Thái Khang đế uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên long ỷ, hai mắt như mắt ưng lợi hại nhìn xuống sáu người quỳ trên điện.
Trong Văn tam giáp, Trạng Nguyên Hứa Từ ông biết, Bảng Nhãn Hứa Tử Nhai ông cũng biết, Thám Hoa là một hàn môn đệ tử, gọi Nhan Tứ.
Mà trong Võ tam giáp, Trạng Nguyên Công Tôn Ngự là em trai Công Tôn Thác; Bảng Nhãn Phí Tá, là con cháu chi thứ của Phí thị; mà Thám Hoa, tên là Nhan Ngưu, cũng xuất thân hàn môn.
Thái Khang đế lúc trước lệnh ám vệ giám thị tra xét Hứa Từ, phát hiện bên Hứa Từ có năm tên thuộc hạ trung thành tận tâm. Trong đó một người tên A Tứ, một người tên A Ngưu, có thể chính là hai người này.
Hai Văn Võ Thám Hoa cư nhiên đều là thuộc hạ của Hứa Từ, ngược lại là một chuyện mới mẻ, thú vị.
Thái Khang đế nheo lại mắt, đánh giá hai thanh niên họ Nhan kia, a, một người khôn khéo, một người hàm hậu, đúng là cực kỳ bù đắp. Trong lòng lại có mấy phần tính toán, nếu như thế không bằng ném cả đám ra ngoài lịch lãm một phen.
Sau khi thông suốt biện hộ, Thái Khang đế đối với tính tình của mấy người trên điện cũng có mấy phần lý giải, bắt đầu phong chức quan phẩm giai.
“Công Tôn Ngự, trẫm liền phong ngươi là Du Kỵ giáo úy, chính Ngũ phẩm, sắp xếp vào binh sĩ Trấn Bắc Quân.”
“Phí Tá, trẫm phong ngươi là Binh bộ Viên Ngoại Lang, từ Ngũ phẩm, tức khắc đi trước Binh bộ nhậm chức.”
“Nhan Ngưu, trẫm phong ngươi là tả Biệt Giá tòng sự sử, từ Ngũ phẩm, nghe lệnh Giang Nam đạo thứ sử.”
“Hứa Từ, trẫm phong ngươi là thái tử Tiển Mã, chính Ngũ phẩm, phụ tá tùy thị hai bên của thái tử.”
“Hứa Tử Nhai, trẫm phong ngươi là tu soạn Hàn Lâm viện, chính Lục phẩm, tức khắc đi trước Hàn Lâm viện nhậm chức.”
“Nhan Tứ, trẫm phong ngươi là hữu Biệt Giá tòng sự sử, từ Ngũ phẩm, nghe lệnh Giang Nam đạo thứ sử.”
Lần này nhậm chức phẩm giai, có thể nói là tương đối tăng hơn vài lần trước. Năm đó Hứa Trường Tông là vì Thái Khang đế trọng dụng hàn môn đệ tử, mới đặc biệt đề bạt làm chính Tứ phẩm Lễ bộ Thị Lang, nhưng cũng chỉ có một lần kia.
Ban đầu Văn Trạng Nguyên nên nhậm chức là tu soạn Hàn Lâm viện chính Lục phẩm, Bảng Nhãn là tu biên chính Thất phẩm, bèn suy nghĩ.
Nhân tài tam giáp cần lịch lãm một đoạn thời gian, mới tiếp tục lên chức.
Mà bây giờ, Văn Võ tam giáp, phẩm giai thế nhưng không thấp hơn Lục phẩm, Thái Khang đế có thể nói là lại lần nữa hàng nhân tài không câu nệ kiểu cách.
Hứa Từ vô cùng vừa lòng với kết quả này, cuộc đời này của cậu bằng thực lực của bản thân thi được Trạng Nguyên. Vốn tưởng rằng sẽ bắt đầu nhậm chức từ Hàn Lâm viện, lại không nghĩ rằng vừa đến liền là thái tử Tiển Mã chính Ngũ phẩm, trừ làm cậu cảm thấy ngoài ý muốn, liền vô cùng vui.
Duyên pháp thế gian thật kỳ diệu, tựa hồ luôn có ràng buộc, đưa cậu và người tâm tâm niệm niệm ở bên nhau.
Đời trước lúc còn là thiếu niên cậu vô tri vô giác mười mấy năm, chờ Hứa Tử Nhai thi được Trạng Nguyên, khi Hứa Trường Tông đủ loại khen sủng ái hắn, lòng ghen tị quấy phá, Hứa Từ mới có ý niệm vào triều làm quan.
Cậu từ lúc ấy liền sinh ra ý niệm leo lên thái tử, tâm tư cũng không còn tinh thuần khi làm thư đồng thái tử năm đó.
Hứa Từ khẩn cầu thái tử mở cửa sau, khi đó cậu mười tám, thái tử hai mươi hai.
Hứa Từ một thân không phục cùng ngạo khí, cứ nghĩ quan nhỏ không hiếm lạ, tận lực bái cầu thái tử cho cậu làm một quan lớn.
Thái tử lúc ấy cánh chim còn nhỏ, nhưng vẫn ngon miệng đáp ứng, sau khi xin chỉ thị Thái Khang đế, cậu liền trực tiếp đảm nhiệm Dương Châu thứ sử chính Tam phẩm.
Nhưng bởi chuyện này, mà thái tử từng mấy lần ở trên triều đường bị người lên án. Hiện tại nhớ tới việc này, Hứa Từ tràn đầy tự trách.
Kiếp này cậu thi được Trạng Nguyên, Thái Khang làm điện phong cậu làm thái tử Tiển Mã chính Ngũ phẩm, phụ tá thái tử. Danh chính ngôn thuận, sẽ không hại thái tử bị người bắt thóp.
A Tứ, A Ngưu tuy buồn bực Giang Nam đạo thứ sử này là ai, nhưng nghe thấy hai người cùng nhậm chức làm Biệt Giá của Giang Nam đạo thứ sử, có thể chiếu ứng cho nhau, nhất thời vui vẻ, nhìn nhau cười.
Mà Hứa Tử Nhai nhậm chức phẩm giai thấp nhất lần này, cũng không như năm năm trước lại ghen lại ghét Hứa Từ.
Người bên ngoài như thế nào là tạo hóa của người bên ngoài, có quan hệ gì với hắn chứ, người không thể so sánh, điểu không thể phàn, hắn giờ chỉ hy vọng có thể làm tốt Tu Soạn trước mắt liền tốt.
Công Tôn Ngự lại vẻ mặt thảm thiết, vốn tưởng rằng thi được Trạng Nguyên rốt cuộc có thể thoát khỏi đại ca quản giáo, không nghĩ tới cuối cùng cư nhiên thoát khỏi đến bên dưới mí mắt của đại ca, Công Tôn Ngự khóc la trong lòng, quả nhiên là trời muốn vong ta!
Mà khuôn mặt Phí Tá bình thản, lòng dạ thâm hậu, làm người khó có thể đoán được tâm tư.
Thái tử điện hạ hồi kinh đã mấy ngày, bởi vì bận rộn chính sự mà không rảnh dành thời gian cho việc khác, Hứa Từ không dám vào quấy rầy bái kiến.
Nhưng Hứa Từ cực kì buồn bực, cậu giờ sớm có chút khẩn cấp. Trừ ngày Lý Hạo Sâm hồi kinh, Hứa Từ may mắn được đồng hành với thái tử điện hạ một đoạn thời gian, cậu liền lại không còn cơ hội gặp thái tử. Giờ tiến cung diện thánh, Hứa Từ không muốn dễ dàng rời đi như vậy.
Cậu đuổi theo Thái Khang đế ý muốn rời đi , “Bệ hạ, có thể chấp thuận vi thần bái kiến thái tử điện hạ hay không?”
Thái Khang đế lúc trước nghe Phổ Huệ đại sư nói, ước gì Hứa Từ mỗi ngày dính cùng với Lý Hạo Sâm, liền hạ một lệnh truyền, “Hứa ái khanh giờ nhậm chức thái tử Tiển Mã, sau này có thể tự đi Đông Cung, không cần xin chỉ thị.”
Phổ Huệ đại sư hôm qua trước khi đi, từng đề nghị cho thái tử đi Đông Hải tìm, có thể sẽ có thu hoạch.
Thái Khang đế rất tin không nghi ngờ lời Phổ Huệ đại sư, năm đó ông là hoàng tử không được sủng, mà thái tử lại là người khác. Tiên hoàng từng triệu thỉnh Phổ Huệ đại sư vào cung vì hoàng tử công chúa xem tướng dung, xem bát tự, trắc tương lai.
Mà sau khi dự đoán thì có nhiều ứng nghiệm, quả nhiên thần kỳ.
Ông mới đầu còn cười nhạt, ngôn luận định sổ mệnh cách này chỉ là trò lừa gạt giang hồ, không đủ tin tưởng. Ở trên đại điện, Phổ Huệ đại sư lúc ấy chưa từng có nhiều ngôn luận với thái tử, chỉ nói thái tử Long Chương Phượng Tư, có thể thành chuyện lớn.
Ngôn ngữ với mệnh cách tương lai của hoàng tử công chúa khác cũng có hỉ có bi, có hảo có hư, cũng không vì đối phương là người hoàng thất liền chỉ ngôn thiện ngữ. Đến chỗ ông, đại sư chỉ lắc lắc đầu, nói ông mệnh đồ nhiều sai, phúc hưng thảm bạc.
Nhưng đợi mọi người tán đi, Phổ Huệ đại sư lại ở chỗ không người lặng lẽ nói với ông, ông là thiên mệnh sở quy, chỉ là đường này hung hiểm nhiều sai, nhưng mỗi khi lại có thể gặp dữ hóa lành. Cũng nói ông không cần tranh đoạt, thuận trời là được.
Ngôi vị hoàng đế này của ông có thể nói là nhặt không, hoàng thất đồng lứa của ông đấu tranh tàn khốc vô tình, loạn đấu nhau, đấu đến cuối cùng chết thì chết, biếm thì biếm. Mà ông nghe lời Phổ Huệ đại sư, từ trước đến nay làm theo bo bo giữ mình, thế nhưng sống đến cuối cùng.
Tiên hoàng thấy toàn bộ hoàng thất chỉ còn lại có ông cùng Cung thân vương, mà Cung thân vương lại xuất thân cung nữ, thân phận địa vị. Tiên hoàng đành phải lập Thái Khang đế làm thái tử, kế thừa ngôi vua.
Sau đó đợi ông đăng cơ vi đế, liền tự mình đi trước Chung Nam sơn bái kiến Phổ Huệ đại sư. Khi đó từng hỏi Phổ Huệ đại sư, lúc ấy sao dám lớn mật không chịu coi trọng hoàng tử ăn nói bừa bãi như thế, cũng không sợ bỏ mạng.
Người càng sâu, nếu Phổ Huệ đại sư lúc ấy tiết lộ Thiên Cơ cho thái tử bấy giờ, Thái Khang đế đã sớm bị mất mạng.
Phổ Huệ đại sư A Di Đà Phật nói vài câu Phật ngữ, cuối cùng chỉ nói quẻ tính thiên tượng, lẽ trời đã định, ông chỉ là người truyền đạt, sao có thể nghịch thiên báo cho thái tử lúc ấy biết. Mà sở dĩ xuống núi giúp ông một lần, cũng là lẽ trời sở khải.
Phổ Huệ đại sư trách trời thương dân, tất nhiên là không thể thấy bi thương khắp nơi, đạo của thái tử lúc ấy là đạo sát lục, chỉ có Thái Khang đế, mới là đạo nhân ái.
Khi thái tử mới sinh, Thái Khang đế lại mời Phổ Huệ đại sư đến, nhưng Phổ Huệ đại sư thở dài liên tục, mệnh cách Tham Lang sát tinh, thiên cổ khó gặp. Sao này chúc mộc, có chút thần bí, cũng là phúc tinh cũng là tai tinh. Nhất niệm thành Phật nhất niệm thành Ma, có thể thành Phật hay không, tất cả là ý niệm của thái tử.
Phổ Huệ đại sư dù chưa từng nói gì thêm, Thái Khang đế đã có mấy phần cân nhắc trong lòng, Sâm nhi chỉ sợ cũng không phải là chân mệnh thiên tử.
Nhưng thì tính sao, con của ông cùng người yêu nhất sinh, nên có được thứ tốt nhất.
Thái Khang đế nhiều lần cầu hỏi cách phá giải, lúc ấy sao Tử Vi còn chưa xuất hiện, mà Thái Khang đế lại tâm ý thành kính, Phổ Huệ đại sư liền nói sẽ về Chung Nam sơn nghiên cứu thiên đạo. Mười chín năm sau ông lại đến, nếu khi đó trong lòng Lý Hạo Sâm có một phần thiện niệm, vậy thì còn có cách phá giải.
Trước khi thái tử hồi kinh, Phổ Huệ đại sư dĩ nhiên vào cung. Ngày đó ở sau điện Ngự Thư phòng cùng Thái Khang đế tham thảo Phật pháp, thái tử vừa vặn cầu kiến, Phổ Huệ đại sư cố ý đoán xem Lý Hạo Sâm, liền cầu trốn sau bàng thính của Ngự Thư phòng.
Đúng lúc, Lý Hạo Sâm đầy người sát lục, bị oán khí quấn thân cư nhiên vẫn tồn thiện trong lòng như trước, vì dân chúng Bắc quan tranh phúc mưu lợi. Phổ Huệ đại sư cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng thấy hắn tuy cả người sát khí, trong mắt lại vắng lặng trong sáng. Có thể thấy được Lý Hạo Sâm nội tâm kiên nghị, sẽ không dễ dàng bị ngoại vật xâm nhiễm, đung đưa bất định.
Như thế Phổ Huệ đại sư mới yên lòng, vì Thái Khang đế bày mưa một hai.
Thứ nhất, là lệnh Hứa Từ thường làm bạn hai bên.
Thứ hai, là đi Đông Hải tìm một đường cơ duyên.
Tham Lang tinh chúc mộc, ngày sinh Đông Phương, là sinh cơ, mà thủy sinh mộc. Thủy sinh cơ tẩm bổ gột rửa huyết sát trầm mộc.
Tham Lang sát tinh đi hướng Đông Hải, có thể lớn mạnh bản thân, lắng đọng sát khí.
Thái Khang đế nghe Phổ Huệ đại sư một lời như thế, hôm qua mới cho Lý Hạo Sâm tạm thi hành chức Giang Nam đạo thứ sử, lấy cớ “Thay cha vi hành Đông tuần” sai hắn đến Giang Nam vùng Đông Hải.
Không có biện pháp, đều là vì con trai của mình. Ai bảo Phổ Huệ đại sư nói thái tử đi hướng Đông Hải, có thể tìm ra được chuyển cơ. Ông làm cha, thật là vì con trai thao nát tâm.
…
“Ông ngoại, tôn nhi muốn đi bái kiến thái tử điện hạ, ngài có muốn cùng đi với ta, hay là lên đường hồi phủ?” Tống Thái công là ông ngoại của Lý Hạo Sâm, Hứa Từ cúi đầu cúi người hỏi.
“Ngươi đi đi, ta trước không đi, chờ hôm nào có thời gian, ta lại đến gặp thái tử điện hạ.” Tống Thái công lắc đầu, từ chối Hứa Từ.
Năm năm này, ông thường thường thấy Hứa Từ một mình ở trong phòng viết thư cho thái tử.
Ông cũng rất nhớ đứa cháu duy nhất của mình, nhưng nếu bàn về ai nhất ai nhì, người nhớ nhất, chỉ sợ là Hứa Từ.
Chủ tớ họ, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói.
Nghe Tống Thái công nói như vậy, Hứa Từ cũng không giữ lại, vội vã liền đến Đông Cung thái tử.
Khi Hứa Từ đến, Chu công công đang phân phó bọn thái giám cung nữ thu dọn Đông Cung một trận.
Trên đất vết máu loang lổ, cách đó không xa còn có thi thể một cung nữ còn dư lại nhiệt độ, chưa hoàn toàn cứng ngắc.
Thấy người đến là Hứa Từ, Chu công công bận rộn lên đón, che tay ở trước mắt Hứa Từ, không để cậu nhìn thấy trường hợp máu me như thế, kéo cậu qua một bên, “Hứa gia đến tìm thái tử điện hạ?” Vương thị sớm hưu Hứa Trường Tông, Hứa Từ theo Vương thị, hắn tự nhiên không thể như khi còn nhỏ gọi Hứa Từ là “Hứa nhị gia”, cho nên hắn liền sửa miệng thành “Hứa gia”.
“Đây là có chuyện gì chứ? Thích khách? Thái tử điện hạ đâu?” Hứa Từ kéo xuống tay Chu công công che ở trước mắt, chỉ chỗ thi thể, “Tặc nhân vì sao có thể trà trộn vào, còn mò vào Đông Cung!”
“Ai, đây đã là lần thứ ba sau khi thái tử trở về. Bên người thái tử có tinh giáp ám ảnh, thích khách che mặt không vào được. Người phái thích khách ra nhất định là có chút hiểu biết với việc này, người kia phái thích khách tới, đều là cải trang trang điểm, chọn lúc ban ngày, dịch dung thành bộ dáng cung nữ thái giám Đông Cung, thừa dịp thái tử chưa chuẩn bị đột nhiên ám sát.”
“Hoàng Thượng nhiều ngày dần dần bắt đầu cho thái tử phê duyệt tấu chương chia sẻ quốc sự, cái tên này, thái tử mới vừa đang phê duyệt tấu chương, nàng bưng trà mà vào, nháy mắt dùng thứ châm giấu trong tay áo ám sát. May mắn kiếp sống chiến trường năm năm của thái tử điện hạ, cực kỳ mẫn cảm với sát khí, một chưởng đánh nàng ra, người này thấy ám sát thất bại, liền cắn lưỡi tự sát tại chỗ.”
Hứa Từ nghe được trong lòng run sợ, giữa ban ngày ban mặt, thế nhưng liên tiếp ám sát thái tử điện hạ đương triều. Chủ mưu quả nhiên là mắt không còn vương pháp, tội đáng chết vạn lần! Thái tử gặp nạn ai lấy được ích lợi nhiều nhất? Không nghĩ đến ai khác, nhất định là Phí Viễn Chinh cùng tứ hoàng tử Lý Hạo Thịnh kia.
“Thái tử giờ ở đâu?” Hứa Từ nắm lấy cổ tay Chu công công, cào hắn sinh đau. Chu công công nhe răng nhếch miệng, chỉ chỉ hậu viện tẩm cung Đông Cung, “Ở suối nước lạnh…”
Hứa Từ một tên lao ra, lưu lại Chu công công nghẹn họng nhìn trân trối thả ra hai chữ cuối cùng, “Tắm rửa…”
Chu công công bụm mặt, Hứa nhị gia, ngài ngược lại nghe chúng ta nói xong thì mới đi chứ! Đăng bởi: admin