Hiền Đệ Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi


Gia Nhu vén vạt áo, đi theo tiểu tốt đến một doanh xá cách đó không xa.
Cửa doanh xá mở rộng, mùi đắng của thảo dược rất nặng, thoạt nhìn có vẻ là doanh trại quân y.
Từ bên trong truyền ra một thanh âm kêu la ầm ĩ: "Ôi, ngươi nhẹ một chút, mặt ta có còn cần nữa không đây!”
Bên trong có người cười nhạo nói: "Bị một cái rắm đốt thành như vậy, đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến đấy.”
Một thanh âm hung hăng nói: "Nếu ta bắt được thằng nhãi kia, không thể không lột da hắn ra.”
Gia Nhu nghe động tĩnh bên trong, một cảm giác khác thường không rõ nổi lên trong lòng.
Doanh xá quân y vang lên tiếng bước chân, một hán tử cao cao vén rèm từ bên trong đi ra, trên khắp khuôn mặt được bôi lên một tầng thuốc màu nâu thật dày, thấy không rõ tướng mạo ra sao.
Nhưng chắc chắn không phải là mỹ nam tử Tiết Lang.
Năm đó mặc dù nàng ngồi xổm trên cây không thấy rõ mặt Tiết Lang, nhưng dáng người mạnh mẽ cao ngất của hắn trên ngựa vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng.
Hán tử dừng ở dưới mái hiên, bởi vì trên mặt có vết thương nên đau nhe răng nhếch miệng, tùy ý đánh giá Gia Nhu mấy lượt, thấy bộ dáng nàng môi hồng răng trắng cực kỳ tuấn mỹ, không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần: "Ngươi chính là Phan An à?" Có vẻ tên sao người vậy.
Gia Nhu rõ đây là cận vệ Vương Hoài An của Tiết Lang, đè nén sự khác thường trong lòng, chỉ nói: "Đúng là tại hạ.”
“Nghe nói ngươi biết chữa bệnh cho súc vật?”

“Biết chữa chút bệnh nhẹ bình thường.”
Gia Nhu tin tưởng tay nghề của mình, nhưng đối với tính nết của mình vẫn có vài phần tự biết mình biết ta.
Nàng thích hợp nhất với chuyện ăn uống vui chơi, ở chuyện thú y chỉ cần giúp đỡ làm thủ hạ cho người ta là đủ rồi.

Nếu để nàng ban ngày lần lượt kiểm tra chẩn đoán, ban đêm thêm dầu chong đèn trông coi đỡ đẻ giống như ngoại tổ cùng cữu phụ nàng, có thể nàng sẽ làm không được.
Vẫn nên làm tiểu lâu la, lăn lộn qua ngày là tốt nhất.
“Biết chữa bệnh gì?" Vương Hoài An lại hỏi.
Từ phòng quân y truyền đến một giọng nói: "Được rồi, đến lúc rồi.”
Vương Hoài An liền hất cằm về phía Thôi Gia Nhu: "Ngươi nói, ta nghe.”
Thôi Gia Nhu lấy mấy loại bệnh về thú vật thông thường đơn giản nhất nói ra, Vương Hoài An bèn vào trong phòng quân y, bên trong truyền đến một tràng tiếng nước ào ào.

Không lâu sau lại từ bên trong đi ra, trên tay cầm khăn lau bọt nước trên mặt, thuốc mỡ trên mặt đã được rửa sạch toàn bộ.
Gia Nhu giương mắt liếc qua, lập tức cả kinh.
Người này người này, người có khuôn mặt vuông tiêu chuẩn đỉnh đỉnh giống góc tường thành này, không phải là người sáng nay trên chợ sao?
Hóa ra hắn ta cũng không phải bách tính bình thường mà là người của Đô Hộ Phủ.
So với sáng nay, khuôn mặt vốn dĩ ngăm đen của Vương Hoài An đỏ lên, cái trán và trên cằm nhiều thêm hai cái bọt nước lớn cỡ trứng bồ câu, vừa nhìn đã biết bị đốm lửa bắn vào, bộ dáng quả thật có chút chật vật.
Thấy ánh mắt của hắn ta đảo qua, nàng vội vàng cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, đây không phải là mình chủ động đụng phải sao?!
Nàng có thể làm một tên ăn chơi trác táng, đương nhiên không thể thiếu việc thường xuyên gây chuyện, dưỡng thành tính tình không cúi đầu.

Chỉ có điều có một câu châm ngôn gọi là hảo hán không chịu thiệt trước mắt, hôm nay đang không ở trên địa bàn của nàng, nàng sẽ không làm kẻ liều lĩnh đâu.
Trong lòng nàng tính toán cực nhanh, Vương Hoài An này trước đó đã buông lời tàn nhẫn rằng muốn muốn lột da nàng, nhưng vẫn nói chuyện đàng hoàng với nàng, chứng tỏ hắn ta cũng không nhận ra nàng.

Hiện tại nàng ăn mặc thành công tử tuấn tú phong độ nhẹ nhàng, cho dù là ai cũng không dễ liên tưởng đến tiểu tử nghèo buổi sáng giống như ăn mày kia.

Nghĩ đến đây, nàng đã lớn mật thấy yên lòng.
Chuyện sáng sớm kia chỉ cần nàng không nói lỡ miệng, trên đời này sẽ không ai biết là nàng làm.
Tiến vào Đô Hộ phủ lăn lộn vẫn còn có hi vọng.
Trong lòng nàng có ý nghĩ rất hay, hầu hạ gia súc cũng tốt hơn hầu hạ người khác, bảo nàng đến quán cơm châm trà rót rượu làm tiểu nhị, vậy còn không bằng để nàng trở về lập gia đình cho rồi.
Chờ chút đã, một Vương Hoài An này bị rắm bò đốt phỏng, vậy còn cái kẻ ác bị nàng khen hai câu lại còn lấy oán trả ơn muốn lừa của nàng, là ai?
Nàng đang suy nghĩ, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân dừng lại, là Triệu Dũng sợ nàng gặp rắc rối đang kéo lê chân què đi theo tới.
Triệu Dũng từng là cận vệ của Thôi tướng quân, cũng là một trong số ít người sống sót trong An Tây quân lần trước, An Tây quân ở đây đều biết ông.
Rất nhiều dân chúng trong thành Quy Tư bởi vì biết ơn mà kính trọng Triệu Dũng, Vương Hoài An cũng cực kỳ bái phục vị hán tử từng đổ máu tươi ở Tây Vực này.
Hắn ta không hỏi thêm gì về Thôi Gia Nhu nữa, chỉ ôm quyền vái chào Triệu Dũng, nói: "Người Triệu công tiến cử tất nhiên là có thể tin tưởng.

Chức Mục sứ liên quan đến đại sự đồn điền, Đại Đô Hộ cực kỳ coi trọng.

Từ Mục Giám tới Mục Sứ đều cần Đại Đô Hộ tự mình xem qua, một mình vãn bối quyết định cũng không tính.”
Chế độ đồn điền đơn giản mà nói là khi quan binh đóng ở nơi nào đó, vừa khai thác trồng trọt sống qua ngày, vừa phòng thủ ngăn địch.

Thời chiến là binh, thời bình là dân.

Lúc Thôi tướng quân còn đã thực hiện chế độ đồn điền, vốn rất có hiệu quả, nếu không phải năm vạn đại quân Đột Quyết đột nhiên áp sát...
“Đây là chuyện nên làm.” Triệu Dũng ôm quyền, cũng không cưỡng cầu.

Ông chỉ mang Gia Nhu tới để đụng nam tường, đương nhiên không phải thật sự muốn để nàng được chọn, nếu không làm sao ông có mặt mũi đốt giấy cho Thôi tướng quân đây.
-Bổn tướng quân năm đó chăm sóc ngươi mọi bề, hôm nay nữ nhi bảo bối nhất của ta đi đến chỗ ngươi, ngươi lại để con bé làm gì?
-Bẩm tướng quân, ty chức vô năng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ lang hầu hạ gia súc kiếm tiền công.
Được rồi, căn bản không cần Gia Nhu lừa gạt ông, chỉ sợ Thôi tướng quân thật sự cho ông một trận quân côn ở trong mộng tới nơi rồi.
Thôi Gia Nhu ở một bên nghe được chuyện một Mục Sứ nho nhỏ lại phải để cho đường đường đại đô hộ giám định, trong lòng khẽ động, bất chấp lo lắng chuyện rốt cuộc kẻ ác sáng sớm ở trên chợ muốn ăn lừa rốt cuộc là ai, thầm nghĩ, wow, rốt cục đã sắp được nhìn thấy mỹ nam tử đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết rồi!
Nàng đang vì cơn tò mò hai năm sắp thực hiện mà kích động không thôi, một tiểu tốt bỗng đi tới, nói nhỏ vài câu bên tai Vương Hoài An, bỗng thấy Vương Hoài An ôm quyền với Triệu Dũng: "Đại đô hộ muốn gặp một lần Triệu công một lần, mời!"
Tác giả có lời nói:
Thôi Gia Nhu: Nếu bị bản nữ lang biết là ai mê hoặc lão hoàng đế hạ thánh chỉ cho ta, ta nhất định sẽ không tha cho hắn!
Tiết Lang: Không phải ta, ta không có, đừng đoán mò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận