Hiền Đệ Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi


Như để xác minh nghi ngờ của nàng, Già Lam công chúa như một đám mây đỏ đột nhiên quay đầu ngựa, lao nhanh về phía nàng.

Mấy người hầu phía sau công chúa tất nhiên gắt gao đuổi theo, bảy tám con ngựa trong nháy mắt đã đến trước mặt nàng, vây nàng ở chính giữa.
Trong lòng nàng hơi kinh ngạc, trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì, chỉ giơ tay vái chào, cười nói: "Lại gặp công chúa rồi, có thể thấy Phan mỗ có duyên với công chúa.”
Lại quan tâm nói: "Công chúa đã dùng bữa trưa chưa? Nhất thiết đừng để đói bụng, tránh ảnh hưởng đến đại sự.”
Già Lam công chúa từ trên ngựa nhảy xuống, trong tay cầm một cây roi ngựa khảm bảo thạch, chân đi giày da hươu tinh xảo đi về phía nàng.
Trên mặt công chúa đã không còn cơn thịnh nộ sau khi bị Tiết Lang cự tuyệt, lúc này lại thành thiếu nữ xinh đẹp, nhìn quanh nàng hai vòng lại lấy tay cầm roi ngựa nâng cằm nàng lên: "Ngươi có từng cưới thê tử chưa?"
“Chưa...!chưa từng." Nàng ngẩn ra.
Công chúa hài lòng gật đầu: "Vậy là tốt rồi, bổn công chúa không muốn làm thiếp, lại càng không muốn cùng nữ tử cướp nam nhân thối.”
Trong lòng nàng đột nhiên xẹt qua một tia dự cảm không ổn, nhẹ nhàng đẩy roi ngựa ra, cười gượng nói: "Công chúa lại muốn lấy tại hạ để chọc tức Tiết Đô Hộ sao? Xin thứ cho tại hạ nói thẳng, biện pháp này có lẽ hữu dụng đối với lang quân khác, nhưng đối với Tiết Đô Hộ lại khó có hiệu quả.

Chi bằng công chúa…”
Nàng còn chưa nói xong, công chúa bỗng nhiên giơ tay lên: "Bắt đi!”
Mấy đại hán vạm vỡ trong nháy mắt đã vây quanh nàng.

Nàng quá đỗi sợ hãi, vội vàng hô lên: "Công chúa, không phải người vừa ý Tiết tướng quân sao, người đã tình sâu nghĩa nặng với tướng quân, làm sao còn có thể coi trọng ta?”
Ở trong tiếng gào thét của nàng, đám đại hán gần như không cần tốn nhiều sức đã trói hai tay nàng lại, mang theo treo ngược ở trên lưng ngựa.

Đuôi ngựa giật giật, lông đuôi vô tình quất vào mặt nàng.
Công chúa cười híp mắt tiến lên: "Bổn công chúa đã cân nhắc qua, Tiết Đô hộ võ nghệ cao cường, người của ta đánh không lại hắn, vẫn nên bắt ngươi tới dễ dàng hơn.

Anh tuấn của ngươi không thua hắn, bổn công chúa rất hài lòng.”
Sao có thể như vậy?!
Không phải nói hễ công chúa này coi trọng cái gì thì nhất định phải tìm mọi cách lấy được sao?
Nàng ở trên lưng ngựa hô to: "Làm sao có thể đánh không lại đã buông tha? Chẳng lẽ tình yêu đích thực không nên trải qua khảo nghiệm sao? Người thả ta ra, ta biết rõ hắn, hắn thích xem tiểu thuyết, người cứ dùng tiểu thuyết dụ dỗ hắn..."
Lời nói của nàng không có bất kỳ hiệu quả gì, công chúa lưu loát xoay người lên ngựa, vung roi ngựa chạy bắn ra ngoài vang dội như mũi tên.
Con ngựa trói nàng cũng có người ngồi lên, bàn tay to tựa như hòn đá đặt trên lưng nàng đi theo phía sau công chúa cùng mấy đại hán, đồng loạt rong ruổi về phía trước.
Buổi trưa gió ấm mang theo có vài phần lạnh thấu xương, mãnh liệt rót vào trong cổ họng, không chút lưu tình đập lại tiếng la hét mới đến bên miệng của nàng .
Những lều trại rậm rạp kia đã bị bỏ lại rất xa phía sau, cỏ xanh thỉnh thoảng lướt qua mặt nàng, đâm nàng đau đớn.
Đợi đến khúc cua đầu tiên, tốc độ ngựa hơi chậm lại, nàng nhắm chuẩn cơ hội mũi chân dùng sức đạp về phía trước, xuất ra sức lực toàn thân mãnh liệt giãy ra, đâm đầu xuống đất.
Nàng lăn vài vòng ngay tại chỗ, dỡ bỏ xung lực khi rơi xuống đất, lảo đảo đứng lên chạy vào một khu rừng hồ dương gần đó.

Vừa chạy vừa cắn miếng vải trên tay dùng sức giãy ra.
Đợi mấy đại hán kia phóng ngựa đuổi theo, nàng đã trèo lên một gốc cây hồ dương cao ngất, ngồi xổm ở chỗ cao nhất của tán cây.
Già Lam công chúa đánh ngựa tiến đến, ở dưới tàng cây ngẩng đầu cười dài nói: "Ngươi quả thật có chút thông minh đấy, không hổ là A Lang mà Già Lam ta vừa ý.


Nhưng mà, ngươi có thể trốn ở trên cây này cả đời sao? Chi bằng nghe theo ta, nếu không…”
Nàng ấy cố ý cười ha ha: "Cho tới bây giờ bổn công chúa chưa từng thấy lang quân da mịn thịt mềm như ngươi, hiện tại ta sẽ cho người của ta trèo lên cây xé xiêm y của ngươi ra, để cho bản công chúa mở rộng tầm mắt.”
Khóe mắt Gia Nhu muốn nứt ra, một ngón tay gập lại chặn bên môi, đối diện với hướng lều trướng còn trong tầm mắt, đột nhiên thổi ra một tiếng huýt sáo bén nhọn mà dồn dập.
Trong chuồng ngựa dựng tạm bên ngoài hành cung, một con lừa yên tĩnh đột nhiên giơ móng trước lên, điên cuồng nhảy dựng lên...
Trong hành cung, Tiết Lang bái biệt Quy Tư vương, cùng mấy vị quan viên đi ra ngoài.

Đến khi tới gần một dãy màn, chỉ nghe thấy trong tiếng người náo nhiệt kêu to, hình như xen lẫn tiếng gia súc kêu liên tục không ngừng.
Nghe kỹ thì thấy đây hình như là tiếng lừa kêu.
Một nhóm binh sĩ đang dắt chiến mã muốn trở về đi về hướng chuồng ngựa, Vương Hoài An dắt ngựa của Tiết Lang.
Hắn ta vừa đi tới, lại vừa liên tiếp quay đầu lại, đi đi dừng dừng trông rất do dự.
Tiết Lang nghênh đón, nhận lấy cương ngựa từ trong tay hắn ta, hỏi: "Chuyện gì?”
Vương Hoài An vừa suy nghĩ vừa nói: "Ty chức vừa mới thấy một con lừa ở trong chuồng ngựa.

Thân thể gầy gò, bốn vó cường tráng, rất giống con lừa của Phan An…”
“Đừng nhớ thương đến lừa của người khác nữa.”
Chuyện Vương Hoài An muốn nói cũng không phải việc này: "Chỉ là, con lừa kia của Phan An giống như phát điên rồi.


Trước đây nghe nói nếu có trùng bò vào lỗ tai gia súc đi vào trong đầu, gia súc sẽ đau đớn khó nhịn, sẽ bởi vậy mà nổi điên..."
Bước chân Tiết Lang dừng lại, hỏi: "Phan An đâu?" Hắn cũng biết, con lừa kia là điểm yếu của Phan An, cả ngày lo lắng bị hắn nhớ thương.

Hễ gặp hắn đều phải che che giấu giấu.
“Phan An không có ở đây, thế nên ty chức mới cảm thấy kỳ quái.

Động tĩnh của con lừa kia to lớn như vậy!”
Mũi chân Tiết Lang chuyển ngoặc.
Đợi đến khi cách càng gần chuồng ngựa được dựng tạm thời, tiếng lừa kêu kia càng thê lương, nói nổi điên cũng không quá đáng chút nào.
Bên chuồng ngựa đã vây quanh một vòng người, bên trong không có một ai là Phan An.
Mọi người thấy hắn đến bèn nhường ra một đường.
Hắn đứng bên cạnh chuồng ngựa, nhìn thấy đó quả nhiên là Đại Lực của Phan An, trạng thái như điên, vừa gào thét vừa điên cuồng nhảy nhót, không biết lúc nào có thể dừng lại.

Nhưng cũng không nhảy ra khỏi chuồng ngựa, lăn qua lăn lại trong một tấc vuông này.
Đại Lực nhận ra hắn, lập tức tới gần hắn vài phần, chỉ có điều áp chế không được cơn nôn nóng nên vẫn nhảy lên nhảy xuống như cũ, khiến trong chuồng một mảnh bụi mù.
“Tướng quân cẩn thận.” Người bên cạnh nhao nhao nhắc nhở.
Hắn lắc đầu nhưng không né tránh, tập trung nhìn chằm chằm Đại Lực mấy hơi, rốt cục phát hiện dây cương trên người nó khảm thật sâu ở trong máng đá trên mặt đất.
Máng đá nặng nề, mặc dù đã bị kéo dời vị trí nhưng vẫn đè dây cương.
Đại Lực bởi vậy mới nhảy không ra.

“Kiếm." Hắn vươn tay.
Vương Hoài An vội rút trường kiếm bên hông ra, hai tay dâng lên.
Tiết Lang cầm kiếm tới gần, trong khoảnh khắc Đại Lực nhảy xuống đất, cổ tay hắn xoay chuyển, mũi kiếm sắc bén đã cắt đứt dây cột.
Đại Lực lập tức nhảy ra ngoài từ hàng rào cao nửa người, dựng thẳng lỗ tai phân biệt tiếng vang trong gió, vung bốn vó chạy đi như bay theo sườn núi.
“Đi, đi theo xem." Tiết Lang tiện tay dắt một con ngựa, xoay người nhảy lên, hai chân kẹp bụng ngựa bắn về phía trước như mũi tên.
Mấy vị tướng sĩ vội vàng lên ngựa đi theo phía sau.
Mọi người trong trướng nghe được tiếng vang liên tiếp, đồng loạt vén rèm đi ra không biết đã xảy ra chuyện gì, nhao nhao nghển cổ nhìn về phía xa.
Ở một gian lều cuối cùng, Bạch Tam Lang thò đầu ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Tiết Lang dẫn người lao nhanh đi xa.
Làm cái gì đây?
Nghi ngờ trong lòng hắn chợt lóe lên, tiện đà mừng thầm một trận, tám phần là đi đến chỗ hẹn với đường tỷ Già Lam rồi.
Chờ hai người cùng nắm tay nhau trở về...!Hắn quay đầu nhìn những bảo bối quý giá chất thành núi nhỏ trong trướng, cảm xúc trong nháy mắt kích động dâng trào.
Mỏ thiếc, ta tới đây.
Ba Nhĩ Giai, ta tới đây.
Phu tử...!Ừm, lúc sắp phất nhanh, Phan phu tử đi đâu rồi?
Mấy vị đường ca, đường đệ trong trướng thấy vẻ mặt vui mừng không che giấu được của hắn, chế nhạo nói: "Chúng ta nhận được tin tức, Thất công chúa đã dẫn người ra ngoài sớm một khắc, không chừng lúc này đã bắt phu tử của ngươi vào trong bao tải, đang chờ tối nay động phòng rồi đấy!"
Bạch Tam Lang cười ha ha liên tục hai tiếng: "Ta nói ta nhất định se thắng, các ngươi cứ chờ mà khóc đi, ha ha ha..."
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Tam Lang: Ha ha ha ha ha ha...
Gia Nhu: Đồ nhi, đừng cười nữa, chương tiếp theo nên khóc rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận