Hiền Thê Ngốc Nghếch

Nhìn thiếu niên đang cười nịnh nọt với mình, Như Thúy nhịn không được cười rộ lên, nàng vốn không phải người theo khuôn phép cứng nhắc, biết rõ vừa rồi Vũ Xuyên Hầu phu nhân mắc chứng mất ngôn ngữ là do tiểu cô nương làm, thật sự không trách cứ, chỉ nói: "Cẩn thận một chút, đừng để cha con biết là con gây sự, bằng không lại để đám ma ma giáo dưỡng dạy con quy củ."

Ôn Ngạn Bình mặt dạn mày dày nói: "Đến lúc đó nương cầu tình giúp con, dời lực chú ý của cha đi là được rồi."

"Đừng nghĩ hay quá, trong lòng Ôn đại nhân hiểu rõ, chẳng qua không muốn so đo mà thôi, nếu muốn phạt con, con nhất định chạy không thoát."

Ôn Ngạn Bình gãi gãi quai hàm, phiền muộn: "Rõ ràng chính là tiểu thiếp nhà bọn họ ức hiếp A Tuyết trước, bây giờ lại tới đòi công đạo, rất không hiểu đạo lý, quả nhiên là người không biết nói lý lẽ." Trong lòng tức giận không thôi, vốn muốn tha cho đích tử Vũ Xuyên Hầu phủ, hiện giờ tiểu cô nương quyết định đêm nay sẽ đi đánh hắn một trận tiếp.

"Chỉ sợ là bọn họ có chỗ dựa mới càn rỡ như thế." Như Thúy không phải ngốc, đương nhiên là trong lúc nói chuyện Vũ Xuyên Hầu phu nhân để lộ ý tứ, tuy không biết người nào cho bà ta lá gan lớn như thế, nhưng bọn họ cũng không sợ, dám tính thiệt hơn với họ, cứ để Ôn đại nhân đi giết hết bọn hắn.

Sau khi Ôn Ngạn Bình nghe xong, tâm tình hơi bất định, ngón tay xoắn xoắn: "Nương, chúng con đã gây họa sao? Có phải làm cho mọi người khó xử không?"

Thấy nàng bất an, không khỏi mềm lòng. Như Thúy kéo nàng tới ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, vốn không có ý trách cứ sao lại tức giận? Huống hồ dù cho tiểu cô nương gây họa, chỉ sợ Ôn đại nhân không chỉ không cảm thấy khó xử, mà ngược lại cảm thấy phấn khích, nói không chừng sẽ trực tiếp vén tay áo dẫn các bé gấu nhà mình đi đánh người.

Buổi tối lúc Ôn Lương trở về, đem chuyện hôm nay Vũ Xuyên Hầu phu nhân tới nói cho hắn biết.

Ôn Lương nghe xong, nhàn nhạt mỉm cười một cái: "Phu thê Vũ Xuyên Hầu không phải người ngốc, chẳng qua chỉ là mắt mờ không nhìn ra sự thật. Không sao, nếu bà ta lại tới, nàng trực tiếp cho người đánh bà ta ra, những thứ khác để ta xử lý."

"Ai, Vũ Xuyên Hầu có phải sẽ vạch tội chàng không?" Như Thúy cô nương quyết định hỏi rõ ràng trước rồi hãy nói.

Ôn Lương thấy nàng lo lắng cho mình, trong lòng nóng hừng hực, nhịn không được nhéo nhéo cằm nhọn của nàng, hôn xuống, mới nói: "Không có việc gì, ông ấy không có can đảm tố cáo ta. Bằng không thì cũng sẽ không biết rõ con trai bị đứa nhỏ nhà chúng ta đả thương, mà chỉ để phu nhân của mình ra mặt, chắc là đến thăm dò." Sau khi hôn nàng đến chóng mặt, lại phân tích: "Hôm nay là nghi thức đón hoàng thượng vừa tới hoàng trang, có đại sự gì cũng không ai dám làm phiền hoàng thượng trong thời điểm này. Chúng ta chỉ cần an tâm chờ là được."

Hết chỗ chê là, mặc dù chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bởi vì có mấy hoàng tử nhúng tay, biến thành các hoàng tử tranh đấu, chẳng qua là cuối cùng có thể trổ hết tài năng hay không những cái khác đừng nói tới.

Ôn Lương cười nhạt một tiếng, mấy năm nay hắn vì hoàng thượng làm việc, đầu óc hoạt động rất nhiều, ngẫu nhiên muốn tìm chuyện đơn giản giải trí một chút. Nói thật ra, chuyện Ôn Ngạn Bình dẫn theo con gái nhỏ đi chặn người đánh nhau, hắn không thấy có gì không ổn, ngược lại thấy chúng làm rất tốt, con gái của hắn, không cần quá mềm yếu, có thù tất báo, bạo lực cũng là một loại phương thức giải quyết đơn giản.

Chỉ là, hắn muốn xem một chút xem vị hoàng tử nào nhịn không được mà ra tay.

"Vũ Xuyên Hầu phu nhân là một người cường thế, ngược lại thiếp thấy thiếu phu nhân trong phủ họ thật đáng thương, nghe nói nàng ấy là tộc muội của chàng đấy." Như Thúy nhìn hắn, nói ra cách nhìn của mình, "Những ngày này, thiếp nghe đồn đại thiếu gia Vũ Xuyên Hầu phủ ái thiếp diệt thê, hôm nay gặp đại thiếu phu nhân, mới biết nàng trải qua rất không tốt." Quả nhiên từ xưa tới nay, đều là nữ nhân chịu tội, rõ ràng nữ nhân khổ như thế, mà nữ nhân lại hết lần này tới lần khác làm khó nữ nhân, thấy Vũ Xuyên Hầu phu nhân quát tới quát lui Ôn thị, trong lòng Như Thúy cực kỳ không thoải mái.

Thời điểm Ôn thị gả vào Vũ Xuyên hầu phủ, hắn vẫn còn ở Đồng Thành, không thân cận với người trong tộc, càng không chú ý tới một tộc muội. Đối với Ôn thị không có cảm giác gì, nhưng rốt cuộc cũng là người trong một tộc, bị Vũ Xuyên Hầu phủ coi thường như thế, trong lòng có bao nhiêu mất hứng.

Ánh mắt Ôn Lương lạnh lùng, khinh thường nói: "Thiên gia tối kỵ nhất là ái thiếp diệt thê, hoàng thượng đã sớm không vừa mắt hành động của Vũ Xuyên Hầu. Quân tử chi trạch, ngũ thế nhi trảm (Cái này ta cũng không hiểu lắm nhưng đoán lờ mờ là quân tử hưởng ân huệ của vua, cũng chỉ hưởng được năm thế hệ là hết mà thôi) cái tước vị Vũ Xuyên Hầu này sớm muộn hoàng thượng cũng tìm lý do thu hồi."

Cảm giác chính trị của Như Thúy cô nương mặc dù không lớn, nhưng cũng nghe ra được danh tiếng của Vũ Xuyên Hầu phủ, nói chung cũng chỉ có người trong cuộc mới không phát hiện được sự thật mà thôi.

Phu thê hai người tâm sự trong đêm, sao sáng lập lòe trên bầu trời, gió đêm lướt nhẹ qua xua tan nắng nóng ban ngày.

Một bóng người nhỏ nhắn lướt qua sân nhỏ, lợi dụng bóng tối xung quanh ẩn mình, lặng yên leo tường ra ngoài, thân hình hòa vào bóng đêm, im lặng không tiếng động, không một ai phát hiện.

Phi Y ngủ hơi bất ổn, cảm giác...cảm thấy sẽ xảy ra chuyện không tốt, khoác y phục lên, đi đến nội thất nhìn vào trong phòng, thấy rèm che bằng lụa mỏng hơi phập phồng, cảm thấy mình nghĩ nhiều, thế nhưng rất nhanh lại bị cái cửa sổ mở rộng kia làm nổi nghi ngờ, nhanh chóng đi vào, xốc rèm che nhìn vào, bên trong chỉ có chăn màn.

Phi Y lo lắng, thầm nghĩ tiểu cô nương bứt rứt không yên sẽ không thật sự chạy đi đánh lén đích tử Vũ Xuyên Hầu vào ban đêm chứ? Cái này...cái này...Nếu truyền ra ngoài, thanh danh tiểu cô nương sẽ không còn, về sau còn thể thể gả đi được không?

Thời gian chớp mắt, Phi Y mới nhớ lại tiểu cô nương hiện giờ là một thiếu niên, xem như muốn gả nàng đi thì cũng phải chờ một thời gian ngắn nữa, hiện tại lo lắng loại chuyện này có lẽ hơi sớm, bây giờ nàng lo lắng là, nàng bị thị vệ tuần tra của Vũ Xuyên Hầu phủ phát hiện bắt lại thì phải làm sao?

Người đang chạy trốn nào đó căn bản không biết được nha hoàn của mình đang lo lắng, thân ảnh xuyên thẳng qua màn đêm. Tuy chưa bao giờ qua biệt trang Vũ Xuyên Hầu phủ, nhưng mấy ngày nay chơi đùa đã thăm dò địa hình các vùng lân cận rồi, rất nhanh liền tới được biệt trang Vũ Xuyên Hầu phủ, trực tiếp chọn chỗ sân nhỏ vắng vẻ lẻn vào.

Ôn Ngạn Bình vốn cho là sân nhỏ vắng vẻ, tiến vào mới biết bên trong động tĩnh rất lớn, thế nhưng kỳ quái là không có bóng dáng hạ nhân nào, vốn cho là có thị vệ ẩn nấp trong bóng tối nhưng tra xét một hồi, ngay cả một hạ nhân canh gác cũng không có, chỉ có âm thanh nổi giận hô quát truyền ra từ bên trong.

Nghe cái âm thanh hô quát kia, hình như đã từng nghe qua, suy nghĩ một chút, liền tỉnh ngộ, không phải âm thanh của đích tử Vũ Xuyên Hầu phủ Thẩm Nhân sao?

Ôn Ngạn Bình tiến vào một gian sương phòng, áp sát lên cửa sổ ló đầu vào trong nhìn lén, liền nhìn thấy Ôn thị hôm nay mới gặp mặt té trên mặt đất, một nam nhân vừa đánh vừa mắng chửi nàng, mở miệng một tiếng là tiện nhân mà mắng, đổ nguyên nhân hôm nay mẫu thân thất bại không công từ Ôn phủ trở về lên người Ôn thị, hoàn toàn là đang phát tiết, khiến nàng tức giận, hận không thể hành hung nam nhân đang bạo lực này một trận.

Trong bóng tối, ánh mắt tiểu cô nương mơ hồ đỏ lên, một màn này khiến nàng nhớ tới khi còn bé, tình cảnh những sơn tặc thô bạo bắt nữ nhân hành hạ, còn có mẫu thân nàng, cũng bị bạo hành dã man thế này mà chết.

Cắn chặt răng, hết sức bình tĩnh nhìn tiếp, thẳng đến khi nam nhân thở phì phì rời đi, nàng cũng lướt qua chổ cũ, trốn lên một thân cây trong sân. Sau đó không lâu, một nha hoàn rụt rè sợ hãi chạy tới, sau khi phát hiện nam nhân không còn ở đây, mới vừa lăn vừa bò chạy vào, thấy Ôn thị không biết sống chết nằm trên mặt đất, nức nở nghẹn ngào một tiếng, nhanh chóng qua xem xét.

Nha hoàn nâng Ôn thị lên giường, lấy nước và khăn mặt sạch sẽ rửa vết thương trên người nàng, thế nhưng Ôn thị như một người gỗ, hoàn toàn không phản ứng.

Ôn Ngạn Bình nhíu mày, sau đó nhếch môi, rời đi theo lối cũ.

Một lát sau, Ôn Ngạn Bình đã đi dạo khắp biệt trang một lần, thăm dò được bố cục bên trong và nơi ở của từng người, cuối cùng tìm ra sân viện của Tứ di nương. Nhưng chỉ là sân viện của một di nương thế mà còn tốt hơn so với lão nương, còn chính thê thì chỉ ở một sân viện nhỏ hẹp vắng vẻ, có thể thấy được Thẩm Nhân này cặn bã tới mức nào.

Ôn Ngạn Bình nhếch môi cười cười, cặn bã bậc này, nàng thích đối phó nhất đấy.

Kéo một miếng vải đen che mặt, Ôn Ngạn Bình tránh được thị vệ tuần tra, đi vào một gian sương phòng lớn nhất trong viện, lật nửa cửa sổ nhảy vào, thân thủ như gió nhảy đến trước tấm bình phong trước giường, bên trong truyền đến tiếng thở dốc hưng phấn của nam nữ, còn có tiếng nam nhân cặn bã khoe khoang với tiểu thiếp vừa rồi dạy dỗ chính thê như thế nào.

Không thể nhịn được nữa, cũng không cần phải nhịn, bốc ra một hạt châu, nhìn chằm chằm vào hư ảnh trên bình phong, đôi nam nữ chồng lên nhau kia, còn là nữ thượng nam hạ, đương nhiên biết rõ đang làm cái gì, xoẹt một tiếng búng hạt châu vào, vang lên tiếng nữ tử duyên dáng hô to, sau đó mềm nhũn nằm trên thân nam nhân, khiến cho nam nhân hưng phấn cho rằng mình rất lợi hại làm người bất tỉnh, động tác càng lớn.

Đột nhiên gió đem thổi mạnh một cái, thổi tắt đèn dầu trên bàn, toàn bộ căn phòng tối đen, Thẩm Nhân vẫn lơ đễnh, rất nhanh liền phát hiện hình như nữ nhân phía trên chống đỡ đứng lên, sau đó, một cái tát phát qua, lại đùng đùng vài cái, cả người bị đánh hồ đồ, đồng thời phía dưới mềm nhũn.

"Vương thị, nàng, nàng làm gì?"

Trong bóng tối, hắn hoàn toàn không thấy gì cả, chỉ biết là nữ nhân trên người bò dậy, sau đó là một loạt tiếng bạt tay, cả mấy chục cái, đánh cho hai má hắn sưng đỏ, trong miệng trào ra bong bóng máu, âm thanh cũng mơ hồ không rõ.

Một hồi sau, liền bắt đầu một trận đơn phương hành hạ, Thẩm Nhân hỗn loạn, trong lòng hận chết "ái thiếp" rồi, nghĩ đến ngày mai sau khi trời sáng, tuyệt đối sẽ khiến cho nữ nhân dám can đảm đánh hắn chết không yên lành.

Chỉ là, trước đó, có thể đừng đánh nữa hay không? Thật sự là muốn hư mất NGAO!!! QAQ

.......

...

Lắc lắc tay, Ôn Ngạn Bình đem hai nam nữ trần truồng ném lên giường, tuy từ đầu đến cuối đều dùng tay Vương thị hành hạ trên người đích tử Vũ Xuyên Hầu, thế nhưng vẫn cảm thấy thật buồn nôn.

Quả nhiên nhìn nam nhân cặn bã không tốt, trong lòng nàng liền vui vẻ.

Ôm tâm tình vui vẻ, Ôn Ngạn Bình chạy về trong sân của Ôn thị, thấy nàng đã ngủ, nha hoàn canh giữ bên giường cũng đang chợp mắt, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy qua cửa sổ, tiến đến trước giường nhìn nhìn, trong lòng chẳng hiểu sao rầu rĩ. Đại khái là, hơi thở của nữ nhân này rất giống mẫu thân, lại có cùng một nỗi bất hạnh.

Nhưng, nàng xem như báo thù cho nàng ấy, trong lòng cũng có cảm giác như báo thù cho mẫu thân mình.

Yên lặng đứng một lát, mới nhảy cửa sổ rời đi.

Sau khi nàng rời đi không lâu, Ôn thị mở to mắt, thấy cửa sổ mở rộng, ánh mắt đờ đẫn lộ ra vẻ nghi ngờ.

***

Hôm sau, các hoàng tử trong hoàng trang bắt đầu đi đến biệt trang bái phỏng các quan viên.

Đầu tiên Tứ hoàng tử đi biệt trang Ôn phủ.

Nam chủ nhân không có ở đây, nữ chủ nhân dẫn theo đứa nhỏ đi leo núi, Tứ hoàng tử không khỏi quay đầu ngựa, hướng ngọn núi hạ nhân Ôn phủ chỉ mà đi.

Lúc này, bọn họ đang nghỉ tạm ở một khối đất bằng phẳng giữa sườn núi. Ôn Ngạn Bình dẫn Đàm Ký Khê và hai đệ đệ chơi đùa trong rừng cây, thuận tiện dạy họ kỹ xảo săn bắn, Như Thúy và con gái nhỏ ngồi dưới bóng cây hóng mát.

Âm thanh hiiihi..i.. của ngựa vang lên, hai người cùng nhìn lại, liền thấy Tứ hoàng tử cưỡi ngựa tới.

"Tứ ca ca ~~" Tiểu Quý Quý nhếch môi cười gọi hắn.

Tứ hoàng tử nhảy xuống ngựa, chào hỏi Như Thúy xong mới ôm lấy tiểu cô nương, khuôn mặt tuấn tú lộ ra tươi cười: "Quý Quý có nhớ Tứ ca ca không?"

Tiểu Quý Quý liếc nhìn mẫu thân, chần chờ một chút, mới lắc đầu, lúc Tứ hoàng tử đang thấy mất mát, ấp úng nói: "Chỉ là thỉnh thoảng nhớ một chút..."

Tứ hoàng tử thở dài, tiểu cô nương quả nhiên quá thành thật khiến người ta không vui nổi, nhưng mà hắn rất thích bé thành thật, loại người này đối với hắn mà nói, rất đáng quý.

Hôm nay Tứ hoàng tử tới, đương nhiên không chỉ vì tới gặp tiểu cô nương, mà còn muốn tìm hiểu chuyện đánh nhau kia, đến nay vẫn không dám tin tiểu cô nương đánh nhau với người ta, cảm thấy nhất định là hắn nghe lầm.

Nghe thấy Tứ hoàng tử nhắc đến vấn đề này, tiểu cô nương rụt rụt thân thể, vốn muốn chạy đến bên cạnh mẫu thân, nhưng Tứ hoàng tử lạnh mặt đứng ở đó, không dám chạy đi, chỉ có thể sợ hãi nhìn hắn, rất đáng thương.

Tứ hoàng tử sờ sờ tóc tiểu cô nương, thấy bé cực kỳ đáng thương, nhịn không được kéo bé vào trong lòng: "Sau này Quý Quý không được xúc động thế nữa, hơn nữa Ngạn Hi là nam hài tử, lại là ca ca của Quý Quý, đáng lẽ phải bảo vệ Quý Quý mới phải."

Tiểu Quý Quý không hiểu: "Nhưng mà ca ca bị ngã đau, bị người xấu bắt phải quỳ xuống đấy." Thấy sắc mặt hắn biến hóa, suy nghĩ một chút, còn nói thêm: "Nếu Tứ ca ca bị người ta bắt nạt, muội cũng sẽ bảo vệ Tứ ca ca như thế mà."

Tứ hoàng tử bị lời nói này khiến trái tim mềm nhũn, sao tiểu cô nương lại đáng yêu thế chứ?

~~

Tác giả: Khụ, tuy mọi người cảm thấy mấy chương này quá dài, nhưng thật ra từng chương tình tiết rất ít, hơn nữa phải chú ý đến phản ứng của mọi người nên không khỏi chiếm chỗ một chút. Ta cũng nghĩ tới chương sau để Hồ ly tinh xuất hiện, kỳ thật bộ hạ này nhân vật chính là Hồ ly tinh, nhưng cũng muốn kể một chút chuyện xưa về sự phát triển của bọn nhỏ, nên sẽ tương đối dài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui