Edit: Nguyệt Sung dung
Beta: Tâm Quý tần
Bùi Nghi rốt cuộc cũng không nói với Triệu Yên Dung vì sao hắn bị bệnh, đến tột cùng là bị người đầu độc hay thật sự do thân thể suy yếu.
Triệu Yên Dung cũng không ép buộc hắn phải nói.
Bọn họ nói với nàng chuyện của Nhu phi là bởi vì trong những người Nhu phi muốn hại có nàng, chuyện liên quan tới tính mạng không thể không cho khổ chủ một câu trả lời thỏa đáng.
Mà chuyện của Bùi Nghi liên qua tới tiền triều, đó là chuyện các nam nhân cần phải ứng đối giải quyết.
Cho dù có nói cho nàng, thân ở thâm cung cũng không thể giúp bọn họ giải quyết vấn đề.
Bùi Nghi là ngoại thần không thể cứ ở trong cung dưỡng bệnh, sau hai ngày Lý Duệ nói với Triệu Yên Dung ngoại chứng đã trị khỏi, chỉ cần an tâm điều dưỡng thân thể, muốn đưa hắn trở về Quan quân Hầu phủ.
Ngoại chứng đã chữa khỏi cái gì? Triệu Yên Dung nghe trong lòng liền trực tiếp đem lời này đổi thành bốn chữ "Đã trừ hết độc".
Có thể để cho Bùi Nghi trở về, cũng nói rõ Quan quân Hầu phủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn nguy hiểm gì nữa.
Triệu Yên Dung cuối cùng cũng thả lỏng hơn nửa trái tim.
Ngay sau đó truyền tới tin Nhu phi ở Trúc Vận các bị bệnh qua đời.
Vốn là cung phi qua đời, hoàng hậu phải chủ trì tang nghi, nhưng một tờ chiếu thư của hoàng đế nói rằng Nhu mắc phải bệnh nặng không thể trì hoãn, sợ là bệnh dịch nên Nhu phi liền được qua loa chôn cất.
Dùng táng nghi tòng tứ phẩm tần vị để chôn cất, so với nhất phẩm phi vị của nàng thật sự là một trời một đất.
Phần lớn người trong cung cảm khái đế vương bạc tình, Nhu phi mặc dù thân thể yếu nhiều bệnh không thể làm bạn với thánh giá (vua), nhưng dù sao cũng đi theo hoàng thượng nhiều năm, người đi một chuyến trà liền lạnh, quả thực khiến người đau lòng.
Triệu Yên Dung lại biết nguyên nhân thật sự cái chết của Nhu phi.
Nói thật, Lý Duệ có thể nắm mũi để nàng ta lấy tần vị hạ táng đã có chút ngoài dự đoán của nàng.
Mưu hại đế hậu, tội danh này đủ để nàng ta chết mười lần, còn liên lụy cửu tộc.
Lý Duệ sở dĩ nhẫn nhịn, che đậy chân tướng, chỉ e là không muốn kinh động Nhữ Nam vương, tranh thủ thời gian để an bài.
Nữ nhân trong cung đương nhiên không biết chân tướng, các nàng chỉ biết là nhất phẩm phi vị lại trống thêm một chỗ.
Dựa theo cung chế, hoàng hậu và hoàng quý phi mỗi vị trí chỉ có một, nhất phẩm phi có bốn vị, Đoan, Đức, Hiền, Nhu.
Đoan phi ngày ngày hầu hạ bên cạnh thái hậu, rất ít khi xuất hiện.
Đức, Hiền phi vị vốn trống, Nhu phi lại không còn.
Thế nào hoàng thượng cũng sẽ đem người bên cạnh thêm vào vị trí nhất phẩm phi vị, cũng không đến mức bên người hoàng thượng buồn tẻ lạnh tanh như vậy.
Lại nói, chúng ta tiến cung lâu như vậy, hoàng thượng cũng nên tăng phân vị cho mọi người chứ đúng không?
Tâm tư chủ tử các cung không khác nhau bao nhiêu, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào ba chỗ kia, từng người đều nhao nhao muốn thử.
Gần đây Triệu Yên Dung cũng hết sức bận rộn, những phi tần ngày thường đều đi đường vòng như kiến nghe được mùi đường, thành đoàn kết đội chạy đến Chiêu Dương điện.
Tặng quà, làm quen, rối rít sử dụng mười tám loại võ nghệ, vắt óc tìm tòi sở thích của hoàng hậu.
Bởi vì các nàng cũng phát hiện hoàng hậu bây giờ rất được hoàng thượng chú ý.
Nói hoàng hậu thân mình yếu ớt, không để nàng đến Trường Nhạc cung thỉnh an thái hậu.
Cứ ba ngày thì hết hai là Hoàng Thượng đến Chiêu Dương điện tìm hoàng hậu nương nương nói chuyện, lại thường hay ban thưởng rất nhiều tới Chiêu Dương điện.
Các nàng cách xa ba dặm cũng có thể cảm nhận được tình cảm nồng nhiệt hoàng thượng đối với hoàng hậu.
Càng khiến người để ý chính là mấy ngày nay hoàng thượng đều không gọi thị tẩm.
Nhưng hoàng thượng lại không qua đêm ở Chiêu Dương điện.
Ở trễ nhất là chỗ của Hoàng hậu nhưng cũng chỉ cùng nàng ta ăn tối, sau khi thắp đèn thì trở về Đức Mậu điện một mình ôm chăn ngủ.
Hoàng thượng đây là làm sao? Nữ nhân các cung đều đang suy đoán Hoàng thượng bị gì.
Đây là muốn chuyên sủng tiêu phòng? Cũng không giống lắm.
Chuyên sủng thì tại sao lại không ở lại qua đêm? Vì vậy có một loại suy đoán càng đáng tin hơn, lấy đường tắt cùng tốc độ quỷ dị mà lặng lẽ truyền khắp các cung đó là phương diện kia hoàng thượng không được...
Hoàng đế bị truyền tin là ở phương diện kia có vấn đề, cũng không biết rằng lời đồn này tuyệt đối ảnh hưởng tới tôn nghiêm đàn ông.
Vẫn cứ như cũ mỗi ngày chỉ cần rảnh rỗi liền hết sức phấn khởi chạy tới Chiêu Dương điện tìm hoàng hậu nói chuyện.
Có lúc gặp phải hoàng hậu đang ngủ trưa, hoàng thượng cũng không cho người đánh thức nàng, ở bên ngoài cửa điện ngắm một cái hoặc là ngồi bên mép giường nàng một chút, nhìn dáng vẻ nàng ngủ yên cảm thấy trong lòng hết sức thoải mái vui vẻ.
Đáng thương cho hoàng đế chưa bao giờ hiểu niềm vui khi yêu nhau, hắn cũng không biết tại sao mình liếc mắt nhìn hoàng hậu thì trong lòng sẽ cảm thấy thỏa mãn như vậy.
Từ khi hắn hiểu chuyện, nữ nhân đã ngủ qua không tới trăm cũng có mấy chục, trong lòng hắn, tác dụng của nữ nhân đơn giản là lôi kéo, củng cố và cùng ngủ một giấc.
Nữ tử xinh đẹp hắn thấy cũng nhiều, dung mạo hoàng hậu tuy đẹp nhưng cũng không phải là người đẹp nhất.
Chẳng qua hắn nhìn hoàng hậu, càng ngắm lại càng thấy thích làm sao, thích đến nỗi không nỡ đụng một cái.
Hoàng đế rất muốn ngủ một giấc với hoàng hậu, chỉ là không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy nàng, thấy nàng cười, thấy nàng nũng nịu, thấy nàng giận dữ, hắn đều cảm thấy nữ nhân sống động tràn đầy tinh thần như vậy thật khiến người yêu thích, mơ hồ lại có chút bận tâm, nếu đã ngủ với nàng rồi, có khi nào lại giống những nữ nhân khác không thú vị hay không?
Ôm một cái, hôn một cái, hoàng đế làm chuyện thân mật với hoàng hậu, nhưng chỉ cần hoàng hậu lộ ra một chút không vui hoặc có biểu tình khẩn trương thì hắn lập tức thu tay.
Hài tử đáng thương, hắn cũng không biết loại ưu tư lo được lo mất này là cái gì, chỉ là trong lòng khát vọng một chút, nếu ngày nào đó hoàng hậu chủ động giữ hắn lại qua đêm thì hay biết mấy.
Triệu Yên Dung không đề cập tới, hắn cũng chỉ có thể gánh vác chịu đựng, chờ đợi vậy.
Đau cũng vui vẻ.
Rốt cuộc nhịn không được hoàng đế đi tìm tiểu biểu thúc thổ lộ tiếng lòng, bị Bùi hầu khinh bỉ đến chết.
"Loại chuyện này ngươi nói với ta có ích lợi gì? Trực tiếp đi tìm nàng đi!" Bùi hầu cầm quyển sách cảm thấy thú vị, bị cháu họ kiêm cháu rể kiêm lãnh đạo than phiền cực kỳ chán ghét, "Nàng là chánh thê của ngươi, chuyện này giữa phu thê nên nói với nhau, không nói với thê tử của ngươi, lại nói với ta...!Hoàng thượng, người còn chưa trưởng thành sao?"
Hoàng đế bưng mặt, đang nghĩ tới tiểu thê tử của mình vừa đáng yêu lại vừa ngang ngược trên mặt lại tươi cười rạo rực, sau khi bị Bùi Nghi tạt cho một chậu nước đá mới phản ứng lại được, Bùi hầu năm nay đã hai mươi bốn, nhưng vẫn là một người cô đơn, lãnh vũ thê phong quả thật rất đáng thương.
Mặc dù mình tới than phiền, nhưng trong đó không khỏi có mấy phần khoe khoang.
Hoàng đế chợt cảm thấy chột dạ.
"Biểu thúc a, ngươi cũng lớn như vậy rồi, sao lại không chịu thành thân chứ?"
Bùi Nghi nhìn hắn một cái, cười lạnh: "Yên tâm đi hoàng thượng, vi thần một mình sống rất tốt, không cần những thứ gánh nặng dư thừa kia.
Phụ thân ta năm đó chẳng qua chỉ là một đứa bé ăn xin trên đường, đi theo Võ Đức đế mới có được một thân vinh hoa phú quý.
Khi ta còn nhỏ phụ thân đã nói với ta, đời người bất quá ngắn ngủi mấy chục năm, sống tiêu sái tự tại, thoải mái thuận ý mình là tốt nhất, ngàn vạn lần chớ vì ngoại vật và thanh danh làm khổ mình.
Cho nên vi thần đã quyết định, đời này nếu không tìm được người thật tâm thích, thì cô độc cả đời cũng được."
Hoàng đế suy nghĩ một chút, mình đã ngủ qua mấy chục nữ nhân, lại nghĩ Bùi hầu hai mươi mấy năm vẫn cô độc lãnh lẽo, bất tri bất giác được chữa hết bệnh, hài lòng rời đi.
Bùi Nghi thế nhưng càng nghĩ càng giận, sách cũng không có lòng xem nữa, liền gọi hạ nhân tới, mặt âm trầm nói: "Đi gọi Hồ Nhị ở cửa phòng, lấy kim lệnh của Trưởng công chúa đi Triệu gia một chuyến."
Hoàng đế tới khiến hắn tức giận, một bụng tức giận này của hắn không thể làm gì khác hơn là chuyển lên đầu kẻ khác.
Cũng không ai thích hợp làm đối tượng phát tiết ngoài tên tỷ phu xui xẻo Triệu Phùng Xuân kia.
Dù sao lần trước Bùi Cẩm cùng Triệu Uyển Dung sau khi từ trong cung ra liền trực tiếp dời đến Quan quân Hầu phủ, Triệu gia tới đón mấy lần đều bị hắn cản trở về.
Trước khi Triệu Thanh Dung tiến cung, hắn thế nào cũng phải để hai mẹ con đó nếm một chút đau khổ.
Người nhà Bùi gia hắn, cũng không dễ khi dễ như vậy!
Qua mấy ngày, Triệu Yên Dung ở trong cung nhận được tin Triệu lão thái thái muốn tiến cung cầu kiến hoàng hậu.
Tiểu Giang Tử mặt cười quỷ quyệt, ghé vào bên tai hoàng hậu nói mấy câu, thấy hoàng hậu vui vẻ ra mặt, kêu Mộc Lan ban thưởng một khối bạc lớn.
Cữu cữu quả nhiên sẽ không bỏ qua cho Triệu gia, lúc này mới mấy ngày, cũng đã phái ba nhóm người đi Triệu gia mắng.
Lão thái thái bị mắng không chịu nổi, tiến cung cáo trạng đây mà.
Triệu Yên Dung cười to ba tiếng, phân phó cung nữ điểm trang thay áo thường cho nàng.
Triệu thái thái lúc còn trẻ dáng người rất đẹp, Triệu Phùng Xuân cũng có bảy phần tướng mạo của bà.
Triệu lão thái gia là một hương thân nhỏ, nhà có chừng trăm mẫu đất, cuộc sống không thiếu thốn cũng không dư dả.
Lão bà xinh đẹp này là hắn đã xuất một lượng lớn khí lực cầu tới, đương nhiên cúng bái như thần tiên.
Triệu lão thái thái rất lợi hại, nhà trong nhà ngoài đều cầm trong tay, Triệu lão gia khi còn tại thế đừng nói nạp thiếp, ngay cả thô sử nha hoàn cũng phải chọn người to lớn như đại hán vậy, nhìn mặt thôi cũng ăn cơm không trôi.
Triệu lão thái thái sinh hai nữ nhi, Triệu Phùng Xuân là khi bà sắp ba mươi mới được một đứa con trai, thương yêu như tâm can, cưng chiều như tròng mắt.
Nhi tử không chịu thua kém thi đậu tiến sĩ, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể thành cha mẹ của quan lão gia, hai vợ chồng liền bán hết gia sản ở nông thôn, thuê xe ngựa lên kinh nương nhờ nhi tử.
Vừa tới trong kinh, liền nghe nói nhi tử gặp vận may, được Quan quân hầu nhìn trúng muốn kén rể.
Lão thái gia cao hứng muốn điên, nhưng lão thái thái chưa gặp qua cảnh đời, không biết làm con rể Hầu gia tốt biết bao nhiêu, trong lòng lại có mấy phần bất mãn.
Bà một lòng muốn nữ nhi của muội muội mình gả cho mình làm con dâu, lúc bà sắp vào kinh cũng đã nói xong với muội muội.
Nghe nói mẫu thân của thiên kim Hầu phủ là công chúa, nhất định rất kiêu căng.
Nếu như cưới vào cửa, rốt cuộc là con dâu hầu hạ bà hay muốn bà hầu hạ con dâu đây? Nhưng khi bà biết nhi tử cưới nữ nhi Hầu gia thì có thể ở lại trong kinh, lại nhìn thấy tờ danh sách đồ cưới khiến bà suýt chút nữa tim ngừng đập thì bà quả quyết đồng ý cuộc hôn nhân này.
Triệu lão thái thái rất đắc ý, mặc dù nhi tử cưới nữ nhi của công chúa nhưng hai nàng dâu trước sau đều bị bà chèn ép chặt chẽ không dám hé nửa cái rắm.
Mà cháu gái bà trúng ý bà rốt cuộc vẫn vào Triệu gia làm dâu cho bà, còn giúp bà sinh hai trai một gái.
Chẳng qua không nghĩ tới sắp già rồi, cháu gái cũng làm hoàng hậu, tổ mẫu của hoàng hậu còn bị người khác làm tức giận.
Triệu lão thái thái mới vừa bước vào cửa Chiêu Dương điện, vừa mở miệng đã kêu gào.
"Tôn nữ ngoan của ta, tổ mẫu của ngươi bị người ta tới cửa khi dễ, lão thái bà này sống không nổi nữa!" Mặc dù lão thái thái năm nay đã hơn sáu mươi mấy tuổi, tóc cũng đã bạc hơn phân nửa, nhưng vì ở nông thôn rèn luyện nên thân thể vẫn còn khá tốt.
Xách váy liền hướng tới trước chỗ ngồi của Triệu Yên Dung.
Triệu Yên Dung một thân cung trang sơn hà nhật nguyệt đỏ thẫm, đỉnh đầu đội mũ kim phượng chín đuôi, đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ đó, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một cái.
"Càn rỡ!" Khi lão thái bà sắp vọt tới bên cạnh, cánh tay gầy đét đụng phải mũ của hoàng hậu, Đại tổng quản thái giám Trương Đức Trung đột nhiên mở miệng hét lên.
Triệu lão thái thái lớn tuổi, chưa bao giờ trải qua kinh sợ như vậy, cả người run lên, liền ngã ngồi dưới đất.
Cũng may ở dưới đất có trải thảm, cũng không làm bị thương xương cốt của lão nhân gia, lão thái thái chốc lát sững sờ, được thế ngồi xếp bằng bắt đầu kêu gào.
"To gan!" Lúc này lên tiếng là Phó tổng quản thái giám Tiểu Giang, lông mày hắn dựng lên, ngăn lão thái thái trước mặt, giọng chói tai, "Đây là nơi nào? Làm sao có thể càn rỡ! Người đâu, đem bà tử quấy rối phượng giá này kéo ra ngoài, trước đánh hai mươi bản rồi lại lôi vào đáp lời."
Triệu lão thái thái nửa đời người ở nông thôn ngồi không, nửa đời sau ở trong nhà Triệu gia làm mưa làm gió, chưa từng gặp qua chuyện như vậy? Lần đầu tiên bà vào hoàng cung, ở trong kiệu cũng không nhìn được cảnh trí trong cung, vào cửa liền một lòng muốn la hét ủy khuất, cũng không quá để ý chính cung hoàng hậu là hình dạng như thế nào.
Bị hai tên thái giám quát mắng, bà mới quét mắt nhìn bốn phía.
Ai ya, cái nhà này cũng lớn quá, khắp nơi đều điêu rồng vẽ phượng, kim bích huy hoàng, trực tiếp làm mù mắt chó của lão thái thái.
Đại tôn nữ đó của nàng mặc cung trang đỏ thẫm kim quang lấp lánh, bên trên thêu chim giống như phượng hoàng.
Trên đầu đội mũ ánh vàng rực rỡ khiến bà hoa cả mắt, cho dù bà đã từng bị đồ cưới sang trọng của con dâu huyện chủ trước đây soi sáng qua, nhưnf cũng vẫn bị phú quý khắp nơi trong phòng này tản phát ra gây kinh hãi.
"Được rồi, là tổ mẫu của bổn cung, chừa chút mặt mũi đi".
Quả nhiên Đại tôn nữ hoàng hậu ngồi ngay ngắn kia của bà sẽ không để người đánh bà, lão thái thái nhất thời tinh thần tỉnh táo.
"Các ngươi là cái gì? Tiểu tử không có trứng cút cũng muốn đánh tổ mẫu của hoàng hậu?" Lão thái thái vừa có sức, miệng liền không sạch sẽ được.
Bà ngồi dưới đất lại vừa muốn cởi giày ném vào mặt Tiểu Giang Tử.
"Tổ mẫu, đây là trong cung".
Thanh âm Triệu Yên Dung mềm mại, nhưng mang theo vài phần nghiêm nghị, "Trong cung có quy củ của trong cung, người nếu cứ như vậy, sau này bổn cung cũng không có biện pháp gặp người."
Nghe hoàng hậu nói như vậy, lão thái thái chỉ có thể thở hồng hộc dừng tay lại.
"Yên nha đầu, ngươi phải làm chủ cho tổ mẫu, cữu cữu của ngươi cũng thật quá khi dễ người khác".
Triệu Yên Dung cầm chung trà lên, vén nắp ly gạt một cái.
"Mời lão phu nhân hành lễ với hoàng hậu".
Tiểu Giang Tử kéo dài thanh âm nói với Triệu lão thái thái,"Quỳ..."
Quỳ gì? Hoàng hậu là tôn nữa của bà, chẳng lẽ còn muốn người làm tổ mẫu này quỳ xuống dập đầu với cháu gái?
"Lão phu nhân, quỳ..." Tiểu Giang Tử lại nói một tiếng.
"Ta là thân tổ mẫu của nương nương!" Triệu lão thái thái bực tức lên tiếng, sau đó nhìn cháu gái hoàng hậu, "Yên nha đầu, ngươi cũng phải để tổ mẫu quỳ xuống với ngươi?"
Triệu Yên Dung nhìn bà: "Tổ mẫu, đây là đại đạo quân thần, bổn cung làm quân, tổ mẫu vi thần.
Tự cổ đều bàn về quân thần trước rồi mới tới hiếu lễ.
Phụ thân tới, hắn cũng phải dập đầu với bổn cung".
Hoàng hậu không nhanh không chậm nói, trên mặt mang nụ cười thân thiết.
Nhưng cả người Triệu lão thái thái lại giật mình, tôn nữ này tại sao lại không giống trước kia chứ?
Tổng quản không có trứng cút Tiểu Giang Tử cười lạnh nhìn bà một cái: "Quỳ..."
Triệu lão thái thái không tự chủ được chân mềm nhũn, quỳ xuống..