Chưa thấy thằng nào ngu như thằng này =v= Nữ đế ng ta cưới hoàng hậu là ng Diệu quốc mà lại tới xin Nữ đế làm chuyện tổn hại đến Diệu quốc. Nhân vật phản diện thôg minh ghê nơi =.=
60: Lợi thế của Nguyệt quốc
Kim quốc xưa nay an nhàn ở một chỗ, bởi vì địa thế, nên dễ thủ khó công, quan hệ của Kim quốc cùng nước ngoài xưa nay là như gần như xa.
Lần này Nữ Đế Kim quốc đại hôn, không chỉ phát thiệp mời cho Đại Diệu quốc, Nguyệt quốc lân cận với nàng cũng thu được một tấm thiệp mời.
Mà nước nhỏ phụ thuộc của Kim quốc tất nhiên là không cần phải nói, phải nói kỳ quái, chính là Hứa Từ sau này còn biết, Tuyết quốc cũng thu được một tấm thiệp mời.
Phải nói Tuyết quốc ở Cực Bắc, Kim quốc ở cực nam, ở giữa còn có một Đại Diệu quốc thật lớn, nên không có lui tới gì mới phải.
Khi đoàn người đến sớm đã có quan binh thông báo, bọn họ vừa đến cửa thành, liền thấy đã sớm có người chờ ở nơi đó.
Người chờ một thân trường bào xanh ngọc, đầu đội quan ngọc, phong tư hiên ngang, chính là Công Tôn Thác.
Công Tôn Thác sớm nghe được tin tức, hắn liền ở đây chờ.
Cách từ xa, hắn liền thấy được cờ của Đại Diệu quốc.
Vừa mới nhìn thấy đội ngũ từ nơi xa đi tới, hắn liền cưỡi Huyền Sắc Bảo Mã lộp bộp lên nghênh đón, “Thái tử điện hạ, ngài đã tới.”
Rõ ràng là thái tử điện hạ cùng tứ hoàng tử đồng thời ở phía trước, nhưng Công Tôn Thác lại chỉ chào hỏi thái tử điện hạ, xa gần thân sơ vừa nhìn liền hiểu ngay.
Trên mặt Lý Hạo Thịnh cười đến đầy mặt ôn hòa, trong lòng đã sớm nghiến răng nghiến lợi.
Lý Hạo Sâm gật đầu, nhìn thấy Công Tôn Thác nhìn quanh thân ảnh phía sau hắn, cười nói, “Lúc này mới nhớ tới đệ đệ bảo bối của ngươi, có phải là chậm chút hay không, Công Tôn huynh?”
Hứa Từ cưỡi Diễm Hỏa từ phía sau đi lên trước, đứng ở bên trái phía sau thái tử điện hạ một chút, vẫn chưa ngang bằng với thái tử điện hạ, “Công Tôn đại nhân, ngươi hẳn là cũng rõ ràng, Công Tôn Ngự tuy có lòng muốn đến, nhưng bệ hạ cũng không đáp ứng.”
Trên mặt Công Tôn Thác lộ ra thất vọng, hắn gật gật đầu, “Điều này ta tự nhiên là biết, ta lưu lại Ngự nhi ở kinh đô chính là để biểu lộ lòng trung thành, bệ hạ nhân thiện, Ngự nhi tuy rằng không đến, nhưng ta cũng yên tâm.”
“Ta nghe nói bệ hạ thu Ngự nhi làm nghĩa hoàng tử, còn sắc phong thành Việt vương. Phong vương khác họ, đã là ân sủng lớn lao mà bệ hạ cho Công Tôn gia chúng ta.”
Nghĩ đến điều gì, Hứa Từ đột nhiên “Phụt” cười ra tiếng đến, “Ta nói này hoàng hậu nương nương, hiện tại không gặp được, không có nghĩa là tương lai không gặp được nha. Sau này khi ngài hồi môn thì phải biểu hiện tốt trước mặt bệ hạ, bệ hạ hết giận, tự nhiên sẽ cho phép các ngươi gặp lại.”
Nghe được bốn chữ “Hoàng hậu nương nương” này, Công Tôn Thác xưa nay tiêu sái cũng khó tránh có chút quẫn bách, hắn thấy Hứa Từ chọc hắn, không khỏi trả lời: “Hứa Tiển Mã, bệ hạ ở hoàng cung Kim quốc luôn thường thường lải nhải về ngươi, hôm nay nếu đến đây, ta nghĩ bệ hạ chắc chắn vô cùng vui mừng.”
Hứa Từ: ách…
Thật cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt thái tử điện hạ nháy mắt khó coi, Hứa Từ hắc hắc cười hai tiếng ngượng ngùng, lùa Diễm Hỏa liền trốn ra sau, “Ta còn có việc, các ngươi chậm rãi trò chuyện.”
Giữa thái tử điện hạ cùng Công Tôn Thác có tình nghĩa chiến trường năm năm, đã bạn sống chết quá mạng, tứ hoàng tử ở cạnh hoàn toàn không thể chen miệng.
Tứ hoàng tử cùng Công Tôn Thác một trái một phải vây quanh thái tử điện hạ vào cửa thành, thẳng đến hoàng thành mà đi.
Lúc đó trong hoàng cung Kim quốc, Nữ Đế đang gặp mặt tam hoàng tử Nguyệt quốc —— Vũ Văn Thiên Thành.
Vũ Văn Thiên Thành đã qua tuổi ba mươi, trên cằm hắn đã mọc chòm râu ngắn củn, mặt như đao cắt, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, thân cường thể tráng, vừa thấy liền là hạng người oai hùng kinh nghiệm sa trường.
Bởi vì Vũ Văn Thiên Thành muốn nói chuyện bí mật với mình, Nữ Đế Kim quốc liền lệnh cho người hầu lánh đi xuống.
Vũ Văn Thiên Thành đưa thiệp mời mạ vàng hạ lễ cho Kim quốc Nữ Đế, cười nói, “Nữ Đế có vừa lòng với hạ lễ của tại hạ?”
Tiếp qua nhìn hạ lễ của Nguyệt quốc, Nữ Đế tùy ý lật ra hai cái.
Biểu tình vốn không tập trung nhìn thấy tờ cuối cùng của hạ lễ, nháy mắt mâu quang rùng mình, Chu Thọ Doãn!
Chu Thọ Doãn là người nào?
Chu Thọ Doãn đúng là tiền thừa tướng vào khi nàng kích sát sơn tặc ở Liên sơn, mưu đồ ép buộc Thiên Tử ra lệnh cho chư hầu năm đó!
Năm đó mình vội vã mang theo tám vạn cứu binh chạy về hoàng thành, cứu hoàng đệ.
Bắt toàn bộ người nghịch mưu có liên quan để tra tấn hầu như không còn, nhưng chỉ có lão hồ ly này, thỏ khôn có ba hang, không biết chạy trốn tới nơi nào.
Nàng không muốn chuyện của hoàng đệ bị người bên ngoài biết, liền chiêu cáo thiên hạ, Chu Thọ Doãn mưu đồ bí mật tạo phản đã bị đánh chết, nhưng lại ngầm để ám vệ tìm kiếm nơi ở của hắn chung quanh.
Mấy việc bí ẩn này, trừ mấy thân tín, lại không có người bên ngoài biết, Vũ Văn Thiên Thành sao lại biết được?
Nữ Đế kinh ngạc trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc.
Nàng tùy ý đặt thiệp mời hạ lễ của Nguyệt quốc lên trên bàn, cười lạnh nói: “Tam hoàng tử điện hạ, cái tên cuối cùng này của ngươi là có ý gì?”
Vũ Văn Thiên Thành lão thần tại tại, “Bệ hạ, nói đến đúng dịp. Mấy tháng trước, ta ở trong núi săn thú, lại không cẩn thận bắn trúng một dã nhân quần áo lam lũ ở giữa núi.”
“Tại hạ lo cho người bị thương, liền mệnh lệnh thủ hạ nhanh chóng đưa người đến y quán gần đó cứu trị. Vốn tưởng rằng người này trị liệu xong cho chút ngân lượng liền hết chuyện, nhưng không nghĩ tới chờ người kia tỉnh lại, sau khi biết ta là tam hoàng tử Nguyệt quốc, thế nhưng nói cho ta hắn là Chu Thọ Doãn thừa tướng trước kia của Kim quốc.”
“Người này nói ngài đang phái người tróc nã hắn chung quanh, muốn ta thu lưu hắn.”
“Bệ hạ ngài nói xem có đáng cười hay không, người điên này hồ ngôn loạn ngữ như vậy, nói rất nhiều ác ngôn ác ngữ về đại hoàng tử của quý quốc.”
“Nguyệt quốc ta cùng quý quốc luôn luôn qua lại thân thiết, người này nhục mạ đại hoàng tử của quý quốc như thế, ta sao có thể bao che hắn. Nhưng tại hạ thật sự là không biết tên thật của người này, liền đành phải dùng ‘Chu Thọ Doãn’ mà hắn tự xưng lúc trước để thay thế, viết lên trên thiệp mời hạ lễ đưa tới cho ngài, bệ hạ xin đừng trách.”
Nữ Đế sắc mặt âm trầm, săn thú đụng phải? Lừa trẻ con ba tuổi sao?
“Người nói gì với điện hạ?” Nữ Đế trầm giọng hỏi.
Trên mặt Vũ Văn Thiên Thành lộ ra chần chờ, “Này, ngôn ngữ quá mức dơ bẩn, ta nói ra chỉ sợ làm bẩn lỗ tai của bệ hạ cùng tổn hại danh dự của đại hoàng tử.”
“Không sao, ngươi nói một hai câu xem.” Nữ Đế cắn cắn góc môi, nắm chặt chén trà cầm trên tay, tuy rằng không muốn nghe bất cứ ô ngôn uế ngữ về đệ đệ, nhưng vì để chắc chắn, nàng vẫn muốn xác định một chút.
“Này…” Vũ Văn Thiên Thành vẫn có chút do dự, dừng một chút, hắn rốt cuộc cắn răng nói, “Hắn nói mười mấy người họ năm đó, sau khi tiên hoàng của quý quốc chết bất đắc kỳ tử, thừa dịp ngài không ở đấy, giam giữ đại hoàng tử lại, hàng đêm…”
“Đủ!” “Rắc” một tiếng bóp nát chén trà đang nắm chặt trong tay, Nữ Đế đứng lên lớn tiếng quát, “Câm miệng! Câm miệng!”
Thanh âm Vũ Văn Thiên Thành ngưng bặt.
“Ngươi đến cùng muốn thế nào?” Máu tươi đỏ sẫm từ trong khe hở chảy ra, theo cổ tay chậm rãi rơi trên mặt đất.
“Tại hạ cũng không muốn gì, tại hạ nếu muốn, thì sao lại mang người đến cho bệ hạ ngài.” Mặt Vũ Văn Thiên Thành lộ vẻ kinh ngạc, “Chẳng lẽ người này nói đều là sự thật?!”
Nữ Đế đã trải qua vô số sóng to gió lớn, thiêu thân nào mà chưa thấy qua. Mới đầu bởi vì khi đề cập đến hoàng đệ của mình, trong lòng nàng một chút liền hoảng thần, nhưng bây giờ quay lại, thần sắc nàng bỗng biến thành bộ dáng cà lơ phất phơ lúc trước.
Tay phải bị thương, Nữ Đế dùng tay trái linh hoạt lơ đễnh cầm lấy khăn quấn miệng vết thương.
Nàng là người lên xuống chiến trường, vết thương nào mà không gặp qua, vết thương nhỏ này, nàng còn không để vào mắt.
Một lần nữa đại đao kim mã ngồi xuống chiếu, Nữ Đế Kim quốc hừ lạnh một tiếng, “Tam hoàng tử điện hạ cũng không cần bí hiểm gì với trẫm, ngươi nếu viết người này lên sổ, thì cũng phải là bị đưa vào tuyệt cảnh mới sẽ như thế.”
“Ngươi và ta đều là người thông minh, không cần giả vờ trước mặt trẫm. Lúc đầu thấy điện hạ vẫn là bộ dáng lão thần tại tại, kỳ thật trong lòng sớm đã nôn nóng vạn phần đi?”
“Ngươi nếu biết bí tân của hoàng thất Kim quốc ta, thì cũng nên biết ta hận người này tận xương, cũng không muốn để bất kì kẻ nào biết việc này. Cầm thứ xấu nhất của trẫm đến nói điều kiện với trẫm, tam hoàng tử điện hạ thật là người can đảm đấy.”
“Bệ hạ yên tâm, việc này chỉ có một mình ta biết. Sau khi người kia nói cho ta chuyện này, ta liền cho hắn uống thuốc câm, lúc này hắn sớm đã không thể mở miệng nói chuyện.” Vũ Văn Thiên Thành thấy Nữ Đế đem nói rõ, cũng không che che lấp lấp nữa, trả lời.
Nữ Đế cười lạnh trong lòng, bây giờ câm, sau này không phải còn có thể giải độc chữa khỏi sao? Miệng không thể nói chuyện, tay lại không thể viết chữ sao? Dù cho chém đứt tay chân, dùng răng nanh cắn cán bút cũng có thể trao đổi.
Một người sống muốn truyền lại tin tức, dù cho hắn chỉ có thể đong đưa mắt cũng có thể làm được.
Muốn một người vĩnh viễn bảo vệ bí mật, cái chết mới là biện pháp yên tâm nhất.
“Tính tình trẫm nóng nảy, không thích nhất là quanh co lòng vòng với người khác, suy đoán ý tứ của người khác. Trẫm nói đã đến nước này, tam điện hạ nếu cố ý nói lời qua loa ở đây, vậy thì trẫm liền tiễn khách. Nhưng mà điện hạ, Kim quốc ta còn có dư nghiệt soán quốc nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật ở bên ngoài, bên ngoài rất là không yên ổn, tam điện hạ trở về phải hảo hảo phái người bảo vệ tốt cửa sổ, nếu bị trộm xâm nhập, vậy liền mất nhiều hơn được.”
Nữ Đế nói nhiều nói đến đây, Vũ Văn Thiên Thành sao có thể không nghe ra sự tức giận của nàng.
Khóe môi hắn hơi hơi câu lên, lộ ra tươi cười khôn khéo, “Bệ hạ, ta tuy ở trên thiệp mời viết tên của người này. Nhưng người này đúng là nguy hiểm, ta sợ là trực tiếp mang đến thì có chút nguy hiểm, liền giam giữ hắn ở một chỗ bí ẩn mà lại an toàn.”
“Trước khi ta đi ở lúc cuối cùng có đến gặp người này, nếu mà ta ba ngày không về, mấy nô tài sốt ruột bảo vệ chủ kia của tại hạ nhất định sẽ vô cùng nôn nóng, đến lúc đó thì tìm ta rồi chữa khỏi bệnh câm của người này cũng không chừng.”
Hai bên đánh cờ đều nói lợi thế của mình, Nữ Đế đã là giận dữ, “Ngươi đến cùng muốn gì đây?”
“Tại hạ không cầu gì khác, chỉ cầu bệ hạ có thể lưu lại thái tử Duyên Hoa của Tuyết quốc, khiến hắn không thể trở về Tuyết quốc.”
“Đây thì sao có thể!” Thái tử Duyên Hoa là quốc quân tương lai của Tuyết quốc, huống hồ hắn sớm đã vợ con thành đàn. Lúc trước dù cho đi hoàng cung Đại Diệu quốc, nàng cũng chỉ là có tâm tư mời thái tử Tuyết quốc đến hoàng cung Kim quốc làm khách.
Người đời đều biết Tuyết quốc không tranh với đời, thiện tâm vô hại.
Huống hồ nàng có hỏi thăm thái tử Tuyết quốc cực kỳ khả ái, đối xử thân mật không nói, còn luôn làm chút chuyện làm người ta buồn cười.
Còn nữa diện mạo thái tử Tuyết quốc không tầm thường, lúm đồng tiền nhỏ nhắn hiện ra cả người đáng yêu vô hại như tiểu bạch thỏ.
Hoàng đệ nếu thấy người này, nhất định thích không thôi.
Mỹ thiếu niên Kim quốc năm nay hầu hạ hoàng đế, chẳng những không đỡ hơn, mà bệnh tình còn có xu thế càng nghiêm trọng thêm. Nàng đã không còn ôm hi vọng với họ, chỉ hi vọng thái tử Tuyết quốc này còn có thể có chút tác dụng.
Mà khi gặp nhau, thái tử Tuyết quốc mặt mặt bẩn thỉu không nói, còn lôi thôi, nơi nào là bộ dáng đáng yêu như trên bức họa, nàng liền buông tha cho ý tưởng đó. Đăng bởi: admin