Hiền Thê Ngốc Nghếch

Nghĩ một đằng trả lời một nẻo vấn đề của nàng xong, cuối cùng Hạng Thanh Xuân không nhịn được đau lòng thương tiếc: "Đến cùng đệ làm sao thế? Nghe nói đệ bị thương? Bị thương ở đâu?"

Nghe vậy, khuôn mặt vốn trắng bệch của Ôn Ngạn Bình càng tái hơn mấy phần, cả khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, dưới bụng rất nhanh truyền đến một cơn đau lan ra khắp cơ thể, Hạng Thanh Xuân sợ hãi không cách nào bình tĩnh, trực tiếp đứng dậy ngồi vào trên giường, đem thân thể nàng đã cong thành con tôm luộc ôm vào trong lòng, dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán nàng, liên tiếp truy vấn: "Đến cùng đệ làm sao? Đệ..."

Sắc mặt đột nhiên đại biến, cự ly gần như thế, hắn có thể ngửi được mùi máu tươi như có như không trên người nàng, mới tin nàng đúng là bị thương. Chẳng qua trong lòng vẫn nghi ngờ, nếu thật sự bị thương Trần đại phu sẽ không dùng một đống thuật ngữ lộn xộn bừa bãi mà chặn hắn, một bộ dáng không muốn hắn biết rõ.

Chỉ là chưa kịp để hắn nghĩ lại, trong lòng truyền đến âm thanh nhỏ như muỗi kêu, rầu rầu đau buồn lạnh lẽo, cực kỳ đáng thương: "Đệ thật sự bị thương..."

Hạng Thanh Xuân cúi đầu, chỉ thấy vẻ mặt buồn rầu của nàng, trong hốc mắt ngập nước, nhưng quật cường không để nó chảy xuống.

Dù cho hiện tại gặp đả kích nặng nề và đau đớn, Ôn Ngạn Bình nhất định không để mình khóc, chút đau nhức này so với hai năm trước khi tám tuổi phải đấu tranh mà sống, nhẹ hơn rất nhiều, thậm chí so với khi tận mắt nhìn phụ thân chết thảm, mẫu thân chịu nhục mà chết, cái loại đau nhức này không có ý nghĩa gì cả. Nàng chỉ là...Chẳng qua không muốn nhìn thẳng vào sự thật thân phận nữ nhân của mình, không muốn nhìn thẳng vào sự tình song thân chết thảm năm đó, càng không muốn nhìn thẳng vào lời nói trước khi mẫu thân chịu nhục đến chết, nói cho nàng biết, nữ nhân cả đời quá khổ, nếu có kiếp sau, tuyệt đối không làm nữ nhân...

"Ngoan, nếu muốn khóc, thì cứ khóc đi." Hạng Thanh Xuân giống như đang an ủi một đứa nhỏ bị thương, ôm nàng, khẽ vuốt lưng nàng. Nét mặt của nàng, đã khổ sở đến mức muốn khóc, nhưng vẫn quật cường không để lộ dáng vẻ yếu đuối.

Trái tim giống như bị người nào đó bóp chặt, chó chịu đến gần như không thể nào hô hấp.

"Đệ mới không khóc..." Nàng đem mặt vùi vào lồng ngực hắn, ngửi thấy mùi hương đầy sức sống trên người hắn, chứng tỏ bản thân mình không khóc.

Bị nàng quấy rầy như thế, Hạng Thanh Xuân đành phải buông xuống tất cả nghi vấn, vỗ lưng trấn an nàng. Chưa từng giống như vậy bất chấp mọi thứ không cố kỵ mà ôm nàng, đụng chạm nàng, thân cận như thế, khiến cho hắn sinh ra vọng tưởng, mừng rỡ vì lúc nàng yếu ớt cho hắn cơ hội. Mà người trong lòng, lại hết sức nhỏ gầy, mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn, cơ bản không giống thiếu niên mười lăm tuổi bình thường, làm lòng hắn sinh ra một ý niệm thương tiếc.

Lúc này, Chiếu Quang giữ ngoài cửa nhìn thấy dược đồng bưng một chén thuốc tới, trong lòng biết là thuốc của Ôn thiếu gia. Chỉ là... Mắt liếc vào trong phòng, nhìn thấy thiếu gia nhà mình không kiêng nể gì cả, không chút lịch sự nhã nhặn tránh né nào mà ôm người ta, sợ người khác nhìn ra khác thường, nhanh chóng đuổi dược đồng đi, tự mình mang thuốc vào.

"Thiếu gia, đây là thuốc của Ôn thiếu gia, đại phu nói là để giảm đau, dặn Ôn thiếu gia nhanh chóng uống."


Hạng Thanh Xuân nhận lấy, nhìn chén thuốc đen như mực, lại sai Chiếu Quang đi mua một ít mứt quả về, sau đó trực tiếp ôm nàng, dịu dàng cho nàng uống thuốc.

Lần nữa Chiếu Quang cảm thấy mắt mình bị chọc mù rồi, quả nhiên loại chuyện này phải nhắm mắt làm ngơ thôi.

Đợi đến lúc Phi Y vội vàng bị Tiểu lộ Tử túm tới đây, liền chứng kiến một màn chọc mù mắt của nàng: O___O Vì sao thiếu gia nhà nàng lại bị Hạng công tử ôm vào trong lòng aaaa? Chẳng lẽ thiếu gia thật sự bệnh nặng sắp chết sao? Tiểu Lộ Tử đâu? Tiểu Lộ Tử ngươi không phải nô tài bảo hộ chủ tử tốt, thế mà lại để thiếu gia rơi vào loại hoàn cảnh này!!!

Hạng Thanh Xuân nhàn nhạt nhìn nàng, không có chút ý tứ nào buông người ra: "Tiểu sư đệ vừa uống thuốc không lâu, hiện tại ngủ rồi, không nên đánh thức nàng."

Nghe thế, Phi Y nhíu mày, nàng bị Tiểu Lộ Tử vội vàng kéo tới, còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu. Lại nhìn thiếu niên giống như tiểu cẩu ngủ vùi trong lòng thanh niên, sắc mặt trắng bệch, khả năng không thoải mái, mày chau lại, khóe mắt còn có chút ướt át, thỉnh thoảng phát ra tiếng kháng nghị hừ hừ không thoải mái, thật sự rất giống tiểu cẩu bị bỏ rơi.

Phi Y bị đứng hình.

Đồng dạng đứng hình còn có Hạng Thanh Xuân, vì hắn hiểu rõ cử chỉ này của mình sẽ khiến người ta nhìn thấy thập phần quái dị, nhưng vẫn không chịu buông tay, cảm thấy tiểu động vật đáng thương trong lòng chọc trúng sợ dây mềm mại nhất trong lòng hắn, căn bản không nỡ buông tay. Nếu như không nỡ buông tay, thì đành phải đối phó với những người đứng ngoài xem này rồi.

Trong lòng Phi Y, Chiếu Quang và Tiểu Lộ tử bỗng cả kinh, cái loại ánh mắt "Ai dám có ý kiến liền giết chết" này là sao aa? Bọn họ còn ước chuyện này không truyền ra ngoài đấy!

Phi Y chỉ cảm thấy cả tâm tư và sức lực đều bất ngờ, vốn Tiểu Lộ Tử đột nhiên chạy về báo cho nàng biết thiếu gia đột nhiên đổ máu ngã bệnh khiến nàng sợ tới mức kinh tâm động phách, vội vàng bẩm báo phu nhân liền chạy tới, hiện nay lại bị ánh mắt âm tàn của Hạng công tử xưa nay hữu lễ làm giật mình, rốt cuộc lý trí đã trở về.

Hỏi han tình huống của Ôn Ngạn Bình xong, Phi Y nghiêm nghị nhìn Tiểu Lộ Tử: "Tại sao thiếu gia bị thương? Đại phu nói thế nào?"

Tiểu Lộ Tử lo lắng mình sẽ bị phạt, vẻ mặt đưa đám nói: "Phi Y tỷ tỷ, nô tài cũng không biết tại sao thiếu gia bị thương. Buổi sáng hôm nay lúc đi ra ngoài, thiếu gia còn rất tốt, sau đó trên đường nhìn thấy kẻ xấu, thiếu gia liền đuổi theo, nô tài thật vất vả mới đuổi kịp thiếu gia, phát hiện thiếu gia ngồi xổm trong một ngõ hẻm, nói bụng rất đau, trên y phục còn có vết máu, nô tài rất lo lắng bèn mang thiếu gia đến đây... Trần đại phu chỉ nói thiếu gia không sao, phải tĩnh dưỡng thật tốt."


Phi Y càng nghe càng nghi ngờ, sau đó ngạc nhiên nhìn về phía thiếu niên sắc mặt tái nhợt, trong lòng đã có đáp án, chỉ là phải đi tìm Trần đại phu xác thực mới được. Nhưng, loại chuyện này không thể để đám nam nhân này biết được.

Quyết định xong, Phi Y liền nói: "Hạng công tử, thiếu gia ở chỗ này không cách nào an tâm nghỉ ngơi, nô tỳ đi tìm Trần đại phu, phiền ngài..."

"Ta sẽ chăm sóc nàng." Hạng Thanh Xuân nói tiếp.

Phi Y nghẹn họng, lại nghi ngờ nhìn biểu lộ đương nhiên của thanh niên tuấn mỹ kia, có chút hoài nghi có phải hắn biết rõ giới tính người nào đó rồi. Hay là, chẳng qua chỉ đau lòng tiểu sư đệ nên mới ôm người ta không buông như thế? Bất kể thế nào, hành động này cũng khiến người ta hiểu sai.

Phi Y mang theo cõi lòng hoài nghi đi tìm đại phu, sau khi trở về, hai đầu lông mày ngăn không được vẻ vui mừng, Hạng Thanh Xuân nhìn thấy trong lòng buồn bực không thôi, ánh mắt sắc bén.

Lúc này Phi Y cảm thấy thế giớ thật tốt đẹp, căn bản là mừng quá có chút thất thố, cảm thấy thiếu gia nhà mình phải nhanh hồi phủ, nàng muốn nói cho phu nhân biết tin tốt này, sau đó tận lực làm vài món bổ khí huyết cho tiểu cô nương đáng thương bồi bổ, làm cho nàng dễ chịu một chút.

Khi còn bé thân thể Ôn Ngạn Bình hao tổn nghiêm trọng, mặc dù mấy năm nay nỗ lực điều dưỡng, nhưng căn bản vẫn còn bị ảnh hưởng, càng lớn lên, cái ảnh hưởng này càng rõ ràng, ví dụ như trổ mã chậm, dùng lời Như Thúy cô nương mà nói đã mười lăm tuổi rồi, ngực còn chưa sưng phía dưới còn chưa đổ máu thật là gấp chết người. Hiện tại tốt rồi, lần quỳ thủy đầu tiên thiên hô vạn hoán của nữ tử cuối cùng đã tới, tuy nhiên làm cho nàng có phần khổ sở, đau đớn không chịu nổi, gần như muốn ngất đi.

Đối với tiểu cô nương này, Phi Y ở cạnh nàng hơn bảy năm, quả thật là nhìn nàng lớn lên, trong lòng đối với nàng vừa yêu vừa thương, xem như con gái mà chăm sóc, mặc dù đôi lúc tiểu cô nương khiến người ta nói không nên lời, nhưng vẫn là đứa nhỏ đáng yêu, mang lại cho nàng rất nhiều vui vẻ. Lúc này thấy nàng thống khổ, sao lại không đau lòng.

"Hạng công tử, Trần đại phu nói có thể mang thiếu gia nhà chúng ta về phủ." Vẻ mặt Phi Y dịu dàng nói: "Nô tỳ đã sai người truyền tin cho phu nhân, lúc này có lẽ có người đến đón thiếu gia rồi."

Đang nói, Tiểu Lộ Tử dẫn hai ma ma tráng kiện tới. Hai ma ma này đương nhiên chịu trách nhiệm ôm tiểu cô nương không thích hợp hoạt động lên kiệu hồi phủ.


Ánh mắt Hạng Thanh Xuân sắc bén nhìn Phi Y, quan sát nét vui mừng trên mặt nàng, sau đó lạnh nhạt nói: "Ta đưa tiểu sư đệ về." Sau đó không để ý thần sắc mọi người ở đây, trực tiếp ôm người đứng dậy.

Động tác rất nhẹ, thậm chí không kinh động đến người ngủ không an ổn trong lòng. Miệng Phi Y há to, cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống phản đối, lại sai Tiểu Lộ Tử đi lấy thuốc, sau đó đoàn người rời khỏi y quán.

Lúc trở lại Ôn phủ, Như Thúy dẫn theo con gái nhỏ vội vàng ra đón, thấy Hạng Thanh Xuân tự mình ôm người, lắp bắp kinh hãi, tranh thủ dùng sắc mặt ngầm hỏi Phi Y, Phi Y tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, thiếu gia nàng... Là quỳ thủy đấy."

"..."

Đây là chuyện tốt trời ban nha!

Quả thật Như Thúy cô nương rất mừng rỡ, mừng đến mức không để ý tới tiểu cô nương nhà mình được một nam nhân ôm về, miễn hành lễ cho Hạng Thanh Xuân, lại để hắn ôm tiểu cô nương trở lại tiểu viện của nàng, sau đó dắt tay con gái theo sau.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Ôn Ngạn Bình xong, Hạng Thanh Xuân đứng một lát, tự biết bản thân mình ở chỗ này không thỏa đáng, khiến người khác nhìn ra cái gì, đành phải cáo từ, ý định ngày mai trở lại xem sao.

Hạng Thanh Xuân vừa đi, liền có ba tiểu bảo bảo vọt vào, âm thanh luân phiên: "Ngạn Bình ca không sao chứ?"

Vẻ mặt ba người toàn mồ hôi, có lẽ nghe được chuyện nên chạy từ thư phòng tới. Đàm Ký Khê và A Tuyết còn đỡ, dù sao hai đứa này bình thường đã vội vàng hấp tấp, thế nhưng Trường Trường tại sao cũng bị bọn chúng đồng hóa rồi, do bỗng nhiên kinh sợ sao?

Như Thúy cô nương thở dài: "Các con nhỏ giọng một chút, coi chừng nàng tỉnh lại." Sau khi mấy đứa nhỏ yên tĩnh lại, mới cười nói: "Đại ca các con không sao, nghĩ ngơi thật tốt là được. Được rồi, các con trở về đi, không được ở đây quấy rầy nàng nghỉ ngơi."

Đàm Ký Khê nhẹ nhàng thở ra, vành mắt A Tuyết vẫn còn màu đỏ, lại hỏi: "Thật không có chuyện gì sao? Đại ca sẽ không bị bệnh như lão gia gia chứ?"

Nghe thấy Như Thúy nói không có chuyện gì, Trường Trường vốn đang khẩn trương trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ cứng nhắc không hợp tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, quay đầu về phía đệ đệ khiển trách: "A Tuyết ngốc, đừng tùy tiện suy đoán, đừng nói đại ca bị bệnh không qua được..." Nói rồi, khuôn mặt hơi đỏ, nhớ tới vừa rồi bản thân thiếu chút nữa khóc lên, mất mặt muốn chết.

Như Thúy cười híp mắt nhìn ba tiểu bảo bảo, đương nhiên thấy hốc mắt cả ba đều đỏ lên, nghe thấy lời con lớn, liền biết rõ chuyện này đoán chừng là do A Tuyết xúc động gây ra, khiến cho một tiểu đại nhân trầm ổn như Trường Trường thất thố, thật không biết nói cái gì cho phải. Hơn nữa Trường Trường con thế nào lại bị đệ đệ xoay vòng vòng đây?


Đuổi ba tiểu bảo bảo đi xong, Như Thúy nhìn về phía con gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi một bên, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bé, nói: "Quý Quý có mệt không, muốn ở đây với đại ca sao?"

Tiểu Quý Quý gật đầu, im lặng ngồi bên cạnh, trong mắt vẫn còn chút lo lắng.

Như Thúy sờ sờ đầu bé, sau đó gọi Thanh Y Lam Y tới, dặn dò phòng bếp làm chút canh bổ huyết dưỡng khí mang tới đây.

Ôn Ngạn Bình ngủ một canh giờ thì tỉnh lại, mở to mắt nhìn Như Thúy canh giữ bên cạnh, đầu óc vẫn mơ màng, rõ ràng nhớ được cơ thể ấm áp của Hạng Thanh Xuân sưởi ấm thân thể, mới khiến nàng dễ chịu một chút, uống thuốc xong liền an tâm ngủ.

"Nương, Hồ ly tinh đâu?"

Nụ cười trên mặt Như Thúy hơi ngừng lại: "Hắn mang con trở về thì đi rồi. Hiện tại cảm giác thế nào? Bụng còn đau không?"

Nghe nàng hỏi, Ôn Ngạn Bình mới phát hiện bụng đã không còn đau đến trước mắt biến thành màu đen như trước nữa, xác thực đỡ hơn rất nhiều, nhưng thân thể vẫn vô lực, bụng dưới trướng lên khó chịu, hơn nữa phía dưới còn ướt sũng, trong nháy mắt khiến cho sắc mặt nàng u ám vô cùng.

Như Thúy chịu đựng nhịn cười, sai Phi Y chuẩn bị tốt đai nguyện sự, giúp nàng thay đổi, còn mình thì ngồi bên cạnh giải thích chuyện nữ nhân mỗi tháng đều phải đón sự tình hung tàn đến, nói tới vẻ mặt không tốt của tiểu cô nương càng phát ra u ám, cả cơ thể cũng không tốt nổi.

Mỗi tháng đều phải đổ máu -- mỗi tháng đều phải đau đớn một hồi -- thật sự là quá hung tàn, quá hung tàn, quá hung tàn rồi!!!

Ý định lúc đầu của Như Thúy là muốn trấn an nàng, nhưng lại phát hiện tiểu cô nương không những không được trấn an, ngược lại càng sợ hãi, đành phải câm miệng, quyết định sử dụng biện pháp khác. Cho nàng ăn cháo loãng lót dạ nằm xuống nghỉ ngơi trước, Như Thúy ngồi bên giường, dịu dàng dùng tay vuốt mái tóc dài rối tung của nàng, bắt đầu ôn hòa nhắc lại giảng giải.

Ôn hòa quả nhiên có ích, đầu Ôn Ngạn Bình chui vào lòng Như Thúy, nghẹn ngào nói: "Nương, làm nữ nhân thật không tốt... Mẫu thân con nói, nữ nhân quá khổ, bà ở trước mặt con...chịu nhục mà chết, ngay cả tự sát cũng không được phép, đến khi phát điên, mới bị giết chết..."

Trong lòng Như Thúy kinh sợ, nàng cho rằng lúc ấy tuổi Ôn Ngạn Bình còn quá nhỏ, chỉ có sáu tuổi, có lẽ không nhớ rõ ràng, tuổi ngày càng lớn, đã sớm quên những chuyện bi thương không tốt kia, cho nên chưa bao giờ muốn quản chặt nàng, nàng muốn làm nam nhân thì cho nàng làm. Nhưng bây giờ xem ra, nàng không chỉ không quên, ngược lại chôn sâu vào lòng, những lúc mấu chốt thường xuyên tác động đến nàng.

Thẳng đến khi tiểu cô nương trong ngực khóc xong chìm vào giấc ngủ, Như Thúy mới nhẹ nhõm thở phào một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận