75: Tá thi hoàn hồn
Hoàng cung Đại Diệu, Cam Tuyền cung
Vẫy người lui ra Thái Khang đế từ trong ám cách lấy ra một hộp gỗ, thật cẩn thận mở hộp ra, bên trong đang nằm một hương cao màu đen cỡ một nắm tay.
Ông dùng dao nhỏ thật cẩn thận cắt xuống một khối nhỏ, đặt ở giữ lư hương châm lửa đốt cháy, chỉ một lát, một cỗ huân hương mùi thơm ngào ngạt nồng đậm liền phát tán.
Thái Khang đế đem sương khói mắt thường thấy tận khả năng phất nhiều lên trên người mình, mấy chục lần như thế, cho đến khi hương cao đốt hết, ông mới dừng lại.
Khẽ thở ra một hơi, Thái Khang đế một lần nữa bỏ hộp gỗ vào trong ám cách cẩn thận thu lại, lúc này mới lặng lẽ đẩy cửa phòng, đi tới Mai Lâm (rừng mai) ở hậu hoa viên.
Nơi này là nơi Thánh Đức hoàng hậu khi còn sống thích nhất, không lâu trước đây, Thái Khang đế đã hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận nơi này.
Mai Lâm còn chưa nở rộ, trong trời đêm chỉ có đầy sao, ve trên cây đều tan biến thanh âm.
Thái Khang đế dùng áo choàng khoác cho mình, phòng ngừa mùi hương lây dính trên người theo gió thổi tán, cước bộ vội vàng.
Ông đi vào Mai Lâm, mới nhẹ giọng kêu: “Thánh Đức… Thánh Đức ngươi ở đâu?”
Ông vừa dứt lời, chỉ nghe chỗ sâu Mai Lâm có một tiếng rên khẽ uyển chuyển, “Bệ hạ.” Thái Khang đế ánh mắt sáng lên, vội vàng đi đến đó.
Chỗ sâu trong Mai Lâm, có một nữ tử một thân Bạch Y tóc dài đến eo, khéo cười tươi đẹp, đang yên lặng mỉm cười nhìn Thái Khang đế, dung mạo kia, theo dung mạo của Thánh Đức hoàng hậu khi còn sống treo trong phòng ông không khác chút nào!
Thái Khang đế cước bộ càng nhanh hơn vài bước, trực tiếp vọt tới trước người nữ tử, một tay ôm lấy ả, “Thánh Đức, mười ngày không gặp, trẫm rất nhớ ngươi.”
Nữ tử cười hờn dỗi, khẽ đấm bả vai Thái Khang đế, “Bệ hạ, mau thả ta ra, phong độ bình thường của ngài ở nơi nào rồi, sao khi ta con sống lại không phát hiện ngài còn có lúc xúc động như vậy.”
“Đó là bởi vì khi đó trẫm cực lực khắc chế thôi, ” Thái Khang đế buông ra nữ tử, kinh ngạc nhìn dung nhan không biết xuất hiện bao nhiêu lần trong mơ, “Lúc ấy nếu trẫm biết ngươi… nhất định sẽ liều mạng sủng ngươi yêu ngươi, sao có thể sẽ khiến ngươi thương tiếc mà đi.”
Giữa mi nữ tử nhiễm lên một mạt ưu thương, “Chỉ là đáng thương Sâm nhi của ta, khi thần thiếp rời đi hắn chỉ mới tám tuổi. Từ sau đó, hắn ở trong hậu cung ăn người này giãy dụa lập uy, thần thiếp đều nhìn ở trong mắt. Nhưng nhân quỷ thù đồ, ta rõ ràng ở bên người hắn, mà cái gì cũng không thể giúp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên ngoài khi nhục Sâm nhi của chúng ta.”
Thái Khang đế thấy thế lại lần nữa kéo nữ tử vào trong lòng mình, “Con cháu tự có phúc của con cháu, Sâm nhi mạnh mẽ hơn phụ hoàng ta đây nhiều, bây giờ mới chỉ mười chín tuổi, liền đã đứng ổn ở triều đình, ngươi không cần lo lắng nhiều.”
Trong mắt nữ tử lóe nước mắt, ngửa đầu nhẹ nhàng hôn cằm Thái Khang đế một cái, “Bệ hạ, cuộc đời này còn có thể cùng bệ hạ trò chuyện như thế, thần thiếp đã không tiếc trong lòng… Ta bởi vì chấp niệm mà mạnh mẽ lưu lại dương gian, bây giờ lại không còn tâm nguyện, không qua bao lâu ta liền phải đi âm phủ đầu thai trước.”
Thái Khang đế nghe vậy phút chốc tăng sức trên tay, “Không, ngươi không thể rời đi. Chúng ta vừa mới gặp mặt, ngươi sao có thể nhẫn tâm cứ vậy rời khỏi trẫm.”
Nữ tử hai mắt đẫm lệ rưng rưng, “Thần thiếp cũng không muốn, nhưng thần thiếp không thể không đi. Nhân quỷ thù đồ, dù cho ngài có thể dựa vào Tê Giác hương nhìn thấy thần thiếp, chạm vào thần thiếp, nhưng thần thiếp chung quy vẫn là cô hồn dã quỷ, ngày ta lưu lại nhân gian thật sự quá dài, nếu không đi đầu thai, chỉ sẽ rơi vào kết cục hồn phi phách tán.”
“Không!” Trong mắt Thái Khang đế cũng nổi lên nước mắt, “Khâm Thiên Giám Huyền Minh Nhã nhất định có cách, hắn nếu có thể dâng lên Tê Giác hương để trẫm nhìn thấy ngươi, cũng nhất định có thể có cách lưu lại ngươi. Ta ngày mai liền đi triệu kiến hắn, bảo hắn nghĩ ra biện pháp! Thánh Đức, ngươi yên tâm, ngươi nhất định sẽ không có việc gì, cho nên lưu lại bên người trẫm, đừng nghĩ rời đi!”
Thái Khang đế hai mắt đỏ hỏn, nữ tử ngẩng đầu nhẹ nhàng liếc nhỏ đến không thể thấy, liền vùi vào trong lòng Thái Khang đế, cũng không nói nữa.
Thái Khang đế trở lại tẩm cung, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.
Vào lúc đoàn người Lý Hạo Sâm rời đi không bao lâu, Khâm Thiên Giám Huyền Minh Nhã đột nhiên vì ông dâng lên một kỳ vật, Tê Giác hương.
Huyền Minh Nhã tự xưng vật ấy tìm được từ Nam Hải tiên sơn, chính là kỳ vật có thể liên kết Quỷ Hồn.
Tê Giác cháy, hương khác thường, dính vạt áo, người có thể liên kết với quỷ.
Cứ như vậy, do tưởng niệm Thánh Đức, ông bắt đầu mỗi ngày trước khi đi ngủ vẫy lui người hầu, chà hương cháy, dính vạt áo.
Như thế năm ngày qua, đêm đó ông vừa mới ngủ, lại nghe đến bên tai có tiếng cách cách cộp cộp, trong lòng ông nhảy dựng, liền gở xuống bội kiếm vắt ngang ở trên giường đâm tới.
Nhưng vừa đâm đến một nửa, ông liền đột nhiên dừng lại, không dám tin nhìn người tới.
Dưới Dạ Minh Châu mông lung, khuôn mặt sạch sẽ động lòng người của Thánh Đức kia, liền ở trước mặt mình…
Nhưng Thánh Đức đến đây không bao lâu, hắn liền mê man đi, khi tỉnh dậy nàng đã không thấy.
Vội vàng tìm Huyền Minh Nhã, Thái Khang đế bảo người đều lui ra, lúc này mới hỏi gã nguyên do.
Huyền Minh Nhã tất cung tất kính nói, “Bệ hạ, ngài là Chân Long Thiên Tử, bốn phía đều là Thiên Cương chính khí, yêu ma quỷ quái nhìn thấy đều nhượng bộ lui binh. Mà Thánh Đức hoàng hậu khi còn sống chính là thể Chân Phượng, sau khi chết miễn cưỡng có thể dùng hồn thể thân cận ngài, nhưng cũng không thể ở lâu.”
“Vậy nên làm sao đây?”
“Bệ hạ, tẩm cung của ngài bản thân chính là Long sào, là nơi Thiên Cương chính khí nồng đậm nhất. Nếu ngài muốn gặp Thánh Đức hoàng hậu, lại không làm nàng bị thương, tốt nhất vẫn là đến nơi Thánh Đức hoàng hậu khi còn sống thường đi, tỷ như Mai Lâm hoặc là tẩm cung của nàng. Như vậy một phần Phượng Tức của nàng liền có thể trùng kích giảm Thiên Cương chính khí của ngài, như thế liền sẽ không làm nương nương bị thương, cũng không có bất cứ nguy hại với bệ hạ.”
“Mặt khác Tê Giác hương tuy không phải phàm vật, nhưng mùi dễ tan, cho nên cần ngày ngày đốt cháy xông lên cơ thể, mỗi cách mười ngày có thể gặp được Thánh Đức hoàng hậu một lần, bằng không hương vị không đủ, sẽ không thấy được nương nương.”
“Bệ hạ xin yên tâm, đây là thần linh tiên sơn ban tặng, dùng chỉ biết là có ích vô hại, ngài nếu dùng lâu dài, không chỉ sẽ không cảm thấy mệt mỏi, còn sẽ sắc mặt hồng nhuận, tinh lực tràn đầy không giảm.”
Đến lần này hôm nay, ông đã gặp Thánh Đức bốn lần, mỗi lần chỉ là ngắn ngủi một canh giờ, Thánh Đức liền sẽ biến mất. Mà sau khi nàng biến mất, ông lại bắt đầu chờ đợi mười ngày kế tiếp.
Dù cho ở khi hai người quen biết, ông cũng chưa bao giờ kiềm chế không được chờ đợi Thánh Đức như thế.
Thật muốn khiến Thánh Đức không còn biến mất nữa, vĩnh viễn ở bên người ông…
Ngày kế, Thái Khang đế bí mật triệu kiến Huyền Minh Nhã đến thư phòng, đem chuyện hôm qua nói cho Huyền Minh Nhã nghe.
“Huyền Minh Nhã, ngươi có biện pháp khiến Thánh Đức trở lại bên người ta không?”
“Này…” Huyền Minh Nhã ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, “Biện pháp thì ngược lại là có.”
Thái Khang đế trước mắt sáng lên, “Nói nghe một chút.”
Huyền Minh Nhã mị hai mắt, bấm đốt ngón tay tính, “Ta bấm tay đến ở nơi nào đó ở phương Bắc Kinh thành, trong một thôn trang có một thiếu nữ, thân thể cùng linh hồn của Thánh Đức hoàng hậu cực kỳ phù hợp. Nếu là đem linh hồn của Thánh Đức hoàng hậu hòa hợp vào trong thể xác của nàng, vậy Thánh Đức hoàng hậu liền có thể có thân phận con người một lần nữa trở lại bên cạnh bệ hạ.”
“Như vậy nữ hài này là vừa mới chết sao?” Thái Khang đế hỏi.
Huyền Minh Nhã lắc đầu, “Không, thiếu nữ này trời sinh thất khiếu thiếu tam khiếu, trời sinh thần chí không rõ, si ngốc ngây ngốc. Chúng ta cần đuổi hồn thể của thiếu nữ này ra khỏi thân thể nàng, mới có thể bỏ hồn thể của nương nương vào.”
Thái Khang đế nhíu mày, “Vậy chẳng phải là giết chết một nữ tử vô tội?”
“Nhưng mà bệ hạ, nàng vốn chỉ là một con ngốc, mà nương nương trời sinh quý thể, có thể để nương nương tiến vào thân thể nàng, là phúc phận mà nàng kiếp trước tu được. Hơn nữa thân thể này ngàn năm khó gặp, nếu lần này bỏ lỡ, chỉ sợ còn phải thêm mấy trăm năm, đến lúc đó cái gì cũng trễ.” Huyền Minh Nhã không nghĩ tới Thái Khang đế thế nhưng sẽ chần chờ, nhanh chóng khuyên nhủ.
Thái Khang đế lắc đầu, “Không thể. Trẫm tuy muốn giữ Thánh Đức ở bên người, nhưng cũng không thể tùy tiện giết chết một thiếu nữ vô tội. Trẫm là trời của Đại Diệu quốc, là cha mẹ của dân chúng Đại Diệu quốc, trẫm chẳng lẽ chỉ vì thê tử, mà giết chết hài tử vô tội sao?”
“Biện pháp này không được, ” Thái Khang đế xoa xoa mặt, “Trẫm ra lệnh ngươi trở về nghĩ biện pháp khác.”
Huyền Minh Nhã nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được Thái Khang đế thế nhưng cứ như vậy dễ dàng buông tay kế hoạch này.
…
Buổi tối, Phí phủ
Lý Hạo Thịnh đập mạnh bàn, “Đã nói cho Thái Khang đế thiếu nữ kia chỉ là con ngốc, nếu chết thì ngại gì. Ông ta thế nhưng vì một con ngốc, không cần hoàng hậu của ông ta?”
Huyền Minh Nhã vuốt râu, “Ta cũng khuyên bệ hạ như vậy, nhưng ý ông ta đã quyết, ta khuyên nữa liền có chút quá.”
Phí Viễn Chinh chống ghế dựa, nhắm mắt trầm tư, một lát sau ngẩng đầu cười lạnh nói: “Nếu như thế, chúng ta liền giúp người giúp đến cùng.”
“Xin chỉ giáo, ngoại công?” Lý Hạo Thịnh ngẩng đầu nhìn phía Phí Viễn Chinh.
“Ông ta không phải không đành lòng thương tổn bình dân sao, chúng ta đây giúp ông ta giết.” Phí Viễn Chinh mắt sáng như đuốc, “Còn nửa tháng nữa liền là mùa săn bắn, đến lúc đó để Ngụy thị trang điểm thành bộ dáng thiếu nữ si ngốc, từ sau núi trà trộn vào bãi săn, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ. Đến lúc đó liền để ngươi làm người tốt này, bắn trúng Ngụy thị.”
“Nhưng ngươi phải nắn chuẩn đúng mực, không thể quá nặng, cũng không thể quá nhẹ, phải khiến thái y không phát hiện ra điều gì, cũng phải để Ngụy thị sống tốt, mới có thể “Tá Thi Hoàn Hồn”, biến thành Thánh Đức hoàng hậu mà Thái Khang đế tâm tâm niệm niệm không phải sao?”
Kế hoạch ban đầu của họ chính là phải hết sức cẩn thận, đầu tiên dùng điểm tâm gợi lên hồi ức của Thái Khang đế với Thánh Đức hoàng hậu, lại khiến Huyền Minh Nhã dâng Tê Giác hương cho bệ hạ.
Đương nhiên, Huyền Minh Nhã dâng lên thật là Tê Giác hương, nhưng sừng Tê Giác này không phải sừng Tê Giác đó.
Đây chỉ là sừng của thủy tê giác bình thường, mà không phải sừng tê giác thần vật Thông Thiên Tê.
Huyền Minh Nhã nói cho Thái Khang đế là “Tê Giác cháy, hương khác thường, dính vạt áo, người có thể liên kết với quỷ.” Nhưng trên thực tế, câu nguyên gốc của nó lại là, “Sinh tê không nên cháy, cháy tới hương khác thường, dính vạt áo, người có thể liên kết với quỷ.” Chân chính có thể thông quỷ thần, là sừng tê giác Thông Thiên Tê, cũng chính là cái gọi là Linh Tê giác, mà không phải thủy Tê Giác bình thường.
Nhưng thì tính sao, chẳng lẽ còn phải thật sự cho ông ta nhìn thấy quỷ mới được?
Dâng lên loại Tê Giác này, Huyền Minh Nhã còn cố ý thêm vào gia vị nào đó, có thể cho Thái Khang đế hảo hảo nếm một bữa tiệc lớn.
Sau lại có một ngày, trộm đưa Ngụy thị vào trong phòng Thái Khang đế, khiến ông ta tin tưởng truyền thuyết của Tê Giác hương.
Tự nhiên, đưa Ngụy thị vào trong phòng Thái Khang đế là một bước vô cùng nguy hiểm, hơi chút vô ý liền sẽ bị thị vệ phát hiện. Đơn giản là thị vệ thống lĩnh vừa lúc là học sinh của gã, gã hợp thời gọi thị vệ thống lĩnh qua một bên, thân vệ của mình liền thuận thế mang Ngụy thị vào trong phòng Thái Khang đế.
Thái Khang đế sau khi nhìn thấy nàng thì phải nhanh chóng biến mất, Thái Khang đế gặp mà không được, cầu mà không được, hơn nữa Thiên Khôi hương xen lẫn trong Tê Giác hương đảo loạn tâm trí con người, ông ta nhất định sẽ tính tình đổi lớn, hỉ nộ vô thường, cố chấp độc đoán.
Ngụy thị làm lâu như vậy cũng rất tốt, nàng không chỉ hoàn toàn bắt chước cử chỉ tư thái của Thánh Đức, ngay cả biểu tình cùng ngữ khí của bà cũng học giống y như đúc.
Mà tiếp nữa, liền là thời khắc quan trọng nhất.
Ngụy thị sẽ đưa ra ả muốn rời đi, Thái Khang đế tất nhiên là không muốn. Lúc này dựa theo kế hoạch, Huyền Minh Nhã sẽ đề nghị với Thái Khang đế, chỉ nói trong thôn trang nhỏ có người, thân thể có thể cùng Thánh Đức hoàng hậu dung hợp.
Nhưng trên thực tế, cũng không có người này, người này từ đầu đến cuối cũng đều là Ngụy thị giả trang.
Nếu là Thái Khang đế gật đầu, vậy kế hoạch này của họ liền tiến hành thuận lợi, Ngụy thị có thể lấy thân phận Thánh Đức an ổn sống bên người Thái Khang đế.
Chỉ nói là để vững chắc linh hồn, Tê Giác hương không thể đứt, Tê Giác hương kia liền sẽ không ngừng đốt cháy, Thái Khang đế hít đủ lượng Thiên Khôi hương, nhất định đầu căng muốn nứt, bạo đầu mà chết.
Nhưng lúc Thái Khang đế chết, bọn họ vẫn phải đắn đo thời cơ tốt, đầu tiên phải chọn lúc Lý Hạo Sâm không ở Kinh thành. Thái Khang đế vừa chết, bọn họ liền ủng hộ lập Lý Hạo Thịnh xưng đế, sau đó đến chết dù cho Lý Hạo Sâm gấp rút trở về, cũng đã chậm.
Lễ đăng cơ sớm đã qua, hắn cũng không còn sức để xoay chuyển. Đăng bởi: admin