66: Thái tử không bình thường
Hứa Từ vẫn không lưu lại ở hoàng cung Kim quốc dùng bữa, thái tử dự tính cũng đã trở về biệt viện Hoàng gia, cậu vẫn là sớm chút trở về thì tốt hơn.
Ngồi xe ngựa rường cột chạm trổ mà Kim quốc đặc biệt chuẩn bị cho cậu, Hứa Từ đi qua đường phố rộn ràng nhốn nháo này.
Thời tiết tháng chín, cuối thu khí sảng, gió mát chạng vạng phất qua, nhẹ nhàng khoan khoái sung sướng cả người.
Hứa Từ đẩy cửa mà vào, người hầu sớm chờ ở một bên liền vội vàng chào đón, “Hứa công tử, ngài cuối cùng cũng trở lại.”
“Sao thế?” Hứa Từ giũ giũ quần áo, phủi đi tro bụi trên vạt áo.
“Thái tử điện hạ, hắn, hắn…”
Vừa nghe đến “Thái tử điện hạ”, cả trái tim Hứa Từ đều nhảy lên, “Thái tử điện hạ làm sao?! Nói mau!”
Người hầu kia cắn cắn răng, nói: “Thái tử điện hạ giống như nhập ma, ngài mau đi xem chút đi.”
Hứa Từ trong lòng “Lộp bộp” một chút, nhanh nói, “Nhanh chóng dẫn đường.”
Một đường chạy chậm đến sân mà thái tử điện hạ bây giờ ở tạm, Hứa Từ còn chưa vào cửa liền nghe được tiếng rít gào như dã thú cùng tiếng đánh nhau ở bên trong.
Hứa Từ thật cẩn thận đẩy cửa ra, hỏi người hầu trong lòng run sợ bên người, “Ai còn ở bên trong?”
“Hồi đại nhân, là Mặc Dạ đại nhân.”
“Không có ai bên ngoài?”
“Đúng vậy, chỉ có Mặc Dạ đại nhân, không có người khác.”
Hứa Từ gật gật đầu, phất phất tay, “Ngươi lui xuống trước đi, thái tử điện hạ ở Bắc quan chịu đao thương, ngẫu nhiên có lúc đau đớn tái phát. Khi đao thương tái phát thái tử điện hạ sẽ đau đớn khó nhịn, mới sẽ như thế, không có gì trở ngại, ngươi đi mời đại phu kê một ít dược đau từng cơn hạ sốt thanh nhiệt, nấu bằng lửa nhỏ. Ta nếu không ra, các ngươi ai cũng không thể tiến vào.”
Người hầu nhanh chóng hành lễ nói, “Vâng, Hứa công tử.” Dứt lời liền một đường chạy chậm vội vàng rời đi.
Thấy người hầu đi xa, Hứa Từ mới nhanh chóng bước vào cửa viện, cắm chốt cửa từ bên trong.
Cậu đi đến phòng hai người đánh nhau, thử thăm dò ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi một chút, “Thái tử điện hạ.”
Trong phòng ánh nến lay động, trong bóng đen chiếu lên cửa sổ giấy, có một người thoáng dừng động tác một lát, liền ngay sau đó lại là công kích kín không kẽ hở.
Một tiếng kêu liền có hiệu quả, có thể thấy được thái tử điện hạ bây giờ vẫn chưa không bình thường đến chỗ sâu, Hứa Từ trong lòng hiểu rõ, liền ở ngoài cửa nói tiếp, “Mặc Dạ đại nhân, ta là Hứa Từ. Chút nữa khi ta đẩy cửa vào, còn xin Mặc Dạ đại nhân thu tay lại rời đi, giao thái tử điện hạ cho ta.”
Trong phòng truyền đến thanh âm Mặc Dạ, “Không thể! Thái tử điện hạ bây giờ vẫn như cũ không bình thường, nếu là như thế, hắn nhất định sẽ làm ngươi bị thương, ta không thể làm như vậy.”
“Mặc Dạ đại nhân xin yên tâm, ta vừa nãy thử nhẹ nhàng gọi thái tử điện hạ một tiếng, hắn lúc ấy sửng sốt một chút, có thể thấy được vẫn có phản ứng với thanh âm của ta, ta sẽ có chừng mực, còn xin Mặc Dạ đại nhân phối hợp.”
Thanh âm trong phòng trầm mặc thật lâu sau, mới một lần nữa mở miệng, “Hảo, nếu như thế, ta liền tin ngươi.”
Hứa Từ ở ngoài cửa gật gật đầu, “Ta đếm tới ba, ta mở cửa, ngươi đi ra, ta đi vào.”
“Một, hai, ba!” Hứa Từ đếm tới ba, phút chốc mở cửa ra, khi Hứa Từ còn chưa phản ứng tới, một đạo hắc ảnh như quỷ mị từ bên người Hứa Từ bay ra, Hứa Từ hoảng hốt một cái, liền thấy một khuôn mặt anh tuấn đang phóng đại tới gần mình.
Hứa Từ lấy lại tinh thần, nhanh chóng đóng cửa lại.
Bây giờ Lý Hạo Sâm đuổi theo Mặc Dạ ra đã tụ lực hai tay, vận sức chờ phát động, chợt vừa thấy Hứa Từ đột nhiên xuất hiện, ngốc lăng một chút, trong mắt đáng sợ đỏ như máu xuất hiện một tia ngốc ngốc.
Hứa Từ thừa dịp khe hở khi Lý Hạo Sâm sững sờ, một bước xa xông lên trước, ôm chặt hắn một phen, bổ nhào xuống đất.
Ngoài cửa Mặc Dạ xuyên thấu qua bóng dáng trên cửa sổ giấy nhìn thấy tất cả, ánh mắt lộ ra một tia sáng tỏ cùng thả lỏng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân a.
Hắn than nhẹ trong lòng một tiếng, mũi chân một điểm, phiêu nhiên đứng dậy, biến mất trong bóng đêm dày đặc.
Trong phòng, Hứa Từ bổ nhào Lý Hạo Sâm xuống đất, một ngụm hôn lên môi Lý Hạo Sâm.
Hương vị ấm áp quen thuộc xuyên thấu qua khoang miệng truyền qua tứ chi bách hài, mang đến cho toàn thân một cỗ cảm giác run rẩy hưng phấn.
Lý Hạo Sâm muốn ngừng mà không được, đảo khách thành chủ, đưa tay ôm lấy Hứa Từ, xoay người, đem Hứa Từ vốn ở trên áp ở dưới thân, như con sói đói hung hăng liếm mút vào miệng Hứa Từ.
Bây giờ bên trong thái tử điện hạ vẫn không bình thường, còn chưa thanh tỉnh, hắn hiện tại hóa thân thành ác ma thị sát thành tính, tuy có loại cảm giác quen thuộc và thân cận không rõ với Hứa Từ, cũng sẽ không đối đãi ôn nhu như ngày thường.
Hứa Từ trong chốc lát liền bị Lý Hạo Sâm cắn nát môi, mùi máu tanh nhè nhẹ theo nước bọt nhiễm vào khoang miệng thái tử điện hạ, sát khí trong mắt thái tử điện hạ càng nặng, đúng là một bộ tư thế mưa gió sắp đến.
Bỏ qua môi Hứa Từ, Lý Hạo Sâm theo cái cổ duyên dáng của Hứa Từ liếm cắn xuống, chỉ chốc lát sau liền ở trên người Hứa Từ lưu lại từng cái từng cái hồng ngân.
Hứa Từ thấy ánh mắt Lý Hạo Sâm, trong lòng căng thẳng, cậu dùng tay ôm chặt lấy cánh tay dày rộng của Lý Hạo Sâm, dán vào lỗ tai hắn mềm nhẹ suyễn nói: “Hạo Sâm, Hạo Sâm, hảo tướng công, ta muốn ở trên giường.”
Lý Hạo Sâm vốn còn ở trên người Hứa Từ muốn làm gì thì làm lại cả người cứng đờ, nâng lên đôi mắt đỏ như máu kinh ngạc nhìn thiếu niên tuyệt mỹ quần áo hỗn độn, hai má ửng đỏ dưới thân.
Hắn từng câu từng chữ hỏi, “Ngươi gọi ta là cái gì?”
Lý Hạo Sâm vẫn muốn đợi đến sau khi Hứa Từ trưởng thành mới muốn Hứa Từ, nhưng Hứa Từ lại luôn khơi mào tà hỏa của Lý Hạo Sâm, mỗi khi lúc này, Lý Hạo Sâm liền chăm sóc tốt Hứa Từ một trận, tình đến chỗ sâu, càng là ép Hứa Từ ở trên giường gọi tên hắn, gọi hắn tướng công.
Có thể nói cái loại tên “Hạo Sâm”, “Tướng công” chua lè rụng răng này, là tình thoại trên giường của hai người.
Bây giờ Hứa Từ vừa kêu như vậy, Lý Hạo Sâm tựa hồ nhớ tới cái gì, thế nhưng dừng động tác.
67: Hứa Từ xuống bếp
Hứa Từ thấy Lý Hạo Sâm có dấu hiệu thanh tỉnh, liền không ngừng cố gắng tiếp tục phun ra lời ngon tiếng ngọt ở trên giường: “Hạo Sâm tướng công, ta là Tiểu Từ a, Tiểu Từ bảo bối của ngươi, ngươi thanh tỉnh một chút. Ngươi từng nói là sẽ cho ta lần đầu tiên khó quên nhất, ngươi quên rồi sao? Ngươi từng nói phải chờ ta đến năm vũ tượng mới sẽ đụng đến ta, chẳng lẽ ngươi muốn hôm nay liền muốn ta sao?”
Hứa Từ sắc mặt ửng đỏ đem lời khó có thể mở miệng nói một lần lại một lần, Lý Hạo Sâm nằm ở trên người Hứa Từ, cũng là nghe một lần lại một lần, thời gian bay nhanh, cũng không biết trải qua bao lâu, khi ngọn nến trên giá nến đều sắp đốt hết, màu đỏ như máu trong mắt Lý Hạo Sâm chậm rãi rút đi, thay bằng màu đen sâu không thấy đáy của ngày thường.
Chỉ là loại màu đen làm người ta nhìn không thấu này khi đối mặt với Hứa Từ, lại luôn nhu tình như nước.
Sau khi Lý Hạo Sâm thanh tỉnh, thấy rõ tình huống trước mắt, nhất thời biết là xảy ra chuyện gì. Trên mặt hắn ảo não chợt lóe mà mất, lại vẫn bị Hứa Từ bắt giữ.
Hai mắt Hứa Từ thủy quang lộc lộc, vươn hai tay ra câu cổ Lý Hạo Sâm, liền câu Lý Hạo Sâm đến trước mặt mình, kế tiếp đưa lên một nụ hôn sâu.
Hai người nước sữa hòa nhau, hôn sâu thật lâu sau, mới song song lưu luyến không rời tách nhau ra.
Lý Hạo Sâm nhìn dưới thân quần áo hỗn độn, da thịt phủ đầy hồng ngân, xin lỗi cười, “Là cô mất khống chế.”
Hắn nâng dậy Hứa Từ, tự mình chỉnh lý tốt quần áo cho Hứa Từ, lúc này mới kéo Hứa Từ đến bàn trà bên cạnh ngồi xuống.
Hứa Từ gật gật đầu, “Đúng là mất khống chế, thái tử điện hạ suýt nữa liền cường ta.”
Lý Hạo Sâm khó được đỏ mặt lên, Tiểu Từ cởi mở như thế, hắn sắp cầm giữ không được rồi a.
Thấy Lý Hạo Sâm triệt để thanh tỉnh, Hứa Từ lúc này mới nhấc lên nghi vấn áp ở đầu trái tim đã lâu, cậu cầm tay Lý Hạo Sâm, hỏi, “Đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Lý Hạo Sâm đưa tay cầm lại tay Hứa Từ, trầm ngâm một lát, liền đem chuyện đi vùng ngoại thành thăm dò núi quặng sắt gặp phải mấy việc trước sau từ đầu đến cuối nói một lần.
Hứa Từ nghe đến chuyện sau khi Lý Hạo Thịnh cố ý cứu người lại vào lúc cuối cùng muốn bỏ người đi. Cười lạnh một tiếng, “Người này xưa nay mặt người dạ thú, phải trách xa mới phải.”
Lý Hạo Sâm cảm thấy đồng ý sâu sắc, hắn gật gật đầu, tiếp tục nói tiếp, khi nói đến người bị thương kia tự xưng mình là “Lạc Thiên Tuyết”, Hứa Từ sửng sốt, trong lòng nhảy dựng.
Lạc Thiên Tuyết?! Đó không phải là oan gia của Tử Nhàn kiếp trước sao?! Sau khi Tử Nhàn bị Hứa Tử Dĩnh hại chết, Lạc Thiên Tuyết thậm chí lẻ loi một mình, diệt toàn bộ tộc Vu Thần.
Hắn sao lại xuất hiện ở trong này?
Lý Hạo Sâm nói đến đây, thoáng dừng lại, nuốt một ngụm nước miếng rồi nói tiếp: “Sau khi có người chết ở trước mặt cô, cô rốt cuộc khó có thể chịu đựng sát khí thị sát đột nhiên bùng nổ, trên đường trở về thành kiềm nén hồi lâu, vừa vào trong viện liền không còn cách nào kiềm nén nữa, Mặc Dạ nhìn ra biến hóa của ta, gạt lui những người khác, một đường hộ tống ta đến sân này, sau đó liền là bộ dáng ngươi nhìn thấy.”
Hứa Từ hiểu rõ một vòng từ đầu đến cuối, cứ cảm thấy chuyện hôm nay phá lệ ly kỳ cùng trùng hợp.
Nếu Lý Hạo Thịnh lúc ấy không cố ý mang Lạc Thiên Tuyết lên xe ngựa, vậy Lạc Thiên Tuyết cũng sẽ không thiếu thái tử điện hạ một nhân tình.
Lạc Thiên Tuyết tự nhiên cũng sẽ không chết, bằng không cũng sẽ không có giáo chủ Ma Giáo sau này.
Quả nhiên là ý trời trêu người, kiếp trước cậu qua Tử Nhàn mới quen biết Lạc Thiên Tuyết.
Lúc ấy khi cậu quen biết Lạc Thiên Tuyết, Lạc Thiên Tuyết vẫn là hóa trang nữ tử, y nam sinh nữ tướng, giả nữ nhân trừ cao gầy như nam tử bình thường một chút, cái khác thế nhưng một chút cũng không nhìn ra dấu vết của nam tử.
Lạc Thiên Tuyết sau này bị Tử Nhàn phát hiện chân thân, từ nay về sau trở mặt. Bản thân cậu khó bảo toàn, lúc ấy cũng không rõ này yêu hận tình thù giữa người trong giang hồ, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Thế cho nên sau này sau khi Tử Nhàn chết, cậu mới hiểu rõ tình cảm mà Lạc Thiên Tuyết đối với Tử Nhàn.
Năm đó vạn phần tiếc nuối, bây giờ ông trời lại đưa Lạc Thiên Tuyết đến trước mặt cậu trước.
Hứa Từ trong lòng cười hừ hừ, bây giờ khó được có cơ hội này, cậu muốn hảo hảo thay Tử Nhàn trước tiên giáo dục ma, giáo, giáo, chủ, thích mặc nữ trang này!
Lý Hạo Sâm thấy trên mặt Hứa Từ thay đổi bất ngờ, một hồi kinh ngạc, một hồi thương tâm, một hồi lại cười lạnh, thoáng chốc khả ái, liền không tự chủ được đưa tay nhéo nhéo hai má cậu, “Suy nghĩ gì thế?”
“Điện hạ, ta cảm thấy, Lạc Thiên Tuyết này không phải người thường bình thường.”
Lý Hạo Sâm cũng gật gật đầu, “Đích xác, người này võ công rất cao, dưới thân chịu trọng thương, mà còn có thể dùng một cây trâm gài tóc liền phá mắt trận của Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, càng không nói đến y lúc toàn thịnh.”
Hứa Từ trong lòng vừa động, “Thái tử điện hạ, y hiện tại ở nơi nào?”
“Ta cũng không biết.” Lý Hạo Sâm lắc đầu, “Cô dọc theo đường đi liều mạng kiềm nén sát khí, cũng không để ý chuyện bên cạnh.”
Đột nhiên nghĩ đến gì, Hứa Từ nắm thật chặt lấy tay Lý Hạo Sâm, hỏi: “Thái tử điện hạ đêm nay ăn cơm chưa?”
Lý Hạo Sâm cười khổ một tiếng, “Nào có thời gian ăn cơm, chưa ăn nắm đấm của Mặc Dạ liền không sai rồi.”
Hứa Từ cười ha ha, “Điện hạ đừng vội lấy Mặc Dạ đại nhân ra để cười, Mặc Dạ đại nhân xưa nay có chừng mực, nơi nào sẽ làm điện hạ bị thương một phần một chút. Ta cũng còn chưa ăn cơm chiều, hiện giờ sắc trời đã tối, phòng bếp không hẳn là còn có người. Nếu chúng ta cũng đều chưa ăn cơm, nếu điện hạ không ghét bỏ, không bằng để ta xuống bếp làm mấy món gia đình bình thường, lại phối với một bình thanh rượu ngươi và ta hai người nhấm nháp mấy ly, như thế nào?”
“Ha ha, như thế rất tốt! Cô ngược lại là không nghĩ tới Tiểu Từ còn biết nấu cơm, trên người Tiểu Từ nhà ta còn có kinh hỉ gì mà cô không phát hiện?”
Tiểu Từ quyến rũ liếc thái tử điện hạ một cái, nhấc chân ra liền đi chuẩn bị.
Thái tử điện hạ ở là chủ viện trong biệt viện Hoàng gia, trong viện này bốn phòng đầy đủ, phòng bếp tự nhiên là cũng trong nhóm này.
Hứa Từ nghĩ nghĩ, dự tính lúc này Mặc Dạ hẳn là còn đang ở chỗ tối bảo vệ thái tử điện hạ, liền khẽ gọi một tiếng với bầu trời đêm, “Mặc Dạ đại nhân.”
Vừa dứt lời, một đạo hắc ảnh quỷ mị trống rỗng xuất hiện, chính là Mặc Dạ cả người bao nghiêm kín, chỉ lộ ra đôi con ngươi chim ưng.
Hứa Từ chắp tay, nói: “Còn xin Mặc Dạ đại nhân giúp vội một tay.”
Mặc Dạ cao lãnh gật đầu một cái, “Hứa đại nhân mời nói.”
“Vừa nãy trước khi vào viện, ta vì đuổi người hầu đi, ra lệnh hắn nấu một chén thuốc. Còn xin Mặc Dạ đại nhân có thể đi một chuyến, mang chén thuốc tới, lại vô tình để lộ ra chuyện điện hạ đã khỏe mạnh.”
Mặc Dạ nghĩ nghĩ, nói: “Hảo, ta đi đi liền về.”
Mặc Dạ khinh công rất cao, qua lại cũng chỉ có thời gian một chén trà, Hứa Từ làm xong việc này, lúc này mới vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho thái tử điện hạ.
Bởi vì nơi này chuẩn bị cho khách quý, phòng bếp từ lâu liền chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, trừ đầy đủ ngũ cốc cùng gạo gạo kê trong vại, trong ngăn tủ đặt rau dưa, gia vị cùng dụng cụ phòng bếp chỉnh tề, một góc phòng bếp thậm chí còn treo một chuỗi thịt sấy.
Hứa Từ lẻ loi một mình đi Dương Châu nhậm chức, trong đại viện lãnh lãnh thanh thanh, Hứa Từ rất là không thích, liền tìm thêm nhiều hạ nhân đến, cũng không thể mất loại lạnh lùng này.
Dứt khoát cậu liền không ở trong phủ chuẩn bị cho thứ sử nữa, mà là ở gần đó mua một lầu các sân nhỏ tương đối nhỏ để ở lại.
Cậu xưa nay không có tình cảm, cũng không thích mấy thứ thổi kéo đàn hát kia, cho nên mấy cầm thất, đình các cao nhã kia với cậu mà nói chỉ là tồn tại học đòi văn vẻ, cậu không thích văn vẻ, mấy thứ này đều là dư thừa, trừ gia tăng độ khó quét tước vệ sinh, cũng không còn tác dụng khác.
Hứa Từ cực kỳ thiết thực chọn sân này, chỉ cần có bốn phòng là đủ, phòng ngủ, phòng khách, nhà xí, phòng bếp.
Cậu cũng chỉ mời một bà tử hằng ngày dọn dẹp sân cùng giặt quần áo, mà mỗi ngày nấu cơm, đều là sức của một mình cậu.
Như vậy cũng chính là nguyên nhà mà Dương Châu Tri Phủ đủ loại áp bách cậu lúc đầu, Dương Châu Tri Phủ thấy Dương Châu thứ sử tiền nhiệm không hề kiêu ngạo, hơn nữa thưởng thức thấp kém, nhất định là người dễ bắt nạt.
…
Hứa Từ nấu một nồi cháo lá sen, lại xào mấy cọng rau xanh, một phần thịt ớt.
Thịt ớt nhắm rượu, nhất là ngon miệng.
Đem bánh bao đã nóng che ở trong nồi, Hứa Từ đang muốn nâng thìa múc canh, phía sau cậu bỗng dưng vươn ra một đôi tay, từ phía sau cậu vây quanh lại, thuận thế đoạt qua thìa trong tay cậu.
Hứa Từ nhợt nhạt cười, “Thái tử điện hạ, phòng bếp là nơi không sạch sẽ, ngài vào không tốt. Nhanh vào phòng chờ, ta đã làm xong, đang múc canh đấy.”
Lý Hạo Sâm đoạt thìa, đặt nó ở trong chén trên bệ bếp, tay từ eo Hứa Từ vòng quanh một vòng, ở vùng bụng của Hứa Từ chặt chẽ ôm chặt. Hắn đưa toàn bộ cơ thể lên phía trước kề sát Hứa Từ, miệng nhẹ nhàng ngậm lỗ tai Hứa Từ lỗ.
“Cô vừa nãy ở ngoài cửa nhìn một hồi, Tiểu Từ ngày thường tinh ranh cổ quái, dương quang mạnh mẽ. Lại không nghĩ rằng khi xuống bếp Tiểu Từ lại hiền lành điềm tĩnh, còn có một phong tư thần thái khác ở trong.”
Hứa Từ một ngụm lão huyết nghẹn trong cổ họng, cậu co rút khóe miệng, “Thái tử điện hạ, đừng nháo, nơi này là phòng bếp nha.”
Hai chân Lý Hạo Sâm đỉnh đỉnh lên trước, Hứa Từ nháy mắt liền cảm thấy được cái thứ cứng cử giữa hai mông của mình ở sau người đang vận sức chờ phát động, “Cô đây là đang nháo sao? Ngươi cảm nhận một chút, cô nói có phải là lời thật hay không.”
Nói xong hắn lại dùng lực đỉnh đỉnh lên trước, Hứa Từ bị đỉnh đến lảo đảo lên trước, trước khi ngã thuận thế đỡ bệ bếp gần trong gang tấc.
Tư thế này quả thực là… quá xấu hổ được hay không!
Hứa Từ nội tâm rít gào, xin đừng phát tình chung quanh được không? Nơi này là phòng bếp a! Phòng bếp a! Phòng bếp a!
Ngẩng đầu liền mong thấy phòng bếp cành liễu trên trăng, tinh quang lóe ra a!
Cậu tuy rằng thích trêu đùa thái tử điện hạ, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới, ở nơi nấu cơm như phòng bếp này, lại làm chuyện xấu hổ như vậy được không?
Giờ khắc này, Hứa Từ cả người đều không tốt.
Lý Hạo Sâm nhìn ra Hứa Từ dại ra, hắn cười ha ha, buông ra Hứa Từ, tự nhiên cầm lấy thìa trên bệ bếp.
“Cô đến giúp ngươi, vừa nãy cô chỉ lo thưởng thức bộ dáng Tiểu Từ khi nấu cơm, lại quên đến đây hỗ trợ. Vẫn nhìn đến khi ngươi làm xong đồ ăn, mới tỉnh ngộ lại đây, cho nên mới…” Nói xong hắn kéo tay Hứa Từ đến đùi của mình, xoa nắn một chút.
Hứa Từ như điện giật rút tay về, đoạt thìa qua hung tợn nói, “Nếu điện hạ thích giúp đỡ như vậy, hôm nay liền làm chạy chân cho ta đi.” Khi nói chuyện cậu liền múc hai chén cháo lá sen, Hứa Từ nâng cằm, “Này, bưng hai chén cháo này vào phòng, lại đến bưng chén khác.”
Lý Hạo Sâm nhướn mi cười, “Vâng, tuân mệnh, chủ bếp đại nhân của cô.” Đăng bởi: admin