Đêm đó Nhan Tứ cùng Lý Hạo Sâm bí mật trò chuyện hồi lâu, hai người mới tự trở về chỗ nghỉ ngơi.
Đội ngũ đi gấp ngày đêm, bốn ngày sau an toàn đến kinh đô, gặp mặt Thánh Thượng.
Do bắt được mật thám Nguyệt quốc tiềm tàng nhiều năm, Thái Khang đế long nhan mừng rõ, trong lúc toàn bộ lâm triều, một khắc khi thái tử Lý Hạo Sâm vào triều liền bắt đầu khen ngợi, cứ khen ngợi đến khi hạ triều mới ngừng còn không bỏ qua.
Thái tử giờ đây trở về, đang muốn chuẩn bị cho việc làm lễ với các quốc gia chư hầu, hơn nữa vụ án quan trọng mật thám Nguyệt quốc ở Dương Châu hắn cũng thẩm vấn được khoảng bảy tám phần, Thái Khang đế liền giao việc này cho Hình bộ cùng Công Tôn Ngự hợp tác.
Về phần kết cục của Lâm Tiêu Dương Châu Tri Phủ trước kia, ông ta mai phục Dương Châu nhiều năm, không chỉ đánh cắp phần lớn cơ mật của Đại Diệu quốc, còn tự nâng giá muối nhiễu loạn quốc thị, lấy quyền mưu tư thu nhận hối lộ, đả thương mạng người vô số, càng thậm chí muốn lợi dụng ngựa gầy Dương Châu để tai họa triều dã.
Tội danh nào lấy ra đều là tội lớn mất đầu, tội càng thêm tội, Thái Khang đế tại triều liền phán ông ta sao trảm (tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội) cả nhà, nửa tháng sau chém đầu ở cổng thành. Mà Lâm Tiêu tội ác ngập trời, bị xử phạt lấy năm ngựa xé xác, sau khi phân thây thì mang thi thể ông ta đi Tây Quan vắt ngang trên cửa thành ở thành Tây cách Nguyệt quốc gần nhất để cảnh báo.
Về phần Cung thân vương phi, Thái Khang đế ngại với mặt mũi hoàng thất, cũng không ở trên triều nói tới tư mật bên trong. Nhưng ông đã lén truyền cho Cung thân vương thánh chỉ mật sát (bí mật giết chết), cũng kèm theo mật hàm, trong mật hàm đã giải thích chi tiết thân phận trước kia của Cung thân vương phi.
Việc này xử trí nhanh chóng, làm các triều thần không khỏi líu lưỡi lấy làm lạ.
Theo lý thuyết vụ án càng lớn, thì càng phải cẩn thận, cẩn thận thẩm tra xử lý, quá trình xử án liền kéo càng dài.
Nhưng thái tử điện hạ xử trí vụ án này, lúc trước chỉ dùng thời gian nửa tháng, mà Thái Khang đế còn hạ chỉ nửa tháng sau liền chém đầu đám người đó trước công chúng.
Việc này đầu tiên hiển nhiên có thể thấy được Thái Khang đế tín nhiệm thái tử điện hạ, thứ hai liền là Thái Khang đế quả nhiên bị Nguyệt quốc làm cho tức giận, tính giết gà dọa khỉ.
Hai mươi ngày sau các nước chư hầu tới chơi, năm ngày trước khi chư quốc đến triều lại phải đại khai sát giới ở cổng thành, Thái Khang đế làm như thế cũng có tâm tư cảnh cáo các nước chư hầu.
Trải qua chuyện này, Thái Khang đế càng vừa lòng thưởng thức thái tử điện hạ.
Địa vị thái tử của thái tử điện hạ lại lần nữa được củng cố, bây giờ trong triều đình tạm thời không ai dám nói chuyện buộc tội.
Lần này lâm triều qua đúng hai tiếng mới coi như chấm dứt, Phí Viễn Chinh sắc mặt không tốt, lâm triều một chút, liền mang theo vây cánh vội vàng rời đi.
Đám người Hứa Từ hành lễ tạm biệt thái tử điện hạ, cũng lần lượt tự đi về nhà mình. Thái tử tuy luyến tiếc Hứa Từ rời khỏi cạnh mình, nhưng còn có chuyện quan trọng phải thương nghị với phụ hoàng, chỉ phải để Hứa Từ rời đi.
Hiểu con chi bằng cha, Thái Khang đế sớm đã nhìn ra Lý Hạo Sâm có chuyện muốn nói, cũng không đợi Lý Hạo Sâm xin chỉ thị, liền gọi Lý Hạo Sâm đến bên cạnh, “Hoàng nhi, đã lâu không gặp, cùng trẫm dùng bữa sáng trước, chuyện thiên đại đợi lát bàn lại.”
Lý Hạo Sâm đang có ý này, tự nhiên vui vẻ đáp ứng, tức thì đứng cạnh Thái Khang đế tùy tính mà đi.
Thái Khang đế ghé mắt đánh giá Lý Hạo Sâm, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, thổn thức không dứt.
Hài tử này là món quà tốt nhất mà Thánh Đức hoàng hậu của ông lưu lại cho ông, ông cùng Thánh Đức cũng không phải được phụ hoàng chỉ hôn, mà là mình năm đó khi còn là hoàng tử cầu tiên hoàng ban tặng.
Năm đó Thánh Đức ngoái đầu nhìn lại cười, ông từ nay về sau liền đâm sâu gốc tình, rốt cuộc không thể thả nàng.
Thánh Đức từ sau khi sinh Sâm nhi thì thân thể càng không tốt, thường xuyên nôn ra máu hôn mê, triền miên giường bệnh đã là chuyện thường.
Thái Khang đế tìm thiên hạ kỳ dược khắp nơi, tìm danh y thế gian khắp nơi, nhưng đều bất lực, ông quý là đường đường Thiên Tử của một quốc gia, lại ngay cả sinh mệnh của người mình âu yếm cũng không thể cứu vớt.
Năm Sâm nhi tám tuổi, Thánh Đức rốt cuộc không thể chống đỡ, cuối cùng cũng nhẫn tâm bỏ rơi ông một mình cưỡi hạc về Tây.
Ông vốn muốn đưa Sâm nhi cho Thần phi tính tình ôn hòa nuôi dưỡng, nhưng Sâm nhi xưa nay bình tĩnh im lặng sau khi biết được việc này lại suốt đêm đến tẩm cung của ông, khẩn cầu đừng đưa nó cho bất kì ai nuôi dưỡng.
Sâm nhi còn tuổi nhỏ, lời thốt ra vậy mà đều là hiện thực lãnh khốc.
Bây giờ mười mấy năm qua, ông vẫn nhớ rõ Sâm nhi năm đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Phụ hoàng, ta trưởng thành trong gian khổ khó khăn, cũng không muốn trở thành quân cờ tranh quyền đoạt thế của kẻ khác.”
Thái Khang đế thu hồi suy nghĩ, liếc nhìn thanh niên cao ngất anh tuấn im lặng đi bên cạnh.
Mười mấy năm qua, hài tử quật cường năm đó bây giờ đã khởi động một mảnh thiên địa, khí thế toàn vẹn sẵn có rốt cuộc cũng không ai khinh thường.
Năm đó lời của Sâm nhi vừa ra, ông liền biến mất tâm tư giao Sâm nhi cho người khác nuôi dưỡng, chỉ phải giao nó cho bà vú quan tâm chăm sóc.
Lúc đó phương Nam lũ lớn, triều đình rung chuyển bất an, Thánh Đức vừa mới chết, ông cũng không thể không lại lần nữa ở trước triều đường ứng phó mấy ngôn thần xương cánh tay kia, cũng không rảnh bận tâm Sâm nhi.
Chờ ông lại lần nữa đem lực chú ý đặt trên người Sâm nhi, còn là vì hai tháng sau Thần phi lên án.
Ngày đó Thần phi quỳ ngoài tẩm cung của ông, khóc sướt mướt một đêm, ông thật phiền không chịu nổi, gọi nàng tiến vào.
Thần phi vừa thấy ông liền nhào xuống dưới đất nghẹn ngào khóc lóc không ngừng, ông quan tâm chuyện lũ lụt phương Nam, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe, nghe một hồi mới hiểu rõ, thì ra Thần phi là đến thay cung nữ bên cạnh mình biểu đạt bất bình, đại cung nữ bên người nàng thế nhưng bị Sâm nhi dùng roi đang sống quất chết.
Theo lời Thần phi, nàng thấy Sâm nhi mất đi mẫu thân rất là đau lòng. Liền đem hoa quế cao mình làm bảo đại cung nữ bên người đưa qua cho Sâm nhi.
Nhưng đại cung nữ này vừa đưa hoa quế cao qua, Sâm nhi không nói hai lời, liền dùng roi sắt đang sống quất chết đại cung nữ kia.
Thần phi lê hoa đái vũ nhìn ông, luôn mồm chỉ trích thái tử tâm tính đại biến, thường lấy trách phạt nô tài làm vui, nàng chỉ là bảo cung nữ bên người vì thái tử đưa đĩa hoa quế cao qua, liền gặp đòn hiểm đến chết.
Thái Khang đế trước mặt Thần phi không nói gì thêm, khuyên nàng trở về, sau chuyện lại mệnh ám vệ trộm điều tra việc này. Sâm nhi được ông cùng Thánh Đức một tay nuôi lớn, tính tình tuy lạnh nhưng cũng không phải loại người phai mờ tâm tính.
Ông tuyệt đối không tin Sâm nhi sẽ vô duyên vô cớ đánh chết cung nữ kia. Việc này không tra không biết, vừa tra ra ông chỉ cảm thấy cả người lửa giận quấn thân.
Thì ra mấy nô tài đó thấy mình mấy ngày chưa từng vấn an triệu kiến thái tử, lại chưa một lần tìm phi tử dưỡng dục thái tử, liền cho rằng Sâm nhi thất sủng. Người hậu cung xưa nay đạp thấp nâng cao, ông trước kia tuy biết nhưng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Ông ở triều đường bận rộn, lại không biết mấy nô tài đạp thấp nâng cao kia thế nhưng chướng mắt Sâm nhi, trong tối ngoài sáng dưới chủ nhân biệt cung bày mưu đặt kế xa lánh làm khó dễ nó.
Về phần Thần phi lần này, đó cũng là cung nữ kia xứng đáng.
Sâm nhi quý là thái tử một quốc gia, cung nữ này cư nhiên ăn vụng hoa quế cao một nửa mới đưa qua cho Sâm nhi, càng đáng giận là, nàng thấy Sâm nhi tuổi nhỏ, thế nhưng mắt không tôn ti, ở trước mặt nó liền khẩu xuất cuồng ngôn.
Lý Hạo Sâm vì lập uy, nhất thời một roi một roi quật cung nữ này, cho đến khi quất chết mới thôi.
Cũng chính vì do Lý Hạo Sâm không ngừng lập uy, người hậu cung cũng không dám coi thường nó nữa.
Ông xưa nay cho rằng Thần phi ôn hòa thiện lương, qua lần đó mới biết Thần phi tâm cơ khó lường. Nếu không phải Thần phi âm thầm ngầm đồng ý thậm chí là ám chỉ cho mấy nô tài này có thể tùy ý vũ nhục thái tử, cung nữ này sao lại dám ăn vụng ngự thực của thái tử, thậm chí miệng không chọn lời!
Thánh Đức hàng năm triền miên giường bệnh, ông liền đưa Phượng Ấn của hậu cung cho Thần phi. Trong hậu cung, có thể nói trừ Thánh Đức, Thần phi chính là người đứng đầu hậu cung.
Thần phi mấy năm nay ở hậu cung một nhà độc đại, vui mừng tự đắc cho tới bây giờ vô pháp vô biên, đã không còn biết thân phận cùng lập trường của mình.
Thái Khang đế hai mắt rùng mình, liền có quyết đoán.
Không qua bao lâu, ông triệu tập tam phi Thần phi, Hoa phi, Lệ phi cùng các phi tử lại. Nói ra nguyên nhân kết quả việc đại cung nữ của Thần phi không phân tôn ti, ức hiếp chủ tử, lại chỉ ra Thần phi không biết quản lý, ngay cả cung nữ bên người mình cũng quản lý không nghiêm thì sao có thể quản lý toàn bộ hậu cung.
Coi đây là nguyên do, đoạt Phượng Ấn của Thần phi. Đưa Phượng Ấn cho hai người Lệ phi cùng Hoa phi cùng nhau chấp chưởng, hai người này xưa nay không hợp, như thế vừa có thể kiềm chế nhau, hậu cung cũng có mấy phần trong sáng.
Ông lấy Phượng Ấn của Thần phi, lại biếm nàng từ phi thành tần. Từ nay về sau cũng không còn lâm hạnh nàng, từ đó Thần phi chưa gượng dậy nổi, lại không còn phong cảnh ngày đó.
Từ chuyện này, Thái Khang đế mới giật mình cảm thấy mình không nên chỉ quan tâm triều đình, mà xem nhẹ trật tự của hậu cung.
Chính như Thánh Nhân tiền triều có nói, nhà không quét được thì sao quét thiên hạ, ông nếu không sửa trị tốt hậu cung, thì sao có thể ở trên triều lập uy, chấn nhiếp quần thần.
Như thế, ông mới xuống tay với Thần phi để giết gà dọa khỉ, lấy điều này nhắc nhở toàn bộ hậu cung. Ông tuy ôn hòa, nhưng cũng không nhân từ.
Tất cả của nữ tử hậu cung đều từ ông giao cho, sủng ái từ ông, thất sủng cũng từ ông, trải qua chuyện này hậu cung trong một đoạn thời gian rất dài ít nhất ở mặt ngoài cũng là một mảnh yên tĩnh.
Bởi vì chuyện này ông đối với Sâm nhi cũng hơn phần áy náy, cũng vì phần áy náy này, rất nhiều chuyện Thái Khang đế liền cho Lý Hạo Sâm tự chủ trương.
Năm đó thư đồng của Sâm nhi là ấu tử của Trấn Nam vương, đột bị bệnh đậu mùa cáo bệnh về nhà. Ông liền tính cho đích tử của Hoa Bắc quận vương đến làm thư đồng của Sâm nhi, nhưng Sâm nhi tự có suy nghĩ, cố tình không chịu, nhất định muốn tự mình chọn một thư đồng.
Ông cũng chỉ có thể để Sâm nhi tự chủ trương, triệu tập đích tử của triều thần ngoài Tứ phẩm vào cung cho Sâm nhi chọn lựa. Nhưng nhiều anh tài như vậy ở đằng kia không chọn, cố tình chọn một đệ tử có tiếng ngang ngược ở toàn bộ Kinh thành.
Hệ thống ám vệ của ông khổng lồ, đều bị ông xếp vào trong nhà các đại thần giám thị nhất cử nhất động của đại thần. Thái Khang đế ngoài miệng không nói, nhưng đối với tình huống xác thực ở trong nhà đại thần cũng có mấy phần lý giải.
Mà lần này vì chọn thư đồng cho Sâm nhi, không thể khinh thường. Ông sớm đã mò rõ phẩm hạnh của con trai của quan viên ngoài Tứ phẩm.
Thấy Sâm nhi chọn Hứa Tử Thanh, ông rất không muốn, vì thế ông thậm chí sửa lại tên cho Hứa Tử Thanh, ban một chữ “Từ”, vì để ám chỉ Lễ bộ Thị Lang nhanh chóng mang theo nhi tử ngang ngược này của ông ta sớm cáo từ cút đi.
Nhưng Sâm nhi tứ lạng bạt thiên cân, lấy một câu “Từ, lưỡi chi vất vả. Phụ hoàng đây là muốn hài tử này đốc xúc nhi thần học tập nhiều nhiều a.” rồi cho qua.
Bây giờ mười năm qua, Hứa Từ dĩ nhiên đã trưởng thành đến tình cảnh như thế, thật sự làm ông nhìn với cặp mắt khác xưa.
Thái Khang đế lại lần nữa từ trong suy nghĩ thoát ra, trong mắt chứa đầy tán thưởng nhìn về phía Lý Hạo Sâm. Sâm nhi ánh mắt độc đáo, quả nhiên là nhặt được bảo vật.
Hai người đi một chút lại dừng, vào trong Thiên Điện ở Ngự Thư phòng để dùng bữa sáng.
Lý Hạo Sâm ăn một miếng nếp hoa quế quả phỉ, nhấm nuốt hai miếng mới hơi hơi sửng sốt, tiếp đó lại ăn một miếng.
Thái Khang đế thấy dị trạng của Lý Hạo Sâm, nhẹ nhàng cười, “Cảm thấy hương vị vô cùng quen thuộc sao?”
Lý Hạo Sâm nuốt xuống nếp hoa quế quả phỉ, dùng khăn lau khóe miệng, mới trả lời, “Phụ hoàng, hương vị này sao lại tương tự với nếp hoa quế quả phỉ mà mẫu hậu làm như thế?”
Thái Khang đế gật gật đầu, ý cười trong mắt càng nặng, “Ngươi vừa đi Dương Châu không bao lâu, một lão thái giám ở Ngự Thiện phòng đột nhiên làm ra bữa sáng này, trẫm cũng rất là kinh hỉ.”