Hiền Thê Ngốc Nghếch

Đúng mùa hoa quế phiêu hương, trong hậu viện thế gia giàu có trong kinh thành tràn ngập một cỗ mùi hương hoa quế thanh nhã.

Ôn Ngạn Bình khoanh tay đi cùng Hạng Thanh Xuân trên hành lang, liền ngửi thấy trong sân viện đầy mùi thơm, phóng tầm mắt nhìn lại, từng bụi cây quế cao to, hoa quế nho nhỏ trắng tinh xen lẫn trong lá xanh rất đẹp. Dưới tán cây, một thiếu nữ mặc hồng y dẫn theo nha hoàn hái hoa quế, trong gió thu, hoa quế bay như mưa, thiếu nữ bên dưới đưa tay thoăn thoắt, không nói có bao nhiêu động lòng người.

Bước chân Hạng Thanh Xuân hơi ngừng lại, giật mình nhìn thiếu nữ dưới bụi hoa quế, gương mặt đó...Chẳng qua rất nhanh, liền biết rõ thiếu nữ này không phải thê tử của ân sư, mà chỉ là một người có tướng mạo tương tự mà thôi. So với Như Thúy, thiếu nữ này có vẻ càng mềm mại xinh đẹp tuyệt trần, lúc sợ hãi nhìn sang, khiến nam nhân nhịn không được sinh ra một cỗ thương tiếc, đem vốn liếng nữ nhân phát huy vô cùng tốt. Trái lại người nào đó, dáng vẻ tươi cười xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều giữ đúng bổn phận quy củ, còn có lời nói khiến người khác giật mình, làm việc lớn mật, bản chất khác xa thiếu nữ này, dáng vẻ giống nhau cũng không cách nào lẫn lộn.

"Ngạn Bình, con đã về." Hạ Hương Như phát hiện trên hành lang có hai người từ lâu, dẫn nha hoàn đi tới, đến khoảng cách khoảng mười bước thì dừng lại, thấy thiếu niên có dáng vẻ tinh tế xinh đẹp, y phục bất phàm, liền biết là quý công tử trong kinh, thi lễ nói: "Xin chào công tử."

Thần sắc Hạng Thanh Xuân lãnh đạm, nhàn nhạt đáp lễ.

Hạ Hương Như cẩn thận dò xét hai người, tuy Ôn Ngạn Bình đã mười tuổi, có thể do trước kia thân thể bị thương, cho nên trổ mã chậm, thoạt nhìn giống đứa nhỏ tám tuổi, mặc dù tướng mạo bình thường nhưng đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, hơi trừng mắt càng làm nổi bật ánh mắt có thần, giống như mắt rồng được vẽ trong bộ tranh thủy mặc, khiến bức tranh hài hòa sinh động hẳn. Thế nhưng không biết tại sao, Hạ Hương Như có cảm giác sợ cháu trai, xưa nay không dám ở một mình với bé. Đảo mắt sang Hạng Thanh Xuân, thiếu niên lớn lên như thế, thật sự khó gặp, theo nàng, người duy nhất có thể so sánh được chính là Ôn Lương đã cứu các nàng. Thấy Ôn Ngạn Bình không có ý tứ giới thiệu, trong lòng hơi ảm đạm, biết bé không nhìn nhận mình.

Ôn Ngạn Bình nhếch môi, nhìn không ra buồn vui, nói: "Hương di đang làm gì đấy?"

Hạng Thanh Xuân chau mày, thì ra là một trong hai mẹ con khiến Ôn Ngạn Bình khó chịu, tuy rằng dáng vẻ không tệ, nhưng không hiểu vì sao cảm giác rất không được tự nhiên, đại khái là trong lúc nhất thời hắn không có thói quen nhìn một cô nương có khuôn mặt Như Thúy bày ra biểu tình nũng nịu, cảm giác rất không tốt.

"Hoa quế nở, ta nghĩ hái một ít hoa quế làm bánh ngọt, phụ mẫu rất thích bánh hoa quế ta làm, nên muốn làm một ít cho tỷ tỷ và cháu trai cháu gái nếm thử." Hạ Hương Như cười dịu dàng, nũng nịu yếu đuối, khuôn mặt mềm mại xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta cảm thấy giống thiên kim tiểu thư được nuông chìu.

Ánh mắt Ôn Ngạn Bình âm u, không khách sáo: "Chẳng lẽ Hương di không biết nương ta không thích bánh hoa quế sao? Hơn nữa đệ đệ muội muội còn nhỏ, ăn bị nghẹn thì làm sao bây giờ?" Thấy thiếu nữ tỏ vẻ bất an, không hiểu sao cơn tức trong lòng nổi lên, ánh mắt như rắn chăm chú nhìn nàng ta, lại nói: "Có điều, ngài không biết nương ta thích gì cũng phải thôi, dù sao lúc nương ta năm tuổi đã bị nương ngài bán đến kinh thành làm nha hoàn rồi, hơn nữa khi đó Hương di còn chưa ra đời, người không biết không có tội, thật là may mắn. Nghe thẩm bà bà nói, khi sinh Hương di trong nhà có tích góp được một chút, Hương di được chăm sóc tốt, nuôi dưỡng Hương di giống như con gái của thế gia giàu có, chẳng trách Hương di nhàn hạ thoải mái có tâm tình hái hoa quế tự mình làm điểm tâm nhỉ."

Theo lời nói Ôn Ngạn Bình, sắc mặt Hạ Hương Như càng lúc càng trắng bệch, thân thể phát run, vẻ mặt bi thương khổ sở nhìn bé, khóe miệng giật giật nhưng không biết nói gì cho phải. Những lời này nghe thật chói tai nhưng không cách nào phản bác, gần đây nàng mới biết thì ra Đại bá và Đại bá nương còn có một đứa con gái, cũng chưa từng nghĩ tới năm đó phụ mẫu nhẫn tâm đem nữ nhi duy nhất nhà Đại bá bán đi, lúc biết rõ chân tướng, trong lòng nàng cũng khổ sở cực điểm, dẫn đến một nỗi khó chịu không nói nên lời, chỉ muốn sau này đối tốt với đường tỷ một chút, dù sao ở kinh thành không quen biết ai, về sau cần dựa vào đường tỷ...

Thấy thân ảnh Hạ Hương Như lảo đảo rời đi, Ôn Ngạn Bình nhổ một cái, thần sắc không thể nào tốt, quay đầu thấy Hạng Thanh Xuân đang nhìn theo bóng lưng rời đi của Hạ Hương Như, tròng mắt đảo một vòng, cười hì hì nói: "Hồ ly tinh, huynh nhìn cái gì đấy? Sẽ không phải...vừa ý nàng ta chứ? Nếu thật sự thích, ta sẽ giúp huynh thông báo với mẫu thân nàng ta một tiếng, tin tưởng lão thái bà kia sẽ hết sức vui vẻ đem nàng tới phủ hầu hạ huynh."

"Nói bậy bạ gì đó?" Sắc mặt Hạng Thanh Xuân hơi khó coi, cảm thấy đứa nhỏ này không kiêng kỵ thứ gì, tuổi còn nhỏ mà nghĩ tới những thứ này rồi "Dáng vẻ còn không bằng một nửa của ta, ta mới không muốn." Hơn nữa dù sao Hạ Hương Như chỉ là một nữ tử bình dân, coi như nạp làm thiếp cũng ngại thân phận thấp.

Ôn Ngạn Bình nhe răng, "Hồ ly tinh, yêu cầu của huynh quá cao, cẩn thận sau này không lấy được thê tử! Lúc nào cũng trưng bộ mặt hồ ly ra, ta cảm thấy không có nữ nhân nào dám gả cho huynh."

Hạng Thanh Xuân hừ một tiếng, xưa nay hắn tự phụ dung mạo của mình, đương nhiên sau này muốn lấy nữ tử có dung mạo hơn hẳn mình làm thê tử. Hơn nữa, hiện tại đối với vẻ bề ngoài, hắn mắc chứng cưỡng ép, nữ nhân lớn lên dung mạo không bằng hắn, hắn liếc mắt cũng lười, cho nên dù đã mười lăm tuổi, Hạng mẫu bắt đầu an bài nha đầu thông phòng cho hắn nhưng bởi vì tướng mạo những nữ nhân kia không xinh đẹp bằng hắn nên ngay cả liếc mắt hắn cũng không thèm, khiến cho Hạng mẫu yêu thương hắn đau đầu không dứt, nhưng muốn tìm được nữ nhân có dung mạo thắng được hắn, quả thật là khó tìm mà.

Thấy dáng vẻ hắn lãnh diễm cao quý, trong lòng Ôn Ngạn Bình biết hắn xấu tính, sợ trêu chọc quá mức cái mông lại gặp nạn, không hề nói tiếp đề tài này, dẫn hắn đi đến thiên sảnh.

Mặc dù Ôn Lương không có ở đây, đám người Hạng Thanh Xuân Vệ Triêu Ấp vẫn thường xuyên bớt thời gian tới Ôn phủ thăm ba đứa nhỏ, vẫn lui tới Ôn phủ cũng không bởi vì Ôn Lương không có ở đây mà gián đoạn, cộng thêm gần đây Ôn Ngạn Bình thường xuyên chạy ra ngoài, đám người Vệ Triêu Ấp gặp bé mấy lần, phát hiện ngay cả thị vệ bé cũng không dẫn theo chạy loạn khắp nơi trong kinh thành, sợ bé xảy ra chuyện gì, không thiếu được nhìn chằm chằm bé, xách bé trở lại Ôn phủ.

Trên đường, Ôn Ngạn Bình nói với Hạng Thanh Xuân sự tình của hai mẹ con kia, cuối cùng có chút xem thường nói: "Nghe nói phụ thân Hương di mới qua đời, các nàng còn trong thời gian để tang. Huynh nhìn nữ nhân kia một cái xem, mặc váy hồng nhạt, không có cảm giác khổ thẹn nào, còn lão thái bà kia càng quá đáng, nương ta tốt bụng đưa y phục trắng cho bà ta, bà ta còn chưa thấy đủ, âm thầm mắng nương ta keo kiệt, ngay cả bộ y phục cũng không nỡ cho, suốt ngày không có chuyện gì cứ chạy vào phòng nương ta, vung tay múa chân với bọn Trường Trường A Tuyết, còn nói nha hoàn ma ma không cần chăm sóc đứa nhỏ, muốn nương không cần nuôi dưỡng quá kỹ, không cần cho bọn chúng ăn quá nhiều, còn nói A Tuyết quá nghịch ngợm, loại đứa nhỏ này phải đánh một trận mới dạy dỗ được --- con mẹ nó, đệ đệ ta rất năng động sao? Lão thái bà quá ghê tởm, ta giận quá nên bắt một con rắn thả vào chăn bà ta, lão thái bà sợ tới mức la khản cổ họng..."

"Không cho phép nói thô tục." Hạng Thanh Xuân gõ trán bé.

Ôn Ngạn Bình thầm kêu một tiếng, lại nói tiếp chuyện mẹ con tử Hạ gia kia, quá trình chỉnh họ thế nào. Những chuyện này bé không dám nói với người bên ngoài, chỉ có Hồ ly tinh có cả bụng ý nghĩ xấu này bé mới dám nói, bởi vì loại người này chỉ cần không giẫm lên điểm mấu chốt của hắn, xâm phạm đến lợi ích của hắn, căn bản sẽ không để ý tới người khác có không may hay không, rất vân đạm phong thanh.

Hạng Thanh Xuân nghe bé kể chuyện chỉnh hai mẹ con kia rất sống động, không khỏi lộ ra nụ cười thản nhiên. Tuy chỉ là trò đùa dai của trẻ con, nhưng đứa nhỏ này hung tàn không cần giải thích, Hạng Thanh Xuan từng bị bé chỉnh ác đến mất khống chế đánh mông bé, có thể thấy đứa nhỏ này khó chơi biết bao nhiêu.

Đến thiên sảnh, Ôn Ngạn Bình hỏi người hầu, biết Như Thúy đang chơi với ba đứa nhỏ trong khách sảnh, bèn dẫn hắn đến phòng khách.

Như Thúy và nha hoàn đang đỡ ba đứa nhỏ giúp bọn chúng học đi, thấy Hạng Thanh Xuân tới, nhanh chóng sai người dâng trà.

Sau khi Hạng Thanh Xuân cung kính hành lễ với Như Thúy, liền nhanh chóng ôm lấy A Tuyết đang bò đến, trong lòng mềm mại.

Đối với ba đứa nhỏ dung mạo tương tự nhau, Hạng Thanh Xuân chỉ cần tiếp xúc vài lần là có thể phân biệt được chưa từng lẫn lộn, đặc biệt là A Tuyết hoạt bát quá mức, chưa bao giờ sợ người lạ, chỉ cần có khách nhân tới phủ chơi, đều vùn vụt bò qua vịn người ta đứng dậy, muốn khách nhân chơi với bé. Thế nên trong ba đứa nhỏ, A Tuyết là bé được lòng người nhất. Trường Trường và Quý Quý đều có bộ dáng thành thục lão luyện, điềm đạm nho nhã ngược lại rất yên tĩnh, càng làm nổi bật tính cách hoạt bát của A Tuyết.

Hạng Thanh Xuân chơi với A Tuyết trong chốc lát, nói với Như Thúy: "Ngày mười bảy là ngày ba đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai, sư mẫu có gì cần Thanh Xuân làm, cứ việc dặn dò."

Như Thúy bật cười: "Đến lúc đó con mang bản thân mình đến dự là được rồi, những thứ khác không cần các con phải làm."

Ôn Ngạn Bình nhe trăng nói: "Không có chuyện gì tự nhiên ân cần, không phải gian thương thì là đạo chích, Hồ ly tinh huynh không cần nhiệt tình quá, sẽ khiến ta cảm thấy không có ý tốt."

Gân xanh trên trán thiếu niên nhảy lên thình thịch, Hạng Thanh Xuân nỗ lực kiềm chế xúc động mà nổi giận, cảm giác kiếp trước mình nhất định là kẻ thù giết cha đoạt thê tử, đời này mới nhìn nhau không vừa mắt.

Lúc này, Như Thúy nhìn ba đứa nhỏ thở dài, nói: "Không biết lúc ba đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai, Ôn đại nhân có về kịp không."

Một lần Ôn Lương đi là cả hơn ba tháng, ngoại trừ lâu lâu có thư về, cũng không biết ngày nào về, không thể phủ nhận chính là, Như Thúy rất nhớ hắn, bọn họ thành thân hơn hai năm, vẫn là lần đầu tiên xa nhau lâu thế.

Hạng Thanh Xuân nheo mắt, an ủi: "Nghe nói tình hình dịch bệnh ở Giang Nam đã được khống chế, con tin tiên sinh sẽ nhanh chóng quay về."

Như Thúy gật gật đầu, cũng chỉ có thể hi vọng vậy. Bất kể nói thế nào, chuyện ba đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai vẫn rất quan trọng, Như Thúy hi vọng Ôn Lương sẽ có mặt.

Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên một loạt âm thanh náo loạn, Như Thúy nhíu mày, lúc đang muốn sai Thanh Y đi xem xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy Hạ thẩm hùng hổ kéo Hạ Hương Như chạy vào, nhìn thấy Hạng Thanh Xuân đang đỡ A Tuyết tập đi, hai mắt sáng lên, đánh bay đám ma ma phía sau muốn tiến lên giữ ba ta lại, ưỡn mặt sáp tới.

"Vị công tử này, không biết phải xưng hô thế nào? Ta là Nhị thẩm của Ôn Lương đại nhân, đây là con gái ta, tên là Hương..."

"Nương!" Cuối củng Hạ Hương Như biết xấu hổ, nghe thấy mẫu thân muốn nói khuê danh của mình cho nam nhân bên ngoài nghe, lập tức gấp gáp kêu lên.

"Nha đầu chết tiệt, đừng cãi!" Hạ thẩm nhỏ giọng khiển trách con gái một tiếng, lại bắt đầu nhiệt tình nói tiếp với Hạng Thanh Xuân, hoàn toàn là tự quyết định, lải nhải, không nhìn thấy thần sắc thiếu niên lãnh đạm cố gắng kiềm chế.

Thần sắc mọi người trong phòng vô cùng không tốt, Hạ thẩm bày ra dáng vẻ phụ nhân nông thôn không kiến thức, không có một chút lễ nghi đáng nói, mọi người nhìn thấy loại người này, đều cảm thấy hết sức mất mặt, thể diện vứt xuống trước mặt người ngoài, nếu không phải Hạ thẩm là trưởng bối của Như Thúy, những ma ma kia làm sao sợ lúc lôi kéo làm bị thương bà ta khiến Như Thúy phiền lòng? Ôn Ngạn Bình hung hăng liếc nhìn đám ma ma đang đứng trước cửa, thế mà không ngăn lại được, đều bất tài sao?

Hạ thẩm nói không ngừng, không nghỉ một hơi, nước bọt bay tứ tung, ngay cả A Tuyết hoạt bát cũng bị bà ta dọa chui vào lòng Hạng Thanh Xuân. Nếu không phải trong lòng còn có đứa nhỏ, Hạng Thanh Xuân sẽ nhịn không được phất tay áo bỏ đi, đồng thời cũng nhận thức chính xác được lão thái bà đáng ghét trong miệng Ôn Ngạn Bình.

Tuy thấy Hạng Thanh Xuân bị ngộp rất vui vẻ, nhưng Ôn Ngạn Bình cảm thấy hành vi xông thẳng vào của hai mẫu tử nhà này làm Như Thúy mất thể diện, thậm chí ảnh hưởng đến mặt mũi Ôn phủ, lập tức ngồi không yên, lén lút duỗi chân ra...

Hạ thẩm đang chuẩn bị kéo con gái lên trước mặt Hạng Thanh Xuân đột nhiên kêu một tiếng, chân lật ngang, cả người nằm sắp trên đất, ngay cả Hạ Hương Như đang bị bà ta kéo cũng ngã về phía trước.

Như Thúy và Hạng Thanh Xuân phản ứng cực nhanh, mỗi người bế một đứa nhỏ nhanh chóng lùi về sau, cho nên thân ảnh hai người đồng loạt té sấp xuống trước mặt mọi người.

"..."

Mắt mọi người trừng lớn, Như Thúy quyết định nói thật nhanh: "Ai nha, Nhị thẩm không bị thương chứ? Các ngươi còn không mau đưa Nhị thẩm về phòng? Nhân tiện mời đại phu tới xem Nhị thẩm có bị thương ở đâu không, kê mấy đơn thuốc cho Nhị thẩm điều trị, không nên để lại bệnh căn."

Nghe thấy lời Như Thúy, một đám ma ma lập tức đánh tới, ba chân bốn cẳng bắt Hạ thẩm bưu hãn lại, không cho bà ta có cơ hội lên tiếng, bịt miệng bà ta lôi ra ngoài, Còn về thiếu nữ Hạ Hương Như đáng yêu nũng nịu, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ vả giận dữ, đã sớm xấu hổ che mặt chạy như bay.

Cuối cùng thế giới được thanh tịnh.

Hạng Thanh Xuân âm thầm lau mồ hôi hột, phụ nhân thô bỉ bậc này lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy, cảm thấy rất không tốt, hơn nữa hắn rất dị ứng với hành vi đẩy mạnh tiêu thụ con gái của Hạ thẩm, đối với nữ nhân có tâm tư khác thường với mình, hắn vô cùng chán ghét.

Xảy ra chuyện này, Hạng Thanh Xuân ngẩn ngơ ở đây cũng không tốt, liền chào Như Thúy cáo từ.

Như Thúy không giữ hắn lại, sai người hầu tiễn hắn ra ngoài.

Sau khi Hạng Thanh Xuân rời đi, mặt Như Thúy nghiêm túc, gọi quản gia tới: "Minh thúc, đã mời đại phu cho Nhị thẩm chưa?"

Vừa rồi quản gia có nghe nói Hạ thẩm xông vào khách sảnh quấy nhiễu khách nhân, nhưng mà khi đám ma ma khiêng đưa Hạ thẩm kia trở về khách viện, tay chân đi đứng đều rất tốt, ngược lại Hạ Hương Như nhốt mình khóc trong phòng, dáng vẻ xấu hổ không dám gặp người. Những chuyện hai mẹ con kia làm trong mấy ngày qua khiến quản gia rất không chào đón các nàng, cho nên lúc nghe họ té ngã căn bản không muốn mời đại phu.

Bây giờ nghe phu nhân nói muốn mời đại phu cho bà ta, quản gia cười nói: "Vừa rồi vội quá nên thiếu sót, không có sai hạ nhân đi mời, phu nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ sai người đi mới đại phu đáng tin cậy đến."

Nghe ra ý quản gia, Như Thúy cười nói: "Quả thật nên như thế, Nhị thẩm lớn tuổi, lại vất vả cả đời, sức khỏe xương cốt suy nhược, dặn đại phu không cần khách sáo, cứ kê mấy đơn thuốc phù hợp, nhân tiện phái thêm vài ma ma nha hoàn tới khách viện, để Nhị thẩm yên tâm dưỡng bệnh."

Nghe xong, quản gia liền biết rõ đây là Như Thúy muốn trá hình nhốt Hạ thẩm lại, như thế cũng tốt, loại người như Hạ thẩm đúng là không có xấu hổ, thô bỉ ích kỷ, không biết nhìn sắc mặt người khác, tham hư vinh, nếu không quản chặt một chút, không biết còn ném đi bao nhiêu thể diện của Ôn phủ đây.

Sau khi quản gia lui xuống, trong lòng Như Thúy có quyết định, chờ Ôn Lương trở về sẽ xử lý mẫu tử Hạ gia này, tuyệt đối không thể giữ họ lại trong phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui