Hiền Thần Nan Vi

Nam tử tuy lòng không cam tâm, nhưng mấy ngày trước đây ngôn ngữ của Hứa Từ kinh sợ hắn.

Nam tử cũng không dám oán hận nhiều, ở tại chỗ liền đưa Quan Thế Mặc Ngọc cho Hứa Từ.

Nam tử nhìn Hứa Từ bao hoa bưng đi, trong lòng nhỏ máu. Hoa này nếu bị bán đấu giá, sáu bảy mươi lượng không nói chơi, giờ lại bị người lấy giá hai mươi lượng mua đi, quả nhiên là thiệt thòi lớn.

Hứa Từ vừa đưa hai mươi lượng bạc qua, vừa nhắc nhở nam tử một câu: “Còn tiền thì sau này nên hảo hảo làm việc, đừng suy nghĩ bán nữ nhi.”

Nam tử tội nghiệp nhận hai mươi lượng bạc, hừ lạnh một tiếng, vung tay áo liền nghênh ngang rời đi.



Ngày kế, ngày quan trọng của cuộc thi Mẫu Đơn, hai tỷ muội Phương gia bị lưu lại ở khách sạn trông nom Hoàng đại nương.

Ngại thân phận của phụ thâm, Lâm Bách Phú không dám chém giết người lộ liễu, cho nên ba người bây giờ ở khách sạn là an toàn nhất.

Lý Hạo Sâm, Công Tôn Ngự, Nhan Tứ, A Ngưu đều đi Lâm phủ cứu người.

Lý Hạo Sâm vốn không yên lòng Hứa Từ, muốn bồi cậu đi quảng trường trung tâm.

Nhưng hai người Công Tôn Ngự, A Ngưu chỉ có võ nghệ, không đủ thực chiến, không thể phối hợp với nhau, chỉ phải quyết tâm cùng đi Lâm phủ.

Trong lòng Hứa Từ cũng đã sớm có tính toán khác, sáng sớm liền đưa Côn Sơn Dạ Quang đến quảng trường, sau đó trộm trở về khách sạn, cũng không chờ ở hiện trường, chỉ chờ mấy người cứu người trở về.

Chỉ có đại ca Phương gia đội nón đứng trong đám người ở quảng trường điều tra tình huống, trong lòng vì hai vị huynh đệ mà lo lắng không thôi, nào còn tâm tư nhìn thi đấu Mẫu Đơn mà hắn bình thường si mê nhất.

Nhưng bởi vì là thái tử điện hạ dặn dò, nếu có gì ngoài ý muốn phải lập tức thông báo cho họ, lúc này chỉ phải áp chế nôn nóng, cẩn thận nhìn chằm chằm trên đài cao.

Thi đấu hôm nay phá lệ long trọng, trên đài cao trừ hai mươi gốc Mẫu Đơn cực phẩm đã sớm dọn xong, còn thêm mấy cái án.

Gần như toàn bộ đại nhân vật có uy tín danh dự của Dương Châu đều lần lượt tham dự, ngồi ngay ngắn trên mấy cái án quan sát cuộc thi.


Lâm Bách Phú có được tin tức, Côn Sơn Dạ Quang vậy mà cũng trong hai mươi bồn hoa này, cũng bất chấp trên đầu còn vết thương, liền đưa người đến hiện trường.

Khi thi đấu sắp bắt đầu, hơn ba mươi hạ nhân vây quanh Lâm Bách Phú trùng trùng điệp điệp mà đến, trên đầu Lâm Bách Phú đội mũ nho màu đen ngăn nắp, che dấu vải thưa trên trán, lại che không được sắc mặt tái nhợt.

Lâm Bách Phú khuôn mặt tái nhợt, âm nhu như nữ tử, phi y thêm thân, quạt giấy nhẹ lay động, một bộ dáng phong lưu phóng khoáng, chỉ là xanh đen dưới mí mắt bại lộ ra gã miệt mài quá độ.

Hảo một súc sinh mặt người dạ thú! Đại ca Phương gia ở dưới đài xa xa nhìn, trong lòng thầm mắng.

Lâm Tri Phủ giờ đã hơn năm mươi tuổi, thấy tiểu nhi tử mang vết thương mà đến, rất là đau lòng. Ông vội đem người ở bên cạnh chạy tới vị trí ở hẻo lánh, phái người đón tiểu nhi tử đến vị trí cạnh mình.

Lâm Bách Phú bị Lâm Tri Phủ thấp thấp trách hai tiếng, trả lời có lệ, ánh mắt lại ở chỗ cao nhìn quét đám người một vòng, chưa từng phát hiện thân ảnh của người Phương gia.

Hoa này sớm liền được chuyên gia đặt ở trên quảng trường, chỉ có khi lựa chọn ra ba loại cuối cùng, chủ nhân của hoa mẫu đơn mới hiện thân.

Gã càn rỡ thế nào, cũng không thể vào thời khắc quan trọng này mà ở trước mặt mọi người ngang ngược mặt mũi phụ thân, trán bị thương, nguyên nhân chuyện này chung quy cũng có chút lên không được mặt bàn.

Cho nên gã đành phải kiềm chế tính tình, đợi đến khi chấm dứt, sau đó người Phương gia lại lén bắt giữ hắn.

Ba vị trọng tài cấp nguyên lão căn cứ theo nhiều gốc độ như thân hoa, cành lá, hình dạng cánh hoa, nhụy hoa, màu sắc, số lượng cánh hoa, lớn nhỏ, mùi hương mà cho ra từng lời bình của hai mươi gốc hoa mẫu đơn, như ý chọn ra ba cái hạng nhất.

Côn Sơn Dạ Quang không được vua Mẫu Đơn, chỉ đứng thứ hai, đứng thứ ba là một gốc Tam Biến Tái Ngọc.

Vua Hoa Mẫu Đơn năm nay rơi lên một gốc Thất Thải Linh Lung, một đóa hoa mẫu đơn thế nhưng nở ra cánh hoa bảy màu, mùi hương của hoa mẫu đơn càng nồng đậm phức nhã, có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm.

Nhưng mà tất cả điều này đại ca Phương gia cũng không quan tâm, hoa mình trồng ba năm lấy được hạng hai, hắn cũng không chút nào cảm thấy vui vẻ hay tự hào.

Ánh mắt giấu dưới nón oán hận nhìn chằm chằm Lâm Bách Phú, trong lòng giết gã một lần lại một lần.

Do chuyện này, đại ca Phương gia rốt cuộc không còn tâm tư đào tạo hoa mẫu đơn gì nữa.


Thi đấu từ sáng sớm vẫn liên tục đến trưa, Mẫu Đơn bị loại, cũng không giống hôm qua bị lén rao hàng bán ra.

Đại bỉ hôm qua đến đều là chút dân chúng bình thường, trong đó tuy cũng không ít người có gia cảnh giàu có, nhưng cũng chỉ là phú thương bình thường.

Mà hôm nay sở dĩ đến nhiều người có tiền có thế như vậy, thứ nhất là vì quan sát thi đấu, thứ hai là vì chụp được hoa mẫu đơn vào mắt.

Mười bảy gốc Mẫu Đơn bị loại kia, nhưng sẽ được bán đấu giá trước mặt mọi người. Tự nhiên, đây cũng là chủ nhân của hoa tự nguyện, nếu không nguyện bán đấu giá, liền sẽ có hạ nhân lấy hoa kia đi.

Mà hoa còn lại để trên mấy cái bàn, đều có thể lấy giá cao bán đấu giá.

Thời gian lại qua thật lâu, mười bảy gốc Mẫu Đơn từng cái bán đấu giá xong, tiếp xuống dưới mới là lúc ban lễ ba cái hạng đầu.

Đại ca Phương gia ở dưới đài thấy mặt trời dần dần lên cao, càng khẩn trương hơn.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, cũng không biết hai vị huynh đệ được cứu ra chưa.

Rốt cuộc đợi được người lên sân khấu, Lâm Bách Phú kiềm chế điên cuồng dưới đáy mắt, xả ra một mạt ý cười âm ngoan.

Bị người giấu trong khách sạn không dám ra đây, cho rằng lão tử liền không bắt được các ngươi?

Hừ, thế nhưng còn dám tới tham gia thi đấu, quả nhiên là bị danh lợi xông đến mê muội đầu óc. Bây giờ các ngươi chui đầu vào lưới, thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử.

Bị ta bắt vào tay, các ngươi liền xong!

Nhưng ý tưởng điên cuồng ý này sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, liền phảng phất như đá chìm đáy biển, không hề gợn sóng.

Chủ nhân Côn Sơn Dạ Quang thế nhưng hoàn toàn không xuất hiện, đây là chuyện trong thi đấu tiết Mẫu Đơn nhiều năm nay chưa từng gặp phải!

Trọng tài cũng hai mặt nhìn nhau, lần lượt nhìn hướng Lâm Tri Phủ.


Thi đấu vua Mẫu Đơn cùng tiên tử Mẫu Đơn đã làm cảnh độc đáo nhất của Dương Châu, thi đấu cũng là từ dân gian tổ chức thành từ quan phủ tổ chức.

Lâm Tri Phủ thấy Mẫu Đơn hạng hai không có người nhận, liền trầm giọng hỏi: “Chủ nhân hoa này là người phương nào?”

Hạ nhân đặt đóa hoa rất ấn tượng với hoa này, vội trả lời: “Hồi đại nhân, là một vị thiếu niên tên Hứa Từ.”

Lâm Bách Phú nhất thời nhảy dựng lên, vội la lên: “Không phải họ Phương sao?! Hơn nữa người kia nên là nam tử trung niên, sao có thể là thiếu niên, ngươi có phải lầm hay không?”

Hạ nhân kia thấy Lâm Bách Phú nổi giận vội quỳ xuống thân đau khổ nói: “Nô tài dám thề với trời, tuyệt không có lầm, người tới là một vị thiếu niên. Vị thiếu niên kia hôm qua còn đến muộn, hấp tấp đuổi tới, thiếu chút nữa liền bỏ lỡ hai mươi hạng đầu, rất nhiều người đều nhìn thấy.”

Lâm Tri Phủ ho khan một tiếng, trong lòng biết nhi tử bảo bối muốn đến phát điên, lặng lẽ túm gã ngồi xuống nói: “Nếu chủ nhân không ở đây, hoa này liền tạm thời gửi đến Lâm phủ, mặt khác tiếp tục ngừng.”

Lâm Bách Phú bởi vì cao hứng mà đến mất hứng mà về, khi về nhà rất là khó chịu, đang muốn lấy ra hai huynh đệ kia trút giận.

Nhưng vừa đến nhà tù riêng, đã thấy cai ngục lần lượt ngã xuống đất, trong lòng hô to không tốt, đi vào vừa nhìn, huynh đệ Phương gia đã không thấy bóng dáng…

Mà lúc này, trong khách sạn, đại ca Phương gia xem xong thi đấu lén lút chạy về khách sạn, liền thấy trên giường trong phòng nằm một người, người này quần áo rách nát, áo lót vốn màu trắng nhiễm lên vết máu đỏ sậm, cả người không một miếng da thịt nào tốt.

Trên mặt càng bị xước mấy đường, đã là mặt mày hốc hác, chính là nhị ca Phương gia.

Đại ca Phương gia trong lòng hoảng hốt, bước chân một cái lảo đảo, suýt nữa bổ nhào xuống đất.

Hai muội muội Phương gia đã khóc hôn mê mấy lần, bây giờ mới từ trong thương tâm dịu đi lại, chợt thấy đại ca lảo đảo bổ nhào vào trước giường, tức thì tìm được chỗ dựa, ba người ôm đầu nhất thời khóc rống một trận.

Chờ ba người khóc đủ, đại ca Phương gia “phịch phịch” quỳ với Nhan Tứ đứng ở một bên, “Thảo dân đa tạ ân cứu mạng của đại nhân!”

Nhan Tứ gật gật đầu, nói: “Công Tôn huynh đã đi mời đại phu, các ngươi tạm thời yên tâm. Hai người họ tuy bị thương nghiêm trọng, lại không lo đến tính mạng.”

Mới phát hiện trên giường chỉ nằm lão nhị Phương gia, Phương gia đại ca hỏi: “Đại nhân, Tam đệ của ta giờ ở nơi nào?”

“Ở phòng cách vách, A Ngưu cùng Hoàng đại nương đang trông nom Tam đệ của người. Tam đệ của ngươi bị thương nhẹ hơn, trên mặt cũng chưa bị quẹt thương, so với Nhị đệ ngươi thì tốt hơn rất nhiều.”

Nhị ca Phương gia mình đầy thương tích, máu thịt mơ hồ, đại ca Phương gia nhìn một vòng, lại tìm không thấy nơi có thể thả tay xuống.

Cuối cùng là run rẩy phủ phủ tóc nhị ca Phương gia, trong mắt hối hận không thôi.


“Ta đi xem xem Tam đệ, các ngươi giờ ở trong này chăm sóc tốt nhị ca của các ngươi.” Đại ca Phương gia nghẹn ngào dặn tốt hai muội tử, lúc này mới nện bước trầm trọng, đi phòng cách vách.

Nhan Tứ thấy người nhà Phương gia đều ở trong này, cũng không lưu lại lâu, ngược lại vội vàng ra khỏi phòng, đi vào phòng thái tử.

Bây giờ trong phòng thái tử, Hứa Từ đang nhăn mi nhìn mật hàm mà Lý Hạo Sâm lấy từ Lâm gia.

Chữ viết trong mật hàm là chữ Nguyệt quốc, Hứa Từ cũng biết một ít.

Nội dung kinh sợ trong đó làm cho người ta sợ hãi, bất cứ bức nào cầm ra, đều là lời đại nghịch bất đạo.

Lý Hạo Sâm sắc mặt âm lãnh, trong mắt giữ kín như bưng, “Khi đến Lâm phủ, chúng ta đốt một sài phòng dương đông kích tây. Phu nhân Lâm cẩu đều tập trung người để cứu hỏa, Công Tôn Ngự cùng A Ngưu liền nhân cơ hội đi cứu người, mà ta cùng Nhan Tứ đi thư phòng của Lâm cẩu.”

Bởi vì đốt chỉ là sài phòng, hơn nữa lửa không lớn, Lâm phu nhân cũng không phái người thông báo cho Lâm Tri Phủ, chung quy hôm nay Lâm Tri Phủ còn phải tham gia cuộc thi chọn lựa vua Mẫu Đơn quan trọng.

“Mật hàm này chính là từ trong thư phòng của ông ta tìm được, Nhan Tứ biết bắt chước chữ viết, sao chép một phần đặt về chỗ cũ, chúng ta liền cầm bút tích thực trở về.” Lý Hạo Sâm lấy ngón trỏ thon dài gõ bàn, ánh mắt âm lãnh, “Chỉ là đi cứu người, không nghĩ tới lại có thu hoạch như vậy.”

Hứa Từ đọc từng bức từng bức, vẻ khiếp sợ trong mắt càng thêm nồng đậm, “Lâm Tri Phủ cư nhiên là mật thám của Nguyệt quốc!”

Cậu kiếp trước ở Dương Châu ngốc mấy năm, cũng chưa từng phát hiện sơ hở của Lâm Tri Phủ.

Nếu không phải thái tử điện hạ ngẫu nhiên có được mật hàm này, bọn họ liền sẽ bỏ qua một thiên đại âm mưu.

“Cũng nhờ có ngươi, nếu không phải tối hôm qua ngươi nói với ta Lâm Tri Phủ có nhiều nghi ngờ, ta cũng sẽ không sinh ra tâm tư muốn đi tra xét thư phòng.” Nghĩ đến nơi này, ánh mắt Lý Hạo Sâm nhất thời nhu hòa, Tiểu Từ thật là phúc tinh của mình.

“Ta cũng chỉ là tò mò thôi, Lâm Tri Phủ có hai thông gia quan hệ cường đại là Cung thân vương cùng Dương Châu Đô Đốc, sao lại chỉ làm Ngũ phẩm Tri Phủ nho nhỏ này, nhiều năm không thấy lên chức.” Hứa Từ lắc đầu, “Chỉ là ta đoán trúng mở đầu lại không đoán trúng kết cục. Vạn vạn không ngờ tới, chân tướng dĩ nhiên là như thế.”

Lý Hạo Sâm cười xoa xoa mái tóc mềm mại của Hứa Từ, “Lâm Tri Phủ từ nhỏ liền được đưa đến nông thôn Đại Diệu quốc, được vợ chồng nghèo khổ thu dưỡng lớn lên ở Đại Diệu quốc, không ai sẽ nghi ngờ thân phận của ông ta. Hơn nữa Dương Châu cách xa Kinh thành, ám vệ của phụ hoàng cũng không thể trải rộng đến đây.”

“Giờ có thu hoạch, chuyến đi này không tệ. Nếu nội dung trong mật hàm trở thành sự thật, hậu quả thật không thể tưởng tượng nỗi.”

Hứa Từ không đáp lại Lý Hạo Sâm, lâm vào trong hồi ức thật sâu.

Trong mật hàm mệnh lệnh Lâm Tri Phủ đưa nữ mật thám Nguyệt quốc dấn thân vào nhà nông tìm một nha công tín nhiệm huấn luyện thành ngựa gầy Dương Châu, sau đó đưa vào trong nhà quan lại hiển quý, rồi có thể tra xét tình hình quân địch lại nhân cơ hội thao túng tình thế.

Nha công tín nhiệm này, chỉ sợ là La viên ngoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận