Tình huống phát triển giống con ngựa hoang bị đứt cương, chạy như điên, chạy mất phương hướng.
Edit: Nguyên Đức Phi
Beta: Triệu Tu Viện
Nửa canh giờ sau, Hoàng đế xuất hiện tại cửa Chiêu Dương điện.
Trên trán đầy mồ hôi, bị mặt trời chiếu xuống, cả khuôn mặt ướt nhẹp đều phát sáng.
"Hoàng hậu!"
Hoàng đế thở hổn hển nâng Hoàng hậu đang quỳ nghênh trước cửa cung lên, gương mặt nhịn không được mà giãn ra, nở nụ cười.
Lại nói, cũng đã mấy ngày không gặp nàng.
Nhìn Hoàng đế như vậy, không giống như ngồi liễn tới, mà giống hệt như mới vừa chạy đua trăm mét, mồ hôi nhễ nhại.
"Hoàng thượng người gấp cái gì, nhìn xem, chạy đến cả người đều toàn là mồ hôi." Ánh mắt Hoàng hậu mang theo oán giận, nhưng Hoàng đế lại cảm thấy giống như ngày nóng bức lại được ngâm trong nước lạnh, cả người đều cảm thấy thoải mái.
Mồ hôi trên trán được Hoàng hậu dùng khăn tay lau, tất cả đều được lau sạch sẽ.
Đức Bảo và Đức Toàn đứng phía sau hắn âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
Mấy ngày qua, cuối cùng mây tan thấy được mặt trời, trời quang trở lại.
Đế Hậu còn muốn chơi đùa như vậy, chỉ sợ cung nhân sớm muộn cũng bị đùa chết.
Vào nội điện, Triệu Yên Dung nhẹ nhàng giúp Lý Duệ thay áo, lại gọi người mang một chậu nước ấm tới, lau người cho hắn.
Nhiệt khí trên người được trút hết, lỗ chân lông toàn thân đều dãn ra, Lý Duệ thắt lại đai lưng, nhìn bốn phía: "Nơi này của nàng thật là làm người ta thoải mái tinh thần, mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều.
Đức Mậu điện của Trẫm chỉ sợ cũng không mát mẻ bằng."
"Vương thúc vừa mới đưa băng tới, thần thiếp cho người để hai bồn trong điện cho mát mẻ.
Chỗ ngài không có ai giúp ngài quạt hay sao?"
"Gió quạt ra đều là gió nóng, sao thời tiết lại nóng đến như vậy." Lý Duệ thở dài.
"Hoàng thượng, nơi này của chúng ta đã nóng như vậy, phía nam đại hạn, sợ là còn nóng hơn nhiều." Triệu Yên Dung kêu người dọn dẹp chậu nước, bưng một chén nước ô mai ướp lạnh lên.
"Ngài xem có nên đem một ít dược liệu thanh nhiệt đến đó hay không?" Hậu cung không được tham gia vào chính sự, nhưng Triệu Yên Dung nghĩ, chuyện này liên quan đến tính mạng vạn dân cùng yên ổn thời cuộc, cho nên cũng phải nhắc nhở vài tiếng: "Chỉ cần nghe được phía nam gặp nạn, triều đình sẽ lập tức tiếp tế xuống, xử lý mọi việc thỏa đáng, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện nhiễu loạn gì.
Có điều không ngờ mùa hạ năm nay lại nóng đến như vậy, chỉ sợ tình hình hạn hán sẽ nặng hơn dự đoán ban đầu rất nhiều."
"Đúng vậy, Trẫm cũng đã nghĩ đến việc này." Lý Duệ uống một ngụm nước ô mai mát lạnh, ngồi xuống ghế, duỗi thẳng hai chân, mày nhăn lại.
"Mấy ngày này, trẫm bàn luận tính toán cùng các đại thần ở Chính Sự đường, những vật dụng tiếp tế xuống khi trước sợ là không đủ.
Hộ bộ còn phải trữ lương cho việc khác, nhưng vận chuyển lương từ nơi khác đến các quận huyện phía nam lộ trình xa xôi, hao tổn lớn, sợ là nước xa không cứu được lửa gần.
Lúc này chỉ có thể nghĩ cách ở chỗ các hương thân nhà khá giả ở nơi đó, một là khiến cho bọn họ quyên góp, hai là sai quan lại mua, tóm lại là làm thế nào cũng phải cho bá tánh no bụng."
Triệu Yên Dung gật gật đầu, Lý Duệ là một Hoàng đế cần cù, suy nghĩ cũng rất chu đáo.
"Thời điểm này, nếu những thương nhân đó vì lợi mà đầu cơ tích trữ[3], cho dù là quan gia dùng tiền đi mua, cũng chưa chắc bọn họ sẽ lấy ra bán."
[3]Đầu cơ tích trữ: là hành động mua rất nhiều những hàng hoá, đồ có giá trị để đợi nó lên giá rồi kiếm lợi nhuận.
"Vậy phải xem bọn họ cảm thấy mạng quan trọng hơn hay lợi quan trọng hơn." Lý Duệ cười lạnh một tiếng: "Trẫm đã hạ chỉ, không được lên giá lương thực, không được trữ riêng gạo thóc, một khi bị phát hiện, nghiêm phạt không tha.
Kẻ làm giàu trên mạng người, cho dù mang danh hôn quân, trẫm cũng phải lóc da bọn chúng ra, giết mấy tên làm gương, còn lại sẽ tự động không dám chống đối."
"Thời thế loạn lạc phải dùng biện pháp mạnh.
Hiện tại thanh bình, nhưng chuyện khác thường thì dùng biện pháp khác thường.
Đời sau cũng chỉ biết tôn sùng ngài là minh quân, muốn nói ngài là bạo quân cũng không được, Triệu Yên Dung nở nụ cười: "Nhưng mà ngài vẫn phải đề phòng quan sai cấu kết.
Chúng ta ở kinh thành xa xôi, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng chỉ biết được qua tấu chương và người ngài sai đi giám sát hồi báo.
Là người thì đều có dục vọng, cánh rừng lớn chim chóc loại gì cũng có, tham lam nhỏ nhặt chúng ta cũng không cần quá mức đề phòng, nhưng những kẻ dám tham lớn, bắt được một tên phải giết chết một tên.
Tham lam lương thực cứu mạng bá tánh, đó chính là súc sinh, không thể dung thứ."
Lý Duệ gật đầu nói: "Cho nên hiện tại ta có một ý định..."
Triệu Yên Dung đợi nửa ngày cũng không thấy hắn nói tiếp, chỉ thấy thần sắc hắn mỏi mệt, hai hàng lông mày nhíu chặt, có thể thấy được đã vất vả nhiều ngày, bỗng dưng cảm thấy đau lòng.
"Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, không phải ngài muốn gặp Bảo Trân sao, ta gọi ma ma mang nó đến gặp ngài."
"Được" Lý Duệ xoa xoa ấn đường.
"Vẫn là để ta tự đi gặp nó đi, thân thể nó yếu đuối, ít đi lại một chút vẫn tốt hơn."
"Cần vận động nhiều một chút, như vậy mới tốt cho sức khoẻ." Tuy là nói như vậy, Triệu Yên Dung vẫn đứng lên dẫn hắn đi.
Bảo Trân cũng không ở trong phòng, mà đến chỗ của Bùi Cẩm và Triệu Uyển Dung.
Vinh Vương vừa mới đi không lâu, quản gia Vinh Vương phủ đã đem một rương đồ chơi lớn đến tặng Đại Công chúa.
Bảo Trân được bảo bối, đến nắp rương cũng chưa vội mở liền chạy đi tìm Triệu Uyển Dung chia sẻ niềm vui.
Bước vào Xuân Huy đường liền đặt cái rương lên một cái bàn sách chân thấp, hai nữ hài nhi mỗi người ngồi một bên, vui vẻ chia của, ngươi một cái ta một cái, vui đến quên trời đất.
Bùi Cẩm ngồi trước giá thêu, trên mặt vải lụa màu hồng thêu mấy khối đá, vài cây mặc lan[4], một con gà mái dẫn theo một đàn gà con lông vàng đang cúi đầu kiếm ăn, tạo nên một bức tranh cực kì có hồn.
[4] Hình hoa ở cuối bài.
Thấy Lý Duệ và Triệu Yên Dung tiến vào, Bùi Cẩm vội vàng đứng lên hành lễ.
Triệu Uyển Dung lôi kéo Bảo Trân đến hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu.
Cũng đã mười ngày Lý Duệ không nhìn thấy nữ nhi, lần này nhìn thấy liền không dám tin vào mắt của mình.
Hài tử xanh xao ốm yếu như chỉ có xương bọc da đã không còn, đổi lại là một nữ hài tử xinh đẹp, mi thanh mục tú[5].
[5] Mi thanh mục tú: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.
Mũi Lý Duệ dâng lên một chút chua xót, ngồi xổm xuống: "Bảo Trân, phụ hoàng tới thăm con đây."
Bảo Trân vẫn luôn dưỡng ở trong Thanh Hoà cung, bởi vì thân thể yếu ớt cho nên chưa từng đi thỉnh an phụ hoàng, mỗi lần gặp đều là Lý Duệ đến Thanh Hoà cung.
Bởi vì thân thể Đại Công chúa gầy yếu, Lý Duệ đau lòng lại sợ hãi khi nhìn thấy nó, cho nên số lần gặp mặt rất nhiều nhưng mỗi lần đều chỉ nhìn một chút liền cho ma ma dẫn lui xuống.
Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy Đại Công chúa, Lý Duệ đều sẽ khổ sở trong lòng mấy ngày liền.
Hắn cho rằng bản thân sẽ không giữ được nữ nhi này, không biết ngày nào đó ông trời sẽ mang hài tử đầu tiên này của hắn đi mất.
Nhưng mà hôm nay nhìn thấy, đứa nhỏ này nhìn bên ngoài vẫn không có huyết sắc, vẫn gầy yếu, nhưng tốt xấu gì cũng không khác một hài tử bình thường, không giống như người sắp chết, khiến người ta chạm cũng không dám chạm vào.
Lý Duệ kích động không thôi, nhưng cũng không dám chạm vào bàn tay nhỏ bé yếu ớt của hài tử.
Bảo Trân nhận ra hắn, phụ tử có thiên tính, chỉ giật mình một cái liền nhào vào trong lòng ngực hắn, thanh âm non nớt gọi: "Phụ hoàng!"
Lý Duệ cứng đờ tay chân mà bế nó lên, thân thể hài tử rất nhẹ.
Cho dù nhẹ, hài tử bốn tuổi vẫn là có chút trọng lượng, đè lên cánh tay hắn, như là có thứ gì đó mượn trọng lượng của nó đè xuống lòng ngực hắn, lấp đầy nơi nào đó còn đang thiếu khuyết.
"Phụ hoàng." Bảo Trân rất thích cảm giác được người khác ôm, cánh tay của phụ hoàng rất có lực, lực đạo không giống Bùi Cẩm và các ma ma, làm cho nó có cảm giác rất an toàn.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nó biết phụ hoàng là người rất lợi hại, tất cả mọi người, bao gồm mẫu phi cũng phải nghe theo phụ hoàng phân phó.
Vòng tay ôm lấy cổ Lý Duệ, nó úp khuôn mặt nhỏ nhắn lên mặt hắn.
Hốc mắt Lý Duệ đỏ lên, suýt nữa rơi lệ.
Hắn thật có lỗi với đứa nhỏ này, đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng cho nó cảm nhận được tình thương.
Bản thân là người lớn lên trong sự thiếu tình thương, hắn đã từng thề rằng, tương lai có hài tử, tuyệt đối sẽ không để bọn chúng chịu khổ giống như mình.
Nhưng hắn không làm được.
"Trẫm, không xứng làm phụ hoàng." Hắn cẩn thận ôm chặt lấy Bảo Trân, giọng nói nghẹn ngào: "Ta xin lỗi con."
Bùi Cẩm thấy thế, vội vàng kéo Uyển Dung tránh đi, để lại không gian cho một nhà ba người.
Triệu Yên Dung vỗ vỗ lưng hắn.
Lý Duệ sai, sai vì hắn đã tín nhiệm Trang Cần một cách mù quáng, sai vì đã sớm kết luận tương lai của hài tử, sai vì từ bỏ trách nhiệm của một người phụ thân, không có vì một tia hy vọng mà ra sức cứu lấy sinh mạng hài tử.
Lý Duệ ôm nữ nhi ngồi xuống ghế, Triệu Yên Dung ngồi đối diện hắn, sau khi phu thê hai người tách ra hơn mười ngày, cuối cùng cũng có thể bình tâm khi mà nói đến chuyện Trang Quý phi.
Thật ra không cần giải thích nhiều, chỉ cần nhìn biến hoá của Bảo Trân trong mười ngày, Lý Duệ liền rõ ràng.
Bảo Trân căn bản là không có bệnh, hoặc là nói không giống như lúc trước theo như lời bẩm báo bệnh đến nghiêm trọng như vậy.
"Một đám lang băm, Trẫm sẽ không bỏ qua cho bọn họ!" Lý Duệ oán hận mắng.
"Trách bọn họ có ích lợi gì?" Triệu Yên Dung cầm khăn cuộn thành hình chuột nhỏ chơi đùa cùng Bảo Trân: "Mặc dù có hoài nghi, các Thái y có nói với ai bây giờ? Nói với ngài, ngài sẽ tin sao? Huống chi lại không có bằng chứng.
Thân mình Bảo Trân cơ bản đã không tốt, các Thái y lại không dám nghĩ đến phương diện kia, liền chỉ có thể cho rằng là yếu ớt không thể hấp thu được bổ dưỡng, cho rằng Bảo Trân vốn sinh ra đã yếu ớt."
"Ôm đi." Triệu Yên Dung gọi Diệp ma ma vẫn luôn canh giữ bên cạnh ôm Bảo Trân lui xuống trước.
Diệp ma ma thấy Hoàng đế và Hoàng hậu muốn nói chuyện, liền ôm Bảo Trân lui xuống.
"Bảo Trân còn nhỏ, đừng nói những chuyện như vậy trước mặt nó." Triệu Yên Dung giải thích, Lý Duệ im lặng gật đầu.
"Ta cho người tra xét thân phận, lai lịch cùng bối cảnh gia đình của bốn ma ma này, Diệp ma ma hẳn là tin tưởng được, còn lại ba người, hai người đã bị Quý phi mua chuộc, bệnh trên người Bảo Trân đều là do các nàng làm ra.
Ta liền chủ trương xử lí hai tên nô tài phản chủ kia, còn một người thì đẩy đến nơi chăm sóc cây cỏ, không có lệnh không thể rời khỏi."
Bốn người này là nàng đích thân thẩm vấn, thủ pháp thu thập lời khai hiện đại kết hợp cùng tâm lý học tội phạm, đối ứng vài câu, những nữ nhân chưa hiểu việc đời đúng là không phụ kì vọng của nàng.
Không cần dùng đến cực hình, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, toàn bộ liền trúng chiêu.
"Sao lại không cho người bẩm báo với trẫm?" Lý Duệ ngồi thẳng lưng: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Nếu như lòng ngài hướng về nàng, thì ta đem lời khai của những người này đến cho ngài xem có tác dụng gì chứ?" Triệu Yên Dung cười lạnh, thản nhiên nói: "Đúng hay không đúng, nàng lừa gạt, đến bản thân ngài cũng không thể nhìn thấu, người ngoài phải đánh thức như thế nào? Hoàng thượng và nàng ta đã có hai mươi năm tình cảm, hai mươi năm, bọn nô tì có thể nói cái gì?"
"Nô tài dám can đảm phản chủ, không sợ bị phát hiện, chẳng qua là ỷ vào có Quý phi chống lưng." Nói xong, nàng nhìn thoáng qua Lý Duệ.
"Ngài mau cho người phong toả Thanh Hoà cung, không cho người tùy tiện ra vào, chuyện này phải xử lí cẩn thận."
Lý Duệ im lặng một lúc lâu, gật gật đầu nói: "Được."
"Nếu ngài nhìn rõ, những lời ta nói đều có thể tin tưởng." Ngón tay Triệu Yên Dung nhẹ gõ lên mặt bàn: "Nghe cách nói của các nàng, là Quý phi không thích Bảo Trân, thường cho người bỏ đói, để nó bị lạnh, khiến cho nó sinh bệnh.
Nhưng nàng chưa từng tự mình động thủ, ở trước mặt Bảo Trân, nàng vĩnh viễn là người cứu rỗi, hoặc nghiêm túc hoặc từ ái, làm cho Bảo Trân vừa sợ lại vừa tín nhiệm." Chẳng qua là hội chứng Stockholm[6], Trang Quý phi dùng chiêu này xác thật rất hữu hiệu, làm Bảo Trân ỷ lại, tôn sùng nàng như thần linh.
Mặc kệ nàng nói cái gì, Bảo Trân đều vô điều kiện làm theo.
Cũng đều quy kết nguyên nhân chịu ngược lên người chính mình.
Bốn ma ma này, chỉ có Diệp thị còn tính là phúc hậu.
Bởi vì nữ nhi mình chết non, cho nên chăm sóc Bảo Trân thêm một phần nhiệt tình.
Bảo Trân cũng rất thích nàng.
Bị các nàng lén lút tố cáo, Trang Quý phi đã tính kế giết chết Diệp thị, không ngờ hành động này lại bất ngờ cứu mạng Diệp ma ma.
Diệp ma ma nghe được, sợ tới mức thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Chẳng qua là nàng cảm thấy công chúa đáng thương, nhiệt tình chiếu cố săn sóc một chút, thiếu chút nữa mất luôn mạng.
Hoàng hậu kiên trì muốn Bảo Trân đến ở trong Chiêu Dương điện, không chỉ cứu công chúa một mạng, cũng cứu luôn Diệp thị một mạng.
Triệu Yên Dung giao Bảo Trân cho nàng, nhưng vẫn sai Bạch Lộ âm thầm giám sát.
Dù sao cũng là người của Thanh Hoà cung, vẫn nên cẩn thận một chút.
Lý Duệ trầm mặc thật lâu, rốt cuộc kể lại lời nói của Trang Cần cho Triệu Yên Dung nghe.
Triệu Yên Dung nghe xong, tròng mắt xuýt nữa rơi xuống.
Tình huống phát triển giống như con ngựa hoang bị đứt dây cương, chạy như điên, chạy mất phương hướng.
Mọi người đều nói nghệ thuật xuất phát từ sinh hoạt, cao hơn sinh hoạt.
Nhưng hiện giờ nàng nghe được, trình độ cẩu huyết của sinh hoạt vẫn là cao xa hơn sự sáng tạo của nghệ thuật.
Nữ nhân Trang Cần này đã không thể lý giải theo tư duy của người bình thường, dùng ngôn ngữ của nhân loại để miêu tả.
Triệu Yên Dung suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng có thể nghĩ ra từ dùng để miêu tả Trang Cần.
"Biến thái!"
Từ ngữ kinh điển lại tinh chuẩn như vậy chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, tuy rằng Lý Duệ không biết biến thái là gì, nhưng hắn có thể khẳng định, hai từ này từ miệng Hoàng hậu phát ra, tuyệt đối không phải là lời hay gì.
"Ngài chỉ định giam nàng lại như vậy liền tính là xong việc?" Nghe qua sự tích biến thái của Trang Cần, Triệu Yên Dung khó hiểu mà nhìn Lý Duệ, là nam nhân không ai nguyện ý bị đùa giỡn, lừa gạt, huống chi Lý Duệ lại là chủ thiên hạ, nam nhân đứng ở đỉnh của quyền lực.
Đối với loại chuyện bị đùa bỡn này, tuyệt đối không thể nhẫn!
Cư nhiên chỉ giam Trang Cần lại trong Thanh Hoà cung, nói với bên ngoài là dưỡng bệnh, ngay cả vị trí Quý phi cũng không bị xê dịch, chuyện này không khoa học, lại càng không logic!
Lý Duệ chịu bị đùa bỡn như vậy?
"Nhà mẹ đẻ nàng là công thần, không tiện xử trí công khai ra bên ngoài." Lý Duệ nhìn ra Triệu Yên Dung không cho là đúng, liền giải thích: "Hiện giờ nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, nếu làm cho nàng khó coi, không khỏi sẽ làm rét lạnh tâm của các công thần.
Những việc của hậu cung này, không cần tất cả đều phải công khai ra ngoài.
Hiện tại chỉ có thể giam lại, không để cho nàng ta có cơ hội tiếp cận Bảo Trân."
Triệu Yên Dung không cảm thấy nữ nhân Trang Cần này bị giam thì sẽ tỉnh ngộ.
Nếu không phải Lý Duệ đều đặt tâm tư lên người Hoàng hậu, khiến cho nàng ghen tuông quá độ, bị kích thích, bất chấp mà hành sự, có thể cả đời này nàng cũng sẽ không thẳng thắn với Lý Duệ.
Lợi dụng lòng áy náy của hắn, cũng như ân tình của phụ thân cùng đại huynh đối với hắn, Trang Cần vốn tính toán dùng những thứ này trói buộc thiên tử Đại Tề.
Nhưng Triệu Yên Dung xuất hiện quấy rầy kế hoạch của nàng, làm nàng rối loạn, nếu không cũng sẽ không lộ ra nhiều sơ hở như vậy.
Hiện tại Lý Duệ chỉ giam lỏng nàng, chờ xác thực chứng cứ, chứng minh việc Lý Duệ nhiều năm vẫn không có con có liên quan đến Trang Cần.
Tội danh mưu hại con vua và phi tần, nàng ta có thể tốt được sao?
Có điều để giữ thể diện Hoàng gia cùng thanh danh của Hoàng Đế, Lý Duệ cũng chỉ có thể âm thầm ra tay, để nàng vẫn giữ được tôn vinh của Quý phi mà đi gặp Tiên Đế sám hối.
"Trẫm dự định phái người lặng lẽ đi phía nam điều tra." Lý Duệ nhìn Triệu Yên Dung: "Nếu có thể, Trẫm muốn tự mình đi một chuyến."
[6] Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.
Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính ít nhất tám phần trăm nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm.
Hội chứng Stockholm không những chỉ phát triển ở những nạn nhân bắt cóc mà còn có thể xuất hiện dưới bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ "vô cùng thân thiết và gần gũi, trong đó một người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc/và thể xác) người còn lại." Một trong những giả thiết giải thích sự tồn tại của Hội chứng Stockholm được dựa trên lý thuyết của nhà phân tâm học Anna Freud: Sự đồng cảm của nạn nhân với kẻ hành hạ là cách mà nạn nhân phản ứng với nỗi đau mà họ đang phải trải qua.
Bằng cách đồng hóa bản thân với kẻ hành hạ, bản ngã của nạn nhân được bảo vệ.
Khi đó, nạn nhân chia sẻ chung những suy nghĩ, thái độ và giá trị với kẻ hành hạ, "tạm quên mất" rằng mình đang bị đe dọa.
------
Lì xì đến! Lì xì đến!
Tân niên bình an nha
#HyThaiPhi.