Hiền Hậu Thực Nhàn FULL


Thời gian như ngừng trôi, mọi vật xung quanh tựa như không còn hiện hữu, trong mắt nàng, trong thế giới của nàng, chỉ còn lại một người là nam nhân kia.

Edit: Thiên phi
Beta: Rine Hiền phi
Hoàng Hậu hành động còn nhanh hơn tưởng tượng của Ngụy An Lan.
Trong lòng rối rắm, ngày hôm sau, Hoàng Hậu liền cho người đến Thọ Khang cung mời Đại Lý Vương phi tương lai Nam An Huyện chủ - Ngụy cô nương đi chơi mạt chược.
Kỳ thật Ngụy cô nương không có tâm trạng đi chơi mạt chược, nhưng là Hoàng Hậu mời, nàng không thể không đi.
Ngụy Thái phi thấy Hoàng Hậu mời Ngụy An Lan đi chơi, nghĩ đứa cháu này luôn luôn sùng kính Hoàng Hậu, nói không chừng Hoàng Hậu khuyên giải an ủi nàng có thể nghe được một chút, liền thúc giục Ngụy An Lan thay quần áo rồi đi qua đó.

Bà thầm nghĩ, việc này may mà có Đế Hậu giúp đỡ, đem một phu quân tốt như vậy đến cho Ngụy An Lan, nghĩ lại lúc trước mình từng có chút thành kiến với Hoàng Hậu, càng thêm ngượng ngùng.

Mất một lúc tìm kiếm trong tư khố của mình, bà chọn ra vài thứ tốt, giao cho Ngụy An Lan đưa đến chỗ Hoàng Hậu.
----
Vào Chiêu Dương Điện, Ngụy An Lan liền cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Hôm nay nàng tới, không biết các cung nhân đã trốn đi nơi nào, Chiêu Dương Điện im ắng không nghe được một tiếng động.
Ở phía trước dẫn đường chính là Bạch Lộ bên cạnh Hoàng Hậu, cũng có quen biết với Ngụy An Lan.

Nàng kéo ống tay áo nàng ấy, nhỏ giọng hỏi: "Sao hôm nay ở đây lại yên tĩnh như vậy? Người đều đi đâu hết rồi?"
"Mọi người đều ở đây, nhưng mà Hoàng Hậu nương nương nói hôm nay phải đánh bài, nên dặn dò xuống bên ngoài không được ồn ào, vì vậy đã đuổi đi về trong viện của mình đợi".

Bạch Lộ che miệng cười một chút: " Hoàng Hậu nói là hôm nay cho phép mọi người nghỉ một ngày."
Nghỉ một ngày?
Ngụy An Lan chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến khả năng gì đó, bất giác dâng lên cảm xúc hồi hộp.
Vào chính điện, thấy Hoàng Hậu đang cùng một người nói chuyện.
Người nọ mặc một thân áo gấm lụa nền xanh in hoa mai vàng cùng lá trúc diệp, phía dưới mặc cái váy hồ điệp màu xanh đen dập vân hoa mộc lan, khoác áo lụa xanh bên ngoài có tua rua bạch kim lấp lánh.

Tóc mượt như tơ, búi thành kiểu Phi Tiên kế cài thêm năm cây trâm ngọc, hai bên tóc mai được vén lên bởi hai đóa hoa phù dung tím nạm những viên trân châu nhỏ.

Dưới gấu váy lộ ra đôi giày thêu như ẩn như hiện, giày được thêu cách điệu hình hoa sen, trước mũi còn đính thêm một hạt châu lớn.


Đơn giản chỉ cần nhìn qua trang phục, cũng biết đó là nữ tử của nhà phú quý.

Tuy bề ngoài nàng ấy hoa lệ, nhưng không có đeo trâm phượng thể hiện phẩm cấp, chỉ với cách ăn bận trang điểm này, cũng không thể nhìn ra vị này chính là công chúa, quận chúa, hay là quý phu nhân của lệnh quan nào.
Ngụy An Lan đứng trước cửa cung chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy sườn mặt của người nọ, trong trí nhớ của mình, ở hoàng cung này nàng vẫn chưa từng gặp qua nữ tử dung mạo vô song như vậy.
"Ồ, An Lan muội muội đã tới, mau vào đây!"
Hoàng Hậu vừa liếc mắt, đã thấy Ngụy An Lan đứng trước cửa, vội vẫy tay gọi nàng tiến vào.
Ngụy An Lan hành lễ với Hoàng Hậu, khi đến gần, nàng đã thấy được chính diện của người kia.

Thời điểm nhìn cận mặt, hô hấp của Ngụy An Lan như đình trệ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ, dung mạo của một nữ tử cũng có thể đẹp đến khuynh quốc khuynh thành như thế.

Mi dày mày đậm, mắt sáng long lanh, răng trắng môi đỏ, mỗi một phân mỗi một tấc dường như đều là dùng bút tỉ mỉ vẽ ra, như bước ra từ trong tranh.
Ngụy An Lan không phải là người coi trọng nhan sắc, nàng cũng biết dung mạo của mình cũng xem như xinh đẹp nhất nhì hậu cung, nhưng so với nữ tử trước mặt, lại giống đem ánh sáng đom đóm đi so với ánh trăng, làm nàng cảm thấy thật hổ thẹn.

Nếu so về dung mạo, quả thật nhan sắc của Ngụy An Lan cũng không kém nàng ta nhiều lắm.

Nhưng mà so về khí thế, Ngụy cô nương vẫn là bẩm sinh hơi bị thiếu.
Chức quan của Ngụy gia thấp kém, mẫu thân nàng lại mất sớm, mẹ kế cũng không quá để tâm đến nàng, từ nhỏ Ngụy An Lan đã có loại cảm giác như mình ăn nhờ ở đậu.

Tuy rằng cuộc sống giàu có an nhàn, nhưng rốt cuộc chỉ là tiểu thư chốn khuê phòng.

Luôn nhìn mặt mà đoán ý người khác, rồi lại tự ti nhút nhát.

Cho nên so với những người khác thì nàng càng khao khát được hạnh phúc hơn.

Ngụy An Lan nhìn nữ tử mỹ lệ trước mặt, nhất thời có chút hoảng loạn, không biết nên dùng lễ gì chào hỏi người ta.
Triệu Yên Dung nở nụ cười nói: "Đều là tỷ muội nhà mình, ngươi dùng lễ bình thường là được rồi."
Trong mọi việc, Ngụy An Lan đều giống như Thiên Lôi được Hoàng Hậu sai đâu đánh đó, từ trước tới nay đối với lời nói của Hoàng Hậu là không nguyên tắc, không do dự mà vâng theo.
Lập tức giống như phản xạ có điều kiện mà hành lễ, sau mới bất tri bất giác nhớ lại, là tỷ muội với Hoàng Hậu, chẳng lẽ vị này chính là công chúa?
Trong lòng khẩn trương, mặt nàng lại đỏ.
Triệu Yên Dung cười hì hì chỉ vào nàng nói: "An Lan muội muội lại đây, ta giới thiệu một chút, tuy rằng các ngươi không thể xem như người xa lạ, nhưng bộ dáng này của nàng trước nay ngươi chưa từng gặp qua đâu, coi như là lần đầu gặp mặt đi."

Ngụy An Lan nghe mà hồ đồ, cái gì gọi là không phải người xa lạ?
Nàng căn bản chưa gặp qua vị mỹ nhân này, mỹ nhân xinh đẹp lại có khí chất như vậy, nếu nàng đã từng gặp qua, cả đời cũng không thể nào quên được đâu!
Hoàng Hậu nương nương ngài có nhớ nhầm không?
Nàng kia nhẹ nhàng xua tay, cười với Hoàng Hậu, nói: "Nương nương, vẫn là để tự ta nói với nàng đi."
Triệu Yên Dung gật đầu, vung tay lên, người hầu hạ trong điện chỉ còn lại ba cung nữ cũng đều khom người lui xuống.
Nàng kia đứng lên, tiến lên kéo tay Ngụy An Lan, nhẹ giọng nói: "An Lan cô nương, đã lâu không gặp, ngươi gầy đi một chút rồi."
Ngụy An Lan trợn tròn hai mắt nhìn nàng, dung mạo này nàng toàn không biết mà, nhưng nghe giọng nói này, vì sao lại quen tai đến thế?
Ôn nhu dễ nghe như vậy, giọng nói có thể làm tâm trạng người ta bình tĩnh trở lại, sao có thể xuất hiện trên người vị quý nữ này?
"Tiếu...!Trầm Mặc?"
"Quả nhiên ngươi có thể nhận ra giọng nói của ta".

Nàng ta nâng tay áo che miệng cười khẽ một tiếng: "Khi ở trong cung, nhờ có An Lan cô nương chiếu cố, Mặc Ngâm thật sự cảm kích vô cùng.

Sau này chúng ta là người một nhà, thực sự là có duyên phận mà."
Đầu óc Ngụy An Lan đều loạn thành một mớ bòng bong, quay đầu lại nhìn Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu liên tục xua tay nói: "Đừng nhìn ta cũng đừng hỏi ta, đây là chuyện nhà các ngươi, không liên quan tới ta."
"Phụ thân ta là Đại Lý Vương Tiêu Trấn Cung, mẫu thân là Thánh Nữ Miêu gia tên Hải Lan.

Tiếu Trầm Mặc chỉ là tên giả năm đó ta dùng để lẫn vào cung, tên thật của ta là Tiêu Mặc Ngâm".

Đại Lý Quận chúa cong đuôi mắt nhìn Ngụy An Lan: "Hoàng Thượng chỉ hôn cho Đại Lý Vương, đó là đệ đệ ruột của ta, tên là Tiêu Tẩm."
Ngụy An Lan cảm thấy mỗi một lời Tiếu Trầm Mặc nói ra như một cây gậy lớn, Ầm ầm ầm, đập nàng đến mức đầu váng mắt hoa.

Hoàng Hậu đây là có ý gì? Không phải nàng ấy đã hứa sẽ gọi Tần Tiêu đến gặp nàng hay sao? Vì sao hiện tại người đứng ở đây là Đại Lý Quận chúa? Chẳng lẽ muốn ám chỉ rằng tỷ tỷ của Đại Lý Vương là cố nhân của nàng, nàng gả qua đó không cần lo lắng bị chị chồng làm khó?
"Nương nương!" Ngụy An Lan vừa tức vừa gấp, nước mắt lại sắp rơi, ngước mắt lên nhìn Hoàng Hậu, vẻ mặt phẫn uất.
"Nha đầu ngốc!" Triệu Yên Dung duỗi tay chỉ vào nàng: "Ngươi nói xem, thời điểm đánh bài với ta thì thông minh thế nào, còn hiện tại tới chuyện của mình thì hồ đồ như vậy? Một hai phải buộc chính miệng ta nói ra mới rõ hay sao?"
"Ngươi nghĩ lại xem, khi Mặc Ngâm còn ở trong cung, nàng ấy thường qua lại với ai nhất? Ngươi thử nghĩ, tên đệ đệ của nàng ấy đọc ngược lại là gì?"
Tiếu Trầm Mặc thích Tần Tiêu, chuyện này ở trong cung rất nhiều người biết.
Tiêu Tẩm, Tiêu Tẩm...

Tần Tiêu?!
Ngụy An Lan đột nhiên mở to hai mắt, sao có thể?
"Đệ đệ Tiêu Tẩm năm đó rời khỏi Đại Lý, được Bùi Hầu cứu, nên sửa lại tên họ, sau lại đi theo Khang Vương".

Tiêu Mặc Ngâm khe khẽ thở dài: "Năm đó ta cũng vì tránh kẻ thù đuổi giết, mới thay thế thân phận một tú nữ bị bệnh chết, khi mười hai tuổi liền vào trong cung.

Không ngờ tỷ đệ chúng ta được gặp lại trong cung, ông trời còn thương, lại để chúng ta đến báo thù cho cha mẹ, đòi lại công bằng cho Tiêu gia."
Nói thật, Tiêu Mặc Ngâm đang nói cái gì, Ngụy An Lan một chữ cũng không nghe được, nàng vẫn đang lẩn quẩn trong cái suy nghĩ Tần Tiêu chính là Đại Lý Vương, thật sự nàng không thích ứng được.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này thật khó tin.
"Tần Tiêu đúng thật là Đại Lý Vương?" Ngụy An Lan hơi giật mình hỏi.
"..."
"...!"
Triệu Yên Dung ha hả cười hai tiếng: "Một chút nữa hắn sẽ tới đây, tự ngươi hỏi hắn đi."
Thân thể Ngụy An Lan cứng đờ, vừa có chút khẩn trương lại có chút sợ hãi.
"Tới tới tới, ta cho người dọn bàn bài lên."
"A?" Bàn bài gì?
"Bổn cung đi mời ngươi tới chính là muốn cùng chơi mạt chược".

Hoàng Hậu xoa xoa tay: "Bốn người vừa đủ một bàn mạt chược, chúng ta vừa đánh bài vừa nói chuyện phiếm."
Tiêu Mặc Ngâm cười cười nói: "Tiêu Tẩm không biết chơi bài, nương nương ngài đây là muốn làm khó hắn mà."
"Không sao không sao, Thiếu Giám là người thông minh như vậy, để hắn ngồi đối diện với An Lan cũng tốt.

Không phải ngươi không biết kỹ thuật chơi bài của An Lan, rất lợi hại đó.

Có nàng ấy chỉ hắn, ngươi còn sợ ta thắng hết gia sản của Đại Lý Vương hay sao?"
Trong tiếng cười của Hoàng Hậu và Đại Lý Quận chúa, Đại Lý Vương Tiêu Tẩm bước vào cửa cung.
Khi Ngụy An Lan xoay người lại, thời gian như ngừng trôi, mọi vật xung quanh tựa như không còn hiện hữu, trong mắt nàng, trong thế giới của nàng, chỉ còn lại một người, chính là nam nhân đang đứng ở kia.

Vương bào sơn thủy nhật nguyệt đen tuyền, đai trắng thêu chỉ vàng thắt ngang hông, đầu đội mũ kim quan, lưng thẳng vai rộng, tay vượn eo ong[1], mỗi bước đi mạnh mẽ trầm ổn.

Mặt trắng như ngọc, ngũ quan vô cùng tuấn lãng, đây chính là người mà nàng ngày đêm mong nhớ sao?
([1] Cánh tay to khỏe, thắt lưng thon, thon theo chuẩn săn chắc của nam nhân, không phải thon theo kiểu thon ngọn nhỏ nhắn của nữ nhân nha ^^)
Ngụy An Lan ngơ ngác nhìn hắn, chỉ lo rơi lệ, một câu cũng không nói nên lời.
Thấy nàng như vậy, Tần Tiêu vô cùng bối rối.

Tuy tuổi hắn đã không còn nhỏ nữa, nhưng chưa từng gần gũi nữ nhân, Ngụy An Lan lại khóc đến thương tâm như vậy, cho nên liền luống cuống chân tay, không biết phải làm gì.

Vẫn là tỷ tỷ hắn điềm tĩnh nhất, đi lại đỡ Ngụy An Lan đến ngồi xuống ghế, lại gọi Tần Tiêu tới.
"Các ngươi ở đây trò chuyện, ta đi giúp nương nương dọn bàn."
Triệu Yên Dung hứng thú bừng bừng còn muốn ngồi lại hóng hớt, đã bị Tiêu Mặc Ngâm lôi đi.
"Nương nương hà tất làm bọn họ khó xử".

Tiêu Mặc Ngâm kéo tay áo nàng: "Khó có được cơ hội như vậy, để cho bọn họ từ từ trò chuyện."
"Ngươi không hiếu kỳ sao?" Triệu Yên Dung áp tai vào tường nghe xong, cau mày nói: "Bọn họ nói gì mà nhỏ giọng vậy chứ? Cái gì cũng không nghe thấy."
Tiêu Mặc Ngâm "phì" một tiếng nở nụ cười.
Người này đã sắp làm nương rồi, sao còn hoạt bát sôi nổi như vậy?
Hoàng Hậu như vậy không giống một nữ nhân uy nghi, thế nhưng vẫn khiến cho người ta yêu mến.
Trong phòng, Đại Lý Vương Tiêu Tẩm cầm một chiếc khăn tay, muốn lau nước mắt cho Ngụy An Lan, rồi lại không dám, tay cứng đờ giữa không trung, vươn tới cũng không phải, mà lui về cũng không được.
Ngụy An Lan đưa tay đoạt lấy chiếc khăn, oán hận mà xoa xoa trên mặt.
"Thực xin lỗi".

Tiêu Tẩm hơi cúi đầu.
"Có cái gì mà xin lỗi?" Trong lòng Ngụy An Lan chua xót: "Hiện giờ ngươi là Đại Lý Vương, không phải nội giám trong cung, tất nhiên, tất nhiên..."
"Mặc kệ ta là ai thì tình cảm của ta đối với ngươi vẫn vậy." Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, hai người đều ngẩn ra, đồng thời đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu xuống không ai lên tiếng.
"Vậy sao ngươi cũng không nói một tiếng, hại ta phải thương tâm khổ sở nhiều như vậy".

Qua thật lâu sau, Ngụy An Lan xoa xoa đai lưng nhỏ giọng mà nói: "Ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Tiêu Tẩm lại xin lỗi một hồi: "Không thể để người khác biết trước kia ta là nội giám trong cung.

Trước kia Hoàng Thượng và Bùi Hầu để ta ở tại phủ Quan Quân Hầu, đã sắp xếp thỏa đáng tất cả, mới có thể khôi phục lại thân phận Tiêu Tẩm.

Vốn ta cũng muốn nói một tiếng với ngươi, nhưng Bùi Hầu lại nói, sợ ngươi nhất thời vui mừng mà để lỡ miệng, chỉ còn cách ủy khuất ngươi mấy ngày."
"Sao hiện tại ngươi lại nói ra?" Ngụy An Lan tức giận mà nói.
"Hoàng Hậu cho người đến truyền lời, nói..." Tiêu Tẩm nhìn mặt Ngụy An Lan, hốc mắt ửng đỏ: "Nàng nói nếu bây giờ ta không đến gặp ngươi, sợ là sau này cũng không có cơ hội gặp nữa."
"An Lan, tình cảm ngươi dành cho ta sâu đậm như thế, cuộc đời này ta còn cầu gì nữa đây?" Tiêu Tẩm giơ tay phải lên, trầm giọng nói: "Ta, Tiêu Tẩm thề, đời này kiếp này, đều sẽ đối xử thật tốt với ngươi, tuyệt đối không thay lòng."
Ngụy An Lan lại òa khóc.
Cách vách, Hoàng Hậu cầm một cái ly, dán vào trên tường, nghiêng tai lắng nghe, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Thanh âm mơ hồ không rõ, rốt cuộc ly sứ không tốt bằng ly pha lê, nỗ lực nửa ngày cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của Ngụy An Lan, rốt cuộc hai người đang nói gì nàng cũng không nghe được rõ ràng lắm.
Tiêu Mặc Ngâm đang thưởng thức thi họa trong phòng, đối với hành động nghe lén đó của Hoàng Hậu nàng làm như không thấy.
Qua một hồi lâu, Hoàng Hậu buông cái ly, sửa sửa lại tóc mai bay loạn, cười nói với nàng: "Quận chúa, chúng ta đi lấy bàn bài đi!"
Tiêu Mặc Ngâm cong cong đôi mày, gật đầu nói: "Được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận