáng mắt đi theo nàng, hóa ra là có ý tiết kiệm tiền để mua mỏ.
Đúng là loại si tình hiếm thấy trong đám công tử bột.
Nhưng còn lại hơn chín vạn bánh vàng bảo nàng làm sao thêm?
Nàng đành phải nói: "Nghe nói Quy Tư Ngũ công chúa năm đó cùng một người Côn Luân Nô nên duyên, cũng cầu được dựa vào một lòng chân thành.

Nếu ngươi thật sự có tâm thì nên dùng chân tình lay động cha ngươi.

Ông ấy yêu thương ngươi mọi bề, cuối cùng tất nhiên sẽ thỏa hiệp thôi.”
Bạch Tam Lang nghĩ dựa vào cha hắn còn không bằng dựa vào phu tử, lúc này lập tức quan tâm đến mấy chuyện của phu tử nhà hắn hôm nay ở yến tiệc cùng Già Lam công chúa, nóng lòng nói: "Hôm nay vương thượng cùng Già Lam đường tỷ đều rất xem trọng phu tử, nếu phu tử thật sự thành thân với đường tỷ, trong đồ cưới của đường tỷ nhất định có mỏ, đến lúc đó phu tử có thể cho đồ nhi mượn trước được không?”
Gia Nhu không khỏi đỡ trán.
Nếu nói ở yến tiệc, khi Già Lam công chúa biểu đạt tán thưởng nàng, nàng còn có chút sững sờ, trải qua một lượt tiêu hóa, nàng đã nghĩ được rõ ràng.
Đầu tiên là Già Lam hiến vũ, phản ứng của Tiết Lang không mặn không nhạt, sau đó nàng đưa trả lại dây lụa, lời nói vui lòng của công chúa… trình tự trước sau này rất quan trọng, hoàn toàn biểu hiện ra ý đồ lợi dụng nàng để kích thích ghen tuông của Tiết Lang.

Nàng nói với Bạch Tam Lang: "Hy vọng mỏ thiếc của ngươi vẫn đừng ký thác ở trên người vi sư.

Nếu ngươi có thể được Tiết tướng quân yêu thích, ngày sau hắn thành thân với công chúa, nói không chừng ngươi còn có thể mượn một hai cái mỏ để giả vờ xa xỉ.”
Hai người lững thững đi một lúc, cách hành cung đã được một khoảng.

Hai bên đường mòn cỏ xanh cao ngang eo, trong cỏ mọc đầy cây dâu dại, từng quả dâu tím óng ánh rủ xuống trên dải lụa xanh rất đáng yêu.
Gia Nhu ở trong bữa tiệc ăn đầy bụng thịt dê nên có chút ngấy, đang kiễng chân muốn hái mấy trái, gió nhỏ giờ Mùi thổi qua đưa tới tiếng nói chuyện không biết nơi nào ở xung quanh.
“Ta đã sớm nghe ngóng qua, Tiết tướng quân ở Đại Thịnh cũng không có hôn sự, nếu ngươi cưới bản công chúa, toàn bộ Quy Tư tất nhiên sẽ nghe lệnh ngươi, ai dám không theo?"
Thanh âm này trong trẻo như tiếng chim hoàng oanh hót, tuy tiếng Đại Thịnh không lưu loát lắm cũng rất dễ nghe.
Gia Nhu liền liếc về phía Bạch Tam Lang, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn: "Xem đi, trong lòng đường tỷ ngươi quả nhiên có ý với Tiết Lang".
Ánh mắt Bạch Tam Lang tối sầm lại, con đường dựa vào phu tử chiếm được mỏ quặng đã bị cắt đứt.
Một thanh âm thâm trầm mà hùng hậu khác lại bị gió đưa tới: "Tiết mỗ cũng không có ý thành thân, công chúa không cần phí thời gian trên người Tiết mỗ…”
Ánh mắt Bạch Tam Lang lại tối sầm lại, xem ra con đường dựa vào Tiết tướng quân chiếm được mỏ quặng cũng vô vọng.
Hai người đứng ở chỗ cũ, chỉ chờ Tiết Lang cùng Già Lam rời đi, không ngờ tiếng bước chân lại càng ngày càng gần, ai ngờ lại rẽ phía trước, chỉ cách một bước đã sắp quẹo tới nơi này.
Nghe lén chuyện riêng tư là tối kỵ của thế gia, một khi bị phát giác rất có thể sẽ bị đánh chết, chết còn nhanh hơn cả một con đường công tử bột khác.

Gia Nhu không hề nghĩ ngợi lập tức ôm thân cây leo lên cây dâu.
Cây kia vốn chất xơ xác, tuy đã khoảng mấy chục tuổi nhưng gánh vác trọng lượng một người lại vẫn có chút gian nan, ép đến mức tán cây đều rủ xuống, lại còn rủ xuống nữa sẽ treo ở trên đầu Bạch Tam Lang.
Đợi nàng khó khăn lắm mới ổn định thân thể, ngẩng đầu lên lần nữa trong lòng lập tức hô to không xong.

Cây dâu này chẳng những chất yếu, cành còn thưa thớt, đừng nói giấu một mình nàng, cho dù giấu một con chim cũng cực kỳ mạo hiểm.
Gần cây dâu lại có một gốc cây hạnh dại mọc nghiêng cực kỳ thon gầy, thân cây chỉ to bằng cánh tay hài đồng, chỗ tán cây mọc lên mấy cành cây nhỏ nhắn, nàng đành phải với cây hạnh kia che ở trước mặt, hơn nữa hôm nay nàng mặc y bào màu xanh trúc, chỉ hy vọng có thể che lấp được nàng.
Một phen động tác này lại đè ép cây dâu kia run rẩy, vô số quả dâu rơi lộp bộp, hai quả đánh vào trên mặt Bạch Tam Lang đang ngẩng lên, nước bắn ra nhất thời khiến hắn không mở mắt ra được.
Nàng men theo cành cây thưa thớt nhìn xuống, đồ nhi ngốc nghếch của nàng vẫn còn đứng dưới tàng cây, vội vàng ý bảo hắn trốn đi.
Trong mắt hắn chua xót khó chịu, tai nghe được hai tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, dựa vào một chút ấn tượng vừa rồi, ngã xuống đất sẽ lăn vào trong bụi cỏ, có thể bị cỏ dày che giấu.
Trong nháy mắt xung quanh đã khôi phục yên tĩnh, mà bóng dáng xuất chúng của Tiết Lang cùng Già Lam cũng xuất hiện ở chỗ rẽ phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận