Hiền Đệ Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi


Tiết Lang mặc một thân áo giáp đen nhánh đi bên cạnh công chúa một thân hồ phục đỏ ửng, hai người giống như một đôi bích nhân, thật sự trông mà cảnh đẹp ý vui.
Chỉ có điều công chúa mang theo khuôn mặt tức giận phối với khuôn mặt trước sau lạnh lùng của Tiết Lang, có vẻ giống một đôi oán lữ.
Hai người thật trùng hợp, song song dừng lại dưới gốc cây dâu của Gia Nhu.
Công chúa cười lạnh một tiếng: "Tiết tướng quân, nói những lời kiểu cách một hai lần là đủ rồi, nếu nói nhiều sẽ không thú vị đâu.”
Tiết Lang cũng không giải thích, chỉ giơ tay vái chào: "Nơi đây ít dấu vết người đã thấy dấu vết thú vật, xin công chúa trước tiên..."
Công chúa hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, cũng không biết một tên Côn Luân nô dắt ngựa từ nơi nào đi ra, đứng cách đó mấy trượng.
Thân hình công chúa lưu loát xoay người lên ngựa, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hắn mấy lượt, hừ lạnh một tiếng nặng nề vung roi ngựa, cứ như vậy chạy đi như bay.
Côn Luân nô đi theo sau ngựa chạy thật nhanh, trong chốc lát chủ tớ hai người đã biến mất ở trong đồng hoang.
Gia Nhu trốn ở trên cây không dám nhúc nhích, chỉ chờ Tiết Lang dưới tàng cây mau mau rời đi, không ngờ tên này lại đứng ở dưới tàng cây đưa mắt trông về phía xa, bộ dáng quyết tâm muốn ngắm cảnh.
Tính ra nơi này phong cảnh kiều diễm, có thể so với mỹ nhân.

Nàng đứng ở trên cây từ trên cao nhìn xuống, thậm chí có thể nhìn thấy hoa hồng Thiên Sơn của thung lũng Y Lê cực xa đua nhau nở rộ, trải đầy toàn bộ sơn cốc.

Chuyến này nếu có cơ hội, nhất định phải cưỡi Đại Lực đi gây tai họa một phen.

Nàng đợi rồi lại đợi, không đợi được Tiết Lang rời đi, hắn lại thình lình lên tiếng: "Còn muốn trốn bao lâu nữa?!”
Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng.
“Nếu không ra, đừng trách bản tướng quân vô lễ.”
Hắn vừa dứt lời, bụi cỏ dưới tàng cây đã có động tĩnh.
Bạch Tam Lang lảo đảo từ trong bụi cỏ bò ra, xung quanh hai vành mắt đều là ấn ký tím óng ánh của quả dâu.
Hắn híp hai mắt: "Tiết tướng quân thật trùng hợp quá…”
Tiết Lang liếc hắn một cái: "Còn nữa?”
“Còn cái gì?" Bạch Tam Lang giả bộ hồ đồ: “Nơi này chỉ có một mình ta thôi.”
Gia Nhu trên cây không khỏi cảm động đến cực điểm, trong lòng khen lớn một tiếng "đồ nhi tốt".
Tiết Lang nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: "Ngươi ngược lại rất trượng nghĩa.”
Ngón tay nhặt một mảnh lá hoa ném lên trên, chỉ nghe cành cây rắc rắc một tiếng, Gia Nhu trượt chân không khỏi "A" kêu lên một tiếng sợ hãi, từ trên cành cây trượt xuống rơi thẳng tắp vào trên lưng Tiết Lang.
Nàng trong lúc sốt ruột hai tay kéo cổ áo của hắn, còn chưa nắm chắc, hắn đã trở tay xách lấy cổ áo của nàng, đặt nàng cùng Bạch Tam Lang xếp hàng chung một chỗ.
Xiêm y nàng cùng mặt cũng bị quả dâu nhuộm thành một nhúm xanh tím, trong tay còn ôm một cành dâu gãy trong tay, đứng ở một chỗ với Bạch Tam Lang hai mắt xanh đen, quả nhiên là một đôi thầy trò xứng đôi nhất thế gian.
Nàng cười gượng nói: "Thì ra tướng quân cũng ở đây sao!”
Tiến lên thuận thế nhét cành cây trong tay vào tay hắn: "Mời tướng quân nếm thử, đây chính là quả dâu trăm năm, chỗ khác không tìm thấy đâu.”
Đợi khi ánh mắt dừng lại trên người Tam Lang mới như nhìn thấy hắn, ngạc nhiên nói: "Tam Lang, ngươi cũng ở đây sao.

A, mắt ngươi làm sao vậy? Sao bỗng nhiên bị bệnh mắt thế? Đây chính là đại sự, nhất định không thể xem thường.

Vi sư dẫn ngươi về trướng tìm lang trung chẩn trị cho đàng hoàng mới được.”
Bạch Tam Lang vội vàng phối hợp "Ôi chao" hai tiếng, lập tức kéo ra tiếng khóc nức nở: "Phu tử, đồ nhi sợ quá, không phải bị mù rồi đấy chứ? Nếu thật sự bị mù, sau này đồ nhi làm sao đọc sách, viết chữ, làm sao theo phu tử luyện ném bình đây?"
Trong lòng Gia Nhu lại khen hai tiếng đồ nhi tốt, ôm quyền cáo từ với Tiết Lang muốn dắt Bạch Tam Lang rời đi.

Không ngờ hắn lại giơ tay ngăn lại, bàn tay đảo ngược, đầu ngón tay đã dừng ở trên cổ tay nàng.
Mặt trời nhất thời từ dưới đám mây chui ra, ánh mặt trời xuyên thấu qua cành cây chiếu xuống từng mảng sáng.


Đầu ngón tay của hắn dừng lại ở trong ánh sáng kia, trên mu bàn tay ngăm đen có vết sẹo cũ đã lâu, trông có vẻ đặc biệt rõ ràng trên cổ tay da thịt nhẵn nhụi của nàng.
Trong chốc lát, hắn thu tay lại hỏi: "Còn dùng thuốc không?”
“Dùng dùng." Nàng qua loa tắc trách nói, lại vội vàng thổi phồng hắn: "Không ngờ Tiết tướng quân biết văn giỏi võ còn thiện y, thật sự như trăng sáng trên trời khiến thế nhân so ra ảm đạm không ánh sáng.

Phan An ta đời này chưa từng bội phục ai, Tiết tướng quân là người đầu tiên đấy.”
Tiết Lang xì một tiếng, chậm rãi nói: "Sau này nghe trộm góc tường, tốt nhất là nín thở.”
Nàng đành phải cười gượng nói: "Tướng quân quả nhiên có kinh nghiệm phong phú, lần tới nếu có cơ hội, tất nhiên sẽ làm theo biện pháp của tướng quân." Dứt lời lập tức lôi Tam Lang đi.
Tiết Lang nhìn hai người vội vàng biến mất ở trong rừng rậm giống như có sói đuổi theo, mới quay đầu, ánh mắt dừng ở trên cành dâu trong tay, nhón một quả đặt ở trong miệng, tư vị vừa chua vừa chát nhất thời lan tràn đầu lưỡi.
Hắn khẽ cười nuốt quả dâu xuống, lại hái một quả trong tay, mới ném cành cây vào trong cỏ rồi chậm rãi rời đi.
Trên sườn cỏ không bờ bến, Gia Nhu nói với Bạch Tam Lang: "Ngươi xem, vi sư nói không sai mà, Già Lam công chúa quả nhiên là tình sâu nghĩa nặng đối với Tiết tướng quân.

Nàng ấy cố ý nói thích vi sư ở trong bữa tiệc cũng không kích thích được Tiết Lang ghen tuông bao nhiêu.

Nàng ấy không thành kế này, chắc chắn sẽ sinh ra thêm một kế khác, mãi đến khi Tiết Lang quỳ gối dưới váy thạch lựu của nàng ấy mới thôi.”

Lại nói: "Về mỏ thiếc, ngươi cũng không cần quá mức tuyệt vọng.


Sở trường đặc biệt của vi sư là dùng cái không ngờ đạt đến hiệu quả bất ngờ, nói không chừng sẽ tìm biện pháp lấy được giúp ngươi.”
Lời này cũng không đưa đến bao nhiêu an ủi, Bạch Tam Lang híp mắt ủ rũ, tự cảm thấy trên con đường nhân duyên nhấp nhô trùng trùng.
Hai người đi đến chỗ dựng màn, chỉ nghe thấy một gian trong đó tiếng ồn ào kéo dài không thôi, vén rèm đi vào thấy bên trong chật ních đông đảo con cháu vương tộc.

Một cái bàn đã mở ra, đánh cược Già Lam công chúa hôm nay không biết sẽ thu phục được Tiết Đại Đô Hộ, hay sẽ thu phục được Phan phu tử.
Trên bốn cái bàn thật lớn bày đầy các loại đồ vật quý giá, các loại bảo thạch, đông châu, vòng tay san hô vô số kể, đều là những vật các công tử ca nhi này đặt cược.
Bởi vì tình thế còn chưa rõ ràng, có sáu phần đặt trên người Phan phu tử, chỉ có bốn phần đặt ở Tiết tướng quân.
Gia Nhu và Bạch Tam Lang cùng liếc nhau, trong nháy mắt đã mừng rỡ như điên.
Là ai mới tận mắt thấy một màn Già Lam công chúa bí mật gặp Tiết Lang?
Là ai tận mắt nhìn thấy khuôn mặt nổi giận đùng đùng của công chúa sau khi bị cự tuyệt?
Có cửa kiếm tiền mua mỏ thiếc này rồi!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận