Hiền Thê Khó Làm

Hai ngày sau, A Nan an phận sống trong vương phủ chuẩn bị
hành lý cho Sở Bá Ninh.

Mùa đông đã cận kề, hơn nữa Đồng Thành là đất biên thùy, mùa
đông tới sớm, nghe nói tháng mười một sẽ có tuyết rơi, khí hậu có nhiều ác liệt,
đặc biệt là so với Kinh Thành, như là nơi hoang dã. Vì vậy, An ma ma nói cho A
Nan nghe những vật phẩm tốt nhất mà cần chuẩn bị cho Túc Vương, A Nan nghe xong
lại nói An ma ma chuẩn bị thêm nhiều áo lông giữ ấm cùng áo choàng, sau đó đến
dược liệu, như thuốc trị nứt da, thuốc chống gió rét, thậm chí A Nan cũng lấy
luôn nhân sâm mấy trăm năm trong phòng thuốc để luôn trong hành lí. Kể cả nhân
sâm ngàn năm mà Ôn Lương đưa tới, cực kì trân quý cũng mang đi, bên ngoài có việc
cũng có thể dùng đến.

“Vương phi quả là rất quan tâm Vương gia, đem hết một nửa dược
liệu vào trong hành lí rồi.” Một ma ma nhìn A Nan không khỏi trêu ghẹo nàng. Ma
ma này là người chữa vết thương cho A Nan hôm tân hôn đầu tiên nàng bị thương,
nói đã từng có một thời gian ở trong y quán, biết chút y thuật. A Nan thấy bà
dáng dấp chu toàn, mới ba mươi tuổi, cẩn thận, tỉ mỉ, lại trung thành, nên để
bà tới phục vụ bên người.

Như Thúy đang giúp A Nan kiểm tra hóa đơn, sổ sách, cũng cười
nói theo: “Chương ma ma, thật ra thì tiểu thư không nỡ rời Vương gia, nhưng tiểu
thư lại không có gan nói muốn đi cùng Vương gia, chỉ có thể chuẩn bị kỹ càng
thêm chút, coi như là đền bù áy náy.”

Nghe vậy, hơn nửa ma ma tỳ nữ trong phòng bật cười trêu ghẹo.

Sắc mặt A Nan có chút ửng hồng, trợn mắt nhìn Như Thúy cùng
Chương ma ma một cái, tiếp tục kiểm tra hành lí.

A Nan lúc này là tiểu thê tử lo lắng trượng phu rời xa nhà,
hận không thể giúp hắn mang theo tất cả đồ tốt để trên đường có cái để mà sử dụng.
Cho nên, đối với những lời trêu ghẹo này có chút ngượng ngùng, thẹn quá thành
giận, nhưng không thật tâm giận, trong đáy lòng thì đúng như họ nói, rất quyến
luyến.

Chỉ là, Sở Bá Ninh không nói để nàng cùng đi, hơn nữa đó còn
là tiền tuyến chiến tranh, nàng không có lí do để đi tới.

A Nan đang kiểm tra hành lí, trong cung lại có người đưa đồ
tới, là áo choàng da cáo và da cọp, còn có một cặp dược liệu. Nghe nói là Thái
hậu ban thưởng.

A Nan thật tâm thật ý tạ ân, vui vẻ đem các vật thưởng để
vào trong hành lí, sau đó sờ lên áo lông choàng ấm áp, nghĩ có nên làm thành áo
choàng dày để Sở Bá Ninh mang theo, hay là thêm cái bao tay cũng được.

A Nan nghĩ đến liền làm, đem khối da cáo cắt cắt, tạo thành
một cái áo choàng cùng đôi bao tay.

Trong Tử Thần điện, thần sắc của Sùng Đức Hoàng đế có chút tối
tăm.

Đối diện Sùng Đức Hoàng đế, là Sở Bá Ninh sắc mặt nguội lạnh.
Đây là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, thật ra thì dáng dấp rất giống, chỉ là khí chất
không giống nhau.

Sùng Đức Hoàng đế tính tình tỉnh táo thâm trầm, lúc nào cũng
tự tin, hiển thị rõ oai đế vương. Còn Sở Bá Ninh thì nghiêm túc, khí chất hòa
nhã thanh đạm chính trực, bất khuất, một nam tử hán chính trực trong thiên hạ,
làm người khác tâm phục.

“Hoàng đệ, hiền mẫu phi oán hận mẫu hậu đã lâu, trẫm e rằng
bà ấy sẽ đối với Vương phi của ngươi bất lợi.” Sùng Đức Hoàng đế nói.

Nguyên nhân hôm nay Sùng Đức Hoàng đế lưu lại Sở Bá Ninh là
muốn cùng hắn thương lượng ngoài chuyện áp tải quân lương đi Đồng Thành, còn có
chuyện này. Sùng Đức Hoàng đế lên ngôi mười năm, đã bồi dưỡng được thế lực của
mình, đã thám tử âm thầm, mặc dù không nhiều, nhưng có thể dò được tin tức mình
muốn biết, mà tin bây giờ của hắn, là lấy được từ thám tử trong phủ An Dương.

Con mắt Sở Bá Ninh âm u, lạnh lùng nói: “Hiền mẫu phi là người
thông minh, bổn Vương tin bà ấy sẽ biết cách ứng xử. Có lẽ bà ấy sẽ âm thầm tạo
khó khăn cho A Nan, nhưng bà sẽ không hạ thủ, nếu không sẽ khó mà gánh nổi hậu
quả.”

Sùng Đức Hoàng đế nghĩ ngợi, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, Hiền
mẫu phi có tuổi rồi, không thể minh mẫn bằng năm đó!”

“Vậy cứ để bà ấy an dưỡng tuổi thọ thật tốt đi!” Sở Bá Ninh
khẽ rũ mắt, “An Thuân vương ở Tây Bắc đoán chừng sẽ không chịu nổi bị Bắc Việt
liên tiếp cướp bóc, có lẽ khoảng nửa tháng sẽ có cầu viện đến. Chỉ là, năm nay
triều đình gặp họa nghiêm trọng, nghĩ sẽ không đủ binh lực, vật lực trợ giúp,
chỉ có thể để An Thuận vương gắng chịu đựng thêm mấy ngày đi.” Về phần mấy ngày
là bao lâu, thật khó mà nói a!

Sùng Đức Hoàng đế vừa nghe, cười ha ha nói: “Ý của hoàng đệ
cùng trẫm không khác nhau chút nào! Vô luận là Tây Bắc hay là Đồng Thành, đều
khiến trẫm quan tâm. Chỉ là Đồng Thành là căn cứ quân sự Đại Sở, nếu bị người Bắc
Việt vây phá, hậu quả thiết tưởng không nghĩ nổi. Lúc này chỉ có thể uất ức Ngũ
hoàng huynh một lần rồi!”

Sở Bá Ninh hơi nâng khóe môi, thần sắc lạnh nhạt tựa như
chuyện mới thảo luận chỉ là hôm nay khí trời thế nào, mà không phải là lợi dụng
chiến tranh đem dã tâm bừng bừng của bạn huynh đệ nào đó làm suy yếu đi.

Nói xong, tâm tình Sùng Đức Hoàng đế chuyển tốt, có ý định
trêu chọc hỏi: ‘Bá Ninh à, nhắc đến Đồng Thành làm trẫm nhớ đến chuyện Chử
nương tử, thật ra ngươi cũng có thể dẫn theo Vương phi đến Đồng Thành.’ Nếu
chuyện này đã có tiền lệ, Sở Bá Ninh có thể mang Vương phi cùng ra biên cương.

Sở Bá Ninh lắc đầu, “Đồng Thành là cực bắc, trời giá rét địa
đông lạnh, vật chất khan hiếm, không thích hợp cho nàng.” Nói trắng ra là hắn
nào đành để tiểu thê tử đi đến Đồng Thành chịu khổ?

Sùng Đức Hoàng đế cười nói: “Ơ, hoàng đệ là đang đau lòng
cho em dâu sao ~ Chử nương tử không phải là nữ nhân sao? Hơn nữa, trẫm nghe nói
ở Đồng Thành cũng có nhiều binh sĩ cùng người thân lạc cư. Những nữ nhân kia
cũng có thể sống được, thì Vương phi cũng có thể chứ?”

Sở Bá Ninh hiển nhiên không thích Hoàng đế lấy lão bà mình
ra trêu chọc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đó là họ, Vương phi của Bổn vương dĩ
nhiên phải khác!’

“Làm sao không giống? Không phải đều là nữ nhân sao? Không lẽ
Vương phi đệ hơn các nàng ấy một đôi mắt hay một lỗ mũi a?” Sùng Đức Hoàng đế
cười đến nghẹn.

Sở Bá Ninh nhăn mày, “Hoàng thượng, nếu ngài tò mò, có thể
trở về hậu cung chú ý một chút đến đám nương nương kia, tin tưởng họ sẽ phối hợp
với hứng thú của ngài.” Nói xong, thi lễ một cái, “Thần đệ cáo lui!”. Không
quay đầu lại rời đi, lưu lại Sùng Đức Hoàng đế đang giương mắt nhìn theo bóng
lưng của hắn.

***********

Buổi tối, Sở Bá Ninh trở về, A Nan đang gấp gáp làm áo
choàng cho Sở Bá Ninh, thấy hắn trở về, nàng hầu hạ hắn tắm rồi ăn cơm, sau đó
lại tiếp tục ngồi dưới đèn may vá.

Tối nay Sở Bá Ninh không đến thư phòng, ngồi đọc sách một
lát rồi gấp lại, đưa mắt nhìn thiếu nữ dưới ánh đèn đang chuyên tâm may y phục.

Màu da màu sứ dưới ánh đèn có vẻ mềm mại, khỏe mạnh, lông mi
dài vểnh lên, cụp xuống, khẽ che cặp mắt trong trẻo, đen nhánh, mũi thon gọn,
đôi môi đỏ tươi khẽ mím, trên mặt nghiêm túc, giống như nàng đang làm chuyện rất
nghiêm chỉnh. Tóc dài tùy ý xõa phía sau, đuôi tóc ướt lúc tắm rửa giờ đã hơi
khô, tóc đen mềm rơi trước ngực, khiến thiếu nữ trở nên đáng yêu, mềm mại. Trên
người nàng chỉ tùy ý khoác một cái áo, bên trong là bộ trung y, chiếc yếm màu hồng
như ẩn như hiện.

Cổ họng hơi căng, Sở Bá Ninh dời tầm mắt, nhìn về y phục
nàng đang may, là áo choàng đen, cổ áo may một vòng da cáo màu đỏ lửa, nhìn màu
sắc cùng độ dài, liền biết áo choàng này không phải là nàng làm cho nàng, như vậy
đáp án không cần nói cũng biết.

Con mắt tĩnh mịch hơi mềm, hắn thích nhìn nàng ở dưới đèn vì
mình mà bận rộn, không khí ấm áp yên tĩnh, chỉ có gió ngoài cửa phất qua cây tạo
tiếng xào xạc. Tưởng như thiên địa này chỉ có mình cùng nàng tồn tại.

Khi A Nan đem áo choàng may xong mũ trùm thì cảm thấy eo bủn
rủn đau nhức, cũng không biết mình đã duy trì tư thế này trong bao lâu. A Nan cầm
áo choàng kiểm tra, trong lòng đánh giá một chút, ngày mai gấp rút làm nữa thì
có thể làm xong.

A Nan về nữ công thì cũng không tệ lắm, đây là một ong những
tài nghệ của con gái cổ đại, nàng là nữ tử, mặc dù cầm kì thi họa rất khó học,
nhưng cũng cố học một món nghề, mặc dù quần áo trong nhà quyền quý không cần
nàng tự thân vận động làm, nhưng vì cha mẹ làm chút đồ thể hiện hiếu tâm, sau
khi xuất giá làm cho trượng phu mấy bộ y phục đều là rất tốt. Nếu không phải quần
áo của Thái hậu có cung nữ trong cung đặc biệt làm, nàng cũng có thể làm cho
Thái hậu hai kiện y phục thể hiện tâm của con dâu.

“Đây là làm cho ta?” Sở Bá Ninh đi tới, cầm áo choàng lật
xem.

A Nan nheo mắt cười: “Đúng vậy, nghe nói Đồng Thành tháng mười
một sẽ có tuyết rơi, nghe thôi đã thấy lạnh, cho nên thiếp muốn trước khi chàng
xuất phát, sẽ làm cho xong, để chàng mang đi.”

Tâm trạng Sở Bá Ninh có chút mềm mại, tựa hồ là cười, bộ
dáng hài lòng.

A Nan nhìn mặt hắn, thấy nụ cười trôi qua thật ít thì có
chút tiếc nuối, lòng thầm nghĩ, vì sao không cười hai cái để nàng say mê thêm một
chút? Phu quân mình rõ rang dáng dấp rất đẹp, nhưng vì gương mặt luôn nghiêm
túc, còn nghiêm túc hơn cả ông già, thường làm cho người khác thấy tức giận,
không thể nhận ra gương mặt hấp dẫn của hắn.

Sở Bá Ninh đem áo choàng để xuống, nói: “Đêm đã khuya, ngày
mai hãy làm tiếp!” Nói xong, ôm lấy A Nan, hôn lên môi nàng một cái, hướng giướng
lớn bước tới.

Ở thời điểm này, A Nan biết đã đến giờ phải lăn ln giường, vốn
là nàng còn muốn làm tiếp một lát, nhưng bây giờ nhìn hắn, chỉ có thể bồi hắn
cùng lăn trên giường.

Chờ mây mưa tan, A Nan lười biếng nằm trên ngực hắn thở dốc,
Sở Bá Ninh kéo chăn đắp cho hai người, tay vuốt sống lưng thiếu nữ nằm trong ngực,
hưởng thụ mềm mại.

“A Nan……”

“Hả?” A Nan thẫn thờ đáp một tiếng.

“Sauk hi ta rời kinh, nếu có chuyện gì, nàng cứ sai người
vào cung gặp Hoàng hậu hoặc Thục phi nương nương, họ sẽ giúp nàng. Ừ, Lục Thừa
tướng cũng được, chỉ là Lục Thừa tướng không thể quá tin, hay là đi tìm Thừa tướng
phu nhân. Còn nữa, một mình cẩn thận một chút, khi xuất phủ nhất định phải mang
đủ thị vệ, đừng để người ta khi dễ, nếu có kẻ nào dám, nàng cứ trực tiếp sai thị
vệ dạy dỗ, không cần lo lắng, Bổn vương sẽ chịu trách nhiệm……”

A Nan lần đầu nghe hắn nói thế, kinh ngạc, chờ nghe hắn dặn
dò xong, trong lòng vừa cảm động, vừa ngọt ngào. Chỉ là, mấy phút sau, A Nan muốn
chặn miệng hắn, cái gì gọi là “đừng quá ngu để một số người tùy tiện vào phủ”?
Chẳng lẽ trong lòng hắn, nàng sẽ để đồ bỏ đi vào phủ sao?

A Nan nhân cơ hội hỏi một câu, “Cha ta sẽ không phải nằm
trong một sốngười đó chứ?”

“Nhạc phụ đại nhân đương nhiên không phải, nhưng nếu đi lại
nhiều, có chút không tốt!” Sở Bá Ninh thành thực nói.

A Nan nổi giận, Vương gia thật là biết cách nói đâm vào lòng
người a! Đó là phụ thân nàng, Lục Thừa tướng đó, sao hắn lại có thể nói như vật?
Vì giận, A Nan ngẩng đầu lên cắn miệng của hắn.

Dĩ nhiên, A Nan không dám cắn quá nặng, chỉ là dùng răng nhẹ
nhàng gặm gặm, muốn cho hắn một bài học, để cho hắn nói chuyện đừng có chọc người
quá đáng. Sở Bá Ninh chỉ cảm thấy cảm giác tê dại bay thẳng lên não, thiếu nữ
trong ngực như mo con mang cho hắn sự kích động.

Thật ra thì hắn cũng không đành lòng để lại tiểu thê tử, chỉ
là Đồng Thành khí hậu khắc nghiệt, hắn lo tiểu thê tử của hắn không thể sinh tồn,
sợ nàng giống những nữ nhân kia, xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên chỉ có thể
để nàng lại.

Sở Bá Ninh lật người, đem thiếu nữ nhỏ bé đè xuống, hôn lên
môi nàng, nâng một chân nàng lên, đem phái nam đang sưng phồng lên, đâm vào
thân thể còn ướt át, ấm áp của nàng, dịu dàng yêu nàng. A Nan ngẩng mặt lên, gương
mặt trái táo diễm lệ đỏ tươi, đôi mắt đen nhánh bị che bởi một tầng sương mỏng,
mông lung trong ngọn đèn, khiến nàng càng mê người, làm cho Sở Bá Ninh không
nén được động tác, không thể dịu dàng được nữa, lôi nàng vào vòng xoáy kích
tình.

A Nan ôm chặt người nam nhân, lồng ngực hắn cứng rắn ướt mồ
hôi dán trên ngực nàng mềm mại, ma sát mang theo cảm giác khác nhau, nghĩ đến hắn
sắp phải rời đi, không khỏi càng phối hợp động tác của hắn, khiến Sở Bá Ninh rốt
cuộc thưởng thức được cảm giác nước sữa hòa nhau, muốn ngừng mà không được.

Không biết qua bao lâu, A Nan rốt cuộc không chịu nổi, hôn
mê bất tỉnh.

Xong chuyện, Sở Bá Ninh nằm trên người A Nan thở, vươn tay
ôm lấy nàng, cúi đầu nhìn, tiểu thê tử đã sớm ngủ thiếp đi, không khỏi khẽ cười.

Sở Bá Ninh không buông nàng ra, cũng hưởng thụ ôm ấp thiếu nữ
không mảnh vải trong ngực… Tuyệt vời hưởng thụ, ban đêm trời giá rét, một lát
sau mồ hôi trên người đã khô, cũng không xuống giường đi tắm, mà đưa tay cầm
khăn lông sạch sẽ trên đầu giường làm sạch sẽ, ôm tiểu thê tử cùng nhau ngủ.

*******

Phủ Thừa tướng.

Ban đêm, một bóng dáng mảnh khảnh dịu dàng đi về phía trước.
Cho đến một gian phòng trong Từ Đường, người nọ nhìn chung quanh một chút, kéo
cao áo choàng trên người ngăn trở gió đêm lành lạnh, cẩn thận đẩy cửa gỗ dầy cộm
nặng nề.

Cửa gỗ phát ra một tiếng vang “kẽo kẹt”, cũng làm người bên
trong đang đói bụng đến không ngủ được, giật mình đứng dậy.

“Là ai?!” Phòng bố trí đơn giản, hai nam hài ngủ chung một
chỗ thấy một bóng đen đi vào, ban đêm gió lớn lạnh lẽo, tất cả gió thổi cỏ lay
cũng hù dọa hai thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ.

“Thành đệ, Lăng đệ, là ta.”

Đè thấp thanh âm còn có thể nghe ra mềm mại thanh nhã, hai
nam hài con mắt lóe sáng, một người chạy xuống giường nhào kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ
mang gì tới vậy? Ta sắp chết đói rồi.”

Lục Phỉ Đình cầm vải trắng đang đậy rổ vén lên, một mùi thức
ăn thơm nhào tới, ngay cả Lục Chí Thành bên cạnh hơi có vẻ do dự cũng mãnh liệt
nuốt nước miếng. Mặc dù bị phạt quỳ Từ Đường, không được bước ra Từ Đường một
bước, nhưng bọn hắn bị trừng phạt cũng không nặng, mỗi ngày chỉ là quỳ mấy canh
giờ thì có thể nghỉ ngơi. Điều để cho bọn họ khổ không thể tả chính là bị cấm
đóng ở Từ Đường nhỏ bé này, khiến thói quen tự do thật sự là quá khó khăn. Một
thứ khác chính là thức ăn cấp bậc rõ ràng thấp xuống, có thói quen ăn thức ăn
ngon khiến các thiếu gia cơm nuốt không trôi, không có cách nào ăn no.

Như hôm nay, Lục Chí Lăng rốt cuộc nổi đóa, công bố không chịu
ăn “thức ăn heo”, đem hỰ đựng thức ăn đổ đi. Mà lời này vừa vặn bị Lục Phỉ Đình
đi ngang qua nghe được, Lục Phỉ Đình nghe thức ăn nhà mình bị tiểu đệ nói như vậy,
tức giận trong lòng, vì vậy ngăn người làm đi bẩm báo cho Thừa tướng phu nhân,
nói hôm nay không cần cho hai tiểu thiếu gia ăn, để bọn họ nhịn đói, xem ngày
mai bọn họ có phải còn dám chẳng thèm ngó tới đối với loại “thức ăn heo” hay
không.

Vì vậy, hai bé con bị đói bụng đến hiện tại.

Hai người nhìn thấy trong hộp đựng thức ăn còn chút cơm trắng,
cảm động một trận, không cần người phục vụ liền tự mình ăn. Lục Phỉ Đình rót
trà cho bọn hắn, ôn thanh, nhỏ nhẹ nói bọn hắn ăn từ từ.

Chờ ăn no, Lục Chí Lăng ra ngồi trên ghế, hướng về phía Lục
Phỉ Đình nói: “Tỷ tỷ, ta muốn trở về Ninh thành, không muốn sống ở Kinh thành.”

Ánh mắt Lục Phỉ Đình khẽ nhúc nhích, không trả lời.

Lục Chí Thành tương đối biết điều, không ồn ào theo Lục Chí
Lăng, an tĩnh ngồi một bên nhìn bọn họ.

Lục Chi Lăng đợi nửa ngày không thấy Lục Phỉ Đình trả lời,
có chút gấp gáp nói: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không nhớ mẫu thân cùng phụ thân sao?
Nơi này không phải nhà chúng ta, sẽ không ai che chở chúng ta.”

Lục Phỉ Đình vội vàng trấn an đệ đệ, chờ tâm tình đệ đệ bình
tĩnh, dịu dàng nói: “Lăng đệ yên tâm, hôm nay tỷ tỷ tới là mang đến cho các
ngươi tin tức tốt. Tam thúc không phạt các ngươi nữa, cộng thêm tổ mẫu gần đây
ngã bệnh, Tam thúc không có cách nào, nói qua hai ngày sẽ để các ngươi rời Từ
Đường. Lăng đệ, tỷ tỷ cũng muốn trở về Ninh thành, chỉ là không phải lúc này. Tổ
mẫu đã lớn tuổi, bà quyết ở lại Kinh thành, nếu chúng ta đều đi, không có ai ở
bên cạnh bà, không có người nói chuyện, tổ mẫu sẽ rất tịch mịch? Phải không?
Lăng đệ, tổ mẫu thương ngươi, ngươi cũng không muốn bà ngã bệnh không có ai
chăm chứ?”

Lục Chí Lăng nghe thế, bộ mặt như đưa đám. Chỉ là nghe đến
việc sắp có thể rời Từ Đường, khiến hắn vui mừng trở lại. Mặc dù lần này bị dọa
quá mức, cũng bị trừng phạt sinh lòng sợ hãi, nhưng chỉ là hơi sợ thôi, ít hôm
nữa, đã không còn có cảm giác gì rồi, hắn là tiểu bá vương ở Ninh thành, chỉ
là Túc Vương đã để lại bóng ma trong lòng hắn, chỉ cần nghe hai chữ Túc Vương,
cũng làm cho hắn sợ đến không dám thở mạnh.

Lục Phỉ Đình cùng hai nam hài nói vài lời, bảo đảm tối mai sẽ
mang đồ ăn tới, vừa nhìn hai nam hài, cẩn thận ra cửa.

Bên ngoài Từ Đường, nha hoàn đang canh chừng cho Lục Phỉ
Đình đang lo lắng, sợ có người sẽ phát hiện hành động của tiểu thư, thấy Lục Phỉ
Đình bình an đi ra, thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghênh tới, nhận rổ trong tay
nàng.

“Oanh Ca, không có ai đến chứ?” Lục Phỉ Đình nhỏ giọng hỏi.

“Không có, nô tỳ vẫn canh giữ nơi này.”

Lục Phỉ Đình nghe nha hoàn trả lời, gật đầu một cái, kéo chặt
áo choàng trên người, mang nha hoàn cùng trở về viện của mình.

Lục Phỉ Đình sắc mặt bình tĩnh, cũng không ai biết lúc này nội
tâm của nàng đang khổ sở.

Từ hôm đi thỉnh an lão thái thái, trong lúc vô tình từ miệng
Lục Thừa tướng biết Túc Vương ít ngày nữa sẽ đi Đồng Thành, trong lòng nàng nhấc
lên sóng to gió lớn, không thể thở bình thường.

Lục Phỉ Đình ngẩng đầu lên, nhìn bụi hoa đỗ quyên trong sân,
ở trước gió đêm chập chờn, trong lòng âm thầm thề, vô luận như thế nào, nàng
tuyệt đối sẽ ở lại Kinh thành, cho đến khi Túc Vương trở lại!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui